[Đồng Nhân] Truyện Ngắn Của Cái Minh Và Đồng Bọn

Chương 17: Về buông tay – Về sau đó (Hết chính văn)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quách Phương nằm trên giường ba ngày mới có thể run rẩy bước xuống, hu hu hu, Lục Giáo chủ thật tàn nhẫn, thật đáng sợ!

Quách Phương chống gậy từng bước từng bước đi ra cửa phòng: “A Dao………Ế, vị sư huynh này xin dừng bước, xin hỏi ngươi có biết Lục Dao đang ở đâu không?”

Minh Giáo sư huynh như đang nắm lấy cái gì đó, đứng lại đánh giá hắn từ trên xuống dưới: “Ấy, tiểu tử Lục Dao kia trông như vậy không ngờ thật mãnh liệt a, đem người làm tới ba ngày mới xuống giường nhaaaa! Í, thân ái ngươi đừng tức giận a, ta không nói nữa không nói nữa!!!”

Quách Phương đen mặt định mở miệng giải thích, chợt từ đâu hiện ra thêm một người, người này một thân quần áo màu xanh ôm sát người, trong tay cầm dao găm hung dữ với Minh Giáo sư huynh đang sờ soạng eo mình! Quách Phương giật mình, hèn gì thấy Minh Giáo sư huynh như đang đặt tay lên cái gì, thì ra là sờ người ta!

Minh Giáo sư huynh nắm tay vị đệ tử Đường Môn kia, không biết xấu hổ mà cười: “Em dâu qua Tam Sinh Thụ tìm thử coi, Lục Dao hẳn là ở đó! Đúng rồi, em dâu không cần khách sáo, gọi ta Bát sư huynh là được rồi, đây là Bát tẩu của ngươi, ớ, lại ẩn thân, ha ha, em dâu đi tìm Lục Dao nhanh đi, ta và Bát tẩu ngươi đi trước ngao ngao ngao, thân ái, ngươi đâm thật sao!”

“…………………………..”

-_-||

_____________em là đường phân cách tới Tam Sinh Thụ_____________

“Sư tỷ, xuống thôi, chúng ta đi về!” Lục Dao đứng dưới táng cây dang tay, kêu lớn với người đang ngồi trên cây!

Tam sư tỷ nhìn xuống người đang đứng phía dưới, tiểu sư đệ vẫn luôn dịu dàng [ngốc nghếch], thở dài, nhảy xuống sà vào lòng Lục Dao, xoa xoa đầu y: “Tiểu tử thối, ngươi hình như lại cao thêm rồi, lần đầu tiên gặp, rõ ràng ngươi giống y như củ khoai tây………..”

Lục Dao cười: “Vậy sao, thế nhưng sư tỷ vẫn thấp y như hồi đó!”

“Tiểu tử thối tạo phản, dám trêu chọc ta!” Nói xong, hai người nhìn nhau cười.

Tam sư tỷ nắn bóp mặt Lục Dao: “Tiểu ngu ngốc, phải hiểu rõ cái gì là yêu cái gì là thói quen a!”

Lục Dao cười gật đầu: “Ừm!”

Quách Phương núp sau tảng đá trông thấy, muốn bùng cháy, ôm cái gì mà ôm, A Dao nhà ta ta cũng chưa từng ôm chặt như vậy! Đậu xanh, lấy cái tay của ngươi ra, đầu của A Dao nhà ta là để ngươi muốn sờ là sờ sao?!!! Nhưng mà A Dao cười thật vui vẻ a…….. Quác, dám nhéo mặt A Dao của ta, còn dám sờ ngực =口= ………………………

Quách Phương bóp nát đá vụn trong tay, bên kia Tam sư tỷ cố ý dựa vào lòng Lục Dao cọ cọ cọ!

Lục Dao đỡ trán, Quách Phương ngốc, cả người lộ ra từ lúc nào rồi: “Tam sư tỷ, đừng đùa nữa!”

Tam sư tỷ cười xấu xa: “Nha nha, tiểu sư đệ ngươi đây là có nam nhân quên sư tỷ a, sư tỷ thật đau lòng mà. Để chữa cho trái tim bé bỏng của ta bị tổn thương, đến đây……..”

Vừa định đưa tay đẩy gáy Lục Dao xuống hôn thì nghe một tiếng gào to: “A Dao!!!!!!”

Lục Dao im lặng không nói, Tam sư tỷ buông y ra, phủi áo: “Thì ra là một bình dấm chua, được rồi, tiểu sư đệ khỏi cần cảm ơn ta, ta đi trước một bước!”

Thấy Tam sư tỷ khinh công bay đi mất, vừa mới quay đầu qua thì đã bị Quách Phương ôm lấy, tay kia thì ra sức lau chùi môi y, Lục Dao buồn cười vừa định mở miệng đã bị hắn nắm lấy cằm hôn xuống!

Cảm thấy người đối diện hai mắt bừng lửa giận, đây là lần đầu tiên, Lục Dao nhắm hai mắt lại nhẹ nhàng hôn đáp trả!

005NT74Ojw1el44w5kqgdj311y0k810j

Tam Sinh Thụ – Minh Giáo

Dưới tàng cây Tam Sinh Thụ, Quách Phương cùng Lục Dao hôn nhau, tựa như thề hẹn điều gì……..

Cuối cùng cả hai lưu luyến tách ra, Quách Phương vui vẻ: “A Dao, A Dao………..”

Lục Dao cười nói: “Tại sao chạy tới đây? Vết thương còn đau không?”

Quách Phương đang cực kỳ hưng phấn, gật mạnh: “Không đau, không đau, chỉ cần A Dao không giận thì cái gì cũng tốt hết!”

“Ừm” Lục Dao gật gật, “Không đau thì tốt rồi! Vậy thì…Chúng ta trở về bắt đầu đi!”

“A? Bắt đầu gì cơ?” Quách Phương khó hiểu.

Lục Dao nhe răng cười với Quách Phương: “Thượng ngươi!”

QAQ bây giờ ta nói còn đau có kịp không???????

Quách Phương lo sợ đi theo Lục Dao về phòng, không ngờ Lục Dao chỉ tắm xong rồi đi ngủ luôn, cũng không thèm nhìn hắn một cái!

Quách Phương không ngủ được, không phải nói là…khụ khụ, đương nhiên hắn sẽ không ngoan ngoãn để Lục Dao thượng, nhưng mà Lục Dao có thể chủ động đến hôn hôn hay gì gì cũng được mà a! Chẳng lẽ……. Quách Phương sờ soạng cơ thể mình, vẫn rất tốt mà, hay là  =口= A Dao không thích hình xăm của ta??? Hồi bữa mới thấy Quách Nghĩa tiền bối đổi hình xăm màu xanh, ừm, hay là mình cũng nên đổi hình xăm mới???

Hôm sau.

Lục Dao đã sớm rời giường thay quần áo mới: “Muốn đi dự hôn lễ của Tam sư tỷ với ta không?”

Quách Phương phun máu mũi, run rẩy chỉ vào y: “A Dao, ngươi, ngươi, ngươi mặc cái gì đây?” Nón che nửa đầu, đôi mắt hai màu như ẩn như hiện, cơ bụng với cơ ngực lộ ra không sót thứ gì, còn có hai hạt đậu đỏ……………..”

Lục Dao lườm hắn một cái, trả lời: “Quần áo chứ gì, bộ Định Quốc của Minh Giáo!”

9be658c4gw1eivz9veoa0j211y0lcwlh

Set Định Quốc thừn thánh của Meo Giáo =)) Lộ ti lộ sịp dây =))

“Phụt…….” Quách Phương bỏ mình, nằm trong vũng máu kéo kéo y: “A Dao, cầu thay quần áo!”

Lục Dao không vui: “Tại sao chứ, đây là của Giáo chủ tự tay phát cho ta!”

“Nhưng mà, A Dao, ngươi mặc như vậy, ta, ta kiềm chế không nổi…………..”

___________em là đường phân cách đã dự xong hôn lễ [ủa ủa ủa]__________

“A Dao…………..”

“Hửm?”

“A Dao định sau này đi đâu?”

“Chưa biết!”

“Vậy, vậy A Dao…….” Quách Phương nuốt nước miếng, dè dặt hỏi: “Ngươi, ngươi đồng ý theo ta về Quân Sơn không?”

AppMXI2l

Cái Bang tổng đà nằm ở Động Đình Hồ, Quân Sơn Đảo.

Lục Dao tình tĩnh nhìn hắn: “Giáo chủ nhà ta rất bảo bọc đệ tử!”

Quách Phương gật đầu: “Ta biết! Đã lĩnh giáo rồi!”

“Ừ!” Lục Dao tiếp tục nói: “Sư phụ ra rất dữ, cũng rất bảo bọc đệ tử!”

Quách Phương run một cái: “Ta biết, thật ra Giáo chủ với các ngươi đều giống nhau………”

“Sư huynh sư tỷ của ta đều bảo bọc sư đệ…….” Lục Dao nhìn Quách Phương: “Còn có đám tiểu sư muội!”

Quách Phương cười khổ: “Ta biết!” Thời gian ở Minh Giáo hắn đã sớm lĩnh giáo qua cái gì gọi là bảo bọc đệ tử!

Lục Dao chớp chớp mắt nhìn Quách Phương: “Thích ta rất phiền đó!”

Quách Phương nở nụ cười: “Thích ngươi tại sao lại cảm thấy phiền chứ?! Chỉ là vẫn chưa cho bọn họ hiểu được rằng ta thích ngươi nhiều thế nào mà thôi!”

Lục Dao nghiêng đầu: “Nếu ngươi hứa sau này không làm ta đau nữa, ta sẽ theo ngươi về Quân Sơn!”

“Phụt……..Khụ khụ………” Quách Phương mở to mắt: “A Dao, ngươi nói là, là cái kia đau???”

Lục Dao uỷ khuất: “Là lần đầu tiên a, rất đau đó!”

Quách Phương đau lòng, ôm Lục Dao vào ngực, hôn lên trán y: “A Dao, thật xin lỗi…..”

Lục Dao vòng tay ôm lại hắn: “Ưm!”

Quách Phương tiếp tục tán tỉnh: “Tha lỗi cho ta được không?”

“……………………..Không được! Sư phụ nói, phải để ta làm công, dù sao ta vẫn muốn thượng ngươi, ngươi không được từ chối!”

=口= “Không phải ngươi mới nói từ nay về sau không được làm ngươi đau sao? Tại sao giờ muốn phản công?”

Lục Dao chọt chọt cơ bụng hắn: “Ta có nói vậy sao?”

Quách Phương gật mạnh: “Có nói!!!”

“A………” Lục Dao đưa tay vẽ vòng tròn quanh rốn Quách Phương: “Quên đi, dù gì ta cũng cảm thấy sư phụ với Bát sư huynh bọn họ làm công thật vất vả nha, hơn nữa sư công và Bát tẩu còn luôn đánh bọn họ……”

Rồi ngẩng đầu hỏi: “Các ngươi làm công không phải là đều thích bị ngược đó chứ? Lần trước Bát sư huynh bị Bát tẩu cột trên cây luyện trọng nỏ, cả người bị bắn đầy………”

Quách Phương đang hiểu nhầm nghiêm trọng, hít sâu vài cái, nếu không phải đang ở bên ngoài chắc có lẽ hắn đã đè A Dao xuống ấy ấy……………….

“Ê, tại sao ngươi lại chảy máu mũi?” Lục Dao ghét bỏ.

“Ơ ừ” Quách Phương chùi chùi máu mũi, nghiêm túc: “Không có gì! Ừm, A Dao khi nào theo ta trở về a?”

Lục Dao nghĩ nghĩ: “Sao cũng được, dù gì cũng đang rảnh!”

Quách Phương vui vẻ: “Có nghĩa là bây giờ cũng được sao?”

Lục Dao gật đầu: “Được, chỉ là sợ ngươi bị sư phụ ta đánh gãy chân!” Vỗ vỗ vai Quách Phương cảm thán: “Aizzz, sư phụ ta còn đang chờ xem ta thượng ngươi đó!”

“…………………………….”

Cuộc sống đầy tính phúc về sau của ta…………Hu hu hu, ta nên làm gì đây?

.Hết chính văn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.