Triệu An Bình lại dốc thêm 1 vò rượu nữa vào miệng. Vì dốc quá nhanh nên rượu bị tràn hầu hết cả ra ngoài, mùi rượu lan tỏa trong không gian khiến người ta phát choáng. Chàng đổi tư thế nửa nằm nửa ngồi lúc đầu, đứng dậy lảo đảo lôi theo vò rượu đi ra khỏi phòng. Một chân vấp phải gờ cửa suýt ngã, chàng lại đổ rượu ồng ộc vào miệng cho đến khi vò trống rỗng chàng mới bực mình ném nó đập vào cột nhà vỡ tan. Ngọc quan đã bị lệch, chàng giật tung mái tóc đen dài của mình ra, khuôn mặt ảm đạm không còn nét biểu cảm nào ngoài đau khổ và tự trách, dưới cằm râu mọc lún phún. Nhìn chàng vô cùng tiều tụy.
Trước mắt là màn nước mờ ảo, dòng lệ nóng trào khỏi khóe mi. Có cô gái cao gầy đang đứng trước chàng, 2 tay chống nạnh gằn giọng với chàng: “ Nhìn đống hổ đốn này xem! Chàng muốn ta tức chết đấy hả?“. Chàng mỉm cười nhìn không chớp mắt vì sợ rằng chỉ cần chàng bỏ lỡ dù là 1 khắc cô cũng sẽ biến mất ngay. Nước mắt lại chảy ra nhiều hơn làm mờ tầm nhìn, chàng vội lấy tay quệt thật nhanh, nhưng bóng hình trước mắt đã biến mất. Chàng thất thần nhìn vào khoảng không, bỗng có tiếng nói dịu dàng vang bên tai: “ Ta mới làm thêm món mới, chàng phải ăn thật nhiều vào đấy. Trông chàng gầy thế kia, ta cũng thấy đau lòng.” Gương mặt thanh tú của cô đang kề cận, nụ cười đẹp nhất chàng từng thấy của cô. Trái tim mềm nhũn, cảm giác như người khát tìm được nguồn nước vậy, thấy thỏa mãn vô cùng. Rồi cô gái trước mắt lại thay đổi biểu tình trở nên dữ tợn hơn, ánh mắt mang đầy nét căm thù đến tận xương tủy, cô chỉ tay vào chàng mà rít lên: “ Ngươi, đồ khốn kiếp, ta vì ngươi mà làm tất cả, hy sinh có, nhẫn nhịn có. Thế mà ngươi đáp trả lại ta bằng cách này sao?“. Rồi gương mặt của cô thấm đẫm máu đỏ, cả người đầy vết roi chồng chéo nhau lộ ra sau những mảnh y phục rách nát. “ Ngươi đã giết chết con của chúng ta, ngươi giết chết con của ta. Nó còn chưa thành hình, ngươi giết chết nó rồi. Ta hận ngươi, ngươi phải lấy mạng đền mạng, tên súc sinh!“.
Chàng giật mình tỉnh giấc. Đã không biết bao nhiêu đêm rồi chàng đều nằm mơ thấy những giấc mộng tương tự. Chàng nhìn xung quanh, mình đang nằm dưới nền đất bẩn còn đọng lại những vũng nước do tuyết đang tan với xung quanh là đầy mảnh vò rượu, bát đũa. Những hình nhân, cọc gỗ bị đánh tan tành nằm lăn lóc trên sân. Đêm đã buông xuống từ lâu, ánh sao trên trời sáng rực lấp lánh. Sau lần đầu tiên chàng chăm sóc cho cô, lúc cô mệt mỏi ngủ thiếp đi, chàng bị Hoàng thượng triệu hồi. Thánh lệnh khó cưỡng, chàng phải đi làm nhiệm vụ ở Triệu quốc xa xôi với lời hứa về cách xử trí thỏa hợp nhất. Nhưng khi nhiệm vụ hoàn thành, tin cô đã mất như sét đánh ngang tai khiến chàng bất chấp khuôn phép chạy đến chất vấn hoàng thượng. Hắn chỉ đưa chàng đến phủ Tướng quốc, tận mắt chứng kiến người con gái ấy yên nghỉ dưới lòng đất lạnh lẽo. Từ đó, chàng không còn vào cung phục mệnh nữa, tự chuốc cho mình say quên mất ngày đêm, chỉ vì khi say chàng mới được gặp lại cô, có khi dịu dàng mỉm cười với chàng, có khi oán hận muốn chàng đền mạng. Nằm say trên tuyết lại chẳng khiến chàng bị bệnh, đã có lúc chàng tìm mọi cách để bản thân được gặp lại nàng dưới hoàng tuyền nhưng đều bị hắn chặn lại. Chàng đành tìm cách chết dần chết mòn này, chịu đựng đau khổ về tinh thần chờ ngày xuống đất tạ tội với cô.Một người ghé thăm không báo trước. Chàng lấy tay gác lên mắt, vẫn nằm im vì biết rõ người đến là ai. Hắn tự rót cho mình 1 ly rượu mà mình mới đem đến. Hương thơm thảo dược xông lên, là loại rượu cô và chàng cùng uống lần cuối cùng cô ghé nơi đây – Đồng tửu. Thấy chàng có phản ứng, hắn lại rót thêm 1 chén nữa đặt ở phía đối diện, đưa chén rượu của mình lên tao nhã uống cạn. Chàng ngồi bật dậy, lấy ly rượu chậm rãi thưởng thức. Những cảm xúc đêm đó chợt ùa về, có ngọt ngào mà cũng có khổ đau. Hắn lúc này mới bắt đầu gợi chuyện:
- Bình, mọi chuyện đã là quá khứ rồi. Đệ phải sống tiếp chứ, còn nhớ chúng ta đã từng phải giành giật sự sống như thế nào không? Đừng vứt bỏ những gì ta đã phải cất công bảo vệ như vậy.
- ...
- Ta đã hứa với đệ sẽ giải quyết thỏa đáng. Đó là những gì ta có thể làm được, tội danh ám sát Hoàng hậu đâu phải đơn giản. Cho Bách Diệp 1 cái chết toàn thây là nỗ lực lớn nhất của ta.
- Nếu đã vậy thì sao lại giao cho ta nhiệm vụ đó, còn có những người khác mà? Vì sao không để ta giành những giờ khắc cuối cùng được ở bên nàng?
- Vì ta biết đệ sẽ mềm lòng mà làm điều dại dột. Thà để đệ đau lòng trong phút chốc còn hơn phải hối hận cả 1 đời.
- Ngài mãi mãi cũng không hiểu 1 chữ TÌNH. Ngài cho rằng những gì mình làm là đúng nhưng để đạt được những điều đó ngài phải giẫm đạp lên bao nhiêu tính mạng nữa đây?
Hắn câm lặng trước những lời nói thẳng thừng của chàng. Không phải hắn chưa từng rung động, nhưng vì đại nghiệp của mình hắn bằng lòng đánh đổi tất cả. Việc hắn đau lòng vì sự ra đi của Bách Hợp là thật nhưng vì cha nàng lấn quyền quá lâu, hắn đành dùng chức vị của Tướng quốc công đổi lấy thanh danh và tính mạng của gia tộc họ Trần. Có lẽ cái chết của nàng cũng là cơ hội để hắn thực hiện kế hoạch của mình. Chung quy, trong hoàng cung lạnh lẽo tàn độc, 1 chữ tình đâu đủ để vượt qua phong ba bão táp. Ước muốn nắm tay người cùng nhau sống đến đầu bạc răng long chỉ là phù du mộng ảo mà thôi.
Hắn uống cạn vài ly rượu nữa, từ tốn nói với chàng:
- Chỉ cần đệ giúp ta 1 thời gian nữa, mọi chuyện sẽ được an bài thỏa đáng, ta sẽ để đệ đi. Hãy đi ngao du sơn thủy, đi đến bất cứ nơi đâu đệ muốn, tránh xa chốn thị phi này, sống cuộc đời đệ muốn, làm những việc đệ muốn làm.
- Ta đã cống hiến quá nhiều cho giấc mộng đế nghiệp của ngài rồi. Giờ phút này chỉ mong được gặp lại nàng mà thôi. Ta đã tạo ra quá nhiều đau khổ cho nàng, ta phải bồi tội.
Hắn đứng dậy, xoay người bước đi. Đi được vài bước hắn dừng lại, không quay đầu mà nói:
- Ngày mai vào cung đi. Ta sẽ chuẩn bị 1 bàn tiệc nhỏ từ biệt đệ. Sau đó, đệ muốn đi hay ở lại là do đệ quyết định.
Bách Diệp đặt những đĩa thức ăn trong khay gỗ xuống chiếc bàn đá ở trước sân chính điện. Từ sáng trước khi thượng triều, đột nhiên Huỳnh Khang Kiện cho gọi cô và yêu cầu cô tự mình chuẩn bị 1 bàn rượu thịt tươm tất để đón khách. Cô không ý kiến chỉ làm theo mà thôi. Những món cung đình thì cô không biết làm nhưng những món ăn của riêng cô sáng tạo thì cũng không tệ, Bình... Tử Lâm đều khen tấm tắc đấy thôi. Bóng áo bào xuất hiện làm không gian sáng lạn hơn, hắn nhìn bàn đồ ăn đơn giản nhưng tinh tế, cảm thấy khá hài lòng với biểu hiện của cô. Cô đứng 1 bên chờ phân phó, chỉ 1 chốc đã có người tiến về phía họ. Ánh mắt dừng lại trên gương mặt nhợt nhạt của chàng, cô vội cúi đầu xuống thật thấp, muốn che dấu đi sự hiện diện của mình. Triệu An Bình quyết định ghé thăm hắn 1 chuyến cuối cùng, sau đó chàng sẽ trở lại làng Phúc Điền, nơi người con gái chàng yêu đã từng ở, ghé lại thăm những chốn họ cùng đi với nhau. Chàng nhìn vào 1 bàn đầy đồ ăn đẹp mắt, hương thơm thức ăn kích thích vị giác từ lâu đã bị tê liệt của chàng. Chàng vội gắp lấy 1 miếng gỏi dê, chính là mùi vị quen thuộc này. Qua cách nấu nướng và trình bày, chàng càng tăng thêm ngờ vực, đây chắc chắn là những món mà Bách Diệp làm. Chỉ cần từng ăn qua món cô nấu nhất định sẽ phân biệt được. Chàng hỏi hắn, giọng điệu dường như sắp mất bình tĩnh:
- Là ai nấu những món này?
- Là 1 cung nữ thân cận của ta tên Thụy Hương. Thụy Hương, tiến lên và nói về món ăn này đi.
Chàng nhìn xoáy vào cô gái cao gầy đứng sau lưng hắn, dáng người khom khom túng quẫn, mãi chần chừ không đi lên. Dáng hình này chàng tuyệt đối không nhìn nhầm, bàn tay nắm càng chặt, hy vọng trong lòng càng tăng. Chàng hồi hộp chờ cô ngẩng đầu lên để xác minh, cảm giác mong chờ khiến chàng thấy thời gian trôi đi thật chậm.
Cuối cùng cũng phải lộ diện, cô mạnh dạn ngẩng đầu đón lấy ánh mắt nóng rực của chàng. Với vẻ mặt xa lạ nhất, cô đọc lên 1 bài thơ:
“ Thịt dê xắt nhỏ cũng in rau,
Chả rối, heo ria, luộc bún Tàu
Bánh tráng mè rang xương nấu nước
Tương đường mỡ tỏi, ruốc năm màu.”
Chàng nhìn vào gương mặt của cô, tuy có chút thay đổi nhưng chàng chắc chắn đấy là cô. Nhưng ánh mắt cô không hề giống với những giấc mơ của chàng, không có dịu dàng đầy yêu thương, không có phẫn hận cùng căm thù, đó là đôi mắt lạnh nhạt với thế giới, chàng không tìm được trong đó dấu ấn của mình. Trái tim chàng đau đớn dữ dội. Cô đã buông bỏ tất cả rồi ư? Cô không còn chút cảm xúc gì với chàng nữa. Trước đây chàng lạnh lùng, chỉ có cô luôn ở bên cạnh như ngọn lửa sưởi ấm lòng chàng. Nhưng giờ thì cô đã coi chàng như người xa lạ rồi. Thế nhưng, chỉ cần cô không còn đau khổ hay mỏi mệt nữa, nếu như gạt bỏ chàng đi khỏi những hồi ức xưa để có thể sống vui vẻ, vậy chàng nguyện đứng bên lề cuộc đời cô, dõi theo cô cả cuộc đời này.
Hắn vỗ tay kéo 2 người trở về thực tại. Chỉ vào mâm tiệc khen: “ Thụy Hương ngươi nấu ăn rất ngon, cách trình bày cũng độc đáo. Ban thưởng.” Cô quỳ xuống hành lễ tạ ơn, theo Hàm Tiếu lui ra nhận thưởng. Nhìn bóng áo tím nhạt xa dần, chàng ngẩn người tiếc nuối.
- Cạn chén rượu này, có lẽ đây là lần cuối chúng ta gặp mặt nhau phải không? Ta biết đệ định đi, vậy ta cũng không giữ nữa.
- Ta vẫn mong đệ vẫn có thể phò tá ta làm việc lớn. Nhưng mà... haizzz...
- Bình cảm tạ Hoàng thượng. Xin kính ngài 1 ly. Bình đã quá hồ đồ trách lầm Hoàng thượng, tự thấy hổ thẹn vô cùng. Bình xin tận tâm trung thành với Hoàng thượng, chỉ mong ngài chiếu cố nàng, đừng để nàng cuốn sâu vào chuyện này nữa.
- Là nàng tình nguyện ở lại giúp trẫm. Trẫm không dùng người vô dụng, nàng có thể hỗ trợ đắc lực cho trẫm, vì thế nên trẫm mới giữ cho nàng 1 mạng.
- Nhưng Hoàng thượng...
- Đủ rồi. Chuyện này nói đến đây thôi.
- Bình, đệ ở lại khiến ta rất vui. Mau ăn món rau này đi, trông thật ngon mắt. Xung quanh đĩa sắp chuối xắt mỏng hình tròn, màu trắng tinh tượng trưng cho mặt trời. Vòng trong sắp khế xắt hình ngôi sao năm cánh màu vàng tượng trưng cho tinh tú. Vòng thứ 3 xếp vả, hình bán nguyệt, trong lòng hơi hồng hồng là tượng trưng cho trăng non. Ở giữa là 1 nhúm rau thơm xanh ngắt. Trên hết là ít sợi ớt tươi đỏ thắm nổi bật như mây hồng. Khá khen cho Thụy Hương, 1 đĩa rau mà từng ấy hình khối và màu sắc, không chỉ ngon và đẹp mà còn rất có ý vị.
Trong tâm trí chàng chỉ còn lại hình bóng của cô, côđã phải chịu nhiều bất hạnh rồi. Cuộc đời cô sẽ còn đi về đâu? WJC