Tối đến, trong phòng, Mặc Uyên thẫn thờ nhìn ra cửa sổ, hướng đến mặt trăng xa vời vợi, chạm tay không tới, cũng giống như khoảng cách bây giờ giữa hắn và Ly Nguyệt. Hắn có thể thấy nàng lại không thể chạm tới nàng, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng ngủ say không tỉnh. Nguyệt nhi, tên của nàng thật sự giống như mặt trăng kia, xa xôi không cách nào với tới. Cuộc sống không có nàng bên cạch thực tịch mịch làm sao! Lúc không có ta bên cạnh, có phải nàng lúc đó cũng giống ta bây giờ không?
Lúc này, Chiết Nhan sách theo hai vò rượu đi vào, làm gián đoạn suy nghĩ của Mặc Uyên: “Lần này ta đến có đem theo Đào Hoa túy, có muốn nếm thử không?”
“Được.”_ Mặc Uyên.
Chiết Nhan nghe vậy nhướng mày: “Sao mà sảng khoái vậy? Trước kia ngươi đâu có dễ dạng động vào rượu như thế.”
“Ta có nhiều câu muốn hỏi ngươi, không mượn rượu để nói thì thật tịch mịch.”_ Mặc Uyên tâm tình không tốt nói.
Chiết Nhan cảm thán: “Vẫn buồn phiền chuyện của Ly Nguyệt à? Tâm tình của ngươi ta có thể hiểu được, dù sao ta cũng từng trải qua mà.”
“Năm đó, vì sao Nguyệt nhi và mười bảy lại đem tiên thể của ta tới Thanh Khâu?”_ Mặc Uyên nghi vấn.
Chiết Nhan tỏ vẻ hiểu rõ: “Mặc Uyên, biết ngay ngươi sẽ hỏi vấn đề này. Năm ấy, sau khi ngươi hồn bay phách tán, Ly Nguyệt đã ôm thi thể của ngươi ngồi ở bờ sông Nhược Thủy không chịu buông, còn tiểu ngũ thì như bị điên, nhất định phải bắt Dực tộc phải chết cùng ngươi. Chân Chân phải đánh ngất con bé thì mới yên ổn. Lúc chúng ta đem tiên thể của ngươi thì Ly Nguyệt lại không trở về Côn Luân Khư mà ở lại đó mượn Dực tộc ngọc hồn để bảo quản tiên thể cho ngươi. Ắt hẳn lúc đó, Ly Nguyệt đã muốn đem tiên thể của ngươi rời đi rồi. Kì lạ là sau khi nàng trở về Côn Luân Khư, đưa cho ta ngọc hồn nhưng nàng ấy lại không hề có chút biểu hiện đau lòng nào, còn chắc chắn nói ngươi sẽ tỉnh lại. Cho dù là ta, trong tình huống ấy cũng không có hoàn toàn chắc chắn là ngươi sẽ tỉnh. Sau đó thì hai người đó bày mưu bí mật đem tiên thể của ngươi đến hồ li động. Bọn họ sợ người Dực tộc sẽ hủy hoại tiên thể của ngươi nên mới bí mật đem ngươi đến đó. Tiếp sau đó thì hai người họ thay nhau trông coi tiên thể của ngươi.”
Mặc Uyên lại hỏi tiếp: “Vậy khi phong ấn Kình Thương yếu bớt, cả hai người họ đều cùng đi gia cố phong ấn sao? Nếu không thì tại sao Nguyệt nhi lại biết mười bảy bị phong ấn kí ức và pháp lực rơi xuống phàm giới?”
“Chuyện này, ta cũng thấy kì lạ lắm! Ta nghe tiểu Cửu nói lúc mưởi bảy đi gia cố phong ấn thì Ly Nguyệt không hề biết. Một canh giờ sau thì thấy Ly Nguyệt đến hỏi tin tức Bạch Thiển. Tính toán thời gian và sự chênh lệch tu vi giữa tiểu ngũ và Kình Thương thì chưa đến một khắc, tiểu ngũ liền bại trận, như vậy Ly Nguyệt dù có đến cũng đã muộn, tiểu ngũ cũng đã rơi xuống trần gian cả một thời gian dài, vậy tại sao Ly Nguyệt lại biết được tiểu ngũ rớt xuống chỗ nào? Với tu vi của Ly Nguyệt lúc ấy, chắc chắn sẽ tính được tiểu ngũ độ kiếp. Nếu đã biết tiểu ngũ độ kiếp phi thăng thì tại sao Ly Nguyệt lại luôn đi cùng tiểu ngũ, can thiệp vào quá trình độ kiếp? Chẳng lẽ nàng không biết can thiệp vào quá trình độ kiếp thì chính bản thân cũng sẽ bị thiên đạo phạt?”_ Chiết Nhan suy luận.
“Vì mười bảy độ chính là tình kiếp nên Nguyệt nhi muốn giúp nàng bớt đau khổ là bình thường nhưng ta lại không hiểu, tại sao Nguyệt nhi biết mười bảy sẽ độ tình kiếp?”_Mặc Uyên trầm tư.
“Đúng nha, nếu tiểu ngũ không nói thì ta cũng không biết con bé đã độ tình kiếp đâu. Thật kì lạ...”
Mặc Uyên suy ngẫm: “Trừ phi, nàng biết trước tương lai. Nàng biết ta sẽ tỉnh lại nên mới chắc chắn nói với ngươi là ta sẽ tỉnh. Nàng biết mười bảy sẽ độ tình kiếp ở nhân gian và Thiên cung nên mới có thể tìm được mười bảy. Nàng biết Tố Cẩm kia sẽ đẩy mười bảy xuống Tru Tiên đài nên mới vì cứu mười bảy mà chính bản thân lại ngã xuống đó.”
Chiết Nhan nghe vậy gật gù hiểu ra: “Ly Nguyệt là do Thiên Địa tạo ra, có thể thấy được vận mệnh của người khác là điều dễ hiểu.”
Mặc Uyên càng suy nghĩ thì càng kinh ngạc về thân thế bí ẩn của Ly Nguyệt: “Cũng không phải vậy, nếu Nguyệt nhi và Đông Hoa đều do Thiên Địa tạo ra vậy tại sao lúc Đông Hoa gặp nguy hiểm, Thiên Địa lại không bảo vệ Đông Hoa, ngược lại, lại chỉ dùng thần lực bảo vệ Nguyệt nhi. Chiết Nhan, ngươi không thấy rất không hợp lí sao! Trừ phi nàng cũng không phải do Thiên Địa tạo ra mà địa vị của nàng còn cao hơn cả Thiên Địa nên Thiên Địa mới bảo vệ nàng.”
“Cái gì!!! Địa vị cao hơn trời, như vậy chẳng phải là Thiên đạo sao?!”_ Chiết Nhan nghe mà kinh hãi.
“Cũng không phải, nếu nàng là Thiên đạo thì cần gì phải tu tiên, và phụ quân cũng không cần phải lén lút dạy nàng tu tiên làm gì. Phụ quân không đường đường chính chính mà dạy Nguyệt nhi chắc hẳn là vì ông không muốn mọi người chú ý đến Ly Nguyệt, đó cũng là cách để nàng có thể an toản trưởng thành.”
Chiết Nhan nghi hoặc: “Nếu Ly Nguyệt không phải Thiên đạo vậy nàng là gì?”
“Không biết.”_ Mặc Uyên lắc đầu.
Chiết Nhan: “...”
Vừa rồi còn lập luận hay lắm mà, sao bây giờ lại nói một câu cụt ngủn rổi? Ngươi có phải người yêu của nàng không vậy? Sống cùng nhau bao nhiêu năm mà thân thế của người ta cũng không biết, Mặc Uyên, hóa ra cũng có lúc ngươi vô dụng đến vậy.
Sáng hôm sau, tại đại điện, thấy khách đã về hết, Bạch Thiển liền tới chỗ Mặc Uyên, rót một chén trà rồi đưa cho sư phụ của mình: “Sư phụ, mệt mỏi nhiều giờ rồi, đồ nhi rót cho người chén trà mới.”
Tiếp nhận chén trà, Mặc Uyên nhàn nhạt nói: “Mười bảy, suốt mấy vạn năm qua, cực khổ ngươi rồi.”
“Sư phụ nói quá,nào có cực khổ như vậy, huống chi còn có Ly Nguyệt cùng ta thay phiên trông giữ, chỉ tiếc Ly Nguyệt hiện tại vẫn ngủ say... Ly Nguyệt mà biết người tỉnh lại thì sẽ vui lắm.”_ Bạch Thiển ngượng ngùng.
Mặc Uyên khựng người lại, nhìn Bạch Thiển hỏi: “Nàng thật sự vui khi biết vi sư tỉnh lại sao?”
Bạch Thiển ngớ người ngạc nhiên nhìn sư phụ mình: “Sao sư phụ lại hỏi vậy?”
“Vi sư vẫn còn nhớ rõ lần độ kiếp ở trần gian, tình huống lúc đó bất đắc dĩ nhưng vi sư cũng đã phản bội nàng lấy vị công chúa kia để lấy được thuốc giải. Mười bảy, ngươi thực sự cảm thấy nàng sẽ không hận ta, trách ta phản bội?”_ Mặc Uyên cảm thấy vô cùng khổ sở khi mỗi lần tưởng tượng tới cảnh Ly Nguyệt sẽ oan trách, bỏ mặc hắn, sẽ không yêu hắn nữa.”
Bạch Thiển ngạc nhiên khi Mặc Uyên vẫn nhớ được phần kí ức của tàn hồn nhỏ nhoi đó nhưng vẫn trấn an sư phụ mình: “Sư phụ người vẫn còn nhớ ư? Người yên tâm, mười bảy đảm bảo, Ly Nguyệt chắc chắn sẽ không oán trách sư phụ vì Ly Nguyệt biết rõ nỗi khổ tâm của người mà.”
“Hi vọng như vậy.”_ Mặc Uyên cũng yên lòng hơn khi nghe Bạch Thiển khẳng định.
“Sư phụ đừng lo lắng vấn đề này nữa, Ly Nguyệt mà biết người vì nàng mà buồn rầu khổ sở thì nàng sẽ đau lòng đấy. Việc quan trọng nhất bây giờ là sư phụ mau chóng bế quan tĩnh dưỡng rồi chờ Ly Nguyệt tỉnh lại là được rồi. Ly Nguyệt từng nói, cho dù có vi phạm cấm kị, Thiên đạo cũng sẽ không giết nàng, vì vậy nàng sẽ sớm tỉnh lại thôi.”_ Bạch Thiển tiếp tục trấn an.
Mặc Uyên nắm bắt được trọng điểm: “Thiên đạo sẽ không giết Nguyệt nhi? Thiên đạo và Nguyệt nhi có quan hệ gì với nhau sao?”
Bị hỏi như vậy, Bạch Thiển không biết có nên nói cho sư phụ biết không vì lúc trước đã nói với Ly Nguyệt là nàng sẽ không tiết lộ bí mật rồi, không thể nói lời mà không giữ lời được.
Nhưng sư phụ là người đáng tin cậy, lại là người yêu của Ly Nguyệt cơ mà, nói cho sư phụ chắc không sao đâu.
“Chuyện này... Sư phụ, thật ra Ly Nguyệt là nữ nhi của Thiên đạo, vậy nên..”
Mặc Uyên kinh ngạc: “Ly Nguyệt là nữ nhi của Thiên đạo! Hóa ra là vậy.”
Bây giờ thì ta đã hiểu, hiểu tại sao Ly Nguyệt biết trước tương lai, hiểu tại sao phụ quân lại dạy tu tiên cho Ly Nguyệt. Phụ quân từng được Thiên đạo trợ giúp một lần vì vậy phụ quân đã trả ơn bằng cách đó.