Sau 1 tháng vật vã học tập lễ nghi, quy tắc trong cung, Ly Nguyệt cuối cùng cũng thích ứng được cuộc sống hoàng cung xa hoa.
“Tiểu Điệp, Trần quý nhân ở đâu vậy, ta muốn đến gặp nàng.”_ Ly Nguyệt.
Tiểu Điệp cố nhớ rồi nói: “Công chúa, nô tì nghe nói vị quý nhân đó ở Hạm Đảm viện. Hơn nữa dạo gần đây, hoàng thượng cũng rất quan tâm vị Trần quý nhân này.”
“Vậy ngươi dẫn ta tới đó đi.”
“Vậy công chúa có cần phượng liễn không?”_ Tiểu Điệp.
Ly Nguyệt lắc đầu: “Đi bộ cho khỏe đi.”
Từ lúc tỉnh lại tới nay, Ly Nguyệt phát hiện diện mạo của vị công chúa này giống hệt nàng nhưng thân thể thì suy nhược vô cùng, động tí lại chóng mặt, đau đầu. Thành ra cũng hại nàng khó chịu theo. Vì vậy, để khắc phục tình trạng trên, nàng đành phải chăm chỉ vận động một chút.
- ------Hạm Đảm viện:
Thái giám rõng rạc thông báo: “Như Vân công chúa giá lâm!”
Nghe vậy, Phượng Cửu và Bạch Thiển liền từ trong phòng đi ra. Ba người, sáu con mắt nhìn nhau đầy ngạc nhiên nhưng vì là ở trong cung nên đành phải theo quy củ trong cung để tránh người khác nghi ngờ.
“Nô tì tham kiến Như Vân công chúa.”_ Phượng Cửu và đám nô tì hành lễ.
Bạch Thiển cúi đầu chào hỏi: “Như Vân công chúa.”
“Ân, đều miễn lễ đi. Ta muốn nói chuyện riêng với họ, các ngươi lui đi.”_ Ly Nguyệt phất tay.
Sau khi nô tì đã đi hết, Phượng Cửu liền nhào đến ôm Ly Nguyệt, vui vẻ nói: “Nguyệt cô cô, tiểu Cửu nhớ người muốn chết! Tiểu Cửu còn tưởng người sẽ giống Mặc Uyên thượng thần, ngủ mãi không tỉnh.”
“Ly Nguyệt, sao nguyên thần của ngươi lại ở trong thân thể của công chúa này?”_ Bạch Thiển nghi hoặc.
Ly Nguyệt cũng không biết nên lắc đầu: “Ta cũng không biết, lúc tỉnh lại thì đã phát hiện mình ở đây rồi. Còn các ngươi, sao lại tới đây?”
Bạch Thiển liếc xéo Phượng Cửu một cái rồi nói: “Tiểu Cửu là theo Đông Hoa đế quân xuống đây lịch kiếp còn ta thì vì chuyện của Nguyên Trinh nên tới đây.”
“Nguyên Trinh, thái tử của Tuyên Đức đế?”
Bạch Thiển kể lại: “Đúng vậy, chuyện là thế này: Ngươi còn nhớ năm xưa ta nói với Thiếu Tân là nếu nàng xuất giá thì có thể xin ta làm một nguyện vọng, coi như đó là quà cưới. Nguyên Trinh chính là nhi tử của nàng. Nguyên Trinh vì trêu ghẹo trắc phi của Dạ Hoa quân nên bị thiên quân đày xuống phàm giới, lịch kiếp 60 năm. Thiếu Tân sợ hắn chịu khổ nên đã xin ta giúp hắn độ kiếp. Vì vậy, ta mới xuống đây.”
“Thật không ngờ nhi tử của nàng đã lớn như vậy. Hắn ở Thiên cung trêu ghẹo Tố Cẩm? Theo ta thấy thì đây lại là chiêu trò hãm hại của Tố Cẩm thì đúng hơn. Nguyên Trinh này cũng thật đáng thương.”_ Ly Nguyệt đồng cảm.
“Nghe có vẻ như ngươi rất hiểu rõ trắc phi Tố Cẩm đó.”_ Bạch Thiển hóng hớt.
“Đương nhiên, năm xưa nếu nàng ta không hại ngươi, thì sao có chuyện ta vì bảo vệ ngươi mà rơi xuống Tru Tiên đài, và cũng không phải nhập vào cô công chúa này._ Ly Nguyệt không có ý định che giấu nên cũng nói thật luôn. Hơn nữa, theo logic thì nàng cũng không biết Bạch Thiển đã quên hết tất cả. Nếu bây giờ nói dối thì khi Bạch Thiển sẽ nghi ngờ nàng vì lúc đó nàng không ở Thanh Khâu. Và tất nhiên không ở Thanh khâu thì sẽ không biết chuyện Bạch Thiển uống thuốc vong tình.
Bạch Thiển nghe vậy nghi hoặc: “Tố Cẩm hại ta? Ngươi còn vì ta mà bây giờ thành ra nguyên thần một nơi, thể xác một nơi? Sao ta lại không nhớ?”
“Thiển Thiển, ngươi không nhớ gì sao?”_ Ly Nguyệt giả bộ hỏi.
Phượng Cửu kinh ngạc: “Khoan đã, Nguyệt cô cô, ý người là phàm nhân Thiển Thiển năm đó chính là Bạch Thiển cô cô?”
“Đúng vậy a! Ta còn tưởng tiểu Cửu biết rồi chứ?”_ Ly Nguyệt gật đầu thừa nhận.
Bạch Thiển càng nghe càng khó hiểu: “ Hai người nói gì vậy? Phàm nhân Thiển Thiển là ta? Ta từng là phàm nhân? Vì sao ta lại không nhớ gì hết?”
“Thiển Thiển, ngươi quên hết mọi chuyện, có lẽ là vì ngươi đã uống thuốc vong tình của Chiết Nhan thượng thần. Còn tại sao ngươi lại uống thuốc vong tình thì chỉ có chính ngươi mới biết.”_ Ly Nguyệt.
“Ta uống thuốc vong tình? Ta muốn đoạn tình với ai? Có phải chuyện xảy ra từ 300 năm trước đúng không?”
Ly Nguyệt kể lại:“Ân, 300 năm trước, sau khi ngươi phong ấn Kình Thương thì liền bị phong ấn pháp lực, mất đi kí ức, trở thành người phàm sống ở núi Tuấn Tật. Sau đó ngươi quen biết với Dạ Hoa quân và thành thân với hắn. Thiên quân phát hiện Dạ Hoa cùng sống với một người phàm thì cho người đưa ngươi lên Thiên cung. Tố Cẩm lúc đó còn là thiên phi nhưng luôn thầm yêu Dạ Hoa, vì vậy, luôn nghĩ cách hãm hại ngươi, làm ngươi ở Thiên cung bị mọi người chán ghét. Sau này Tố Cẩm định đẩy ngươi xuống Tru Tiên đài, lúc đó ta đã đến cứu ngươi nhưng lại bị rơi xuống Tru Tiên đài. Chuyện sau đó thì ta không biết nữa!”
“Chuyện sau đó để tiểu Cửu kể đi. Tuy con không rõ lắm nhưng vẫn biết đại khái. Nguyệt cô cô sau khi rơi xuống Tru Tiên đài thì bầu trời liền không ngừng đánh xuống thiên lôi. Rất nhiều nô tì đã bị thiên lôi đánh cho trọng thương. Tố Cẩm không hiểu sao bị rơi xuống Tru Tiên đài được thái tử Dạ Hoa cứu lên, sau đó nàng ta nói cô cô đẩy nàng ta xuống Tru Tiên đài. Thái tử vì muốn đòi lại công bằng cho Tố Cẩm mà xin thiên quân cho tự tay móc mắt cô cô, đem đôi mắt đó cho Tố Cẩm dùng. Vài tháng sau, cô cô sinh một tiểu nam hài đặt tên là A Ly rồi nhảy xuống Tru Tiên đài. Thái tử Dạ Hoa vì muốn cứu cô cô nên bị lệ khí ở Tru Tiên đài đánh cho suýt chết, vì vậy thiên quân liền độ cho hắn nửa đời pháp lực. Thái tử sau khi tỉnh lại không nói không rắng cứ như người chết vậy. Lạc Tư nương nương lấy lí do tiểu thiên tôn còn nhỏ, không thể đã mất mẫu thân rồi lại mất phụ quân mà đánh thức thái tử. Thái tử dùng kết phách đèn để muốn hồi sinh cô cô nhưng sau đó tiểu Cửu đánh cắp đèn rồi làm đèn tắt. Khi đó, thái tử tức giận muốn giết tiểu Cửu, may là lúc đó có Ti Mệnh và Tam hoàng tử khuyên ngăn nên tiểu Cửu mới không sao.”
“Hóa ra là vậy. Hóa ra từ lúc ấy tỉnh lại, tứ ca đã nói dối vì không muốn ta một lần nữa nhớ ra. Đó cũng là lí do vì sao Dạ Hoa thấy ta liền tưởng ta là người phàm đó. A Ly thấy ta liền gọi ta là mẫu thân. Thậm chí đôi mắt này không tốt cũng là vì bị người ta cướp mất đôi mắt. Buồn cười làm sao! Đường đường là nữ đế Thanh Khâu, vậy mà khi trở thành người phàm lại vô dụng như vậy, để người ta bắt nạt. Có lẽ những năm đó, ta đã phải rất khổ sở vậy nên mới quyết định uống thuốc vong tình đi. Đôi mắt kia cũng đến lúc ta phải đòi lại rồi.”_ Bạch Thiển tự giễu nói, đứng dậy định rời đi.
Ly Nguyệt cản lại: “ Thiển Thiển, chuyện ngươi xảy ra sau khi ta rơi xuống Tru Tiên đài tuy không rõ ràng lắm nhưng ta tin tưởng ngươi không đẩy Tố Cẩm. Tuy vậy, chuyện đòi lại mắt cũng không nhất thiết bây giờ phải đi. Đợi lúc ngươi nhớ lại tất cả rồi, lúc ấy đi cũng chưa muộn mà. Chuyện xảy ra cũng chỉ có ngươi rõ nhất nhưng bây giờ ngươi mất trí nhớ, những chuyện ngươi nghe được chẳng qua là từ lời kể của người khác, không rõ ràng. Ngươi bây giờ không có chứng cứ lại đi đòi Tố Cẩm mắt, thì chẳng khác nào vô cớ đi gây chuyện với Thiên tộc. Ai sẽ tin ngươi trước kia không đẩy Tố Cẩm? Hơn nữa, bây giờ ngươi đang giúp Nguyên Trinh độ kiếp, nếu ngươi đi rồi thì giúp hắn kiểu gì?”
“Ly Nguyệt, vậy ngươi nói ta phải làm thế nào thì mới nhớ ra? Làm thế nào mới có bằng chứng chứng minh ta bị oan uổng? Làm thế nào để đòi lại công bằng?”_ Trong lòng Bạch Thiển bây giờ hết sức khó chịu, rất mất mặt. Chỉ muốn lập tức đi trút giận lên đám người Thiên tộc xấu xa đó.
Ly Nguyệt không trả lời mà hỏi lại: “Ngươi thật sự muốn nhớ lại? Thiển Thiển, ngươi có biết khi nhớ lại rồi thì ngươi sẽ khổ sở ra sao không? Ngươi phải biết lúc trước ngươi đã đau khổ thế nào thì mới quyết định uống thuốc vong tình? Ngươi sẽ không hối hận khi nhớ hết tất cả? Suy nghĩ thật kĩ rồi hẵng tìm ta.”
Ly Nguyệt nói xong liền trở về cung của mình. Bạch Thiển trầm mặc suy tư không biết có nên nhớ lại không, bởi Bạch Thiển cũng sợ nhớ lại rồi sẽ hối hận. Phượng Cửu nghe chuyện thì càng ghét Tố Cẩm, cũng muốn đi gây chuyện với Tố Cẩm một phen nhưng lại nhớ mối quan hệ hợp tác giữa Thiên tộc và Thanh Khâu thì đành nhẫn nhịn. Vì dù sao chuyện của Bạch Thiển cũng là chuyện riêng còn quan hệ hợp tác giữa cả hai tộc lại quan trọng hơn nhiều. Nếu đi lên Thiên cung gây chuyện rồi hai bên đều bất mãn nhau mà xảy ra chiến tranh thì dân chúng hai bên sẽ chịu khổ. Điển hình là trận chiến giữa Thiên tộc và Dực tộc năm xưa đã khiến cả hai tộc thiệt hại bao nhiêu.