Olivia Millican sống cả cuộc đời là một cô con gái hoàn hảo, một quý cô hoàn hảo. Không có gì khó; bản tính cô vốn tử tế và đàng hoàng. Thỉnh thoảng cô cảm thấy có tội vì mình được hưởng cuộc sống đặc quyền, dễ dàng như thế trong khi cô nhìn thấy nhiều người phải phấn đấu để có được dù chỉ một phần sự xa hoa mà cô đã quen thuộc, nhưng cô đủ thông minh để hiểu đó cũng không phải lỗi của mình. Cha cô đã làm việc chăm chỉ để nhà băng thành công; bất kỳ người con nào của ông đều có cuộc sống thoải mái giống nhau thôi. Cô cố gắng làm những gì có thể giúp đỡ vài trại tế bần nhỏ quanh thị trấn, cố gắng không bao giờ ác ý hay thô lỗ. Quy tắc ứng xử của cô rất đơn giản, nên cô thực sự cố gắng tuân thủ theo.
Tất cả cô từng muốn là yêu một người đàn ông tử tế, anh ta cũng yêu cô, kết hôn với cô và cho cô những đứa con. Khi còn nhỏ, cô không hề nghĩ rằng đó là điều mong mỏi vô lý trong cuộc sống; có trời biết nó dường như đủ dễ dàng đối với hầu hết bạn bè cô. Cô vẫn không thấy có gì ngoại trừ một điều ước bình thường, song bằng cách nào đó nó không bao giờ xảy ra.
Bây giờ cô đã hai lăm tuổi, gần như một gái già, dù một lần nữa cô được tiền của cha che chở. Một phụ nữ nghèo hai lăm tuổi chắc chắn trở thành một bà cô; một phụ nữ hai lăm tuổi giàu có vẫn còn là “một mối theo đuổi hấp dẫn.” Vậy mà chẳng hiểu sao, có nhiều đàn ông tử tế trong thị trấn, cô không hề yêu bất kỳ ai trong số họ, và cũng chẳng có ai yêu cô điên cuồng, nên giờ đây tất cả những cô gái trạc tuổi cô đều đã kết hôn với người khác.
Ngoại trừ Lucas Cochran.
Tên của anh chạy qua tâm trí cô khi cô cùng mẹ ngồi thêu tấm khăn trải bàn bằng vải lanh, và cô rùng mình một chút. Không phải cô không thích anh; anh đẹp trai theo kiểu gai góc, giàu có, thông minh, cư xử lịch thiệp, chắc chắn đủ tư cách. Không phải cô tưởng tượng ra rằng anh đặc biệt hơi chú ý đến mình mỗi lần họ gặp nhau kể từ khi anh trở về thị trấn, vì mọi người cũng nhận xét thế. Anh nhảy rất giỏi và tôn trọng cô. Bản năng nữ tính mách bảo cô rằng sau khoảng thời gian đáng kể họ quen biết nhau, anh sẽ ngỏ lời hỏi cưới. Cô rất lo lắng, vì cô đã hai lăm tuổi và đây có khả năng là cơ hội cuối cùng để kết hôn và có một gia đình, cô sẽ đồng ý. Nhưng Lucas không yêu cô. Mặc tất cả những chú ý nhỏ anh dành cho cô, mặc biểu hiện chiếm hữu mờ nhạt trong đôi mắt màu xanh dương bất cứ khi nào anh nhìn cô, như thể cô đã thuộc về anh, cô biết rằng mình không làm dấy lên chút nào cảm xúc đam mê trong anh, điều mà cô luôn luôn ao ước có được với người đàn ông cô sẽ lấy làm chồng.
Và anh là một người cứng rắn, cứng rắn theo cái cách mà cha cô, người có bản tính mạnh mẽ, không thể bắt đầu hòa hợp. Lucas Cochran sẽ không bao giờ chấp nhận một ai đứng giữa anh và thứ anh muốn. Olivia hiểu bản thân không phù hợp với anh hơn anh và cha cô; trên thực tế, rất ít. Ừ thì, anh sẽ che chở cô với tư cách là vợ anh, cho cô những đứa con, nhưng cô sẽ không bao giờ quan trọng hơn bất kỳ phụ nữ nào mà anh chọn lấp vào vị trí. Cô có thể trông đợi sự quan tâm nhưng không phải chăm sóc, sự thu hút về thể xác nhưng không phải tình yêu, bảo vệ nhưng không tận tình.
Nhưng nếu cô từ chối anh, cô sẽ chết mà chưa từng kết hôn và có gia đình riêng của chính mình, trái tim người phụ nữ của cô đã gào thét mong mỏi những đứa con.
“Mẹ đã thay đổi ý định về chuyến viếng thăm Patience,” Honora Millican cất giọng nhẹ nhàng.
Olivia ngẩng lên, giật mình. Mẹ cô trông ngóng tới thăm cô em gái ở San Francisco vào mùa hè, nên Olivia không hiểu điều gì đã thay đổi ý định của bà. Thành thật mà nói, cô cũng háo hức chuyến đi giống mẹ. Hai người hiếm khi gặp dì Patience. Đã gần năm năm kể từ cuộc gặp gỡ cuối cùng của họ, và ngoài lý do tới thăm người họ hàng mà cô yêu quý, cô cũng rất háo hức ghé tới những cửa hiệu lộng lẫy ở San Francisco nữa.
“Nhưng chúng ta đã lên kế hoạch cả năm rồi mà!”
“Mẹ biết chứ, con yêu, nhưng mẹ thực sự không nghĩ chúng ta nên rời thị trấn trong vài tháng ngay lúc này.” Honora mỉm cười ngọt ngào với con gái, nụ cười mà Olivia được thừa hưởng.
Olivia vừa bối rối vừa thất vọng. “Tại sao chưa bao giờ không nên?”
“Sự chú ý của cậu Cochran đến con thì sao? Thật không nên đi lâu như thế và để vài phụ nữ trẻ khác có được sự chú ý của cậu ấy.”
Olivia cúi đầu trên khung thêu che dấu nét mặt, thứ cô biết hẳn đã để lộ nỗi hoảng sợ mà cô thình lình cảm thấy. Liệu rằng cô có nên hy vọng hão huyền rằng mình sẽ gặp người nào đó đặc biệt ở San Francisco?
“Mẹ nói cứ như thể biết trước quyết định rằng anh ấy có ý định cầu hôn ấy,” cô nói, mặc dù đó chính là suy nghĩ của cô.
Honora nói bình thản, “Dĩ nhiên, cậu ấy sẽ làm. Tại sao ư, mọi người đều nhận ra nó theo cái cách cậu ấy nhìn con.”
“Anh ấy không yêu con,” Olivia nói, ngước đôi mắt lo âu lên nhìn mẹ.
Nhưng Honora trông không một chút xáo trộn. “Mẹ thừa nhận cậu Cochran không phải người thể hiện tình yêu công khai. Thế tại sao cậu ấy chú ý đến con như vậy?”
“Vì con là con gái ông chủ nhà băng,” cô trả lời. “Con trông ưa nhìn, và con được giáo dục ở miền Đông.”
Honora đặt kim xuống và cau mày, lúc này bà bị chú ý hoàn toàn. “Đó là một quan điểm đáng để hoài nghi, con à. Điều gì khiến con cho rằng cậu Cochran không hứng thú với con vì chính bản thân con? Con là một phụ nữ trẻ xinh đẹp, mẹ có thể tự hào nói thế với mình.”
Olivia cắn môi, biết rằng bà không có lý do nào vững chắc đưa ra cho nhận định của mình, ngoại trừ trực giác. Cô không muốn làm Honora lo lắng. Mẹ cô có xu hướng buồn phiền quá mức nếu có điều gì đó liên quan đến sức khỏe và tâm trạng của hai người bà yêu quý nhất trên đời, là chồng và con gái. Xuất phát từ sự che chở, cô rất yêu bà, cũng như ý thức trách nhiệm mà cô sẽ làm mọi việc tránh cho Honora khỏi rơi vào tình trạng rối loạn.
Nên cô mỉm cười với mẹ và nói, “Sao cũng được, con không chắc sẽ làm cho anh Cochran vài suy nghĩ tốt về việc con gặp gỡ quá nhiều đàn ông đẹp trai ở San Francisco.”
Khuôn mặt Honora tiêu tan hẳn, và bà bắt đầu cười khúc khích. “Mẹ hiểu. Mẹ không muốn cậu ấy cảm giác quá tự ti vào bản thân. Ý kiến tuyệt vời! Đã vậy, mẹ không nghĩ chúng ta nên dùng cả mùa hè tới này vào mối quan hệ họ hàng.”
Olivia nén một tiếng thở dài. Cô đã hy vọng rằng Honora sẽ nghĩ nó là một ý tưởng hay để quyết định không đi San Francisco sẽ được xem xét lại. Bây giờ cô biết mình phải nói với mẹ tất cả điều cô lo lắng và không chắc chắn cốt để thay đổi ý định của bà, mà Olivia lại không sẵn sàng làm việc đó. Có một điều, cô chắc rằng mình không đơn giản là một con ngốc, ngồi gặm nhấm “tình yêu”. Không phụ nữ trẻ nào trong thị trấn lại ngần ngại một phút nếu có cơ hội kết hôn với Lucas Cochran - à, trừ Dee ra, nhưng Dee lại khác. Một lý do nữa là Olivia là người kín đáo một cách tự nhiên, tôn trọng sự riêng tư của người khác bởi vì cô cần nó quá nhiều cho riêng mình. Không, kể cả với mẹ mình cô có thể tiết lộ những lo lắng thầm kín, vì Honora rồi sẽ thấy cần thiết phải tâm sự với cha Olivia và có lẽ chắc chắn vài người bạn của bà trong thị trấn; chỉ trong thời gian ngắn thôi, nó nhanh chóng trở thành một tin tức phổ biến.
Cả cha và mẹ cô sẽ bắt đầu lo lắng, rồi rối rít lên, điều đơn giản cô không muốn đối mặt. Cô là con một, được sinh ra sau khi Honora sẩy thai hai lần, nên họ dồn tất cả sự yêu thương chăm sóc, thứ nên được chia sẻ với một gia đình đông con. Họ muốn dành điều tốt nhất cho cô; trong mắt họ, không có gì đủ tốt hết. Cô sẽ làm bất cứ việc gì khiến họ hiểu rằng cô thấy khổ sở thế nào.
Cô cúi đầu trên khung thêu không nói gì thêm về chủ đề này, đẩy nỗi buồn trở lại tâm trí, lắng nghe lời kể bình thản của Honora về hoạt động xã hội sắp tới. Prosper dĩ nhiên có một đời sống xã hội đúng như một thị trấn với kích cỡ của nó, những bữa tiệc nhỏ khác nhau và các trò vui chơi giải trí được sắp xếp diễn ra quanh năm. Cuối mỗi mùa xuân phụ nữ trong thị trấn tổ chức một bữa ăn lớn ngoài trời và khiêu vũ, tất cả mọi người trong vùng đều được mời tham dự. Phụ nữ trong thị trấn thay phiên nhau chủ trì công việc, và mùa xuân này tới lượt Honora. Người phụ nữ lớn tuổi trong vai trò chủ trì sẽ lên kế hoạch, tổ chức, giao phó nhiệm vụ, kiểm tra đi kiểm tra lại từng chi tiết. Hàng tuần nay cuộc trò chuyện của bà là về mọi việc đã diễn ra suôn sẻ hay sự cố thế nào, và hôm nay cũng không ngoại lệ. Olivia kiên nhẫn lắng nghe, đưa ra những lời góp ý nếu được hỏi nhưng phần lớn cô giữ vai trò là một thính giả, thế thực sự là tất cả Honora muốn rồi.
Theo thói quen, khi Honora bắt đầu xem xét lại các kế hoạch và những công việc đã hoàn thành, bà thường nhớ ra vài chi tiết nhỏ cần được xử lý ngay lập tức, và lần này cũng thế. Bà bỗng dưng thả rơi khung thêu vào lòng và lên tiếng, “Ôi, con yêu.”
Giây phút hoảng hốt luôn được dự báo trước nên Olivia mỉm cười hơi thích thú khi cô hỏi, “Có chuyện gì ạ?”
“Mẹ hoàn toàn quên mất việc thu xếp với Beatrice Padgett cho chúng ta dùng bộ đồ rượu pân của bà ấy rồi! Không thể tin là nó trượt khỏi tâm trí mẹ như vậy.”
“Con chắc bà ấy sẽ chấp thuận cho dùng thôi,” Olivia trấn an. “Suy cho cùng, bà ấy là người duy nhất trong thị trấn sở hữu hơn ba trăm cái li rượu pân.”
“Biết thế, sẽ hết sức thô lỗ nếu không hỏi bà ấy, chỉ làm ra vẻ rằng của cải của bà có sẵn đem cho chúng ta dùng. Mẹ sẽ viết vài ghi chú cho bà ấy bây giờ,” Honora nói, đặt khung thêu sang bên cạnh, đi tới bàn viết của mình. “Con có chút thời gian rảnh chuyển nó giúp mẹ tới bà ấy không, con yêu? Mẹ đơn giản có quá nhiều việc phải làm trong chiều nay, mặc dù mẹ rất muốn ghé thăm Beatrice, nhưng con biết bà ấy nói nhiều thế nào rồi đấy. Thực tế là không thể rời khỏi được một khi bà ấy bắt đầu.”
“Được chứ ạ,” Olivia nói, vui mừng đặt khung thêu sang một bên. Cô rất giỏi thêu thùa, nhưng không có nghĩa cô thích nó. “Con nghĩ con sẽ cưỡi ngựa trong lúc ra ngoài.”
Cô muốn có khoảng thời gian ở một mình; có lẽ một chuyến cưỡi ngựa ngắn sẽ xua tan nỗi sầu muộn trong cô, thứ cứ nấn ná như một cảm giác trống rỗng tận sâu bên trong bất chấp những cố gắng của cô đẩy nó đi. Mà có lẽ cô sẽ tới thăm Dee. Ngay khi nảy ra ý nghĩ đó cô nhận thấy đó chính xác là điều mình cần. Thứ logic không dễ chấp nhận của Dee luôn đi thẳng tới trọng tâm của vấn đề, và cô ấy luôn nói chính xác điều mình nghĩ. Olivia cần kiểu suy nghĩ thẳng thắn đó ngay bây giờ. Cô lên gác thay sang bộ đồ cưỡi ngựa trong khi Honora sửa soạn viết lách. Vào lúc cô xuống gác trở lại Honora đang gấp tờ giấy nhắn.
“Đây,” bà nói, nhét tờ giấy vào túi Olivia. “Cứ từ từ thôi, con yêu, và nhắn Beatrice rằng mẹ xin lỗi không tự mình tới được, nhưng mẹ hứa sẽ sớm ghé thăm bà để rà soát lại tất cả kế hoạch cho sự kiện.”
Nhà Millican giữ hai con ngựa của mình ở trạm cho thuê xe, nên đầu tiên Olivia đi bộ tới nhà Padgett, mất chưa đầy năm phút. Sự thật là Beatrice Padgett rất thích nói chuyện, nên hơn một giờ sau Olivia mới có thể rời đi. Beatrice cứ khăng khăng mời cô vào uống trà tới mức nếu từ chối thì thật bất lịch sự, nên Olivia đành ngồi lại và lắng nghe, không chú ý gì hơn là thỉnh thoảng gật đầu, xen vài lời nhận xét.
Tuy vậy, đó là một giờ thú vị, vì Beatrice là một phụ nữ đáng yêu, thành thật, thân thiện và không hề ác ý. Olivia thường nghĩ Beatrice và Ezekiel Padgett có điểm gì đó không phù hợp. Beatrice, ở độ tuổi cuối bốn mươi, vẫn giữ được đủ vẻ đẹp để ai đó nhìn vào là nhận ra ngay nét gì đó ở bà. Bà là một phụ nữ nhân hậu vẫn cho đi những cái ôm và vỗ về, trìu mến không gò bó và toát lên vẻ mềm mại, chứ không phải sự kích thích khêu gợi. Ezekiel, mặt khác, cao và nghiêm nghị, hiếm khi mỉm cười, khuôn mặt ông quá gầy để gọi là đẹp trai. Olivia thường tự hỏi làm thế nào họ sống hòa hợp với nhau, cho dù cô đã có lần nhìn thấy Ezekiel nhìn xuống khuôn mặt vợ mình khi ông nghĩ họ không bị quan sát, và biểu hiện của ông dịu hẳn đi gần như là mềm yếu.
Vậy tình yêu vẫn lớn lên ngay cả trong những cuộc hôn nhân không hòa hợp, hay nó đã ở đó ngay từ đầu, ít nhất về phần Beatrice, một lý do khác giải thích tại sao một người phụ nữ nồng ấm như Beatrice lại đi kết hôn với một người đàn ông khắc khổ như thế? Thật dễ hiểu với mọi người tại sao Ezekiel lại lấy Beatrice, dù cho không có tình yêu, nên Olivia không để ý đến nó.
Phải chăng cô thật ngu ngốc cứ lo lắng về chuyện kết hôn với Lucas. Có lẽ tình yêu sẽ phát triển giữa họ giống như Beatrice và Ezekiel đã làm được, giống như giữa mẹ và cha cô.
Nhưng không quan trọng cô cố gắng thế nào, cô đơn giản không hình dung ra biểu hiện như thế trên khuôn mặt Lucas như cô thấy trên khuôn mặt Ezekiel.
Dee nhìn ra ngoài cửa sổ khi cô nghe thấy có tiếng người đang cưỡi ngựa đến và mỉm cười nhận ra là Olivia. Đã quá lâu kể từ lúc họ có cơ hội tán gẫu, nhưng giờ thời tiết đã tốt lên nên Olivia sẽ ghé thăm thường xuyên hơn. Cô rót hai cốc cà phê, bước ra ngoài hàng hiên chào đón cô bạn của mình.
Olivia xuống ngựa, nhận lấy cốc cà phê với một nụ cười cám ơn khi họ ngồi xuống hiên nhà.
“Mình nghĩ mùa đông sẽ không bao giờ chấm dứt,” cô thở dài. “Mình đã muốn ra ngoài vài lần mà thời tiết chẳng bao giờ hợp tác.”
“Từ những gì mình nghe được ở cửa hàng Winches, Lucas Cochran đang tán tỉnh cậu.”
Dee là thế, đi thẳng vào vấn đề. Căng thẳng của Olivia dịu đi một chút. Nói chuyện với Dee thật nhẹ nhõm vì đối với cô ấy chẳng có quy chuẩn xã hội vô nghĩa nào, không cần tạo một mặt nạ xã hội lịch sự hay lo lắng rằng Dee sẽ bị sốc bởi điều gì cô nói. Không phải cô có khả năng nói gì đó gây sốc, Olivia rầu rĩ thừa nhận với chính mình. Chỉ là thật tốt biết được ai đó có thể.
“Dường như thế,” cô nói.
“Dường như? Anh ấy hoặc có hoặc không chứ.”
“Ừ thì, anh ấy chưa thực sự nói gì hết. Chỉ là anh ấy quan tâm tới mình thôi.”
“Đủ quan tâm để mọi người bắt đầu đề cập về đám cưới?”
“Ừ,” Olivia thừa nhận, không thể giấu nổi vẻ khổ sở trong đôi mắt.
“Cậu yêu anh ấy không?”
“Không.”
“Vậy đừng cưới anh ta,” Dee nói dứt khoát, gợi ý rằng chủ đề này nên khép lại.
“Nhưng nếu anh ấy là cơ hội cuối cùng của mình thì sao?” Olivia hỏi nhẹ nhàng.
“Cho cái gì?”
“Để lập gia đình ấy.”
Dee nhấm nháp cà phê. “Cậu thực sự cho rằng mình sẽ không gặp ai khác nữa sao?”
“Không phải thế. Chỉ là chưa có ai từng yêu mình, và có thể sẽ không có ai thế đâu. Nếu mình không thể có tình yêu, mình vẫn thích có một gia đình. Anh ấy có thể đúng là cơ hội cuối cùng của mình.”
“Ồ, mình có khả năng không phải người tốt nhất đưa ra lời khuyên,” Dee nói, cười khúc khích. “Xét cho cùng, mình đã từ chối ba người đàn ông. À mà, hôm trước anh ấy tới đây. Là Cochran. Anh ấy muốn mua Angel Creek.”
Nghĩ về chuyện đó quả thú vị. Lucas đã quen với việc có được các thứ theo cách của mình. Olivia tưởng tượng được điều anh nghĩ khi gặp Dee, người mà cứng đầu cứng cổ như bức tường đá khi cô ấy chọn.
“Cậu nghĩ gì về anh ấy?”
Dee cười toe toét. “Rằng anh ấy sẽ là một kẻ thù nguy hiểm. Và không thường xuyên có ai nói ‘không’ với anh ấy. Anh ấy không thích thế lắm.”
“Và cậu thích trò chuyện cùng anh ấy.”
“Đương nhiên là có.” Vẻ lém lỉnh ánh lên trong đôi mắt màu xanh lục khi cô liếc nhìn Olivia. “Anh ấy có thể làm cho kẻ nào đó hết vênh váo.”
“Mình không nghĩ anh ấy từ bỏ đâu,” Olivia cảnh báo.
“Ừ, anh ấy sẽ không.”
Dee trông có vẻ cực kỳ thích thú nghĩ về việc cản trở Lucas, và không phải lần đầu tiên Olivia ước mình trở thành bạn với cô hơn. Dee không để Lucas dọa nạt, hay bởi bất cứ ai. Cô có một sức mạnh nội tâm mà hầu hết mọi người không có. Olivia cảm thấy không chắc chắn về mọi thứ, niềm khao khát có một gia đình của cô lại đối lập với nỗi sợ hãi phải kết hôn với người nào đó mà cô không yêu. Cô không hình dung nổi Dee từng bao giờ có cảm giác không chắc chắn thế. Dee đơn giản quyết định theo cách này hay cách khác, và sẽ làm theo.
“Mình cho rằng Lucas sẽ áp chế mình nếu mình lấy anh ấy,” Olivia nói, và cắn môi.
Dee suy nghĩ rồi gật đầu. “Có thể đấy.”
Lời nhận xét thẳng thừng đó làm Olivia giật mình, cô cười phá lên. “Cậu không phải đồng ý thế chứ!”
“Ôi, cậu đâu có yếu đuối,” Dee giải thích, hơi mỉm cười. “Chỉ là cậu quá lịch sự để chiến đấu với anh ấy khi cần thiết phải chiến đấu thôi. Vui lên đi. Biết đâu cậu sẽ gặp ai đó ở San Francisco mà cậu thực sự muốn lấy thì sao.”
“Mẹ mình hoãn chuyến đi rồi. Bà không thấy khôn ngoan khi để Lucas lại một thời gian dài như thế trong khi anh ấy thể hiện là rất hứng thú. Dĩ nhiên, Lucas vẫn chưa có kế hoạch kết hôn nào cả, mà có thể mình lo lắng thái quá.”
Ý tưởng xuất hiện trong đầu cô rằng Dee có thể là người vợ của Lucas phù hợp hơn mình nhiều, cô gần như buột miệng nói ra nhưng dừng lại kịp lúc. Dee sẽ nhìn cô như thể cô bị mất trí nếu cô nói điều gì như vậy.
Nhưng nó là sự thực. Cả tính cách lẫn hình thức Dee là một trận đấu công bằng với Lucas; cả hai người họ quá mạnh mẽ đến nỗi hoàn toàn làm lu mờ bất kể ai không mạnh mẽ. Chỉ một điều là, Dee không quan tâm tới chuyện kết hôn.
Tuy nhiên, ý tưởng cứ vương vấn.
Trên đường về nhà, Olivia vòng qua ngân hàng chào cha. Cô vừa bước lên vỉa hè, cửa nhà băng bật mở, Kyle Bellamy bước ra, hai bên là hai người đàn ông. Gã nghiêng mũ chào ngay khi nhìn thấy cô.
“Cô Millican, cô có khỏe không?”
“Tôi khỏe, cảm ơn anh Bellamy. Còn anh?”
“Không thể tốt hơn.”
Gã nhìn xuống, nở nụ cười tự tin. Không nghi ngờ gì, Kyle Bellamy trông ưa nhìn, gã biết điều đó. Mái tóc đen quăn dày, đôi mắt màu nâu sáng bên dưới đôi lông mày đen, nụ cười trắng và đều tăm tắp. Hơn thế nữa, gã cao và cơ bắp, còn trang trại của gã, giờ đây gần đạt kích thước Double C, đang phát triển và thịnh vượng. Không hiểu sao, có điều gì đó về người đàn ông khiến cô bứt rứt. Cách xử xự lịch sự bẩm sinh trong Olivia luôn sẵn sàng.
“Tôi hy vọng anh đang lên kế hoạch tham dự lễ hội mùa xuân. Không còn lâu nữa đâu,” cô nói.
“Tôi sẽ không bỏ lỡ.” Gã trao cô điệu cười nhăn nhở trắng như chó sói. “Trừ khi cô không tới đó.”
“Chỉ là mọi người trong thị trấn đều có mặt thôi,” Olivia trả lời, khéo léo đặt lời bình luận của gã sang một bên, nó đủ riêng tư khiến cô thấy không thoải mái.
“Tôi sẽ trông ngóng được nhảy cùng cô một điệu.” Gã chạm nhẹ mũ lần nữa khi bước qua cô, theo sau là hai người đàn ông.
Khi người làm thuê thứ hai bước qua cô cũng chạm mũ chào, Olivia thình lình phóng cái nhìn về khuôn mặt anh. Cô nhận thấy một ấn tượng về mái tóc đen, làn da rám nắng tối tăm, và đôi mắt đen ấm lên vẻ ngưỡng mộ trước khi anh ta đi qua, nhưng tác động đủ mạnh để buộc cô đứng khựng lại giữa đường đi, một chút choáng váng.
Chắc chắn cô hiểu lầm biểu hiện của người đàn ông đó. Sau hết, cô liếc nhìn quá nhanh. Không đâu, chắc chắn người đàn ông không nhìn cô với vẻ dịu dàng mà Ezekiel nhìn Beatrice. Làm sao anh ta có thể khi mà anh ta thậm chí còn không biết cô? Nhưng thực tế còn lại là, tưởng tượng hay không, đã khiến tim cô đập nhanh hơn một ít và làn da cô có ấm lên.
Cô bước vào nhà băng, mỉm cười lịch sự và chào hỏi những người nói chuyện với mình trên đường đi vào văn phòng của cha. Wilson Millican đứng lên khi cô vào, tươi cười chào đón.
“Cha đoán mẹ con nhờ con chạy việc vặt,” ông lên tiếng, rồi cười lớn khi cái nhìn chằm chằm của họ gặp nhau trong sự khó hiểu hoàn toàn. “Bà ấy hứng thú việc này như thể quay trở lại tuổi mười sáu lần nữa, và đây là bữa tiệc đầu tiên của bà ấy.”
“Mẹ sẽ thề là không bao giờ muốn tham gia vào việc lập kế hoạch nữa, nhưng tháng Hai đến rồi đi, mẹ sẽ bứt rứt và lại tham gia vào.”
Họ tán chuyện vài phút, Olivia kể với ông về chuyến đi tới nhà Beatrice. Không muốn làm mất thời gian của cha nên cô không nán lại lâu. Cô đang đứng dậy thì sự tò mò nổi lên, cô nói, “Con dừng bên ngoài nói chuyện với anh Bellamy một lát. Hai người đi cùng anh ấy là ai thế ạ?”
“Hai người chăn bò của cậu ấy, Pierce và Fronteras, mặc dù vậy từ vẻ ngoài của họ cha đoán rằng họ xử lý một khẩu súng lục còn tốt hơn một sợi dây thừng.”
“Những tay súng ư?” cô hỏi, giật mình. “Sao anh ta cần các tay súng chứ?”
“Giờ cha chưa thể khẳng định họ là những tay súng. Cha nói họ trông có vẻ thạo súng lục, nếu họ như thế, thì có nhiều người tốt quanh đây thành thạo một loại súng. Trong chừng mực của mình, cha cho là hai người chăn bò của Bellamy chỉ là, người chăn bò thôi.”
Ông vỗ nhẹ lên cánh tay cô trấn an, dù ông không quá tin tưởng trong lời nói của mình, đặc biệt khi chúng có lên quan đến hai người đi cùng Bellamy. Nhưng một điều ông chắc chắn là ông không muốn ai trong số hai gã đàn ông đó quanh quẩn gần Olivia. Cô là một người quá lương thiện để mà kết giao với loại người như thế. Không có người làm thuê nào ở các trang trại gây ra các rắc rối trong thị trấn hơn là kiểu uống rượu thông thường và thỉnh thoảng đánh lộn, song với tư cách là một người cha ông không thể quá bất cẩn với hạnh phúc của con gái mình.
“Người nào là người nào?” Olivia hỏi, vẫn duy trì sự tò mò.
“Gì cơ?”
“Ai là Pierce, còn ai là Fronteras ạ?”
“Pierce ở cùng Bellamy vài năm rồi. Anh ta là một người trầm tính, không bao giờ nói nhiều. Người đàn ông da sậm giống người Mexican là Fronteras. Cha đoán anh ta là người Mexican nhờ đó, tuy rằng anh ta cao hơn họ. Nếu không, hẳn là người Tây Ban nha.
Anh ta là người Mexican. Cô thấy hơi ngạc nhiên đã không nhận ra điều đó khi liếc nhìn, đúng là anh ta cao như cha cô miêu tả. Rồi cô ngạc nhiên hơn bởi sự tò mò của mình lại về một người mà mình chưa từng gặp mặt, nếu đi ngang qua trên vỉa hè chắc chắn không có chuyện hình thành một lời giới thiệu đâu. Đó không phải hành vi thường ngày của cô, rồi cô bị làm đảo lộn bởi cảm giác bị sập bẫy ngày càng gia tăng. Cô không biết làm cách nào thoát khỏi, cho dù cô muốn thoát. Tất cả cô biết là cô cảm giác như đang đứng trên bờ vực hoảng loạn.
“Một người đàn ông có thể làm điều tệ hơn việc cưới con gái ông chủ nhà băng,” Kyle Bellamy trầm ngâm. “Đặc biệt một người như Olivia Milliacan.”
Pierce cằn nhằn câu trả lời. Luis Fronteras không nói lời nào.
“Cô ấy là con một. Khi ông ấy chết cô ấy sẽ nhận được mọi thứ. Hay đúng hơn là chồng cô ta.”
“Tôi nghe đồn Cochran đang tán tỉnh cô ấy,” Fronteras lẩm bẩm.
Kyle nhún vai. “Thế đâu nghĩa rằng tôi cũng không thể quan tâm tới quý cô ấy.”
Gã nhấp ngụm rượu whiskey, nghĩ về Olivia Millican. Tại sao không chứ? Gã có nhiều cơ hội với cô như bất cứ ai khác, có lẽ còn hơn. Phụ nữ dường như luôn luôn thích gã. Gã thích sự gan dạ trong người phụ nữ của mình hơn Olivia có vẻ có, nhưng cô ấy xinh đẹp và giàu có, và theo kinh nghiệm của Kyle tiền bù đắp được rất nhiều thiếu sót. Gã đang xoay sở rất ổn với số tiền mình có ngay lúc này, nhưng gã đã vất vả học được rằng không tin tưởng mọi thứ ở nguyên một chỗ. Có được tiền của Wilson Millican sẽ khiến cuộc đời gã thoải mái hơn rất nhiều. Gã sẽ tự mình bắt đầu bài tán tỉnh Olivia và cho Cochran điều gì đó để mà suy ngẫm.
Gã nhấm nháp ngụm whiskey thứ hai, thưởng thức cả vị khói lẫn vị cay nồng của thứ chất lỏng, tưởng tượng về chuyện kết hôn với Olivia Millican, thì Tillie nhàn nhã tản bộ về phía gã. Gã dựa lưng vào quầy bar, thưởng thức cảnh tượng, vì Tillie có cái dáng đi khiến chỗ kín của một gã đàn ông phải đứng nghiêm chú ý ngay cả nếu gã có nhiều hơn hai cốc whiskey trong người.
Tillie toát lên vẻ gì đó, ổn thỏa. Gã gặp cô ta lần đầu khoảng mười năm trước, ở New Orleans. Cô ta đã quá cái tuổi mười lăm lúc đó, gã đoán thế, nhớ về dáng vẻ tươi ngon và hoang dã của cô ta. Gã cười nhăn nhở, nghĩ về việc có khả năng gã là người duy nhất trong thị trấn biết tên cô ta là Mathilde. Gã gọi cô ta như thế vài lần, khi họ ở trên giường cùng nhau, và luôn nhận được cái liếc dài cảnh báo từ đôi mắt sụp mí. Sẽ chẳng vấn đề gì với gã nếu cô ta chọn làm Tillie - cô gái quán rượu; gã chỉ không muốn cô ta quên mất gã biết mình đến từ đâu.
Tất nhiên, cô ta cũng biết về gã nhiều hơn bất cứ ai, nhưng gã không lo lắng về việc đó. Tillie không bao giờ cố gắng dùng thông tin để moi tiền từ gã. Thật lạ thường khi cô ta chấp nhận cuộc sống trong một quán rượu rẻ tiền ở một thị trấn nhỏ, đôi mắt nâu đẹp đẽ của cô ta lấp đầy vẻ nửa mệt mỏi, nửa chấp nhận. Một gã đàn ông không bao giờ nhận biết nếu Tillie đang đánh giá mình; cô ta đơn giản chấp nhận anh ta như chính bản thân anh ta mà không trông đợi điều gì khác.
Rất nhiều đàn ông ở Prosper, bao gồm cả những người có gia đình, tìm thấy mình trong vòng tay của Tillie. Cô ta rất rộng lượng ngay cả khi thời gian của cô ta được trả tiền, ít nhất có sự xuất hiện của tình cảm và đôi lúc cả niềm đam mê.
Kyle không bao giờ mong đợi điều gì đó ít hơn sự tham gia hoàn toàn từ cô ta và không bao giờ để cô ta cho đi ít hơn. Thỉnh thoảng cô ta muốn quay lưng về phía gã, nhưng gã biết cô ta một thời gian dài, biết chính xác làm thế nào khiến cô ta quằn quại và hoang dã bên dưới mình, rồi cuối cùng cô ta luôn luôn cho gã thứ gã muốn.
Cô ta có vẻ nhiều hơn hai mươi tuổi so với cái tuổi hai lăm, gã nghĩ, ngưỡng mộ làn da mịn như kem và mái tóc màu gỗ dái ngựa sậm. Cô ta vẫn còn mảnh dẻ, dẻo dai, bộ ngực đầy đặn vươn cao.
Cô ta dựa vào quầy bar, miệng gợi cảm mời gọi.
“Kyle,” cô ta thì thầm lời chào hỏi.
Gã không cần nhiều lời động viên. Tên gã trong cái giọng kéo dài êm ả là đủ. Gã đặt ly xuống, nắm lấy cánh tay cô ta.
“Lên gác.”
Cô ta chớp mắt vẻ ngạc nhiên chế giễu. “Vâng, gửi lời chào tới các anh. Một ngày đẹp, đúng không?”
Gã lờ đi sự mỉa mai ánh lên trong mắt cô ta, tiếp tục đẩy cô ta về phía cầu thang. Gã đánh nhẹ bàn tay cộc lốc về phía Pierce và Fronteras, cho họ biết rằng mình muốn ít thời gian riêng tư, và họ có thể làm bất cứ việc gì nếu muốn.
Luis Fronteras quan sát Bellamy biến mất lên gác với cánh tay vòng quanh eo Tillie trước khi quay sự chú ý trở lại cốc bia trước mặt.
Pierce ngồi vào bàn cùng anh, lặng lẽ giữ cốc bia của mình. Đó là điều bình thường với Pierce, người hiếm khi nói nhiều hơn ba từ trong một câu.
Luis bị kích thích bởi sự giằn vặt nhỏ của lòng ghen tị anh cảm thấy khi nhìn theo Bellamy và Tillie cùng nhau lên gác.
Không phải vì Tillie, mặc dù có Chúa biết cô ta là một người hấp dẫn khiến người khác phải ngoái nhìn, mà chỉ vì thực tế đơn giản là có một mối quan hệ giữa hai người bọn họ, thậm chí bao gồm cả nhu cầu tình dục nam giới. Đã rất lâu kể từ khi anh cảm nhận mối quan hệ họ hàng với một ai đó. Mười năm, thực tế là vậy. Mười năm trời trôi qua, thỉnh thoảng ham muốn bản năng của anh được xoa dịu với một người phụ nữ sẵn sàng, nhưng không bao giờ cho cô ta nhiều hơn việc sử dụng cơ thể anh. Đầu tiên anh cần một mình để ổn định về mặt tinh thần và cảm xúc, rồi nó trở thành thói quen, và giờ đây cảm giác không thể thay đổi ngay cả khi thỉnh thoảng anh muốn thêm. Thêm … gì đây?
Nhiều phụ nữ hơn nữa ư? Anh có thể có một người phụ nữ bất kể lúc nào anh muốn. Luis có một món quà làm hài lòng phụ nữ, anh biết thế. Chủ yếu là anh thích mọi thứ thuộc về người phụ nữ, kể cả tính khí thất thường, cơn ghen tuông và sự giận dỗi, hay những gì người phụ nữ có thể cưỡng lại là một sự đánh giá cao? Với Luis thật đơn giản: anh là một người đàn ông, do đó anh yêu những quý cô. Họ là những sinh vật thơm ngon nhất mà anh tưởng tượng ra. Phụ nữ đổ xô đến anh kể từ khi lần đầu tiên giọng nói của anh trở nên trầm sâu hơn.
Nhưng anh không quan tâm đến đám đông phụ nữ đó. Ngay bây giờ anh đang hứng thú một người thôi: quý cô tóc vàng Bellamy đã nói chuyện bên ngoài nhà băng. Cô Millican con gái chủ ngân hàng. Olivia. Anh thích vẻ điềm tĩnh kín đáo của cô, khuôn mặt xinh đẹp cũng như hình dáng bầu ngực bên dưới đường cắt đứng đắn của bộ đồ cưỡi ngựa.
Anh không thích ý tưởng Bellamy tán tỉnh cô, dùng cô làm công cụ giúp gã động tay vào tiền của cha cô. Một phụ nữ xứng đáng được nhiều hơn thế, đặc biệt người trông ngọt ngào như Olivia. Bellamy sẽ chẳng bận tậm tí nào để sử dụng cô, nhưng Luis có những bản năng không nhầm lẫn khi nó liên quan đến phụ nữ, và điều gì đó nói với anh rằng sự nhẫn tâm như thế sẽ phá hủy cô.
Có nét buồn trong đôi mắt xanh nước biển đẹp đẽ đó. Anh đã bắt gặp chỉ với cái nhìn thoáng qua, nhưng nó có ở đó. Điều gì đang khiến cô không hạnh phúc. Bellamy chắc chắn khiến cô bất hạnh thêm mà thôi.
Anh muốn được hôn đi những nét buồn rầu khỏi đôi mắt cô, ôm cô, vuốt ve cô và nói với cô rằng cô đáng yêu thế nào. Một người phụ nữ luôn luôn cần được biết mình được đánh giá cao.
Anh mỉm cười cay đắng. Anh là một kẻ lang thang, phiêu bạt, một người Mexican, quá thành thạo một khẩu súng đến nỗi có thể đặt bản thân vào thế nguy hiểm. Cô là con gái ông chủ nhà băng, và có vẻ cô sẽ lựa chọn giữa hai chủ trang trại giàu nhất trong vùng. Đâu có nhiều cơ hội cho Quý cô Olivia Millican thậm chí biết đến tên anh, huống chi là để anh ôm mình.