[Đồng Nhân The Heirs] Nữ Xứng Muốn Khắc Phục Khó Khăn

Chương 2: Quân đã vô tình ta liền hưu



Đêm qua mọi chuyện diễn ra quá nhanh, sáng nay, chưa gì mà cô đã thấy khổ sở rồi, Yoo Rachel nhìn chính mình trong gương, nếu đã không còn gì cô cũng phải cừi thật tươi:” Quần thâm mắt trầm trọng thế này, không cần hóa trang cũng có thể đi hát nhạc Rock a?”

Chỉ tiếc, cô không hát được Rock cũng không muốn hát Rock, trực tiếp cầm kem che khuyết điểm lên bôi loạn, hiệu quả trước sau rất rõ ràng, cô lại biến thành một Paris Hilton mỹ lệ và ưu nhã.

Giống như Yoo Rachel, Esther Lee cũng kông ngủ ngon, chỉ bất quá, Yoo Rachel là bị động còn bà là cả đêm không thể nghỉ ngơi, lúc điều tra ra hết thảy mọi chuyện, bà cũng đã minh bạch tất cả, chỉ có nắm chắc thời cơ, mới có thể lợi dụng thật tốt chuyện này, chuyện này nếu diễn ra người được lợi lớn nhất chính là hội trưởng Kim, bà nhất định phải phản kích một lần mà trúng đích, bằng không, quá lãng phí nộ khí từ tối qua đến giờ.

“Mẹ, chuyện hủy hôn…” Mặc dù bản thân cô rất muốn lờ đi chuyện này, chỉ tiếc vẫn nhịn không được mà phải xen vào.

Bất quá lần này, Esther Lee đưa ra một đáp án thực sự chính xác: “Chuyện này mẹ nhất định sẽ xử lý ổn thỏa.”

Bà có chút đau lòng thay cho bảo bối nhà bà, nhìn khuôn mặt với phấn lót dày bên dưới, quần thâm mắt trầm trọng, bà liền hiểu thấu: “Con cứ tỏ ra bình thường, mọi chuyện cứ để mẹ giải quyết.”

“Con biết, mẹ yên tâm.” Yoo Rachel gật đầu ra chiều thấu hiểu, những chuyện khác một câu cũng không nói thêm, dù sao chuyện này cứ giao cho mẹ cô, cô biết bà có thể giải quyết nó ổn thỏa nhất.

Sắc trời bên ngoài rất tốt, bầu trời trong vắt không một gợn mây, màu xanh thẳm của bầu trời sáng ngời đến mức tựa như một chiếc gương phản chiếu tất cả ánh sáng ấm áp, chỉ tiếc Esther Lee không có tâm tình để ngắm cảnh đẹp này, mà cô tí nữa thôi cũng gặp người kia, đến lúc đó ngay cả ánh sáng dù ấm áp đến đâu cũng không thể sưởi ấm cô.

Tổng quản lý mang vẻ mặt ưu nhã đầy hào phóng bước tới, Esther Lee mỉm cười nhìn bà ta, nhưng tất cả chỉ là kế hoạch mà thôi.

“Tan và Rachel của chúng ta nhanh thôi sẽ đính hôn, đây quả là chuyện đại hỷ của giới thượng lưu.” Tổng quản lý vẫn mỉm cười đầy ưu nhã, tựa như bà ta chính là mẹ đẻ của Kim Tan, mọi chuyện bà ta làm đều là muốn tốt cho hắn.

Esther Lee nghe được lời này, lại có chút nhíu mày, nĩa trong tay cũng có chút ngập ngừng, suy nghĩ hồi lâu mới ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt vẫn là nụ cười tươi tắn, bà thu liễm rồi đứng lên: “Ngược lại tôi cảm thấy, Rachel của tôi còn quá nhỏ, lễ đính hôn kia coi như hủy đi.”

Nghe được câu nói cự tuyệt, tổng quản lý nhịn không được nhíu mày đầy bất mãn, bất quá bà ta cố gắng bảo trì hình tượng cao quý, cười nói: “Không phải trước đó mọi chuyện còn rất tốt sao, vì sao bây giờ lại nói hủy, chẳng lẽ Rachel không thích Tan của chúng tôi ư?”

“Không phải là không thích, chỉ là, [bà thở dài rồi nói tiếp] Tan không xứng với Rachel nhà tôi!” Esther Lee nói câu này thật sự không hề khách khí, tổng quản lý nghe xong sắc mặt hoàn toàn đen.

Bà lạnh mặt, nhưng ngữ khí vẫn rất bình tĩnh: “Cô nói lời này, là có ý gì?”

[Thở dài] “Tan không phải là con trai chính thức của Hội trưởng Kim.” Esther Lee bình tĩnh cực kỳ, tựa như đang đàm luận về thời tiết đẹp hôm nay, nhưng lời bà vừa nói lại vạch trần bí mật bẩn thỉu của giới thượng lưu: “Chúng ta ngay từ đầu đã nói rất rõ Rachel nhà tôi phải đính hôn với con trai của hội trưởng Kim, chứ không phải thứ tử nhà ông ta, hơn nữa đứa nhỏ ấy lại là con do vợ kế của ông ta sinh, có phải không?”

Nghe được câu này, tổng quản lý nhịn không được bồn chồn, bà ta không rõ đối phương tại sao lại biết được chuyện này, bất quá vẫn kiên trì nói: [Thở dài] “Đương nhiên Tan là con trai của hội trưởng Kim, rốt cuộc cô từ đâu mà nghe được tin đồn bậy bạ thế này?”

“Tôi tự nhiên có cách riêng để chứng thực chuyện này, cũng may trước khi đính hôn mà nhìn thấu mọi chuyện, nếu không nửa đời sau của Rachel không phải đều bị hủy trong tay các người sao?” Esther Lee nói.

Tổng quản lý còn muốn há miệng giải thích này nọ, chỉ tiếc Esther Lee không cho bà ta bất kỳ cơ hội nào, càng không nói đến chuyện cho dù bà ta có nói gì, lọt vào tai Esther lúc này chỉ là những lời giảo biện mà thôi.

“Kỳ thật, Rachel và Tan không đính hôn đối với cô chỉ có lợi mà không có hại.” Esther Lee lên tiếng khuyên nhủ, bà rất rõ, đối phương chỉ là nghe theo chỉ thị của hội trưởng Kim, mới cố gắng níu kéo hôn ước của nữ nhi nhà cô và Kim Tan.

“Kim Tan dù sao cũng kông phải là con đẻ của cô, tôi nghĩ, sở dĩ hội trưởng muốn hắn lập tức đính hôn, chỉ là cái cớ để kéo hắn về đây, dù sao lúc này hắn cũng bị Kim Won sung quân đến Mỹ.”

“Nhưng nếu hắn và Rachel đính hôn, sẽ nhận được tất cả trợ lực của chúng ta, cô nghĩ đến lúc đó hắn có thể quay lại báo đáp tôi và cô ư, theo tôi chuyện này người có lợi nhất chính là nữ nhân kia (DMC: ý là mẹ ruột của Tan đó)!” Mỗi câu mỗi chữ của Esther Lee đều nói trúng tim đen của bà ta, vừa có tình lại có lý, chẳng mấy chốc đã khiến tổng quản lý dao động.

“Vậy cô muốn tôi phải làm sao, nếu như bây giờ công khai thân phân “con riêng” của Tan chúng ta cũng không được lợi gì.” Tổng quản lý nói nhỏ, dù sao bà ta cũng hiểu được điểm mấu chốt của vấn đề, nếu bây giờ thân phận Kim Tan lộ ra tuy bà ta không mất gì nhưng danh tiếng nhất định sẽ bị hao tổn.

“Đó là đương nhiên, tuy rằng chúng ta đã biết tin tức này, nhưng tuyệt đối không được để lộ tiếng gió ra bên ngoài. Chỉ là, cô cũng biết đấy, có một số chuyện chúng ta không chiếm được, cũng không thể mất đi, không phải sao?” Esther Lee thanh âm âm trầm, “Chuyện này, vẫn là cần cô hỗ trợ, không phải sao?”

“Kỳ thật, nếu có cơ hội, tôi cũng hi vọng hai gia đình chúng ta có thể kết thành thông gia, bất quá chỉ là thay đổi nam chính thôi.”

Chuyện này…tổng quản lý có chút được sủng mà kinh, bà ta lập tức lắc đầu: “Kim Won lớn tuổi hơn Rachel nhiều, huống chi hắn giờ cũng đã lên chức giám đốc.”

Esther Lee tỏ vẻ bản thân đã hiểu, hai nữ nhân cùng nhìn nhau cười rạng rỡ, cả hai cùng quay đầu ra về, tuy bên ngoài là người tới ta đi nhưng bản thân hai người đều tự vạch ra kế hoạch tác chiến.

“Bất quá, ta vẫn không thể lý giải nổi, cô làm cách nào mà điều tra được chuyện này?” Tổng quản lý vẫn rất quan tâm chuyện này, bước vài bước đã không nhịn được quay đầu lại hỏi.

“Bà ta chi tiêu quá lãng phí, bà ta nghĩ mình thật sự là phu nhân chân chính ư? Từ những vật phẩm xa xỉ kia, tôi đã lần ra dấu vết.” Esther Lee cười nhạt đáp lại, nói xong câu cuối, lại quay người ưu nhã rời đi.

Tổng quản lý đưa mắt nhìn theo đối phương, cũng nhanh chân rời khỏi, lên xe liền nói: “Đi gặp hội trưởng.”

Khi bà ta vào đại sảnh, vừa hay nhìn thấy ái nữ Han Ki Ae, nghĩ đến đoạn nhạc đệm mới đây, sắc mặt lập tức đanh lại: “Cô còn dám ở đây giả bộ đoan trang, tôi thật sự khâm phục độ chai mặt của cô.”

“Tôi thì sao?” Han Ki Ae không hề nể nan gì mà trực tiếp phản bác, con trai quý báu của bà ta đi đã hai năm, hội trưởng Kim lại xem trọng Kim Won, bình thường trước mặt bố con họ, bà một câu cũng không dám phản bác, chỉ là vị phu nhân trước mặt đây, còn chưa đủ để bà nể mặt đâu, bà ta đắc ý trực tiếp xé rách mặt nhau.

Thế nhưng tổng quản lý căn bản cũng chả thèm ngó ngàng gì đến bà ta, trực tiếp hỏi nhân viên đứng cạnh: “Hội trưởng đang ở phòng sách đúng không?” Sau khi nghe được đáp án cần thiết, bà ta lập tức xoay người rời đi.

“Cô…” Han Ki Ae giận điên cả người, thế nhưng lại không thể thẳng thừng chửi rủa, chỉ có thể phẫn hận trở lại sofa.

Suy nghĩ một chút, lập tức đứng lên, nhẹ nhàng và ưu nhã hướng về phía phòng đọc sách, chỉ tiếc bà ta không có dũng khí để mở cửa, chỉ có thể vụng trộm nghe lén bên ngoài.

Việc này cũng nằm trong kế hoạch của tổng quản lý, bà ta lúc này cầu còn không được, nữ nhân kia muốn nghe lén cứ để bà ta nghe, nếu nghe được bà cũng muốn xem bà ta sẽ phản ứng thế nào đây, cho nên rất tự nhiên mà cao giọng nói.

“Cô nói cái gì?” Hội trưởng Kim vừa nghe, đã không thể nhẫn nhịn được nữa, ông ta lập tức đứng dậy, dùng quải trượng gõ mạnh xuống nền: “Nữ nhân kia làm sao biết rõ mọi chuyện?”

Tổng quản lý đã ngứa mắt Han Ki Ae từ lâu, tự nhiên là không khách khí nói mọi chuyện từ chỗ Esther Lee ra, trải qua mấy câu diễn đạt, bỗng chốc tình hình thay đổi, mẹ của Kim Tan quá mức phung phí lại kiêu ngạo hống hách nên bị Esther Lee nắm được đuôi cáo, tất cả sai lầm đều có cùng một điểm xuất phát, đó chính là do Han Ki Ae.

“Tôi biết rồi.” Hội trưởng Kim gật gật đầu, “Cô ta đưa ra cũng không ít yêu cầu ha?”

Tổng quản lý gật đầu: “Cô ta vốn là con buôn trời sinh, bất quá chuyện này cũng không có hại gì, lúc đầu chúng ta muốn Rachel đính hôn với Tan, nhưng bây giờ tình hình đã thay đổi, quyền chủ động đã không còn nằm trong tay chúng ta.”

“Tôi biết rồi, tôi muốn, trước hết cứ thuận theo đại biểu Lee.” Sắc mặt của hội trưởng Kim cực kì lúng túng, bất quá cũng may, ông ta tin rằng Esther Lee là người chỉ biết lợi ích, bí mật này nhất định sẽ không phanh phui ra ngoài.

“Vậy tôi xin phép đi xử lý mọi chuyện.” Tổng quản lý nhẹ nhàng cáo lui, đối với Han Ki Ae đang đứng nghe trộm ngoài cửa, bà ta bày ra một dáng vẻ tươi cười nhạo báng.

Han Ki Ae mặc dù chỉ nghe loáng thoáng, thế nhưng bà ta đã hiểu rõ tình hình trước mắt, bà ta vốn muốn hỏi tổng quản lý vài câu nhưng thấy điệu bộ đáng ghét kia, lửa giận lại không thể nào nhịn nổi.

Trực tiếp bước vào phòng sách, lo lắng hỏi dò: “Hội trưởng, chuyện này là sao a, vì sao Tan và Rachel lại không thể đính hôn…”

Chỉ là, bà ta không nói thì thôi, cứ nhắc đến là hội trưởng Kim lại thấy đau đầu: “Bà còn dám hỏi.” Ông ta nổi giận bừng bừng, hội trưởng Kim có chút hối hận vì hành vi ngày ấy, chính năm đó nếu ông ta không…

“Hội trưởng, tôi…” Han Ki Ae bị dọa, bày ra khuôn mặt đáng thương, thân thể lập tức áp sát ông ta, biểu hiện này lại khiến cho hội trưởng Kim tức tối, quả nhiên bà ta là hạng người chả ra gì…

“Về sau bà an tĩnh một chút, đừng tùy tiện ra ngoài, tôi cũng hi vọng bà làm ra chuyện gì ảnh hưởng đến Tan!” Hội trưởng Kim lạnh lùng liếc nhìn bà ta, càng liếc bà ta càng sợ.

Kim Tan từ phòng hắn đi ra, nhìn thấy bộ dạng hoa lê đái vũ của mẹ, mặc dù có chút chán ghét nhưng vẫn phải lên tiếng hỏi thăm: “Mẹ, chuyện gì thế?”

“Chuyện đính hôn của con và Rachel đã bị hủy bỏ.” Han Ki Ae nhìn con mình, nức nở nói: “Kim Tan, đều là lỗi của mẹ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.