Dee thức dậy, uể oải vươn vai, cảm giác có Lucas nằm cạnh mình trên giường quả tuyệt vời. Họ ngủ với nhau hàng đêm suốt hai tuần qua, và cô trân trọng từng khoảnh khắc đó vì cô biết nó không thể kéo dài. Cô nằm trong bóng tối của buổi sáng sớm, đối mặt với nhận thức rằng đã đến lúc về nhà rồi. Cô đã hoàn toàn bình phục; không cần thiết phải ở lại hay có bất cứ lý do nào khỏi phải rời đi. Cô có rất nhiều việc phải làm đến nỗi cô không biết liệu mình có khả năng xử lý không, nhưng cô vẫn phải bắt đầu hoặc đánh mất toàn bộ khu vườn. Rau trái không thể đợi mãi mà không bị hư hỏng.
Lucas cựa quậy, với tay kéo cô rúc gần vào anh.
“Em sẽ về nhà hôm nay,” cô bình tĩnh nói.
Anh cứng người bên cạnh cô, rồi nhổm dậy thắp đèn. Khuôn mặt nham nhám râu của anh trông thật khắc nghiệt trong ánh sáng dìu dịu.
“Sao vậy?”
“Vì đó là nhà em. Em không thể ở đây mãi được. Mọi người đã bắt đầu xì xào, không phải không có lý do chính đáng.”
“Em có thể lấy anh.”
Trông cô vừa buồn bã vừa tội nghiệp. “Anh không phải đề nghị thế đâu. Khả năng lựa chọn thời điểm của Kyle Bellamy không thể tồi tệ hơn. Em chỉ vừa mới quyết định để anh thả đàn gia súc trong thung lũng, để giúp anh vượt qua đợt hạn hán. Mặc dù vậy, từ những gì em thấy, anh vẫn trong tình trạng ổn thỏa. Anh không cần đến Angel Creek.”
“Em cũng vậy,” anh nói thô bạo, bị ảnh hưởng bởi lời đề nghị của cô. Chết tiệt sự rộng lượng của cô; cô khiến anh mặc cảm tội lỗi tăng lên gấp đôi. “Nếu em không sống ở ngoài đó, sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra.”
“Bây giờ chuyện đó đâu còn quan trọng. Em chỉ muốn anh biết rằng anh không cần phải lấy em để được phép đi vào thung lũng.”
“Dù gì cứ lấy anh đi.” Đôi mắt anh dữ dội. “Em biết không chỉ mình Angel Creek là thứ anh muốn.”
“Em biết.” Cô nghĩ về những kế hoạch đầy tham vọng, về ngôi nhà to đẹp của anh, và biết rằng mình không thuộc về nơi này.
“Anh muốn Double C trở thành một đế chế. Em không thể trở thành một phần của nó, Lucas. Em không chịu được việc sống ở Denver, cho dù chỉ là tạm thời. Em sẽ khiến anh khổ sở. Mọi người sẽ chế nhạo anh vì em. Em không giỏi trong các hoạt động xã hội,” cô nói với một nụ cười gượng gạo không thể làm dịu bớt biểu hiện của anh. Cô đành thử một cách khác để anh hiểu. “Khi – khi cha mẹ em qua đời em rất sợ hãi. Đột ngột em không còn ai, nên em nghĩ mình cũng sẽ chết, vì chẳng có lý do gì để không thế cả. Nhưng em có mảnh đất. Bằng cách nào đó, sống ở đó, làm mọi vật lớn lên – nó giúp ích. Không chỉ vì em yêu nó, mà em còn cần nó. Thung lũng Angel Creek thuộc về em cũng nhiều bằng em thuộc về nó.”
“Quỷ tha ma bắt cái thung lũng đi!” Sự quá khích trong anh bùng phát. Anh thọc những ngón tay vào mái tóc đen, ước gì có thể trì hoãn sự việc thêm một tuần nữa. “Chẳng còn gì ở đó bây giờ đâu. Anh đã chuyển hướng con lạch.”
Dee chớp mắt nhìn anh, không chắc điều mình hiểu. “Gì cơ?”
“Anh đã chuyển hướng con lạch. Giờ Angel Creek bị cạn khô rồi. Thung lũng của em chẳng đáng giá gì nếu không có nước.”
Dee rời khỏi giường, khuôn mặt trống rỗng vì sốc, đầu óc cô quay cuồng bởi sự tàn ác của việc anh làm. Cô vơ lấy quần áo.
“Anh sẽ làm thế lần nữa đấy,” anh nói đầy khắc nghiệt. “Suy cho cùng, anh sẽ phải làm việc đó để duy trì trang trại. Dù có khó khăn nguy hiểm anh cũng nhất quyết phải bảo vệ cho được Double C. Mà cái thung lũng khỉ gió đó sẽ khiến em bị giết chết còn em quá bướng bỉnh thừa nhận sự việc. Không có nó em sẽ được an toàn, em có thể ngủ mà không phải mở một mắt. Anh làm việc đó là cần thiết.”
Cô không thèm nhìn anh khi mặc xong đồ. Cô nói chậm rãi, vẫn còn cảm giác tê liệt từ cú sốc.
“Rồi anh sẽ hiểu rằng tôi sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để giữ được mảnh vườn của tôi.”
Anh mất hết khả năng kiểm soát tính khí của mình khi đối mặt với sự bướng bỉnh của cô.
“Quên cái vườn rau chết dẫm ấy đi!” anh gầm lên. “Em không cần nó. Anh sẽ đưa em số tiền em kiếm được từ nó.”
Cô đứng thẳng người, đối diện với anh. Đôi mắt cô sáng rực vẻ ghê rợn. “Giữ lấy tiền của anh, Cochran. Tôi đã nói với anh cái ngày tôi gặp anh rằng tôi không giỏi làm một con điếm, và vẫn không có gì thay đổi.”
Còn tệ hơn một cơn ác mộng, vì cô có thể được đánh thức khỏi một cơn ác mộng. Cô hình dung ra khu vườn tràn ngập cỏ dại, rau trái thì chín nẫu. Cô có thể tận dụng được thứ gì đó ở đấy, đủ dành dụm giúp cô trải qua mùa đông ngay cả không đủ để bán cho cửa hàng bách hóa.
Những gì cô nhìn thấy hoàn toàn trái ngược với điều mình mong đợi. Rau cỏ thật vậy héo quắt trên giàn bởi hơi nóng và bị cướp đoạt nguồn nước từng làm tơi xốp đất. Những bắp ngô không hề trổ hạt. Khi kiểm tra những bắp ngô còi cọc, cô chỉ cảm nhận được vài hạt lép bên dưới lớp lá bao.
Angel Creek cạn kiệt, còn thung lũng đang chuyển thành màu nâu. Cô bước vào cánh đồng cỏ, nơi từng tràn ngập hoa dại trong buổi bình minh huy hoàng Lucas làm tình với cô, hai người nằm trên thảm cỏ êm ái. Giờ đây chẳng còn hoa hay mùi thơm ngát ngọt ngào làm cô say mê.
Không có tiếng rì rầm của dòng nước đổ về, thung lũng yên tĩnh một cách kỳ quái. Cô bước xuống đáy con lạch. Cô có thể nhìn thấy nó cạn nhưng thế nào đó cô phải tự mình xác nhận. Làm sao cô có thể thương xót trừ khi cô thực sự hiểu sự sâu sa của việc đã xảy ra ở đó chứ?
Và Lucas đã làm chuyện này với cô, cố ý phá hoại nhà cô.
Cô muốn cảm nhận cơn giận dữ dồn dập gia tăng, nhanh chóng và khó nhọc, nhưng điều này đã vượt ra ngoài sự tức giận. Cô cảm thấy tê liệt, như thể một phần trong cô đã ngừng sống.
Cô quay trở về căn nhà gỗ, nhìn chằm chằm vào tấm ván phía trên các cửa sổ. Cô đoán việc đó cũng do Lucas làm. Cô cho rằng mình nên vui vẻ bởi sự nỗ lực của anh.
Căn nhà gỗ là một đống đổ nát, nhưng nghĩ về việc hàng loạt đạn tấn công nó, cô không mong chờ gì khác. Cô đã chuẩn bị cho điều đó. Chính sự lụi tàn của thung lũng đã làm bàng hoàng tận sâu thẳm tâm hồn cô.
Lao động luôn luôn xoa dịu cô, vì vậy thật là một điều tốt khi cô có một núi công việc nhà phải làm. Cô gần như không biết phải bắt đầu từ đâu trong ngôi nhà gỗ. Quá nhiều thứ bị hư hỏng, chỉ một ít thu hồi được. Cô quét sạch chỗ kính vỡ, rồi kéo một gầu nước, bỏ ra một giờ quỳ trên sàn cố gắng kỳ cọ những vết máu còn dính trên đó.
Mất thêm một giờ nữa trước khi sự việc được nhận thức đầy đủ. Nước. Cô ngồi trên gót chân, nhìn vào thùng nước. Giếng nước còn đầy.
Hy vọng vẩn vơ làm cô chao đảo. Thả rơi bàn chải, cô lao ra vườn và bước xuống giữa các luống rau, kiểm tra từng cây trồng.
Toàn bộ ngô đã mất; nó quá phụ thuộc vào nước trong suốt thời kì sinh trưởng. Nhưng còn đậu, cà chua, hành và bí ngô thì sao? Vài loài cây cứng cáp hơn số khác nên vẫn còn sống.
Cô chạy lại giếng và thả tời, lắng nghe tiếng nước bắn tóe lên trao gửi sự sống khi nó chạm mặt nước.
Mọi quyết tâm của cô tập trung vào giếng nước. Cần nhiều sức lực hơn cô tưởng để kéo gầu nước lên, sau ba lần kéo cô đã run lẩy bẩy. Ba gầu nước, với nửa gầu nước đầy tưởng chừng mang lại cơ hội sống sót cho một cây, tổng cộng chỉ được sáu cây. Sức nóng gay gắt dường như hút hết nước khỏi đất ngay khi cô đổ xuống, cho dù cô đã cẩn thận đổ sát gốc để bộ rễ nhận được nhiều nhất có thể
Mặt trời quá nóng. Cô dừng lại, ngước lên nhìn, lau mồ hôi trên mặt bằng tay áo. Thật lãng phí nước nếu đổ ra ngoài dưới cái nóng thế này. Ban đêm sẽ tốt hơn; cây trồng sẽ nhận được nhiều nước hơn lúc đó, và cô có thể làm việc thoải mái hơn trong nhiều giờ mát mẻ.
Quyết định thế, cô đành quay lại ngôi nhà và các công việc ở đó. Kết quả thật nản lòng. Quá ít đồ còn lại mà không bị trúng đạn, kể cả nồi niêu xoong chảo. Tất nhiên cái chảo rán bằng sắt có tay cầm dài là thoát nạn, ngoài ra cô tìm thấy hai cái xoong là còn dùng được. Thậm chí chảo làm bánh quy cũng là nạn nhân, còn ấm pha cà phê chịu nhiều lỗ thủng khiến nó giống như một cái sàng.
Nhưng dù vô dụng cũng không thành vấn đề, cô không cho phép bản thân dừng lại. Nếu cô dừng, cô sẽ nghĩ về Lucas, và rồi cô sẽ vỡ vụn. Cô sẽ ngồi xuống, gào thét như một đứa trẻ bị lạc. Nếu cô giữ mình bận rộn và tê liệt, cô sẽ ổn thôi.
Cô trở nên yếu đuối trong suốt những tuần vừa qua. Cuối cùng khi đêm tối mát mẻ cũng đến, cô buộc bản thân phải di chuyển thay vì gục ngã trên giường, như cơ thể cô khăng khăng đòi hỏi. Mọi vật quá khô héo nên thật là nguy hiểm nếu cô đem theo một cái đèn ra ngoài vườn, vì thế cô làm việc nhờ ánh sáng sao.
Sau một lúc cô phát hiện ra mình bắt đầu mệt lử đến nỗi cô không nhận ra tình trạng kiệt sức của mình. Cô kéo hết gầu này đến gầu khác, lê bước ra vườn, đổ xuống những bộ rễ, là cái thứ tưởng chừng không bao giờ chấm dứt.
Đã quá nửa đêm khi cô nhận ra mình đang ngơ ngẩn đứng ở giếng nước, tay cầm cái gầu không. Cô không biết mình đứng đó bao lâu rồi.
Chân cô như thể gắn chì, bàn tay không còn cảm giác. Cô quá mệt không nhấc nổi bàn chân. Cô trở vào nhà, đổ úp mặt lên giường, không cựa quậy cho đến tận trưa.
Ngày đầu tiên đó thiết lập khuôn mẫu cho những ngày kế tiếp. Cô cố ngủ thật nhiều vào ban ngày, còn đêm đến cô kéo nước đổ ra vườn. Cô không nghĩ về nó, không cố gắng đánh giá tiến trình của mình, cô chỉ làm thôi. Cô biết rằng nếu dừng lại cô không còn chút hy vọng nào.
***
Tám ngày sau khi cô bỏ đi, Lucas cưỡi ngựa tới Angel Creek. Đã là chiều muộn nhưng trời mát hơn mọi ngày trong tuần. Anh đoán tám ngày là đủ dài cho cô bứt rứt; giờ họ có thể tranh cãi nổ trời và xua tan bầu không khí nặng nề.
Mỗi ngày anh phải chống lại thôi thúc đi kiểm tra cô, cưỡi ngựa tới đó để xem anh có thể lay chuyển được cô. Chết tiệt, anh nhớ cô. Anh gần như không có đủ thời gian với cô. Cần cả cuộc đời mới thỏa mãn anh được.
Cảnh tượng đầu tiên anh bắt gặp khi cưỡi ngựa tới là Dee đang xách gầu nước vào vườn, cẩn thận đổ quanh gốc cây.
Cơn giận dữ thiêu đốt anh. Khu vườn chó chết! Anh lẽ ra nên nhổ bật gốc đám cây cối và đốt chúng. Cô không nhận ra việc làm đó là vô ích sao?
Anh đi thẳng tới gặp cô khi cô quay lại giếng. Cô vượt qua anh mà không thèm liếc nhìn, nên cơn giận dữ trong anh bùng nổ. Anh giật cái gầu ra khỏi ta cô, ném nó qua sân.
“Em đang cố làm cái khỉ gió gì vậy?” anh gào lên. “Giết mình chắc?”
Cô kéo vai lên rất thẳng. “Nhờ có anh,” cô nói khẽ, “tôi đang phải tưới vườn thủ công.”
“Khốn kiếp, Dee, quá muộn rồi!” Anh nắm chặt cánh tay cô, lôi cô tới vườn. “Nhìn đi!” anh nổi khùng. “Mở mắt ra và nhìn đi! Em đang tưới nước lên cây trồng đã chết! Ngay cả em có thể làm một số trong chúng tươi tốt trở lại, mùa đông sẽ đến trước khi chúng chống trọi được.”
“Nếu tôi không có vườn, thì tôi không có cái ăn,” cô nói. Rồi giật mạnh, cô thoát khỏi cái nắm chặt của anh, bước đi nhặt gầu.
Anh đi theo, đá nó khỏi bàn tay đang dang ra của cô.
“Đừng nhặt nó lên,” anh nói với hàm răng nghiến chặt. Cô gần như trở lại bình thường lúc rời bỏ anh, giờ cô thực sự mỏng manh hơn, những quầng thâm lộ rõ dưới đôi mắt. Khuôn mặt cô xanh xao và rầu rĩ. “Em mất hết rồi,” anh nói. Anh đặt bàn tay lên vai cô, lắc mạnh. “Chết tiệt, em không còn gì nữa! Đã chấm dứt rồi.Chẳng còn gì giá trị ngoài này đâu. Lấy quần áo của em, anh sẽ đưa em về nhà.”
Cô giằng ra khỏi anh. “Đây là nhà tôi.”
“Không còn gì đâu!” anh gào lên.
“Vậy tôi có là gì đâu!” đột nhiên cô hét vào mặt anh.
Anh gắng gượng lấy lại kìm chế, nhưng giọng nói cứng rắn như thép.
“Em có hai lựa chọn. Em có thể nhận số tiền anh trả cho mảnh đất rồi vào sống trong thị trấn, hoặc em kết hôn với anh.”
Cô hít vào thật sâu, tìm kiếm sự kiểm soát của chính mình. Cẩn thận cô hỏi, “Tại sao anh muốn mua mảnh đất vô giá trị? Tôi không muốn những đồng tiền thương hại của anh, và tôi sẽ không nhận bố thí.”
“Vậy chúng ta sẽ kết hôn.”
“Đó là những lựa chọn của anh, không phải của tôi.” Bàn tay cô nắm chặt thành nắm đấm. “Nếu tôi không nhận tiền của anh để xoa dịu lương tâm anh, anh có thể đánh cược rằng tôi sẽ không lấy anh vì lý do tương tự. Lựa chọn của tôi là ở trên đất của tôi, trong chính ngôi nhà của tôi.”
“Quỷ tha ma bắt, em sẽ chết đói ngoài này.”
“Lựa chọn của tôi, Cochran.”
Họ đối mặt với nhau như những tay súng. Trong sự im lặng kéo dài giữa hai người, họ nghe thấy một tiếng sấm rền vang, rồi một cơn gió mát chơi đùa váy cô.
Lucas ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh tanh. Anh hít hít, ngửi thấy mùi không thể nhầm lẫn của bụi và mưa.
Dee nhìn lên những đám mây đen đang đùn đùn hướng về phía họ. Bầu trời từ lâu rồi quang đãng nên cô nhìn chằm chằm vào chúng đầy sửng sốt. Đám mây giông. Chúng thực sự là những đám mây giông.
Họ nhìn thấy nó tiến đến, một bức tường hơi nước màu xám quét xuống con dốc. Chưa đầy một phút nó chạm tới chỗ hai người, táp vào họ những giọt mưa rải rác lớn tới nỗi chúng châm chích vào da họ và tạo thành những vòng bụi nhỏ bay lên khi chạm đất.
Lucas nắm lấy cánh tay cô, đẩy cô lên hiên nhà; họ lên tới đó ngay khi cơn mưa rào rào đổ xuống. Sấm nổ đì đùng làm rung chuyển mặt đất.
Hai người im lặng đứng trên mái hiên, quan sát mưa thổi vào những tấm vách. Rõ ràng đây không phải một cơn bão mùa hè ngắn ngủi khi mà mưa ngày càng nặng hạt, đều đều trút nước.
Anh từng chứng kiến sự việc trước đây nên biết nó là gì. Với một đợt hạn hán bất thường thì đây là dấu hiệu thay đổi của thời tiết, và nó đến kịp lúc. Không trang trại nào xung quanh bị phá sản, nhưng chỉ thêm tuần nữa thôi sẽ nhìn thấy gia súc chết. Mọi người sống sót qua đợt hạn hán.
Mọi người ngoại trừ Dee.
Trận mưa lớn sẽ bổ sung lượng nước ngầm và làm đầy các giếng nước. Nó cứu các trang trại và đàn gia súc, giúp cỏ mọc lại. Dòng chảy từ đỉnh núi sẽ đổ vào Angel Creek, nhưng chỉ tạm thời thôi. Thung lũng sẽ hồi sinh, nhưng quá muộn cho cô, quá muộn cho khu vườn. Khi đã được quyết định, mọi người làm cho đến cùng để vượt qua đợt hạn hán trừ cô.
Cô quay đầu, đi vào trong nhà, lặng lẽ đóng cánh cửa lại phía sau.
Trước đây cô không khóc, nhưng giờ cô làm thế. Cô đã giữ mình dưới sự kiểm soát nghiêm ngặt, buộc bản thân làm việc tự động thay vì suy nghĩ, nhưng cô không còn giữ được những ý nghĩ khỏi lại gần mình.
Lucas không có lựa chọn nào khác gây tổn thương cho cô nhiều hơn. Cô đã khó nhọc chiến đấu cho sự độc lập của mình, cẩn thận tạo ra một cuộc sống mà cô yêu thích, và anh đã phá hủy nó. Nếu là Kyle Bellamy, cô có thể hiểu; cô có thể giận dữ và chống đối, cô sẽ phải làm điều cần thiết để ngăn chặn mà không hoàn toàn bị choáng váng bởi sự phản bội. Cảm xúc của cô sẽ không bị tàn phá nếu cô không yêu Lucas, nhưng cô yêu anh. Thậm chí lúc này cô vẫn yêu anh. Còn anh đã chứng minh rõ ràng hơn cô từng tưởng tượng rằng cô chẳng có ý nghĩa gì với anh hết.
Lucas đứng bên ngoài cánh cửa, lắng nghe cô khóc, âm thanh hòa trộn với tiếng mưa đôi lúc không thể phân biệt được, mà có lẽ chúng giống nhau.
Anh chưa từng hình dung ra Dee khóc. Anh không bao giờ tưởng tượng được âm thanh đó xé toạc tâm hồn anh và tàn phá anh đến thế.
Anh không bao giờ nghĩ rằng mình có thể gây tổn thương cho cô, nên giờ đây anh hiểu rằng thật ngu ngốc và ngạo mạn làm sao cái việc anh đã làm.