[Đồng Nhân Titanic] Lạc Vào Thế Giới Titanic

Chương 13: Hôn lễ



Cuối cùng cũng đến ngày kết hôn, Charles là người vui vẻ nhất.

Lúc này Charles mặc một bộ lễ phục trang trọng, đứng trước cửa nhà thơ để đón vợ.

Mấy ngày nay, Charles bận đến điên rồi, ngoài ngày thứ hai đến bệnh viện kiểm tra thân thể của Rose ra thì những ngày khác thường đi sớm về trễ nên anh và Rose rất ít khi gặp nhau. Nghĩ đến việc cuối cùng Rose cũng là vợ mình, anh nhịn không được mà nở nụ cười ngốc nghếch.

“Ôi, Charles! Cậu để cái bộ dạng ngốc nghếch vào ngày kết hôn này cho ai nhìn đấy?” Người lên tiếng là Mike, phù rể kiêm người chủ trì đang nhếch môi cười xấu xa và miêu tả Charles lúc này.

“Xê ra một bên đi. Có bản lãnh thì lúc kết hôn cậu đừng cười. Cứ tỏ vẻ đau khổ xem thử có ai dám cưới cậu không?” Tâm trạng của Charles lúc này rất tốt nên anh không so đo với bạn mình. Hôm nay là ngày kết hôn của anh nên không ai ngăn được sự vui vẻ của anh lúc này.

“Đến lúc đó tớ còn không biết có tự cười mình không nữa” Giọng của Mike nhỏ dần, cứ nhắc đến hôn nhân của mình thì tâm trạng của cậu cực kỳ tệ. Vị hôn thê do ông già nhà cậu chọn cho cậu là một người phụ nữ ngạo mạn vô lễ, cô ta là sự kết hợp của tất cả các khuyết điểm của quý tộc. Chuyện cậu không thể chịu nổi nhất là cái bộ dạng kiêu ngạo, trang điểm lòe loẹt như mấy cô tiểu thư nhà giàu mới nổi của cô ta. Nếu không phải ông già nhà cậu bảo cậu không đồng ý thì sẽ xóa quyền thừa kết, thì dù có chết cậu cũng không đính hôn với cô ả. Nói thật, cậu không xem trọng cuộc hôn nhân của người anh em tốt của mình, Charles, cho lắm. Dù sao cậu là người biết rõ mọi thứ về đoạn tình cảm này của Charles và Rose. Bắt đầu yêu, theo đuổi và kết hôn đều do Charles làm hết. Có lẽ Rose cũng là người ngạo mạn như vị hôn thê của cậu vậy. Tuy rằng Charles nói, từ khi những chuyện ở tàu Titanic xảy ra thì tình cảm của cả hai rất tốt, nhưng ai có thể biết được mọi thứ? Dù sao, trong lòng Charles, Rose tốt hết toàn diện. Nhìn người bạn tốt đang nở nụ cười như hoa, Mike đành phải cố gắng an ủi bản thân, Charles gặp nạn mà không chết là tốt rồi, hôm nay anh ta kết hôn thì cậu cứ để anh ta vui vẻ vậy.

“Dạo này cậu tốt rồi, điển hình là ông già nhà tớ bảo chiêu này của cậu rất khôn ngoan, hoàn toàn chuyển bại thành thắng, thằng nhóc cậu đi chết đi!” Mike huých bả vai vào bả vai Charles, tán thưởng nói. Mấy ngày nay, cậu cực kỳ ngạc nhiên vì những chuyện Charles làm, thằng nhóc này thường lạnh lùng không quan tâm chuyện gì mà có thể chuyện bại thành tanhg nhanh như vậy, đúng là khiến cho người khác bội phục. Chỉ cách nhau có mấy tháng mà hai người đã có một sự chênh lệch khá lớn rồi.

“Haha, may mắn thôi, tớ không ngờ nó có hiệu quả tốt như vậy” Nhắc đến chuyện này, tâm trạng của Charles rất tốt, anh sẽ không nói cho ai biết đó là công lao của Rose, có lẽ đây là ‘tướng vượng phu’ [1] mà người phương Đông hay nói. Anh biết Mike không hài lòng về cô vợ của mình nên không đành lòng kích thích cậu ta.

[1] Vượng phu vận: Đằng sau sự thành công của người đàn ông luôn có bóng dáng của người phụ nữ

“Đến giờ rồi, chuẩn bị tốt chưa?” Người cầm tờ giấy bên cạnh nhắc nhở hai người.

Charles thấy mục sư đã đứng trên bục mới hít một hơi thật sâu, gật đầu với Mike rồi đi qua.

Charles lễ phép chào mục sư, sau đó xoay người về phía cửa nhà thờ, các khách mời cũng đã ngồi ngay ngắn vào hai dãy ghế, phụ nữ ngồi dãy bên phải, đàn ông ngồi dãy bên trái, đứng ở dãy phụ nữ là cha của Charles thuộc nhà trai và đứng ở dãy đàn ông là mẹ của Rose, đại diện nhà gái.

Hôn lễ bắt đầu, ánh mắt Charles nhìn cửa chằm chằm như sợ lỡ mất hình ảnh của Rose. Anh cảm nhận được trái tim mình đang đập ‘thình thịch’ giống như lần đầu anh đứng trước toàn thể nhân viên của công ty, đó là bước ngoặc đầu tiên của cuộc đời anh…

“Woa… Cô dâu vào rồi! Cô dâu rất xinh đẹp!” Charles nghe tiếng các vị khách thì ngước mắt lên, dưới ánh nắng chiếu rọi xuống nhà thờ, cô vợ xinh đẹp của anh đang khoác tay công tước Vincent và thong thả đi qua hành làng để tới thánh đàn.

Rose mặc áo cưới màu trắn đi giữa thảm đỏ trong giáo đường với làn váy dài thước tha, đi trước cô là một cô bé phụ trách tung cánh hoa trên đường đi của cô, cô bé vừa đi vừa tung cánh hoa khiến cho bước đi đến thánh đàn của cô càng thêm xinh đẹp.

Rose khoác cánh tay công tước Vincent, thong thả đi đến chỗ Charles. Ánh mắt tỏa sáng của Charles làm cô muốn cười to, cô biết đây là thời khắc quan trọng, cũng không biết nói thế nào nhưng lúc nhìn thấy mình trong mắt của Charles, cô rất vui. Cô cố gắng áp chế nụ cười để bảo trì cái nhếch môi tiêu chuẩn, Rose từ từ đi về phía Charles, đi đến chỗ hạnh phúc của cô…

Charles thấy công tước Vincent dẫn vợ mình đến thánh đàn thì vội bước tới một bước, vươn tay muốn cầm tay vợ mình, bộ dạng vội vàng này của anh chọc rất nhiều người cười khẽ. Mặt Rose đỏ hồng, nhịn cười đặt tay lên tay Charles, cô cảm thấy khi tay mình vừa chạm tay anh thì bàn tay lớn kia đã nắm chặt tay mình, giống như cả đời này sẽ không buông tay lần nào nữa…

Theo trình tự: Charles ở bên trái, Rose ở bên phải, hai người đối mặt với mục sư, vị mục sư này bắt đầu cử hành nghi thức truyền thống.

Mục sư nhìn hai người, trang trọng nói “Tôi muốn hỏi hai người một câu hỏi, đây là một câu hỏi dài, đề nghị hai người nghe xong mới trả lời. Charles Hockley, con có đồng ý cưới Rose làm vợ, sống với cô như lời kinh thánh đã dạy, ở trước mặt Chúa và cô ấy, hãy thề rằng con không buông tay cô ấy, yêu thương cô ấy, tôn trọng cô ấy, bảo vệ cô ấy như bảo vệ chính mình. Cho dù cô ấy có bệnh tật hay khỏe mạnh, có giàu có hay nghèo khó, con cũng sẽ trung thành và chung thủy với cô ấy cho đến khi rời khỏi thế giới này?”

“Vâng, con đồng ý!” Charles trả lời một cách thành kính, giọng nói cực kỳ nghiêm túc.

“Rose DeWitt Bukater, con có nguyện cưới Charles làm chồng, sống với cậu ta như lời kinh thánh đã dạy, ở trước mặt Chúa và cậu ta, hãy thề rằng con không buông tay cậu ấy, yêu thương cậu ấy, tôn trọng cậu ấy, bảo vệ cậu ấy như bảo vệ chính mình. Cho dù cậu ấy có bệnh tật hay khỏe mạnh, có giàu có hay nghèo khó, con cũng sẽ trung thành và chung thủy với cậu ấy cho đến khi rời khỏi thế giới này?”

Rose cảm thấy anh nắm chặt tay mình, cô cười nói “Vâng, con đồng ý!”

Mục sư gật đầu: “Bây giờ hai người có thể trao nhẫn như tín vật kết hôn. Nhẫn kim cương là biểu thị cho bản thân hai người yêu quý lẫn nhau, giống như trao cho nhau lễ vật trân quý của mình giao cho đối phương. Kim cương vĩnh viễn không rỉ sét, không phai màu, đại biểu tình yêu hai người trường tồn mãi mãi. Nhẫn tròn đại biểu cho không có điểm dừng, không đầu không đuôi, vĩnh viễn không chia cắt được tình yêu hai người.

“Charles, mời anh nói theo tôi một câu: Đây là tín vật kết hôn anh trao cho em, anh muốn cưới em, yêu em, bảo vệ em. Cho dù giàu có hay nghèo khổ, hoàn cảnh tốt hay xấu, khỏe mạnh hay ốm yếu, anh vẫn sẽ làm chồng của em”

“Rose, mời cô nói theo tôi: Đây là tín vật kết hôn em trao cho anh, em muốn gả cho anh, yêu anh, bảo vệ anh. Cho dù giàu có hay nghèo khổ, hoàn cảnh tốt hay xấu, khỏe mạnh hay ốm yếu, em vẫn làm vợ của anh”

Rose gắn từng chữ, nhớ kỹ lời thề mà cô nói theo mục sư. Cô biết nó chỉ là lời thề theo nghi thức, nhưng trong trường hợp này, trong nháy mắt này, cô vẫn bị lời thề này làm cảm động, trong lòng cô có một cảm giác khác thường, cô nghĩ: Nếu Charles có thể làm được thì cô cũng không phụ anh, sống chết có nhau.

Mục sư thấy hai người hoàn thành lời thề, ông bắt đầu tuyên bố với mọi người ở đây “Căn cứ vào thánh kinh cho chúng ta quyền bính, tôi tuyên bố hai người là vợ chồng, mãi mãi gắn kết không bao giờ tách ra”

Bạn tốt bên dưới vỗ tay hoan hô. Lúc này, vành mắt của cha Charles có chút đỏ ửng, Charles của ông đã kết hôn, cưới một cô vợ đẹp, người vợ này đã trải qua hoạn nạn với Charles, hai người yêu nhau như ông yêu mẹ Charles. Cuối cùng Charles của ông đã tìm được hạnh phúc của nó, ông đã hoàn thành tâm nguyện duy nhất của mình, dù chết cũng có thể an tâm gặp mẹ Charles rồi.

Rủi ro tàu Titanic, Charles giải quyết hậu quả, thành tựu của Charles. Bây giờ là lúc mà thanh danh của Charles đang nổi lên, rất nhiều quý tộc không để ý mà thêu hoa dệt gấm, đưa tới lời chúc phúc chân thành tha thiết.

Tiệc cưới rất náo nhiệt, ăn uống linh đình, tiếng chạm cốc không ngừng bên tai. Lúc chú rể và cô dâu cùng cắt bánh ngọt, tiếp nhận trò chơi của bạn bè chú rể, không khí tiệc cưới vui vẻ và thoải mái.

—— tôi là đường ranh giới đáng yêu ——

Các quý tộc Mỹ thích buổi đêm nhất, lúc đó có rất nhiều yến hội bắt đầu, cuộc sống về đêm của họ muôn màu muôn vẻ. Mà lúc này Charles không có tâm tư tiếp những người bạn của mình mà anh nhìn đồng hồ treo tường sốt ruột, còn thường nhìn về phía cử phòng tắm. Thời gian cô vợ nhỏ bé của anh ở trong phòng tắm cũng có thể tắm qua hai lần, sao giờ cô còn chưa ra? Hay anh nên vào đó xem thế nào? Ý tưởng này vừa xuất hiện trong đầu thì anh không thể xóa nó được, trong đầu anh xuất hiện hình ảnh Rose tắm rửa, điều này làm anh ngứa ngáy. Charles nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, quyết định: Thời gian quá lâu, anh lo lắng cho an nguy của vợ mình nên mới đi vào xem sao. Vợ anh ở trong đó, anh vào cũng hợp tình hợp lý. Anh kiếm được lý do cho mình rồi thì bắt đầu mở cửa.

Anh vừa đặt tay lên nắm cửa, chưa kịp mở thì cánh cửa mở ra.

Charles thấy Rose nhìn mình với ánh mắt kinh ngạc thì có cảm giác như vừa làm chuyện xấu mà bị người ta phát hiện. Anh thấy mái tóc dài của Rose đang nhỏ giọt nước thì bắt đầu lảng sang chuyện khác.

“Sao em không lau khô tóc vậy? Em bệnh thì làm sao giờ? Mau đến đây, anh lau cho em” Charles cố gắng dùng giọng nói bình thường, kéo Rose đến bàn trang điểm, dùng khăn lông lau tóc cho cô.

Cảm giác được Charles đụng chạm, Rose cảm thấy bản thân mình mới ở trong phòng tắm ổn định lại tư tưởng cũng không xong. Đúng vậy, tắm ở trong phòng tắm lâu như thế nhưng không dám ra, tuy rằng thân thể này đã sớm cùng Charles phát sinh quan hệ, nhưng mà cô cũng là cô gái mới cưới lần đầu đấy! Hiện tại hai người đã chính thức làm vợ chồng, tưởng tượng chuyện một chút nữa làm việc thì không nhịn được khẩn trương trong lòng. Làm sao bây giờ? Cô không có kinh nghiệm gì hết!

Charles cầm khăn lông lau từ đỉnh đầu Rose đến chân tóc cho đến khô, Rose mới tắm xong làm cho người cô thơm ngát thì làm cho cổ họng anh nuốt mấy ngụm nước. Rất muốn hóa thân thành người sói đem cô gái trước mặt ăn sạch sẽ, bởi vì suy nghĩ này làm cho Charles bỗng thấy chột dạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.