[Đồng Nhân Titanic] Lạc Vào Thế Giới Titanic

Chương 28



 “Nếu không phải do cô chiếm lấy thân thể của tôi thì làm sao mà đến giờ tôi vẫn du đãng chung quanh kia chứ? Nếu không bởi vì cô thì làm sao Jack có thể chết?” Linh hồn Rose ‘thật’ đau đớn hét lên.

Cô ta không biết vì sao mình lại bị biến thành như vậy? Rõ ràng buổi tối hôm ấy vui vẻ như vậy, có thể nhất thời sẩy chân đụng đầu vào cột, cô ta cũng nghe được Jack lo lắng la lên nhưng cái gì cũng không nói nên lời, thậm chí cảm giác được chính mình nhẹ nhàng rời khỏi thân thể, cô ta không biết làm cách nào để vào lại thân thể của mình, sau đó cô ta phát hiện ra không một ai có thể nhìn thấy cô ta, trạng thái này làm cô ta mừng thầm, có phải bây giờ không ai có thể quản lý cô ta nữa hay không? Không bị trói buộc, không bị quản giáo, lại càng không cần gả cho gã nhà giàu mới nổi như Charles kia hay không? Nhất thời lòng ham muốn tự do làm cô ta từ bỏ ý nghĩ trở lại thân thể mình, không kiêng dè gì mà nhắm đến bầu trời tự do rộng lớn vùng vẫy.

Cô ta tự do bay lượn trên thuyền, khoang hạng nhất VIP, khoang hạng hai VIP, khoang thường dân … toàn bộ buổi tối, cô ta dạo hết thuyền Titanic, nhìn đến khoang thường dân cuộc sống vui vẻ như thế, lại nhìn khoang VIP thế nhưng vẫn như cũ lục đục với nhau, cô ta cảm thấy cảm giác này quá tuyệt vời, cô ta có thể biết tất cả bí mật của mọi người. Khi ánh sáng mặt trời ló dạng là thời điểm cô ta sợ hãi nhất, mặt trời sáng lạng kia chiếu vào làm cô ta đau đớn. Cô ta hoảng sợ, sau này chẵng lẽ chỉ có thể sinh hoạt vào buổi tối thôi sao? Sau này sẽ không bao giờ được đắm chìm dưới mặt trời rực rỡ nữa sao? Cảm giác sợ hãi ấy không ai có thể chia sẻ cùng cô ta, thậm chí không tìm ra ai có thể thấy được mình. Không, cô ta không muốn như vậy, cô ta phải trở về thân thể của chính mình.

Cô ta vội vàng tìm được phòng mình, sau khi bước vào thì sợ hãi phát hiện ra thân thể của chính mình vậy mà đỏ mặt e thẹn tựa vào lồng ngực của Charles … Chúa ơi! Nếu như đó là Rose, vậy mình là ai? Không đúng, mình mới là Rose, vậy quái vật gì ở trong thân thể của cô ta vậy chứ? Nhìn thấy Charles vui vẻ ra khỏi phòng, cô ta phẫn nộ xông tới thân thể của chính mình, muốn đoạt lại thân thể ấy, nhưng giật mình phát hiện cô ta không thể nào tới gần được, tựa như thân thể kia có màn bảo vệ gì đó, cách ly cô ở ngoài, không quan tâm cô ta la khàn cả cổ, quái vật kia không nghe thấy thanh âm của cô ta, không cảm giác được sự tồn tại của cô ta. Cô ta hoảng sợ, không biết mình nên làm cái gì bây giờ đây? Cô ta tránh trong một góc, không dám lộ diện tùy tiện, sợ bị mặt trời làm tổn thương, nhìn thấy quái vật kia dụ dỗ mẹ của mình rời đi mà thỏa mãn, nhìn quái vật kia đánh giá thấp những bức tranh yêu quý của cô ta, để cho cô ta càng giật mình nhiều hơn là cô ta phát hiện ra quái vật rất thích Charles? Chúa ơi! Sao bọn họ …  bọn họ lại hòa thuận như vậy chứ? Cô ta chưa từng thấy Charles cười dịu dàng như vậy với cô ta bao giờ. Đến buổi tối thế nhưng quái vật lại tổn thương Jack như thế, người tài hoa như Jack vậy mà cô ả lại xem thường, ở trong lòng Charles vậy mà dịu dàng như mật.. Cô ả điên rồi sao?

Cô ta chưa từng nghĩ đến Titanic vậy mà đụng vào núi băng? Xem Charles cuống quít tìm áo cứu sinh cho Rose giả kia, cô ta có chút hoảng sợ,không biết mẹ mình với Jack như thế nào? Một lần nữa cô ta hận chính mình sao hôm qua không ngay lập tức trở lại vào thân thể, để rồi Rose giả kia có cơ hội dùng. Đang trong lúc hối hận, đã thấy Charles lấy ra “trái tim đại dương”, cô ta chỉ cảm thấy bên trong ‘trái tim đại dương’ truyền một luồng sức hút, trong nháy mắt bản thân bị hút vào, cái gì cũng không biết.

Đến khi tỉnh lại đã ở trong nhà Charles, cô ta phát hiện bản thân mình không thể rời quá xa ‘trái tim đại dương’, chỉ có thể bay đi bay lại trong phạm vi nhỏ, xem mỗi ngày Charles với Rose giả ngọt như mật, cô ta đã bắt đầu điên cuồng oán hận Rose giả: Nếu không phải cô ả chiếm thân thể mình, bản thân mình rời đi thì ngày hôm sau cũng sẽ trở về, mà lúc này bản thân chỉ có thể giống như linh hồn bay lượn xung quanh. Không, cô ta đã là linh hồn rồi. Có khi cô ta hoảng hốt nghĩ đến, nếu chính mình ở trong thân thể, vậy những gì Rose giả kia đoạt được đều trở thành của mình, nghĩ tới sau này lại đau khổ phủ nhận, bản thân sao có thể cảm thấy loại xa hoa không có tự do này là tốt được chứ? Bản thân hẳn là chờ mong cùng Jack tự do bay lượn với nhau, vì sao lại cảm thấy Charles với Rose giả thực sự có tình cảm? Chắc chắn bọn họ dối trá. Cô ta không rõ, tại sao Rose giả kia có thể cam tâm tình nguyện tiếp thu cuộc sống cô ta mà còn sống rất hạnh phúc? Cô ả không cảm thấy mình bị hạn chế hay sao, mỗi lần nghĩ tới những lúc mà cô ta bị như thế, đáy lòng giống như có âm thanh tự nói với mình, cô Rose giả kia sống thật sự vui vẻ, những gì cô ả muốn làm, Charles đều vì cô ả làm bằng được, tại sao lúc đó chính mình lại đau khổ như vậy?

Lúc cô ta bị sự hối hận tra tấn, điện thoại báo Jack qua đời lại như giọt nước tràn ly, đẩy nỗi thống khổ ấy lên đỉnh điểm, cô ta biết Jack ra chiến trường, ban ngày nắng nhẹ cô ta cũng không ngồi ngây ngốc trong góc xó, có thể cô ta không nghĩ rằng Jack thực sự sẽ chết. Cô ta chưa bao giờ từng hận Rose giả nhiều đến như vậy, cô ả phá hủy tất cả hạnh phúc của cô ta, thấy cô ả đi đến phòng tắm không có ánh mặt trời, cô ta đi theo lại vui sướng phát hiện ra mình cách cô ả rất gần, mà Rose giả nhìn chằm chằm ánh mắt của cô ta, cô ta biết, cô ả cũng thấy được bản thân mình.

“Là cô khiến Jack đi chịu chết, là cô khiến Jack ra chiến trường. Nếu cô không độc ác như vậy thì làm sao Jack có thể chết được chứ?” Linh hồn Rose đỏ mắt trừng cô, như muốn giải tỏa nổi thống khổ của mình.

“Đúng, là tôi khiến anh ta ra chiến trường đấy, thì đã sao? Tôi đã kết hôn rồi mà anh ta vẫn bám dai như đĩa, tôi cũng rất phiền”. Nếu như chuyện này mà ở thiên triều thì đã sớm sai người lôi ra ngoài chém rồi, bây giờ cô rất hiền lành có biết không hả?

“Jack tốt như vậy, sao cô nỡ đối xử với anh như thế? Cô là hung thủ giết người, tôi muốn cô đền mạng, trả thân thể lại cho tôi.” Linh hồn Rose thật lao điên cuồng về phía Rose.

Nhìn thấy linh hồn Rose lao về phía mình, phản ứng đầu tiên của Rose là bảo vệ bụng của mình, nhưng lập tức cô nghĩ đây không phải là người, tuy không phải là người nhưng vẫn là chủ nhân thân thể này, nếu cho cô ta vào thân thể này thì ai sẽ làm chủ nó thì khó mà nói.

Chợt cô suy nghĩ điều gì đó, cô nhanh chóng chạy tới nơi ánh sáng lóe lên, kéo tấm màm cửa sổ che khuất phòng tắm, ánh sáng thoải mái chiếu vào vạn vật, linh hồn Rose hét thảm một tiếng, ngay lập tức xông ra ngoài, biến mất ở cửa phòng tắm.

Tim Rose đập thình thịch, cô vuốt bụng cảm giác nghĩ mà sợ, nếu linh hồn kia thực sự chiếm lại thân thể, có phải sẽ thương tổn đến con trai hay không? Nếu như cô ta trở lại thân thể này, có phải cô sẽ bị đuổi ra ngoài hay không? Tay cô siết chặt nắm đấm che ở trước bụng. Đây là đứa nhỏ của cô, ai cũng đừng mơ làm hại nhóc con, ai cũng đừng mơ cướp nhóc con đi, bây giờ thân thể này là của cô, nếu cô ta muốn trở về thì cũng đừng trách cô lòng dạ ác độc … Hai mắt hơi nhíu lại xẹt một tia tàn nhẫn, cánh cửa hé ra một chút lộ ra khuôn mặt Rose tươi cười đáng sợ.

—— tôi là đường ranh giới ——

Rose ra phòng tắm, gọi nữ giúp việc kéo hết rèm cửa ra, mở hết cửa sổ, nói là muốn hít thở không khí trong lành. Chủ nhân đã ra lệnh, đương nhiên nữ giúp việc lập tức làm.

Đương nhiên Rose không hồn nhiên cho rằng mở cửa sổ ra sẽ làm cho linh hồn biến mất vĩnh viễn, chỉ có thể nói rõ ra là cô ta sợ ánh mặt trời, xem ra truyền thuyết ở thiên triều cũng hữu dụng, truyện của Trung Quốc cũng tương tự nhỉ?

Cô tựa vào sofa ở phòng khách, từ từ nhắm mắt trầm tư: Linh hồn Rose vậy mà có thể theo mình về nhà, nhất định có đồ vật nào để cô ta đi vào, bằng không dựa vào ánh mặt trời và bộ dáng sợ hãi kia, cô ta đã sớm mất hồn mất vía, đó là cái gì chứ? Lúc đó bản thân cô chỉ lấy một ít đồ ăn, không lấy cái gì theo, quần áo cũng không có khả năng, Charles lấy gì về sao? Nghĩ tới đây ánh sáng chợt lóe: “Trái tim đại dương”, chỉ có cái này là Charles quan tâm cầm về, muốn lúc cô kết hôn cũng mang nó, Rose nghĩ đến mà sợ hãi, nếu đã biết thì cô phải nghĩ biện pháp nào mới được.

Gọi điện thoại cho Charles, nói mình đi dạo một chút, Rose ngồi xe đi đến phố người hoa của nước Mỹ. Cô mới cùng với đầu bếp tán gẫu, nói gần đây ngủ hơi bất an, nghe nói Trung Quốc có vài thứ thần kỳ, vì lẽ đó nên muốn biết một chút, đầu bếp nói cho Rose nơi này. Nơi này là quán lần trước cô với Charles đã cùng đến ăn, đã là người Trung Quốc nên xem xung quanh tràn ngập kiến trúc đặc sắc của thiên triều, Rose xem xé kĩ lưỡng, cô thầm nghĩ chỉ muốn sớm loại bỏ họa lớn của cô mà thôi, đảm bảo mình và đứa bé an toàn, cô cũng sẽ không ngây thơ cho rằng người phụ nữ kia mà trở về sẽ toàn tâm chăm sóc đứa bé của cô được – mọi chuyện phải dựa vào chính cô mà thôi.

Đi tới một tiệm có vẻ cổ xưa, Rose xuống xe, dặn tài xế ở ngoài chờ, bản thân cô tự mình vào.

“Ôi, chào phu nhân, mời ngài vào, ngài muốn lựa chọn món gì?” Một cậu nhóc tóc đen mắt đen đi lại tươi cười tiếp đón, nụ cười nhiệt tình của cậu làm cho tâm tình của Rose không nhịn được mà thư giãn chút ít.

“Chủ của cậu có ở đây không? Tôi … gần đây không thoải mái một chút, muốn mời ông ấy giúp đỡ”. Đây là đầu bếp nói cho cô biết, chủ của nơi này đối với chuyện kia rất quen thuộc, nghe nói cái gì mà đệ tử ở trên núi, vừa xuống núi đã vang danh.

“Haizz, được rồi, mời quý cô ngồi, tôi đi mời ông chủ tới đây”. Cậu nhóc nhanh nhẹn vào nhà trong mời ông chủ ra.

“Có chuyện gì mà phu nhân phải nhờ lão hủ đây hổ trợ thế?” Một ông lão nói tiếng Trung Quốc, lão cảm thấy bản thân là người Trung Quốc không thể quên cội nguồn được, cho nên dù cho xung quanh nói tiếng Anh thì tới bây giờ ông ta cũng không nói bao giờ.

“Phu nhân, tôi giải thích một chút …” Cậu nhóc tập mãi thành thói quen muốn làm phiên dịch viên.

“Không cần, thưa ông, tôi cũng biết sơ lược Hán ngữ”. Muốn người ta hỗ trợ, đương nhiên phải có thành ý, dù sao cũng vẽ phong cách Trung Quốc rồi tất nhiên cũng không lạ gì vài câu Trung Quốc được.

Ông cụ vừa nghe liền vui vẻ, người nước ngoài nói Hán ngữ sao? Người tốt! Cảm giác thân thiết lập tức tăng lên nhanh chóng,  cười hỏi: “Cô gái bé nhỏ có chuyện gì lo lắng?” Cậu nhóc phục vụ mắt trợn trắng bất đắc dĩ, thầy à, thầy nói ngôn ngữ nước thầy với người ta tự nhiên như vậy sao? Thầy không thấy người nước ngoài có cảm giác khó khăn sao?

“Tôi có thai, gần đây lại thường không ngừng gặp ác mộng, luôn luôn cảm thấy có cái gì đó muốn quấn quít lấy con tôi, nghe người ta nói những năm gần đây có nhiều thứ không sạch sẽ, có biện pháp nào có thể giúp bảo vệ đứa bé của tôi không bị thứ kia quấy rầy không? Nếu thật sự có một vài thứ không quá sạch sẽ, có thể nghĩ biện pháp không cho nó tác quái được không?” Lời nói này của Rose nữa giả nữa thật.

“Thì ra là vậy, cô gái chờ tôi một chút”. Ông cụ đi vào nhà trong, một lát sau, lại cầm mấy thứ đồ đi ra.

Ông ta mở ra một chiếc hộp, bên trong có một vòng tay bạch ngọc óng ánh, ông lão lấy vòng tay ra đưa cho Rose: “Mời cô bé nhìn, đây là vòng tay mà lão phu phù chú vào, chiếc bạch ngọc này có có công hiệu dưỡng thần an hồn, Phỉ Thúy hộ thân, bình an cả đời. Ngọc có thể đuổi ma trừ tà, hộ thân chặn tai, làm cho người đeo như ý cát tường, bình an thuận lợi, trải qua tôi phù chú thêm vào là sẽ bách tà bất xâm, cô bé cứ yên tâm mang vào, cam đoan không có gì vào được thân thể của cô đâu”, Ông lão này nói những lời này thật sự rất lưu loát, Rose nhận lấy vòng tay chỉ cảm thấy cả người lạnh toát, ừ … quả thật là thứ tốt.

“Cám ơn ông, mang theo nó có thật là không có vật nào vào thân thể của tôi?” Đưa tay mang vòng vào cổ tay, nhìn thực sự rất xinh đẹp, nhưng hiệu quả không biết như thế nào.

“Ha ha, yên tâm đi, lão phu nói là đồ tốt thì nhất định nó là đồ tốt, sẽ không lừa cô bé đâu. Về phần những thứ không sạch sẽ gì đó, cô bé muốn nhốt nó không bao giờ cho ra ngoài? Hay là triệt để tiêu diệt đây?” Ông lão cười hề hề hỏi, nhưng trong mắt lộ ra làm cho người ta khó hiểu hết.

“Mặc kệ thế nào, nếu để trời cao để nó có linh thì tự nhiên có dụng ý của trời cao, tôi cũng không muốn bắt nó, chỉ cần nó không đi ra ngoài là tốt rồi”. Rose biết người như thế đều chú trọng vào mệnh trời, cái gì mà lòng dạ từ bi, lại nói về linh hồn của “Rose” kia, chỉ cần cô ta có thể thành thật ở trong kim cương kia thì giữ lại cô ta cũng có ngại gì đâu?

“Phu nhân thật là người lương thiện, lão phu này có một bộ bùa chú, chỉ cần đem bộ phù chú này đặt ở trên tà vật gì đó, thì nó sẽ bị vật đó nhốt vào, nhưng hãy nhớ nhất định phải dán trên tà vật mà vật bám vào, bằng không mặc kệ là nhằm vào vật dẫn nào đều không có hiệu quả, đây còn có một chiếc gương, nếu như tà vật đó không có lòng hối cải, khư khư cố chấp, chỉ cần dùng mặt gương bao lại linh hồn đó, thời gian trong một chén trà nhỏ thì vật không sạch sẽ đó sẽ mất hồn mất vía, phu nhân phải tránh tùy tiện vận dụng nó”. Ông lão lấy vật đó ra, nói huyền huyễn vô cùng mơ hồ, cũng không biết hiệu quả như thế nào.

Dường như nhìn ra Rose chần chờ, ông lão cười: “Có phải phu nhân thấy lão phu nói rất ảo diệu?”

Rose gật đầu thành thật, trong lòng cô xác thực không chắc chắn, chuyện này có thể quan hệ đến một người hai mạng của cô đấy!

“Ha ha, nhân sinh vốn rất huyền diệu, gặp cô gái có tướng mạo và khí chất vẻ mặt không tương xứng, hiện tại cũng không an cư lạc nghiệp, lại còn có thai? Cho nên, chuyện nhỏ ấy không có gì đáng ngạc nhiên”. Ông lão cười tủm tỉm làm cho Rose khiếp sợ, xem vẻ mặt của ông ấy sợ chỉ là việc nhà cỏn con mà thôi.

Rose kiềm chế nỗi khiếp sợ trong lòng, cung kính gật đầu: “Cám ơn ông, tôi đã hiểu”.

“Ha ha, cô bé tin là tốt rồi, đời này thế sự vô thường, chuyện ở trên đời này nhiều vô kể, lão phu cũng chính là giúp đỡ một chút mà thôi, nếu không thể giúp thì lão phu cũng không có cách nào”. Ông lão cười hề hề cam đoan ông ta không phải người nhiều chuyện làm cho Rose yên tâm.

Rose cười thản nhiên: “Nếu ông biết tất cả mọi chuyện thì tôi cũng không khách khí, có loại linh hồn có thể ở trong vật gì đó sao? Thực sự phiền toái”.

“Có, thứ này rất nhiều”. Ông lão tiếp tục lấy ra một đồ vật nọ.

Trước khi Charles tan sở, Rose vừa lòng mang theo thu hoạch ngồi lên xe, chuẩn bị về nhà.

Cậu nhóc nhìn bóng lưng đi xa của Rose, đau lòng trừng mắt thầy của hắn: “Thầy, sao ngài lại đem đồ vật áp đáy hòm của chúng ta bán hết, về sau sẽ thế nào bây giờ?”

Ông lão lau mồ hôi lạnh toát ra sau ót, tức giận mắng: “Không bán thì làm sao bây giờ? Ngươi không thấy cô ta rõ ràng không hợp với bản thể nhưng môn thần cũng nhường đường cho cô ta sao, ai biết cô ta là cái gì chứ, dù sao vài thứ kia là hàng thật, có cái gì không sạch sẽ gì đó cô ta cũng xữ lý được thôi”.

“Thầy, người không bị lừa chứ? Cô ta nếu thực sự lợi hại như thế sao nhờ chúng ta giúp đỡ được?” Cậu nhóc không phục.

“Ngươi thì biết cái gì? Câu chuyện về mệnh cách thì nói ngươi cũng không hiểu đâu, lại nói bộ dáng cô bé kia không giàu sang thì cũng cao quý, sau này không chừng có thể giúp đỡ chúng ta, bán thì bán rồi, ngày mai gọi điện cho đại sư bá của ngươi gởi vài thứ tốt lại đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.