[Đồng Nhân Tam Sinh Tam Thế] Tình Yêu Đến Lúc Nào Không Hay

Chương 28



Sau đó, thân thể Ly Nguyệt như chiếc lá, rơi chầm chậm xuống rừng đào mười dặm của Chiết Nhan. Trước khi hoàn toàn chạm đất, một cỗ lực lượng cường đại đã bao bọc lại Ly Nguyệt, làm nàng nằm trong một quả cầu ánh sáng, lửng lơ trong không trung.

Mười rặm rừng đào từ lúc xuất hiện nguồn năng lượng kia thì không ngừng rung động. Hoa đào vì bị cỗ lực lượng đó quét qua mà tan tác, hàng ngàn, hàng vạn canh hoa bay lượn khắp nơi, sau đó dường như bị cỗ lực lượng kia điều khiển mà bay thành từng vòng tròn, bao quanh bên ngoài quả cầu ánh sáng.

Chiết Nhan và tứ ca của Bạch Thiển đang chơi cờ thì thấy cả rừng đào rung động liền kinh hãi đứng dậy. Cả hai đi tới nơi có cỗ năng lượng đó tập trung thì kinh ngạc mà nhìn quả cầu năng lượng đang lơ lửng trên không trung.

“Chiết Nhan, ngươi có biết nó là gì không?”_ Bạch Chân nghi hoặc hỏi.

Chiết Nhan nhắm mắt cảm nhận nguồn năng lượng đột nhiên xuất hiện này, sau đó ngạc nhiên nói: “Di, sao lại có một nguồn thần lực mạnh mẽ xuất hiện ở đây?”

“Ta nhớ khắp tứ hải bát hoang này cũng chỉ còn Mặc Uyên thượng thần là tu luyện thần lực. Mà Mặc Uyên thượng thần thì đang... vậy thần lực này ở đâu mà ra?_ Bạch Chân cũng kinh ngạc.

“Đây là thần lực có từ thiên địa. Chỉ là sao đột nhiên nó lại suất hiện ở đây?”_ Chiết Nhan ngẫm nghĩ.

Đột nhiên Bạch Thật phát hiện thấy trong quả cầu ánh sáng có bóng hình một người nằm trong đó, liền chỉ chỉ: “Chiết Nhan, ngươi xem, trong quả cầu năng lượng này hình như có người.”

“Đúng là có một người trong đó. Xem ra, ta hiểu đại khái rồi.”

Bạch Chân nghe vậy, dùng ánh mắt tỏ vẻ mau nói nha, mau nói nha.

Chiết Nhan nhìn bộ dạng này của Bạch Chân thì bị manh đến rồi, dù vậy vẫn là nói rõ: “Nếu ta đoán không sai thì người trong quả cầu đó là do thiên địa tạo ra. Người này không rõ tại sao bị thương rơi vào nơi này, vì vậy, thiên địa liền đem đến cỗ thần lực để bảo vệ người này.”

“Nếu là thiên địa tạo ra hắn, vậy tại sao từ trước đến nay chúng ta lại không cảm nhận được thiên địa biến động?”_ Bạch Chân lại nghi vấn.

“Ta cũng không biết.”

Lúc này, quả cầu năng lượng đột nhiên biến động, khiến rừng đào lại một lần nữa rung chuyển, sau đó, quả cầu biến thành trong suốt, lộ ra thân ảnh Ly Nguyệt bên trong.

“Kia là Ly Nguyệt cô nương?”_ Bạch Chân không chắc chắn. Từ trận chiến với Dực tộc đến nay, mấy vạn năm không gặp, Bạch Chân không nhớ rõ mặt Ly Nguyệt là phải.

Nhìn thấy người bên trong là Ly Nguyệt, Chiết Nhan ngạc nhiên thoáng qua rồi thôi. Dù sao thì thân thế Ly Nguyệt luôn là bí ẩn nên nếu nàng có là con của Thiên Địa thì Chiết Nhan cũng không mấy kinh ngạc. Bảo sao Phụ thần lại cùng nàng làm bằng hữu.

“Đúng là Ly Nguyệt cô nương, chỉ là không biết tại sao cô ấy lại bị thương rồi rơi xuống nơi này?”

“Kia chúng ta mang cô ấy về nhà ngươi đi!”_ Bạch Chân

Chiết Nhan liếc xéo Bạch Chân: “Đừng nói là ta, cho dù có là Mặc Uyên thì cũng không có năng lực đem được Ly Nguyệt cô nương từ quả cầu đó ra ngoài. Lực lượng thiên địa không phải là thứ chúng ta muốn chạm vào thì chạm vào đâu.”

“Vậy cứ để cô ấy ở đây chịu nắng chịu gió sao?”_ Bạch Chân có chút thương cảm.

“Cũng không còn cách nào khác, cứ để vậy đi.”

- -------Cùng lúc đó, ở Thiên cung, sau khi Ly Nguyệt rơi xuống Tru Tiên đài thì thiên địa biến sắc, bầu trời giăng đầy mây đen, tia chớp lập lòe khắp nơi. Oành một tiếng, thiên lôi liền đánh xuống khắp nơi trong Thiên cung, làm ai ai cũng sợ hãi. Thậm chí có nhiều người vì thiên lôi đột nhiên đánh xuống, không né tránh kịp liền bị đánh cho trọng thương. Trong lòng ai cũng tồn tại nghi hoặc: Tại sao thiên lôi lại đột nhiên đánh xuống Thiên cung?

Tố Cẩm thấy hại Bạch Thiển không được thì lại tiếp tục lần thứ hai, nhưng lần này, Tố Cẩm vừa định đẩy Bạch Thiển, thì bị thiên lôi đánh cho một phát văng xuống Tru Tiên đài. Đúng là hại người không được lại còn hại mình. Đúng lúc này, Dạ Hoa đến kịp, đem Tố Cẩm cứu lên.

Tố Cẩm được cứu lên liền giả vờ Bạch liên hoa, khéo léo đổ tội cho Bạch Thiển nói nàng vô ý đẩy nàng (Tố Cẩm) xuống Tru Tiên đài. Lại còn tự biên tự diễn nói Ly Nguyệt vì cứu Tố Cẩm nên đã ngã xuống Tru Tiên đài.

Thiên quân biết tin Ly Nguyệt đã rơi xuống Tru Tiên đài thì trong lòng vui sướng nhưng ngoài mặt lại tức giận vì Thiển Thiển hại Tố Cẩm bị thương, mù hai con mắt.

Bạch Thiển luôn phản biện nhưng không một ai tin, lại nhớ tới Nguyệt Nguyệt vì cứu mình mà chết, vừa hận vừa tức giận trừng mắt nhìn Tố Cẩm.

Dạ Hoa nhẫn nhịn nắm chặt nắm tay, cuối cùng vẫn không bênh vực Bạch Thiển một câu, còn thay Bạch Thiển nhận tội: “Vừa rồi tôn nhi cũng không chứng kiến mọi chuyện, chỉ nghe thiên phi nói, Thiển Thiển làm vậy chắc là vô tâm. Dù chỉ là vô tâm, làm mất đi đôi mắt của thiên phi. Thân là người phàm, lại đẩy một thiên phi xuống Tru Tiên đài, tội của Thiển Thiển quả thật không thể tha thứ. Không biết, bắt Tố Tố đền đôi mắt của mình cộng thêm lôi hình 3 năm, có thể khiến thiên phi và chúng khanh gia hài lòng không?”

Người nhà của Tố Cẩm nghe vậy hài lòng gật đầu: “Thái tử nói không sai, vừa rồi thiên phi cũng nói người phàm đó vô ý, chúng ta không cần phải quá hà khắc với cô ấy.”

“Đúng, đúng. Lôi hình 3 năm đã là quá nặng với cô ấy. Cách của thái tử rất công bằng.”

“Thái tử thánh minh”

Thiên quân nghe vậy hài lòng gật đầu: “Được, như vậy thì tốt.”

Dạ Hoa viện cớ trả ơn cứu mạng của Bạch Thiển, thay nàng chịu lôi hình 3 năm. Còn tự tay lấy đi Bạch Thiển đôi mắt. Mà Bạch Thiển, đương nhiên không biết Dạ Hoa thay mình chịu 3 năm lôi hình, càng không biết hắn khổ sở không kém nàng, không biết Dạ Hoa từng đâm Tố Cẩm một kiếm để trả thù cho nàng. Vì vậy chỉ còn biết thất vọng và oán hận Dạ Hoa không tin nàng, oán hận hắn cướp đi đôi mắt của mình.

Bạch Thiển còn hận thấu Tố Cẩm, hận Tố Cẩm cướp đi đôi mắt, hận Tố Cẩm hại nàng bị nhục nhã, hận Tố Cẩm làm nàng mất đi người bạn duy nhất. Bạch Thiển giờ đây không còn chút vui vẻ, chỉ biết sống trong thù hận, tủi nhục nhưng nàng lại không thể làm gì Tố Cẩm, chỉ có thể nhìn nàng đắc ý, nhìn nàng vui vẻ trở thành Dạ Hoa trắc phi. Giờ đây nàng hối hận rồi, hối hận khi lúc trước muốn cứu Dạ Hoa, hối hận cùng Dạ Hoa thành thân. Đáng tiếc trên đời không có thuốc hối hận, lại càng không thể quay trở lại quá khứ để thay đổi tất cả. Vì vậy, Bạch Thiển thực sự cảm nhận cái gọi là muốn sống không được, muốn chết không xong.

Từng ngày qua ngày, thai nhi càng ngày càng lớn nhưng Bạch Thiển càng ngày càng trầm mặc, cả ngày không nói một câu, yên lặng đến đáng sợ. Dạ Hoa nhìn Bạch Thiển như vậy cũng đau lòng vô cùng nhưng dù có nói cái gì, nàng cũng không nghe, vì vậy trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện một nỗi sợ hãi, sợ mất đi Bạch Thiển. Nối áy náy, đau lòng, xót xa, sợ hãi luôn quanh quẩn khiến hắn bị giày vò đến tột cùng.

Bạch Thiển sau khi sinh ra một bé trai, liền đặt tên hắn là A Ly, rồi nhân lúc Nại Nại không ở liền lén tới Tru Tiên đài, nói một câu từ biệt với Dạ Hoa xong, liền thẳng thừng nhảy xuống, không chút sợ hãi. Dạ Hoa tới chậm một bước, không cứu được Bạch Thiển, càng không cứu được tâm của chính hắn. Dạ Hoa dù được thiên quân truyền cho nửa đời pháp lực để cứu mạng hắn nhưng vẫn không muốn tỉnh lại, không muốn đối diện với hiện thực nghiệt ngã. Cuối cùng Lạc Tư nương nương mượn cớ A Ly còn nhỏ, liên tục nói bên tai để đánh thức Dạ Hoa. Dạ Hoa tỉnh lại, không nói không rằng chỉ biết ôm A Ly, sống vật vờ qua ngày. Dần dần, Dạ Hoa chuyển hết nỗi nhớ Bạch Thiển sang nuôi nấng A Ly, vì vậy cuộc sống mới khá hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.