Thiếu nữ này sao lại là Tư Âm? Đây là suy nghĩ chung trong lòng họ lúc này.
Bạch Thiển nói ra sự thật năm xưa: “Sư phụ, năm đó, là đồ nhi và Ly Nguyệt bày kế bỏ thuốc mê vào trong rượu của các sư huynh. Đến đêm liền đem tiên thể của sư phụ đi, rời khỏi Côn Luân Khư.”
“Cái gì?”_ Chúng đệ tử lại nhao nhao lên lần nữa, ngạc nhiên nhìn Bạch Thiển. Hóa ra bọn họ lúc đó không phải say xỉn mà là trúng thuốc mê à?
Bạch Thiển tiếp tục nói: “Những điều này, đồ nhi không nên giấu giếm sư phụ, nhưng vừa rồi Tử Lan sư huynh không hề nhắc đến chuyện này, ắt nghĩ cũng là vì bảo vệ cho đồ nhi.”
“Chuyện, chuyện này...”
Tử Lan bây giờ mới thực sự tin tưởng vị cô nương này chính là mười bảy sư đệ lúc trước: “Mười bảy! Mười bảy! Haiz..Thập sư huynh từng nói, Tư Âm và Ly Nguyệt cô nương vì trốn chúng ta mà mai danh ẩn tích, những năm nay các sư huynh chúng ta tìm khắp tứ hải bát hoang, đến khắp nơi tìm hai người nhưng đều không tìm được, nhưng lại không ngờ rằng, đệ lại.. vì trốn chúng ta mà cải trang thành nữ thần tiên.”
“Chuyện này...”_ Mọi người nhìn nhau.
Bạch Thiển nghe vậy trợn mắt không tin nổi rồi phì cười: “Tử Lan sư huynh, huynh thật sự cảm thấy khuôn mặt này của ta.. là nam giả nữ sao?”
Lúc này, Lệnh Vũ phát hiện ra một chuyện liền nói: “Đệ chưa từng tắm chung với chúng ta, hóa ra lại là đạo lí này, đệ lại là một cô gái.”
“Không sai, không sai, chính là như vậy, nữ yêu mà.”_ Bạch Chân ngồi xem bên trên gật đầu khẳng định.
Nghe thấy giọng nói trêu tức của tứ ca, Bạch Thiển trừng mắt nhìn về phía Bạch Chân. Còn Tử Lan nghe vậy thì kinh ngạc tròn mắt nhìn Bạch Thiển. Những người khác cũng ồ lên tỏ vẻ đã hiểu ra.
“Ta còn sợ muội không dám thành thật, vừa rồi gặp muội một thân nữ nhi qua đây, ta đã hiểu rồi, chỉ là không giám thay muội nói mà thôi.”_ Điệp Phong trêu tức.
Tử Lan lại ngạc nhiên một trận quay sang chỗ Điệp Phong: “Á! Hóa ra đại sư huynh sớm đã biết, lại còn trốn ở một bên xem kịch sao!”
“Không dám xem kịch, không dám. Đến giờ mười bảy đã là thượng thần Bạch Thiển của Thanh Khâu. Khắp tứ hải bát hoang, đều phải tôn xưng một tiếng cô cô. Luận phẩm cấp, ta còn phải hành lễ vấn an trước. Vì vậy, mười sáu à, ta sao dám xằng bậy định luận mười bảy chứ. Muội ấy không mở miệng, sao ta dám nói trước?”_ Điệp Phong xua tay.
Tử Lan nghe vậy kinh hãi không biết làm sao.
Bạch Thiển chân thành nói: “ Sư phụ ở đây, đồ nhi vĩnh viễn là Tư Âm của Côn Luân Khư, tiểu mười bảy của các vị sư huynh.”
Nghe vậy, chúng đệ tử mới thả lỏng thân thể, tiến đến nâng Bạch Thiển đứng lên.
“Mười bảy nha, nhiều năm như vậy, bọn ta hoàn toàn nhìn không ra muội là thân nữ nhi.”
“Đúng vậy, đúng vậy”
....
“Phải rồi, Ly Nguyệt cô nương đâu rồi, sao lại không trở về cùng muội và sư phụ?”_ Lệnh Vũ nghi hoặc. Các vị sư huynh khác cũng im lặng chú ý lắng nghe.
Trong lòng họ, Ly Nguyệt chính là sư mẫu tương lai, đương nhiên là phải quan tâm rồi.
Cả đại điện im lặng trở lại, Mặc Uyên tâm tình lại xuống dốc khi nhớ tới Ly Nguyệt mà Bạch Thiển thì ngậm ngùi không biết nên nói sao: “Ly Nguyệt...”
Thấy vẻ mặt khó nói lên lời, Điệp Phong liền cảm thấy sự tình không ổn, nghi vấn hỏi: “Sao vậy, chẳng lẽ Ly Nguyệt cô nương đã xảy ra chuyện gì hay sao?”
“Tiểu Ngũ, cứ nói thật đi, Mặc Uyên cũng muốn biết mọi chuyện mà.”_ Chiết Nhan lên tiếng.
Bạch Thiển thở dài, bắt đầu kể lại: “Sư phụ, các vị sư huynh, mọi chuyện là thế này: 300 năm trước, biết phong ấn Kình Thương yếu đi, ta liền đi đến bờ sông Nhược Thủy để gia cố phong ấn, ai ngờ bị Kình Thương đánh cho phản hệ, pháp lực biến mất, kí ức bị phong ấn, trở thành phàm nhân, rơi xuống trần gian. Ly Nguyệt xuống trần gian tìm ta, rồi cùng sống ở đó. Thái tử Dạ Hoa đi hàng phục Kim Nghê thú bị thương được ta và Ly Nguyệt cứu giúp. Dạ Hoa liền muốn lấy thân báo đáp, cười ta làm thê tử. Mấy năm sau, Thiên quân phát hiện chuyện này, đem chúng ta tới Thiên cung. Vì Thiên quân và Tố Cẩm luôn căm ghét ta nên bọn họ đã luôn bày mưu tính kế đưa ta vào chỗ chết, là Ly Nguyệt luôn bảo hộ ta. Sau đó, Tố Cẩm kia lừa ta đến Tru Tiên đài, Ly Nguyệt biết chuyện cũng liền chạy tới. Tố Cẩm muốn đẩy ra rơi xuống Tru Tiên đài, Ly Nguyệt chạy tới ngăn cản nhưng không kịp. Vì cứu ta nên Ly Nguyệt đã bị rơi xuống Tru Tiên đài, bị lệ khí đáng cho trọng thương, nguyên thần bị đánh văng ra khỏi thân thể rơi vào tình trạng ngủ say như sư phụ. Sau khi ta trải qua tình kiếp, thành công phi thăng thượng thần thì mới biết tiên thể của Ly Nguyệt rơi xuống mười dặm rừng đào và được thần lực của Thiên Địa bảo vệ. Sau đó, khi ta xuống trần gian giúp Nguyên Trinh, con trai của Bắc Hải thủy quân độ kiếp thì phát hiện nguyên thần của Ly Nguyệt đã nhập vào Vân Hi công chúa và cũng phát hiện ra phần tàn hồn của sư phụ. Chiết Nhan phát hiện phần tàn hồn này bắt đầu có ý muốn tách khỏi chủ hồn thì chúng ta đã nhờ Ti Mệnh tinh quân giúp sửa lại vận mệnh của phần tàn hồn này để hắn từ bỏ ý định và trở lại với chủ hồn. Chuyện sửa lại vận mệnh là điều cấm kị, vi phạm quy tắc của Thiên đạo. Ly Nguyệt vì không muốn Ti Mệnh phải chịu phạt nên đã mượn pháp lực của ta, thi triển một loại pháp thuật thời thượng cổ, chuyển dời lỗi lầm của Tư Mệnh lên chính người mình. Sau đó, Vân Hi công chúa trúng độc mà chết, nguyên thần của Ly Nguyệt cũng đã trở lại tiên thể nhưng không biết tại sao vẫn chưa tỉnh lại. Ta cũng không biết có phải do Ly Nguyệt phải chịu phạt vì vi phạm cấm kị nên mới không tỉnh hay không?”
Mặc Uyên nghe vậy thì cũng đã hiểu ra mọi chuyện. Nguyệt nhi của hắn, một phần là vì hắn nên mới như vậy.
Mặc Uyên đau lòng nhưng cũng tức giận.
“Tố Cẩm trắc phi này thật to gan, cư nhiên dám hại người Côn Luân Khư chúng ta.”_ Điệp Phong bất bình.
“Đúng vậy, sư phụ, người nhất định không được tha cho cô ta.”_ Lệnh Vũ tức giận. Người Côn Luân Khư sao có thể bị bắt nạt như vậy được. Huống chi người bị hại còn là Tư Âm và sư mẫu tương lai.
“Đúng vậy sư phụ, không thể tha thứ cho cô ta”_ Tử Lan và các đệ tử khác cũng khó chịu không kém.
Sư phụ và Ly Nguyệt cô nương vốn là một đôi, nay khó khăn lắm sư phụ mới tỉnh lại vậy mà Ly Nguyệt cô nương lại hôn mê không tỉnh. Vốn nghĩ bọn họ sẽ lại có những ngày tháng vui vẻ tại Côn Luân Khư, ai ngờ... Không có Ly Nguyệt cô nương ở đây, ngày tháng sau này của bọn họ sẽ ra sao? Sư phụ mà đau khổ thì bọn họ sao có thể vui vẻ đây! Tuy bọn họ rất hâm mộ tình yêu giữa sư phụ và Ly Nguyệt cô nương nhưng bọn họ cũng không muốn có một tình yêu mà suốt ngày cứ phải đau khổ nhìn người mình yêu thương nhất bị thương đâu! Mà cũng thật không ngờ vị thiếp thất phàm nhân đã mất của thái tử Dạ Hoa lúc trước lại chính là sư đệ mười bảy của bọn họ. Thiên quân mặc kệ là vô tình hay cố ý thì cũng đã tát vào mặt Côn Luân Khư bọn họ. Thiên quân và Tố Cẩm trắc phi kia đều không thể tha thứ được.
Tất cả mọi người đều đồng cảm nhìn Mặc Uyên.
Mặc Uyên lạnh lẽo nói: “Một trắc phi nhỏ nhoi mà dám hại người của Mặc Uyên ta sao, muốn chết! Món nợ này, ta nhất định phải tính toán rõ ràng với người trên Thiên cung. Bất quá, vi sư muốn đợi sư mẫu của các ngươi tỉnh lại trước, sau đó thanh toán cả vốn lẫn lãi.”
“Sư phụ, người cuối cùng cũng định hôn sự với Ly Nguyệt cô nương rồi, bọn con đợi mãi.”_ Điệp Phong ngạc nhiên khi thấy sư phụ nói vậy.
“Ân, lúc trước là bởi vì cuộc chiến với Dực tộc mà tạm hoãn lại, bây giờ vi sư cũng đã tỉnh lại, cũng nên bắt đầu tính chuyện hôn nhân. Sắp tới vi sư sẽ bế quan một thời gian. Trong lúc đó, các ngươi liền giúp vi sư chuẩn bị đồ cưới và của hồi môn cho Nguyệt nhi.”_ Mặc Uyên gật đầu, tâm trạng cũng tốt lên khi nghĩ tới tương lai của hắn và Ly Nguyệt.
Chúng đệ tử gật đầu lia lịa, đồng thanh chắp tay nói: “ Đệ tử đã rõ.”
Điệp Phong có điều không hiểu hỏi: “Sư phụ, Ly Nguyệt cô ngương.. À không, sư mẫu không còn người thân sao ạ?”
“Nguyệt nhi và Đông Hoa đế quân giống nhau đều do Thiên Địa tạo ra, tất nhiên không có ngươi thân ruột thịt. Sau này, Nguyệt nhi tỉnh lại, các ngươi nhất định không được nhắc đến vấn đề này nếu không nàng sẽ buồn.”_ Mặc Uyên dặn dò.