Lucas đứng cạnh giường Dee, nhìn xuống cô. Mặc cho cơn sốt tăng cao, gương mặt cô vẫn thật nhợt nhạt.
“Cô ấy đã thức dậy chưa?” anh hỏi Etta, giọng khàn khàn.
Vợ người bác sĩ tặng anh ánh nhìn đầy cảm thông và lắc đầu. “Cũng không ngạc nhiên. Cô ấy bị nặng quá, nghỉ ngơi là việc tốt nhất cho cô ấy.” Bà nhúng một miếng vải vào nước lạnh, vắt nó, rồi đặt lên trán Dee. Cô không hề trở mình.
Lucas mệt mỏi dụi mắt. Đã gần hai ngày rồi, cô vẫn không hề mở mắt hay nói một lời. Sau khi mất quá nhiều máu như thế sao cô có đủ sức khỏe mà chiến đấu với cơn sốt được chứ?
Bên dưới chiếc váy ngủ của Etta mà cô đang mặc là miếng băng trắng cộm phồng bao phủ bờ vai. Anh ngờ rằng vết thương trên vai chính là ngọn nguồn của cơn sốt, nhưng bác sĩ đã nói ông ấy lau rửa sạch nó hết mức và nó không hề bị nhiễm trùng hơn so với mấy vết cắt. Vậy thì hẳn là tất cả các vết thương gộp lại đã gây ra một cú sốc cho hệ miễn dịch của cô. Thêm vào đó, cô đã vắt kiệt sức mình để cố gắng chống lại những người đàn ông ở Bar B. Sự phục hồi chắc phải mất thời gian.
Nhưng cô yên lặng đến chết tiệt. Ngay cả khi ngã khỏi gác xép thì cô vẫn đầy nhiệt huyết mặc cho thực tế rằng cô gần như không thể di chuyển. Dee là một chiến binh, nhưng làm sao cô có thể chiến đấu khi đang mất đi ý thức? Anh đã quá quen với sự mạnh mẽ và dữ dội của cô hơn là sự bất lực hoàn toàn này, sự im lặng rõ ràng của cô khiến anh muốn bệnh vì sợ hãi.
Trong tâm trí anh, cô luôn dữ dội dù là địch thủ hay với vai trò người tình. Đó là một cú sốc đối với anh lúc này khi nhận ra cô nhỏ bé và mong manh hơn anh từng tưởng tượng. Anh đã luôn nghĩ cô là một phụ nữ cao lớn, dù anh biết anh có thể nhìn xuống đỉnh đầu cô; chính ấn tượng cô để lại, cách cô tự chăm sóc bản thân, cái nghiêng đầu kiêu ngạo, sự tự trọng của cô – tất cả những điều ấy gộp lại khiến anh tưởng rằng cô to lớn hơn thực tế. Cô chỉ có chiều cao ở mức trung bình, và xương cô cũng mảnh mai như một đứa trẻ. Anh thấy choáng váng khi nhận ra trông cô yếu đuối đến thế nào.
Anh vô cùng giận dữ trước những gì đã xảy ra với cô, một cơn giận dữ thiêu đốt sâu sắc hơn nữa và cũng bùng cháy hơn cả sự giận dữ anh cảm thấy khi cô ngã khỏi gác xép. Không điều gì trong số đó sẽ xảy ra nếu cô giống như những phụ nữ khác. Một cách hợp lý anh biết đó không phải lỗi của cô, rằng đó chỉ là tai nạn, rằng không thể đổ lỗi cho cô về sự ngu ngốc của Kyle Bellamy. Nhưng một khi cô còn sống ở Angel Creek thì những chuyện như thế này vẫn sẽ xảy ra, bất kể là lỗi của cô hay không. Mảnh đất màu mỡ như chực mời gọi những kẻ tham lam, và sẽ luôn có kẻ nào đó nghĩ rằng hắn có thể cướp lấy nó khỏi cô. Và luôn là chính mình, Dee sẽ luôn chiến đấu chứ không phải cố bảo vệ bản thân bằng cách chạy trốn.
Chính nguồn nước đã khiến Angel Creek trở nên như vậy, và nước cũng chính là nguồn cơn của tất cả chuyện này.
Anh nhìn cô chằm chằm, nằm yên lặng như đã chết. Nếu anh không làm gì đó để ngừng nó lại, lần tới có thể thực sự giết chết cô.
Anh gật đầu với Etta, sải bước ra ngoài, gương mặt anh trông thật nghiệt ngã.
Nguồn cơn của mọi chuyện là nước. Nếu không có nó thung lũng sẽ mất đi giá trị. Dee sẽ không còn bất cứ lý do gì để bám trụ vào nơi đó nữa, cô sẽ phải sống một cách hợp lý hơn. Sẽ không còn lý do cho bất cứ ai bắn cô, hoặc khiến cô phải làm việc cật lực như một người đàn ông.
Anh cưỡi ngựa về Double C, nói với William dẫn theo mười người đàn ông cùng xẻng sẵn sàng lên đường trong mười lăm phút nữa. Sau đó, anh vào kho lấy vài thanh thuốc nổ, phòng trường hợp cần thiết.
Anh biết rõ nơi ngọn núi chia nhánh con lạch, đổ phần lớn nguồn nước xuống phía đông của dãy núi và chảy vào thung lũng. Đã nhiều năm anh không lên đó, nhưng anh có thể ghi nhớ trong tâm trí cách con lạch rẽ nhánh thế nào. Với may mắn anh có thể lấy đi một trong những điều khiến cho mảnh đất của Dee có giá trị.
Chúa ơi, cô sẽ nổi điên, nhưng sẽ không còn bất cứ điều gì cô có thể làm với nó nữa. Vì là lỗi của anh khi khiến vùng đất đó mất đi giá trị, anh sẽ đưa cô cùng số tiền anh đã đề nghị, cô sẽ không có bất kỳ lựa chọn nào ngoài bán nó rồi dời đến thị trấn. Cuối cùng, cô sẽ hạ hỏa, sau đó anh muốn tán tỉnh cô lần nữa, lần này sẽ là công khai. Anh dự tính đến Giáng sinh là anh có thể hỏi cưới cô rồi, bởi cô không thể chối bỏ ngọn lửa luôn bùng cháy giữa họ hơn anh chút nào. Họ sẽ làm tình, có những đứa con và có thể chiến đấu như hai con mèo rừng quấn lấy nhau trong một cái vỏ gối, họ sẽ tận hưởng từng phút một của nó.
Họ tìm thấy cái khe trong núi, nơi Angel Creek bị chia hai và con lạch có đáy thấp hơn chảy về phía đông.
“Chỉ cần lần theo dòng nước đó,” William nói, hất đầu. “Bắt nguồn từ trên đỉnh núi tuyết.”
Lucas bước dọc bờ, kiểm tra ngã rẽ của dòng chảy. Phía thượng nguồn đủ lớn để được gọi là một dòng sông, nó vẫn đang chảy siết và đầy nước, đủ sâu để vài dòng chảy tràn qua ngã phân chia, đổ xuống bất động sản của anh, mặc dù khi đó nó bị yếu đi đáng kể. Nếu anh có thể đào để đáy của con lạch phía tây hạ thấp tại nơi ngã rẽ, thì nước có thể đổi hướng sang sườn phía tây.
Anh trút bỏ đôi bốt lội xuống nhánh rẽ phía tây, thở hắt bởi dòng nước lạnh ngắt. Anh bấm sâu ngón chân vào lớp bùn mềm và chửi thầm bởi ngay dưới lớp bùn mỏng là nền đá cứng. Anh di chuyển lên xuống dọc theo dòng chảy và nhận ra bề mặt đều như vậy. Không cách nào có thể đào sâu qua các lớp đá, mà ngòi nổ cũng là vô dụng bên dưới nước.
Anh lội ra lần nữa và đứng nhìn dòng nước đầy suy tư. Cách duy nhất để thổi bay nền đá cứng đó là làm khô nhánh rẽ phía tây.
Anh lấy xẻng, ước lượng trọng lượng bằng bàn tay đeo găng của mình. “Bắt đầu đào đi,” anh nói với những người làm công của mình. “Lấp đất ở ngã rẽ này và chuyển hướng dòng chảy về phía đông.”
“Ông chủ, như thế sẽ làm dòng nước của chúng ta khô cạn hoàn toàn,” William nói, nhìn như thể anh mất trí rồi.
“Tạm thời thôi,” Lucas nói. “Khi nó khô hẳn tôi sẽ cho nổ tung lớp nền đá và hạ thấp đáy con lạch xuống.”
William quay về phía con sông và nghiên cứu, sau đó nở một nụ cười. “Anh sẽ chuyển dòng nước đó tới chỗ chúng ta.”
“Chắc là vậy.”
“Dee Swann sẽ không thích thú chuyện đó đâu.”
“Tôi sẽ xử lý Dee Swann,” Lucas nói.
***
Phải mất đến ba ngày họ mới lấp được ngã rẽ phía tây, chặn nó lại. Con sông hạnh phúc chảy ngoặt về phía đông, đổ toàn bộ dòng nước của nó xuống Angel Creek. Khi ngã rẽ phía tây đã khô, Lucas khoan xuống dưới nền đá, đặt thuốc nổ vào đó, rồi ròng một dây nổ dài và châm lửa. Anh cùng người làm của mình chạy như điên càng xa hết mức khi khối thuốc nổ tạo ra một cơn chấn động làm rung chuyển mặt đất dưới chân họ.
Vụ nổ đã phá hủy con đập họ vừa mới đắp, và con sông lại tách đôi lần nữa, dòng nước đổ xuống cả hai phía quả núi, đa số dòng chảy hiện giờ là về phía tây.
“Chặn dòng chảy phía đông lại,” anh nói. “Tôi muốn dựng một con đập vững chắc nhất có thể để không lọt dù chỉ một giọt nước xuống phía đông quả núi. Chúng ta sẽ gia cố nó bằng đất sét.”
Áp lực dòng nước sẽ xói mòn con đập, anh sẽ phải thường xuyên sửa chữa nó, nhưng đó sẽ là cái giá rất nhỏ để trả cho sự đảm bảo. Ít nhất anh có thể ngủ ngon mỗi đêm mà không còn phải lo lắng cho sự an toàn của Dee.
Vào lúc chiều muộn ngày thứ ba dòng chảy xuống phía đông đã bị chặn hoàn toàn.
Dù kiệt sức, anh vẫn vào thị trấn mỗi đêm để thăm Dee. Olivia và Etta thay phiên nhau ngồi bên cô, những lo lắng hằn trên gương mặt Olivia khiến mồ hôi anh lạnh toát mỗi khi anh nghĩ về nó. Đêm hôm trước Dee đã tỉnh dậy lần thứ hai, nhưng cơn sốt vẫn không thuyên giảm. Bốn ngày liền sốt cao khiến cơ thể cô hốc hác hẳn, lãng phí số cân nặng cô không cần phải mất thêm nữa. Cô có nhận ra anh, thì thầm tên anh. Lucas nắm lấy tay cô, trò chuyện với cô, nhưng cô ngay lập tức rơi vào mê man lần nữa. Olivia chạm nhẹ vai anh an ủi. “Cô ấy sẽ ổn thôi,” cô nói, giọng cô hơi vỡ ra. “Cô ấy sẽ ổn.”
Anh mệt đến tận xương tủy, nhưng anh không thể không trông thấy cô dù chỉ một ngày, mặc cô có hay không biết anh ở đó. Chuyện này là vì bản thân anh cũng nhiều như vì chính cô khi anh vào thị trấn đêm đó. Mỗi lần nhìn cô, anh lại được thuyết phục rằng mình đã làm điều đúng đắn, điều duy nhất phải làm để bảo vệ cô. Anh không tự đánh lừa mình rằng cô sẽ đánh giá cao khi phát hiện ra những gì anh đã làm, nhưng Vì Chúa, anh sẽ không bao giờ phải trông thấy cô gần với tử thần như hiện giờ.
Tuy nhiên, lần này, Olivia mỉm cười nhìn anh khi anh bước vào. Cô giơ một ngón tay lên môi và ra hiệu cho anh rời khỏi phòng, bước theo anh và cẩn thận đóng cửa.
“Cơn sốt hạ rồi,” cô nói, cười rạng rỡ. “Cô ấy ăn một chút súp, sau đó ngủ lại.”
Sự nhẹ nhõm quét qua anh như một cơn lũ. Anh vẫn còn kiệt sức, nhưng anh cảm thấy như nhẹ đi cả trăm pao, gánh nặng như chì đã được nhấc khỏi vai anh.
“Cô ấy có nói chuyện không?”
“Cô ấy đòi uống nước, nhưng nếu anh muốn hỏi cô ấy có muốn trò chuyện không, thì câu trả lời là không. Cô ấy vẫn còn mệt lắm, Lucas, và yếu nữa. Cô ấy sẽ không vượt qua được trong vài ngày nữa đâu. Bác sĩ Pendergrass nói cô ấy sẽ phải mất ba đến bốn tuần trước khi đủ khỏe để tự chăm sóc mình.”
Anh thậm chí còn không phải nghĩ về chuyện đó. Anh biết chính xác mình cần gì. “Tôi sẽ đưa cô ấy về Double C ngày mai.”
Olivia há hốc miệng nhìn anh. “Anh không thể làm vậy được!”
“Có, tôi có thể. Ở đó yên tĩnh hơn ở đây, có nhiều người ra vào quá.”
“Nhưng cô ấy là phụ nữ!”
Anh nhướn mày nhìn cô. “Tin tôi đi, tôi có thấy.”
“Nhưng đó là lý do tại sao cô ấy không thể ở với anh được.”
“Cô ấy suýt chết đấy. Cô ấy chắc chắn không trong bất kỳ tình trạng nào mà cô đang nghĩ đến.” Lucas nói thẳng thừng, khiến má Olivia hồng lên. “Tôi sẽ chăm sóc cô ấy, đến khi cô ấy có thể tự mình đứng dậy. Và tôi không cần sự đồng ý đâu, Olivia. Tôi chỉ đang nói cho em biết những gì tôi sẽ làm thôi.”
Olivia hít sâu một hơi và cố gắng lần nữa. “Anh không có bất kỳ người phụ nữ nào ở trang trại cả. Ai sẽ tắm cho cô ấy, thay đồ cho cô ấy? Em đã hỏi xin mẹ đưa cô ấy về nhà em. Chắc chắn anh có thể thấy cô ấy không thể tới trang trại được.” Giọng cô dịu lại. “Cô ấy là bạn tốt nhất của em, Lucas. Em biết cô ấy có ý nghĩa với anh đến thế nào... Em sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, em hứa đấy.”
Anh nhìn cô đầy dữ dội. “Dee nói với tôi hai người là bạn, nhưng –”
“Bạn thân nhất,” Olivia lặp lại. “Em có chút tự mãn khi đã nghĩ ngay từ đầu rằng hai người hoàn toàn phù hợp với nhau.”
Lucas hắng giọng. “Tôi nghĩ mình nợ em một lời xin lỗi, Olivia. Tôi biết giữa chúng ta không có sự đính ước nào cả, nhưng tôi đã khiến em có ấn tượng rằng tôi sẽ –”
Cô đặt tay mình lên tay áo anh. “Lời xin lỗi là không cần thiết. Em rất thích anh nhưng chỉ như một người bạn, em chưa bao giờ muốn gì nhiều hơn. Anh cũng thực sự không muốn. Bên cạnh đó, em đang rất yêu một người khác.”
“Nói xem nào,” Anh nhướn mày. “Anh chàng may mắn đó là ai thế?”
“Luis Fronteras.”
“Quỷ thật!” anh nói đầy ngạc nhiên, sau đó xin lỗi. “Xin lỗi. Anh ta sẽ ổn thôi, phải không? Tôi có quá nhiều chuyện trong tâm trí nên quên không hỏi.”
“Anh ấy đang ở khách sạn của Lindfor. Anh ấy gần hồi phục rồi.”
Anh gật đầu tỏ ý chấp thuận; anh không thể đổ lỗi cho sự lựa chọn của Olivia được, thậm chí nếu Fronteras không phải kiểu người anh từng nghĩ sẽ hấp dẫn cô. Có ánh nhìn dữ dội trong mắt anh. “Vài kẻ ngốc sẽ đàm tiếu về anh ta, dù đó có phải chuyện của họ hay không. Tôi nợ anh ta món nợ tôi sẽ không bao giờ trả được, vậy nên nếu em cần tôi giúp bất cứ chuyện gì, tất cả những gì em phải làm chỉ là nói ra thôi.”
“Cảm ơn anh, Lucas.” Cô kiễng chân và hôn lên má anh. “Em sẽ nhớ điều đó. Và em sẽ chăm sóc tốt cho Dee của anh.”
Gương mặt anh thay đổi, đôi mắt lấp lánh đầy bướng bỉnh. “Tôi biết, nhưng tôi vẫn không đổi ý đâu. Tôi sẽ đưa cô ấy đi cùng mình.”
“Anh phải nghĩ tới danh tiếng của cô ấy nữa chứ,” Olivia nói đầy bực tức. “Mọi người sẽ đàm tiếu đấy.”
Nụ cười của anh lạnh băng. “Nếu họ đủ thông minh, họ sẽ không làm thế.”
“À, họ sẽ làm vậy. Anh không thể chăm sóc cô ấy như thế được.”
Lý lẽ của cô khiến anh dừng lại. Anh rất muốn tự mình chăm sóc tốt cho Dee một cách riêng tư, nhưng để cả thị trấn biết thì lại là chuyện khác. Anh điều chỉnh kế hoạch của mình, nhưng vẫn không thay đổi ý định.
“Tôi biết em muốn chăm sóc cho cô ấy, nhưng tôi muốn cô ấy ở với mìnhi. Tôi sẽ thuê một phụ nữ tới giúp. Cô con gái lớn nhất của Sid Acray sẽ rất mừng với khoản tiền được trả.”
Anh không chỉ muốn Dee ở thật gần, mà còn muốn cô có thể ở lại trang trại của mình để anh có thể kiểm soát được những người tới gặp cô. Bằng cách đó, cô sẽ không thể nghe về những gì anh đã làm với Angel Creek từ bất cứ ai khác ngoài anh, khi anh quyết định thời điểm thích hợp để nói với cô.
Olivia nhìn thấy biểu hiện sắt đá trong đôi mắt xanh cứng rắn của anh. Anh muốn Dee Swann tới Double C và đó sẽ là nơi cô ấy ở lại. Được rồi, cô đã ước Lucas và Dee được ở bên nhau, và điều ước của cô đã thành hiện thực. Ngay cả khi có cô con gái của Sid Acray hộ tống thì dân trong thị trấn vẫn thấy chướng mắt nếu họ không kết hôn.
Cô bắn cho anh một ánh nhìn nghiêm khắc. “Anh có định kết hôn với cô ấy không?”
“Ngay khi tôi có thể nói chuyện với cô ấy. Nhưng đừng nói gì với cô ấy,” anh cảnh báo. “Có lẽ tôi khiến cô ấy bất ngờ nên sẽ nói đồng ý nếu cô ấy không có nhiều thời gian để nghĩ về nó.”
Họ đều mỉm cười trước kế hoạch hoàn hảo.
***
Lucas quay trở lại sáng hôm sau với một chiếc xe kéo, tấm đệm rất mềm được phủ trong toa xe. Etta Pendergrass nhặng xị lên với chồng vì đã không nói cho Lucas biết Dee vẫn còn quá yếu để có thể di chuyển, nhưng ông từ chối nói dối vì sợ vợ ông sẽ sốc bởi những gì bà nghĩ là một ý định đầy tai tiếng. Dee đang rất yếu, nhưng cô sẽ hồi phục ở Double C nhanh hơn là trong thị trấn. Bên cạnh đó, ông đủ thông minh để không cố ngăn Lucas Cochran khi anh ta đã quyết tâm làm việc gì.
Dee đủ tỉnh táo khi Lucas bước vào phòng, đôi mắt mệt mỏi nhưng có nhận thức. “Lucas,” cô thì thầm.
Anh muốn nâng cô lên áp chặt vào ngực mình, nhưng cô đang còn yếu nên anh kiềm chế bản thân. Thay vào đó, anh nâng tay cô lên vuốt ve bằng tay mình. “Anh sẽ đưa em về nhà cùng anh,” anh nói.
Cô gật đầu cố nở nụ cười nhỏ. Anh quấn cô lại trong tấm chăn anh mang theo và đưa cô ra xe. Một nhóm người nhỏ tụ tập trên vỉa hè, đang thì thầm với nhau. Con gái Acray, Betsy, leo lên phía sau để chăm sóc Dee trong suốt quãng đường trở lại trang trại.
Bác sĩ Pendergrass, Etta, và Olivia bước theo anh. “Hãy chắc chắn là cô ấy ăn đủ và không làm gì gắng sức quá sớm,” Bác sĩ nói với anh. “Cô ấy sẽ không thấy muốn ra khỏi giường trong ít nhất một tuần hoặc lâu hơn, nghỉ ngơi là điều tốt nhất cho cô ấy.”
“Betsy sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy,” Lucas nói, nghĩ tới những người đang lắng nghe. Anh đã khiến họ an tâm. Tình huống này khiến anh chẳng thích thú gì, và còn cả một cơn bão tồi tệ phía trước, nhưng giờ Dee đang ở đúng nơi anh muốn cô ở - bên dưới mái nhà mình.
Anh điều khiển cỗ xe cẩn thận hướng về phía trang trại, anh cố để không làm cỗ xe quá rung lắc khiến Dee thêm đau đớn. Căng mình nhìn kỹ những ổ gà trên mặt đường, nghe ngóng hơi thở của cô. Khi cuối cùng trang trại cũng hiện ra trong tầm mắt anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh ghìm dây cương ngay hiên nhà và bước vào giữa toa xe, quỳ xuống trên một đầu gối cạnh Dee. “Chạy vào nhà và chuẩn bị giường,” anh nói với Besty. “Phòng cô ấy ở trên lầu, cửa thứ hai bên phải.”
Besty nhảy xuống vội vã làm theo chỉ thị của anh. Cô bé mới chỉ mười bảy tuổi và rõ ràng bị Lucas làm cho sợ hãi, dù anh đã cố gắng đưa ra yêu cầu nhẹ nhàng nhất có thể. Nhưng có điều gì đó trong anh khiến phụ nữ thấy lo lắng, vậy nên anh chẳng buồn bận tâm tới nó nữa.
Dee đã tỉnh lại, dù có thứ gì thiêu thiếu một cách đáng ngại trong biểu hiện nơi mắt cô. Như thể anh có thấy và có hiểu nhưng lại không tập hợp đủ tỉnh táo để quan tâm tới bất kỳ điều gì.
“Nói cho anh biết nếu anh làm đau em nhé,” anh nói khi trượt cô tới mép giường trong toa xe để nâng cô lên mà không xô đẩy cô nhiều hơn cần thiết. Anh nhảy xuống và ôm lấy cô trong vòng tay, áp chặt cô vào ngực mình. Anh đã từng bế cô trước đây nên nhận ra cô đã nhẹ đi rất nhiều. Tim anh đập rộn khi tàn dư của nỗi sợ hãi quất thẳng vào mình. Mất quá nhiều máu đã gần như giết chết cô khiến anh không nghĩ mình có thể hồi phục được.
Betsy đang đứng bên cạnh giường khi anh mang Dee vào trong. Anh đặt sức nặng quý giá xuống và gỡ cô khỏi tấm chăn quàng, sau đó phủ chăn ở giường lên cô.
“Em có muốn ăn?” anh hỏi. “Hay uống gì không?”
“Nước,” cô nói.
Lucas liếc nhìn Betsy, cô bé vội vã đến bên bình nước gần đó.
“Bất cứ điều gì em muốn, chỉ cần nói với Besty,” anh vuốt ve má cô. “Ngủ nhiều vào. Tất cả những gì em cần làm bây giờ là khỏe lại.”
Anh buông tay và quay đi, nhưng cô nói,” Lucas,” và anh quay lại. “Đàn gia súc,” cô thì thầm. “Khu vườn của em –”
Ngay cả lúc này cô vẫn lo lắng cho cái khu vườn chết tiệt đó! Anh cố kiểm soát cơn giận dữ để không thốt ra sự đảm bảo mà cô cần. “Chúng không chiếm được nơi đó đâu. Em đã đuổi chúng chạy tán loạn về Bar B rồi.”
Một nụ cười nhẹ trên làn môi nhợt nhạt của cô. Betsy đưa ly nước và anh di chuyển để cô bé có thể đỡ lấy đầu Dee giúp cô uống. Khi Dee ra hiệu mình đã uống đủ, Besty đặt đầu cô xuống gối, lần nữa mắt Dee nhắm lại đầy mệt mỏi. Lucas lặng lẽ rời khỏi phòng.
Anh sẽ chỉ có vài tuần cho đến khi cô lại sức rồi anh phải nói với cô về nguồn nước. Anh nghĩ mình sẽ dành hết thời gian để tăng cường sự thân mật giữa họ nhất trong khi anh còn có thể. Ngay khi cô có thể tự làm mọi việc mà không cần đến Besty cô sẽ hoàn toàn là của anh.
***
Việc gia đình Millican luôn dùng bữa tối cùng nhau đã trở thành thông lệ, cùng đọc sách hoặc may vá hay chỉ là trò chuyện. Ngay cả khi Olivia vẫn còn là một cô bé, cô đã được cùng họ tận hưởng sự ấm cúng đó, cha mẹ luôn khiến cô cảm thấy những lời góp chuyện của một đứa trẻ cũng rất quan trọng với họ. Sau khi mất những đứa con khác Wilson và Honora còn đánh giá cao hơn sự quý giá của cô con gái và đã cống hiến hết mình để khiến cuộc sống của cô hoàn hảo nhất có thể. Sự bình yên sau những giờ ăn tối luôn là một phần trong cuộc sống mà Olivia luôn yêu, nên cô sợ mình sẽ làm hỏng nó. Luis định ở bên cô khi cô nói với họ, nhưng cô từ chối. Nếu có bất kỳ sự khó chịu nào, cô không muốn anh nghe thấy. Thật vô lý khi cố bảo vệ anh, nhưng sẽ dễ dàng hơn cho anh nếu đối diện với cha mẹ cô sau này mà không có những kỷ niệm gay gắt giữa ba người.
Thật lạ, khi dường như chẳng có bất kỳ tin đồn nào. Cả Honora và Beatrice đều không đề cập gì đến cách cư xử của cô khi cô biết tin Luis bị thương. Etta và bác sĩ Pendergrass rõ ràng không hề nói bất cứ điều gì về cách cô lao đến bên giường Luis. Olivia gần như ước có những tin đồn để cô không phải khơi ra chủ đề này một cách quá đường đột đến thế.
Tuy nhiên, có vẻ như chẳng còn cách nào khác để làm nữa, cô hít sâu một hơi và lên tiếng.
“Cha, mẹ, con có chuyện muốn nói với hai người.” Mẹ cô quay sang nhìn cô chờ đợi, còn Wilson hạ tờ giấy của ông xuống. “Con đang yêu, và con sẽ kết hôn.”
Ánh mắt họ mở to đầy ngạc nhiên, sau đó Honora vỗ tay và nhảy lên. “Tuyệt vời,” bà hét, bật cười hào hứng.
“Mẹ biết cậu Cochran sẽ cầu hôn mà, dù mẹ không lấy làm ngạc nhiên cho lắm.”
“Mẹ, không.” Olivia ngắt ngang. “Đó không phải Lucas.”
Cả hai trước còn đang nở nụ cười, giờ biểu hiện của họ trở nên trống rỗng đầy ngạc nhiên.
“Không phải Lucas sao?” Wilson hỏi với cái cau mày đầy bối rối. “Nhưng cậu ta là người duy nhất đang tán tỉnh con, trừ Bellamy, và tất nhiên con sẽ không bao giờ có bất kỳ dính dáng nào với anh ta. Tất cả mọi người trong thị trấn đều nghĩ –”
“Tất cả trừ hai người trong cuộc,” Olivia trả lời nhẹ nhàng. “Lucas là một người bạn, nhưng bọn con chưa bao giờ yêu nhau.”
“Nhưng nếu đó không phải Cochran, vậy là ai?” Honora cất đi sự ngạc nhiên và giờ đang run lên vì tò mò.”
“Luis Fronteras.”
Lần nữa gương mặt họ trở nên trống rỗng. Honora ngồi phịch xuống ghế của mình.
“Là ai?” Bà hỏi đầy hoang mang. Cái tên nghe thật quen nhưng bà không thể nhớ nổi. Và nó nghe có vẻ... ngoại lai.
“Luis Fronteras. Anh ấy làm việc cho Bellamy. Anh ấy là người đã giúp Dee cho đến khi người của Double C tới.”
“Một tay súng sao?” Wilson hoài nghi. “Con nói con sẽ kết hôn với một tay súng người Mexico? Olivia, chuyện đó thật vô lý. Tại sao, con thậm chí còn không biết cậu ta.”
“Một người Mexico!” Mắt Honora trợn tròn vì sốc.
“Ngược lại, con biết anh ấy khá rõ.” Olivia đáp lại ánh mắt họ. “Con đã cưỡi ngựa với anh ấy chủ nhật hàng tuần. Và con yêu anh ấy.”
Wilson gấp tờ giấy của ông lại ném nó sang bên. “Không thể nào. Con hoàn toàn chẳng có điểm chung nào với một người đàn ông như vậy. Tai sao, cậu ta chẳng có gì trong tay và sẽ không thể chu cấp cho con một mái nhà.”
“Có lẽ nơi con sống sẽ không được thế này,” Olivia thừa nhận. ‘Nhưng đây không phải một quyết định bốc đồng. Con đã nghĩ về nó hàng tháng rồi. Con có thể kết hôn với một người sẽ cho con một ngôi nhà lớn và rất nhiều quần áo, nhưng con sẽ khong thể có được một phần mười hạnh phúc với anh ta như khi con ở trong một chiếc lều với Luis. Con muốn có một gia đình với anh ấy, và con tin anh ấy sẽ chăm sóc cho con và con chúng con. Có quan trọng không nếu anh ấy không phải người giàu có?”
“Con sẽ thấy có rất nhiều vấn đề nảy sinh nếu thiếu điều đó.” Wilson lắc đầu. “Chúng ta luôn làm những gì tốt nhất cho con, vậy nên con chưa bao giờ hiểu được cuộc sống mà con đang định lao vào sẽ thế nào. Con yêu, con xứng đáng được nhiều hơn những gì cậu ta có thể chu cấp cho con. Con sẽ không thể sống vậy được đâu.”
“Tất nhiên là con có thể. Cha không thấy sao, anh ấy yêu con. Và con yêu anh ấy. Đó là điều con cần, điều con luôn muốn hơn bất cứ điều gì khác. Không phải kết hôn với một người giàu có, mà là kết hôn với người con yêu.”
“Hoàn toàn không được,” Wilson nghiêm khắc. “Cha cấm đấy. Con chỉ đang say mê cậu ta và không hiểu mình đang nói về điều gì. Cha nhận ra cậu ta là sự mê đắm lãng mạn của con, đặc biệt là sau khi cậu ta giúp Dee, nhưng con cần sự ổn định để có được một cuộc hôn nhân tốt đẹp, không phải một tay súng xảo quyệt sẽ luôn phải thấp thỏm lo sợ cho mạng sống của mình.”
“Ôi cha ơi,” Olivia buồn bã. “Con không yêu cầu sự cho phép của cha. Con yêu cha và mẹ rất nhiều, và con muốn hai người tới dự đám cưới của con, nhưng con vẫn sẽ tổ chức lễ cưới dù cha mẹ có ở đó hay không. Con biết cha mẹ lo lắng cho sự an toàn của con, và tất cả những gì cha vừa đề cập cũng khiến con lo nghĩ. Nhưng Luis còn hơn cả những gì cha đã nói. Anh ấy là một người tử tế và đáng kính. Nhìn cách anh ấy liều mạng giúp Dee mà xem, lấy luôn ví dụ của cha! Không một ai trong số những công dân mạnh khỏe, tốt bụng ở quán rượu có đủ tình người để đưa tay ra giúp đỡ khi anh ấy yêu cầu, nhưng cha sẽ không giận dữ đến vậy nếu con muốn kết hôn với bất kỳ ai trong số họ. Xin đừng chỉ trích Luis bởi vì anh ấy không phải kiểu người mà cha nghĩ con sẽ kết hôn. Anh ấy chính là kiểu người sẽ khiến con hạnh phúc, và con muốn cha mừng cho hạnh phúc của con.”
“Con đang đòi hỏi quá nhiều đấy.” Gương mặt và giọng nói của Wilson đều cứng lại. Honora lặng lẽ khóc.
“Con xin lỗi vì cha đã cảm thấy như vậy, nhưng con sẽ không thay đổi quyết định đâu.”