Mike cảm thấy số mình quả là mệnh khổ, vì cha anh không giống như người thân. Trải qua tìm hiểu nhiều mặt –– kỳ thật cũng là quanh co lòng vòng hỏi mẹ anh, anh rốt cuộc xác định mình quả thật là con trai ruột của cha anh. Kết luận này khiến anh đau lòng một thời gian, vì sao lại là con ruột? Anh sao có thể là con ruột?
Không thể trách anh nghĩ như vậy, anh cũng đã đánh giá phân tích đúng sai, rõ ràng người bên ngoài nói anh là người thừa kế duy nhất, nhưng vây xung quanh cha anh, kêu cha có bao nhiêu người? Dù lớn hay nhỏ hơn anh cũng là một đống người, anh thật không hiểu, người nhà Charles ba đời đều chỉ có một người con, nhưng sao nhà anh sức chiến đấu lại mạnh như vậy?
Ông ta đáng hận nhất chính là lúc nào cũng lấy quyền thừa kế ra uy hiếp anh, mà quyền thừa kế này quả thật là điểm yếu của anh. Mẹ anh bị các người đàn bà bên ngoài và những đứa con khác tra tấn đến điên rồi, mỗi lần nhìn thấy anh cũng chỉ nói một câu: “Mike, con nhất định phải nghe lời cha, nhất định phải thừa kế tài sản của cha con, nếu những kẻ đó được lợi, mẹ chết cũng không nhắm mắt.” Nhìn ngón tay mẹ tái nhợt nắm chặt lấy mình cùng biểu cảm phẫn hận bất lực của bà, anh cũng chỉ có thể cười gượng mà đáp ứng, cười sẽ ngoan ngoãn nghe lời…
Không khí trong nhà khiến anh cảm thấy rất mệt mỏi nhưng anh biết mình không thể trách móc được gì. Dù sao, anh ở nhà cao cửa rộng, lái xe xịn, tất cả đều là trong nhà cho, anh chỉ có thể tiếp tục làm đứa con ngoan, nếu không có việc gì thì đi nhà Charles hưởng thụ một chút không gian tự do. Cứ như vậy, anh trưởng thành…
Trưởng thành thì nên cưới vợ, nhìn cha tìm vị hôn thê cho mình, anh chỉ cảm thấy tương lai đã hết hy vọng. Anh thích phụ nữ đẹp, anh tự cảm thấy điều đó rất bình thường, ai không thích phụ nữ đẹp? Nếu vợ tương lai của anh thấu tình đạt lý, có thể cùng mình hiểu nhau thì xấu một chút anh cũng không để ý. Nhìn người phụ nữ trước mặt, diện mạo bình thường. Trên mặt cô ta còn có biểu cảm “anh cưới được tôi giống như có được bánh bao từ trên trời rớt xuống, còn không mau mau nghe lời”, đã làm anh cảm thấy mất hết khẩu vị. Người phụ nữ như vậy, thật sự có thể trải qua một đời cùng nhau sao?
Tự nhận là thiếu gia đào hoa như anh chưa từng nghĩ tới một ngày mình còn có thể rung động: ngày gặp được cô gái kia là một ngày rất bình thường. Ngàn lần giống nhau trên tiệc anh gặp cô, lần đầu gặp mặt chỉ cảm thấy đây là một người đẹp, kế tiếp cô ấy làm khó Rose lại khiến anh cảm thấy đây lại là một Emily thứ hai. Trong lòng anh cợt nhã cười châm chọc, chỉ muốn bạn tốt không mất mặt, lại không ngờ rằng Rose lại là một người phụ nữ có bản lĩnh thật sự. Nhìn thấy bạn tốt vui vẻ và tự hào, trong lòng anh chúc phúc, đồng thời còn có chút hâm mộ, nghĩ đến mình rồi sẽ có một ngày như vậy sao? Có thể tự hào vì người phụ nữ của mình, Charles thật sự rất hạnh phúc!
Lần gặp mặt thứ hai là ở nhà Charles, người phụ nữ lạnh lùng ngạo mạn trong nháy mắt biến thành cô gái vô tư vô lo, thấy bạn tốt bị cô ấy làm cho nghiến răng nghiến lợi, anh chỉ cảm thấy nghẹn cười đến đau bụng, có thể khiến Charles thành như vậy thật không dễ dàng. Cô nhóc, cô lợi hại!
Kế tiếp mọi người cùng đi ăn cơm. Nhưng lần ăn cơm này anh không biết là tai nạn của anh hay là sinh mệnh mới của anh. Emily mỗi lần đều lấy thái độ ngạo mạn trước sau như một xuất hiện, xem cô nhóc cùng cô ta khẩu chiến anh thật khoái trá, nhưng tình hình hoảng loạn kế tiếp lại làm cho người ta không vui vẻ nỗi.
Emily bị thương lại còn mất trí nhớ. Sau khi mất trí nhớ Emily dường như biến thành một người khác. Cô ta không dùng gương mặt ngạo mạn đối xử với mình mà lại tươi cười không có ý tốt nhìn anh khiến anh trong lòng phát lạnh. Anh cao hơn cô ta một cái đầu nhưng dường như biến thành cừu non đợi làm thịt —— vô lực phản kháng. Đơn giản vì cô ta có vũ khí lợi hại —— giả bộ ngất xỉu, hễ anh muốn làm gì cô ta là cô ta ngất xỉu, cuối cùng chỉ có thể bị đánh mà không đánh trả lại được, mắng cũng không trả lời, anh không biết loại uất ức này có ngày kết thúc hay không? Thẳng đến ngày đó, cuối cùng có người vì anh mà tức giận…
Giống như mọi ngày, lúc mua quần áo, Emily tiếp tục làm khó anh, nơi này không tốt chỗ kia không được, anh bị cô ta chỉ thị quay vòng vòng. Nhưng lại không ngờ có người vì mình mà bênh vực kẻ yếu?
Nhìn thấy cô nhóc xắn tay áo cùng người phụ nữ biến thái kia ầm ĩ, trong lòng anh cảm thấy thật đắc ý! Đáng đời! Ai cho cô bắt nạt tôi, rốt cuộc cũng có người trị cô rồi?! Nhìn cô ta tức giận anh không nhịn được quay đầu giơ ngón tay cái với cô nhóc: Tốt lắm!
Không ngờ những ngày anh vui vẻ còn ở phía sau. Không biết như thế nào mà hai người này thường xuyên chạm mặt. Nhìn mỗi lần Emily bị cô nhóc làm cho tức giận ngút trời mà không phát giận được, trong lòng anh vui vẻ, nghĩ về sau nhất định phải mời cô nhóc ăn một bữa, đúng là bạn chí cốt, so với tên Charles thê nô được hơn rất nhiều…
Trường hợp lần đó vẫn giống như lần trước, hai người vì một chuyện nhỏ mà ầm ĩ…
Emily tức mà không có chỗ phát giận nên dùng sức túm lấy anh, tay áo sơ mi bị túm bung lên lộ ra dấu vết ngày hôm qua bị sách rớt trúng bầm tím, nhìn thấy vết bầm Emily thuận tay nhéo thêm một phát.
“Cô, cô sao có thể làm thế? Cô không thấy cánh tay anh ấy bị thương sao?” Cô nhóc kia tức đến môi đều trắng.
“Tôi thích, vị hôn phu của tôi, tôi muốn làm sao thì làm, cô quản được sao?” Nói xong, người phụ nữ biến thái đắc ý lại nhéo nữa, rất đau đó!
Anh cho rằng cô nhóc kia sẽ giống như lần trước mà mở miệng châm chọc lại. Kỳ thật có người giúp anh hết giận, có thể làm người phụ nữ biến thái này tức đến giơ chân, anh thật rất vui vẻ. Nhưng mà không ngờ, cô nhóc kia thế mà lại cắn môi không nói gì, chỉ hung hăng nhìn chằm chằm người phụ nữ biến thái kia một lát, nhìn anh liếc mắt một cái, xoay người rời khỏi. Như vậy không phải tính cách của cô ấy. Khi thấy cô nhóc kia nhìn về phía anh mắt rưng rưng, anh thấy được sự đau lòng bên trong đó, tại một khắc kia, anh phát hiện mặc dù ngoài miệng nói chuyện tình cảm bao nhiêu lần nhưng anh chưa bao giờ rung động.
“Nhìn cái gì? Còn không đi, hừ! Xúi quẩy, đi đâu cũng gặp được cô ta, đúng là âm hồn bất tán, lần này cho cô ta thấy được sự lợi hại của tôi.” Thấy người phụ nữ biến thái này đắc ý dào dạt, trong lòng Mike lại thấy hoảng hốt, khiến cô nhóc kia không đánh mà chạy so với lấy mạng mạng cô nhóc còn khó hơn? Anh đã từng thấy cô hung hãn cùng người khác cãi nhau! Hôm nay, là sợ anh bị người ta cấu sao? Không thể tưởng tượng được cũng có ngày bản thân yếu đuối được công chúa cứu, nhưng anh chỉ có thể lại tiếp tục yếu đuối. Anh —— thật sự không xứng làm kỵ sĩ của công chúa.
Cô nhóc, không nên thích tôi, lại càng không nên yêu tôi, tôi chính là một tên thiếu gia đào hoa yếu đuối, nhìn thì vinh quang nhưng cũng chỉ là được người ta bố thí qua ngày, tôi không xứng với em, càng không thể cho em hạnh phúc, không nên yêu tôi, ngàn vạn lần không được yêu tôi… Những lời này lặp đi lặp lại quanh quẩn trong lòng, Mike chỉ cảm thấy mình càng ngày càng không… Càng ngày càng không có gì… Hai bàn tay trắng…
Sau ngày đó không gặp được cô nhóc nữa, sau đó thời kỳ rối loạn khiến anh cũng không có thời gian nhớ đến cô ấy, không, có nhớ tới, dường như mỗi đêm hai mắt hàm chứa đau lòng đều sẽ xuất hiện trong mơ của anh, thật lâu không biến mất.
Emily bỏ trốn, anh cũng bị cha đuổi ra khỏi nhà. Uống đến say mèm anh không có chỗ để đi, chỉ có thể nửa đêm đến nhà Charles, cuộn mình lại trên sofa, anh chỉ cảm thấy mình rất lạnh, rất lạnh…
Charles và Rose trở lại, vì Rose mang thai mà làm cả nhà ầm ĩ đến gà bay chó sủa, anh mở miệng trêu đùa đồng thời cũng rất hâm mộ, đời này, mình còn thể có được những ngày giống vậy không?
Cực kỳ nhàm chán, anh đi dạo trên đường, vậy mà gặp được cô nhóc, nhìn cô vui vẻ đi lại mình, anh cũng vui vẻ nở nụ cười: Có thể nhìn thấy em cười, thật tốt…
Chuyển góc nhìn :
Mellery không vui, cô vểnh môi về nhà, đặt mông ngồi trên sofa…
“Hình tượng, chú ý hình tượng của con, cha nói con bao nhiêu lần, hình tượng của con như vậy đến năm nào mới có thể gả đi được?” Cha Mellery thở phì phò ở một bên hô to, con gái ông cũng không thiếu giáo dục mà? Sao mà cả ngày đều giống như một đứa ngốc, về sau có ai muốn lấy?
“Hình tượng cái gì mà hình tượng? Con tức giận!” Mellery tức giận mặc kệ cha mình lải nhải, nói đến nói đi cũng có nhiêu đó, cô không muốn nghe.
“Con tức giận chuyện gì? Ai bắt nạt con?” Cha Mellery vừa nghe liền quan tâm hỏi. Con gái mình chỉ mình mới có quyền nói, người khác không thể được. Mấy ngày nay nghe nói con gái hay cãi nhau với cô bé tên Emily, đều là các cô gái nhỏ, con gái mình cũng chưa thiệt thòi, ông cũng coi như không biết, nhưng giờ là ai không có đầu óc chọc bảo bối của ông không vui?
“Còn không phải là cái tên Mike kia, cha coi hắn có lương tâm hay không? Con vì giúp hắn hả giận mà bị người phụ nữ đáng ghét kia chọc giận đến bao nhiêu lần? Bây giờ người phụ nữ kia bỏ trốn hắn lại vong ơn phụ nghĩa? Rủ hắn ăn cơm hắn nói không có thời gian, kêu hắn đi coi phim với con hắn cũng nói không có thời gian, ngay cả uống ly cà phê với con cũng không có thời gian? Charles chỉ cần Rose ra lệnh một tiếng, chuyện gì cũng bỏ qua một bên mà đi với Rose trước, hắn sao lại có thể như vậy?” Nhìn còn gái uất ức hô to, cha Mellery rất muốn nói “Bảo bối, Charles và Rose là một đôi, hai người các con là quan hệ gì?” Nhưng ông không nói ra miệng, cảm giác lời này mà nói ra sẽ có cái gì bị chọc thủng.
Ông cũng giả bộ bất mãn hỏi: “Vậy sao? Tên nhóc này bận như vậy sao? Hắn bận chuyện gì mà thời gian đi uống cà phê cùng con gái của ta cũng không có?” Nghe nói hắn hình như bị đuổi ra khỏi nhà? Còn có chuyện để bận sao? Kỳ thật ông cảm thấy tên Mike đó không được sinh ra bởi người cha đàng hoàng, có một người cha như vậy, cũng rất khổ !
“Cái đó cũng không phải là chuyện khiến con tức giận, con hỏi hắn bận chuyện gì mà cả thời gian uống một ly cà phê cũng không có? Thế mà hắn nói với con hắn đang cua gái? Cha nghe đi, hắn thế mà lại đi tán gái cho nên không có thời gian đi chơi với con, chẳng lẽ con không phải là phụ nữ sao ?” Nghe được câu cuối cùng, lão công tước khống chế không được day trán. Đứa con gái này chỉ số thông minh như vậy nếu gả ra ngoài thật sự không sao chứ?!
Rốt cuộc dỗ được con gái đang phẫn nộ về phòng, lão công tước tựa vào ghế nghĩ về lời nói của Mike: Tên nhóc này biết mình cái gì cũng không có, vậy mà còn không chấp nhận Mellery, rất có tâm! Ông cảm thấy đây là đứa con rể có thể bồi dưỡng được, ông cũng sẽ chú ý.
Góc nhìn quay lại :
Mike tiếp điện thoại của cha, kêu anh lập tức về nhà. Anh nằm ở trên giường trong phòng khách nhà Charles miễn cưỡng không muốn ngồi dậy. Là Emily quay về ? Hay là có người mới mua anh? Cái nhà kia, anh có thể không về không?
Trong điện thoại mẹ cầu xin anh khiến anh bất đắc dĩ bước vào nhà. Khi thấy Mellery cùng người nhà xuất hiện, anh bị hạnh phúc đập cho muốn hôn mê. Anh rốt cuộc đổi vận? Ông trời rốt cuộc thương anh sao?
Kế tiếp là những ngày hạnh phúc, hai người cùng nhau ngọt ngào đi chọn lễ phục, chọn này nọ… Anh mong chờ từng ngày từng ngày, rốt cuộc chờ đến ngày anh kết hôn.
Hôm đó anh rốt cuộc hiểu được tâm tình Charles. Muốn cười, anh thật vui vẻ cười, cho dù bị người cười nhạo nhìn như đồ ngốc vẫn cứ nhếch miệng cười. Rốt cuộc anh lấy được cô nhóc về nhà, sao có thể không vui ?
Anh trải qua bao khó khăn mới về được phòng của mình, vừa mở cửa Mellery đã thay đổi sắc mặt trừng anh.
Trong lòng anh có chút sợ hãi, dè dặt cẩn thận hỏi: “Em yêu, sao vậy ?”
“Nói, mấy ngày trước em tìm anh, anh mỗi ngày không có thời giân, anh đi đâu cua gái?”
Nhìn ánh mắt nén giận của vợ, Mike muốn khóc: Thượng đế à! Hôm nay là đêm tân hôn của tôi! Sao ông có thể để ta bị vợ đánh ngay ngày hôm nay đây?