Olivia buộc bản thân phải tham dự buổi khiêu vũ tối đó. Lucas vắng mặt, và cô biết mọi người đang thì thầm về nó, nhưng sự vắng mặt của anh chỉ khiến cô thấy thêm nhẹ nhõm. Bởi cuộc trò chuyện kỳ lạ của họ về Dee, Olivia ngờ rằng anh đã tới chỗ trang trại. Cô day day trán bằng mấy ngón tay, bởi nếu Dee có bao giờ kết hôn thì đó sẽ phải là một người đàn ông như Lucas, một người mạnh mẽ như cô ấy. Dee sẽ hoàn toàn áp đảo phần lớn những người đàn ông, cô ấy sẽ không bao giờ có thể hạnh phúc với ai đó không tương đồng về sự mạnh mẽ. Olivia tự hỏi có phải cô vừa mới ném đi cơ hội cuối cùng để có thể kết hôn của mình hay không, nhưng ít nhất cô sẽ không phải đối mặt với quyết định nên-hay-không đồng ý lời cầu hôn của Lucas. Giờ thì trông như thể anh sẽ không làm vậy nữa, và cô lấy làm mừng.
Nhưng Lucas không phải mối quan tâm thực sự của cô. Tất cả những gì cô đang nghĩ tới là những điều đã xảy ra trong rừng. Cô không biết làm sao cô có thể sống sót qua nổi ngày hôm nay. Thần kinh của cô đang bị bào mòn và cô nghĩ mình sẽ hét lên mất nếu phải mỉm cười với thêm bất kỳ ai nữa. Cô không thể nhìn vào mặt mẹ mình. Honora đã nuôi dạy cô trở thành một phụ nữ đàng hoàng, tử tế, nhưng ngay lần gặp đầu tiên, cô đã để một người đàn ông lạ mặt dẫn mình vào rừng và tự do đặt tay lên người cô. Không chỉ là những nụ hôn; cô đã từng nghĩ hôn thôi cũng là điều quá táo bạo rồi, nhưng giờ cô biết những cái hôn đầy tôn trọng trước đây cô từng trải qua cũng chỉ như nụ hôn trong sáng của một người anh trai. Cô đã không chỉ chấp nhận lưỡi Luis trong miệng mình, cô còn chào đón nó, thực sự thưởng thức. Không lấy gì làm lạ khi anh nghĩ anh có thể chạm vào ngực cô! Anh hẳn đã nghĩ cô là loại vô đạo đức như mấy cô gái trong quán rượu, bởi cô chắc chắn đã không hành động như một quý cô đàng hoàng chút nào.
Cô chỉ có thể tham dự vào những cuộc trò chuyện quanh mình, cô càng trở nên yên lặng hơn so với bình thường, khuôn mặt cô nhợt nhạt thiếu sức sống. Mọi người đều đang tận hưởng quãng thời gian tốt đẹp nên chẳng ai để ý, ngoại trừ Luis, đang đứng bên rìa của đám đông quan sát cô.
Cô gần như thấy mất bình tĩnh khi Kyle Bellamy đến gần và mời cô nhảy, Olivia đã đặt tay cô vào tay gã trước khi cô nhận ra mình đang làm gì.
Tay gã đặt trên eo cô và kéo cô lại sát gần hơn cô nghĩ; sau buổi chiều nay cô đã nhận thức được sâu sắc hơn về cơ thể một người đàn ông. Cô tự hỏi trong nỗi kinh hoàng đột ngột rằng Luis hẳn đã huênh hoang về chiến công của mình cho ông chủ của anh. Đó liệu có phải lý do Kyle cho rằng gã có thể ôm cô sát như vậy không?
Cô cứng người trong vòng tay gã. “Anh Blellamy, xin vui lòng.”
“Tôi sẽ làm hài lòng em bất kỳ điều gì miễn là tôi có thể.”
Cô không thể quyết định lời nhận xét đó là một lời gợi ý hay chỉ đơn thuần là một lời tán tỉnh, và ngay lúc đó cô thấy mình không quan tâm.
“Anh đang giữ tôi quá gần.”
Gã ngay lập tức nới lỏng vòng tay và để cô lùi lại.
“Tôi xin lỗi,” gã thì thầm, nhưng nụ cười của gã khiến cô nghi ngờ rằng gã có bất kỳ sự hối lỗi nào.
Kyle nhảy tốt, động tác của gã mạnh mẽ và chắc chắn. Trong bất kỳ trường hợp nào khác, cô có thể gạt bỏ nỗi lo lắng của bản thân và tận hưởng điệu vũ, nhưng tối nay thì không. Cô chỉ có thể cầu nguyện rằng nó sớm kết thúc.
“Em có muốn ra ngoài với tôi không?” gã hỏi. “Quả là một đêm dễ chịu, và không khí trong này thật ngột ngạt. Tôi thú nhận là tôi muốn có cơ hội nói chuyện với em, để có thể tìm hiểu thêm về em.”
“Cảm ơn anh đã mời, anh Bellamy, nhưng tôi đã vô cùng mệt mỏi suốt từ chiều đến giờ và tôi muốn ngồi lại đây.”
“Vậy thì, tôi có thể ngồi cùng em không?”
Cô không biết phải nói sao nữa. Cô không thể cứ thế thô lỗ với gã, nhưng cô không muốn có sự bầu bạn nào của gã cả.
“Tôi định sẽ quay về nhà sớm,” cô nói, tuyệt vọng ứng biến.
“Vậy thì, tôi có thể ngồi với em cho đến lúc đó chứ?”
Chúa ơi, gã mới kiên trì làm sao! Cô liệu còn có thể nói gì khác ngoài đồng ý chứ?
Khi họ ngồi xuống gã để chân mình áp nhẹ vào chân cô, và Olivia hơi dịch người sang bên để phá vỡ sự tiếp xúc.
“Tôi muốn ghé thăm em vào ngày mai,” gã nói với cô.
Mặc cảm tội lỗi khiến cô cảm thấy chắc chắn rằng Luis đã nói với gã, và gã rõ ràng đang tận hưởng quyền tự do tương tự! Cô có thể nghĩ ra một lý do và cô vội vàng sử dụng nó.
“Tôi không nghĩ điều đó thích hợp, anh Bellamy. Tôi có một lời hẹn ước chưa chính thức với anh Cochran rồi. Tôi chắc là anh hiểu.”
“Nếu nó chưa chính thức, vậy thì tôi cho rằng em vẫn là một người phụ nữ tự do,” Kyle nói mạnh dạn. “Và tôi cũng không thấy Cochran ở đây hôm nay.”
“Không. Anh ấy – anh ấy có vài công việc kinh doanh ở nơi khác.”
“Một người đàn ông rời xa một người phụ nữ đáng yêu như em không xứng đáng với em.”
Luis quan sát từ bên kia căn phòng và có thể dễ dàng hình dung ra cuộc trò chuyện mà anh không thể nghe thấy. Anh không thích cách Bellamy đang nghiêng người quá gần Olivia, và từ biểu hiện lạnh lùng trên gương mặt cô, cô chẳng hề quan tâm đến nó, nhưng lại không biết làm cách nào để ngăn gã lại.
Olivia liếc nhìn về hướng của anh và đông cứng. Cô không thể ngừng nhìn về phía anh, và mỗi khi cô làm vậy cô lại thấy anh đang nhìn mình. Mặc cảm tội lỗi của cô tăng lên, bởi vì cô hình dung ra đôi mắt đen của anh chứa đầy sự khinh miệt. Sau tất cả, anh có thể nghĩ gì khác sau cách cô đã xử sự chứ?
Điều Luis đã nghĩ là anh lẽ ra nên biết cô sẽ bị cảm giác tội lỗi đè nặng lên mình, anh đau nhói bởi mong muốn được an ủi cô. Người yêu khốn khổ, cô thực sự không biết chút nào về sự hấp dẫn thể xác. Olivia đã được nuôi dậy theo cách thông thường và tự bản thân cô cũng quá ra dáng một quý cô để có thể hiểu được cuộc sống theo bất kỳ cách nào khác. Cô thậm chí còn không biết làm sao để tự mình thoát khỏi sự chú ý không mong đợi từ Bellamy.
Luis nhìn quanh, và ánh mắt anh dừng lại ở hai người của trang trại Bar B. Những người đàn ông mà anh biết là những người nóng tính. Họ gần như luôn tranh cãi với nhau không chuyện này thì chuyện khác, và tối nay cũng không phải ngoại lệ. Và đối tượng tranh cãi tối nay của họ là cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp đang đỏ mặt bởi niềm vui khi nhận được nhiều sự chú ý của cánh mày râu.
Luis tới chỗ đám người. Cả hai người đàn ông đều đang cầm đồ uống trên tay, chắc là rượu pân, nhưng anh biết cả hai đều được chế thêm chút whisky. Trong đám đông đang chen lấn xô đẩy để đến gần hơn thì một bàn tay cũng đủ để huých phải khiến ly rượu của một người bị sánh ra ngoài và đổ lên chiếc váy của cô gái trong trang trại.
Anh nhanh chóng di chuyển quay trở lại, hòa mình vào dám đông, lắng nghe âm thanh ngày càng tăng của cuộc ẩu đả anh bỏ lại phía sau. Người đàn ông đánh đổ rượu ra một cú đấm và cáo buộc người kia cố tình đẩy cánh tay anh ta. Sự bất đồng nổ ra và cuộc ẩu đả ngày càng tăng trước khi anh quay trở lại chỗ cũ phía bên kia khán phòng.
Kyle cau có khi trông thấy cuộc chiến giữa hai người làm công của mình. Ông ta nói gì đó với Olivia và rời đi, nhanh chóng băng qua căn phòng. Nó sẽ khiến ông ta không thể đứng ngoài cuộc chiến ồn ào của hai người làm của mình được bởi Luis biết Bellamy luôn tự hào bởi sự đáng kính của mình.
Luis nhìn biểu hiện dằn vặt của Olivia và thầm trách bản thân. Anh gần như đã đẩy cô đi quá xa lúc chiều, và giờ cô đang nhớ về cách hành xử đáng xấu hổ của mình hơn là sự phấn khích với nụ hôn của anh. Anh sẽ phải sử dụng toàn bộ sự quyến rũ của bản thân để sửa chữa thiệt hại.
Anh bước ngang qua đám đông về phía cô. Cô trông thấy anh trước khi anh có thể đến được gần cô và ngay lập tức quay đi, rút lui khỏi anh.
Cô sợ anh! Luis như bị sét đánh với nhận thức đó. Không một người phụ nữ nào từng sợ anh, vậy tại sao người phụ nữ đặc biệt này lại đang cố chạy trốn khỏi anh, người phụ nữ mà anh muốn hơn bất kỳ ai anh từng muốn trước đây?
Cô hành động như thể đang tức giận với anh. Anh là một người đàn ông đầy bản năng và tính chiếm hữu, và anh dự kiến sẽ khẳng định Olivia là của mình mà không cần xét xem lý do là gì và tại sao lại vậy. Anh rảo bước nhanh hơn để bắt lấy cô trước khi cô có thể an toàn tiến tới chỗ mẹ mình, dừng cô lại bằng cách đơn giản là giẫm chân lên váy cô. Cô giật mình dừng lại, ném cho anh cái nhìn van xin qua vai, nhưng cô phải lựa chọn hoặc là dừng lại hoặc bước tiếp và bị rách váy.
“Nhảy với tôi đi,” anh nói, chỉ để mình cô nghe được. “Làm ơn.”
“Không!”
Lần này lời từ chối nhuốm màu kinh hoàng. Lại thêm một cách xử sự sai lầm! Sao anh có thể mời cô đi cùng mình thêm lần nữa chứ, sau những gì đã xảy ra chiều hôm đó? Nhưng đó có thể là lý do cho lời mời của anh, cô cay đắng nghĩ. Anh định sẽ lại có được cô dễ dàng như vậy sao.
Luis đặt bàn tay mạnh mẽ của mình lên cánh tay cô “Ra ngoài đi, Olivia. Ngay bây giờ.”
Cô không khó để nghe thấy giọng điệu mạnh mẽ, đầy tính mệnh lệnh của anh, và nó khiến cô im lặng.
Điếng người, cô để anh dẫn mình ra khỏi hội trường, nơi họ tổ chức buổi khiêu vũ thường niên, và đi xuống cầu thang.
Không khí mát mẻ tràn qua khuôn mặt đang nóng rực của cô khi anh dẫn cô xuống phố và khuất sau bóng một cái cây khổng lồ.
Cô vẫn có thể nghe thấy tiếng nhạc và tiếng cười đùa, tạp âm của những cuộc trò chuyện huyên náo của hàng đống người, nhưng tất cả đều tĩnh lặng và lùi xa lúc này, bị bao phủ bởi âm thanh của màn đêm.
“Anh muốn gì?” cô thì thầm gần như sợ hãi. Cô cố gắng giằng tay ra, nhưng anh đang siết chặt.
“Tôi muốn em ngừng trông như thể đang chờ đợi để bị ném đá đến chết,” anh bắn trả một cách giận dữ.
Xương sống Olivia run lên trước tông giọng của anh. Cô không phải kiểu người nóng tính, nhưng thế không có nghĩa là cô sẽ không đứng lên vì bản thân nếu cảm thấy bị tấn công một cách bất công.
“Tôi trông thế nào là việc của tôi,” cô vặn lại, xấu hổ khi nhận ra lời đáp trả của mình trẻ con đến thế nào. Cô đang ở thế bất lợi, và không có nhiều kinh nghiệm với việc tranh cãi.
Rõ ràng anh cũng nhận ra điều đó, tay anh nới lỏng, một nụ cười nhẹ trêu chọc nơi khóe môi anh. “Nhớ nhắc tôi một ngày nào đó nên dạy cho em cách đối đáp nhé,” anh nói. “Điều em nên nói lẽ ra phải là thứ khiến tôi cũng cảm thấy tội lỗi mới phải.”
Cô cắn môi, ngay lập tức nhớ đến sự thiếu đoan trang của mình. “Sao tôi phải làm thế?” cô líu ríu nói. “Những gì đã xảy ra là lỗi của tôi. Tôi không bao giờ nên ra ngoài với anh.”
“À, em yêu.” Anh bật cười khẽ, nắm lấy tay cô đưa nó lên miệng mình. Anh nhẹ nhàng liếm một đốt ngón tay cô và cô run lên. “Không nên nhận mọi tội lỗi về mình khi mà tôi có đôi vai rộng hơn nhiều. Ít nhất thì tôi cũng biết mình đang làm gì.”
“Tôi không phải trẻ con, anh Fronteras.” Cô cảm thấy kích động khi rõ ràng anh đang nghĩ cô thật ngu ngốc mới không nhận thức được sự không thích hợp khi ra ngoài một mình với anh. “Dĩ nhiên tôi biết mình đang làm gì.”
Anh vẫn trông có vẻ rất thích thú. “Thật sao? Tôi không nghĩ thế. Nếu em có bất kỳ chút kinh nghiệm nào, em sẽ không quá thiếu thoải mái thế này. Đã từng có ai khác hôn em chưa?”
Cô siết chặt tay lại. “Dĩ nhiên,” cô nói đầy phẫn nộ.
“Thật sao? Như thế nào?” Giọng anh nghe đầy hoài nghi. “Môi mím chặt và em sẽ chẳng cảm thấy chút vị gì?”
Đột nhiên cô nhận ra sự vô lý trong hành động của mình lúc này, cố gắng thuyết phục anh về những kinh nghiệm cô không có khi mà cô lại phải lo lắng anh nghĩ về cô chính xác là gì. Cô đưa tay lên miệng để ngăn tiếng cười bật ra, Luis cũng cười toe toét.
“Tốt hơn rồi đấy,” anh nói. Anh nhẹ nhàng vuốt ve má cô. “Chuyện xảy ra hôm nay là chuyện xảy ra giữa hai người bị thu hút bởi nhau. Nó không có gì đáng xấu hổ cả, mặc dù chắc chắn nó nên luôn được thực hiện một cách riêng tư. Em có nghĩ những người bạn của mình không cảm thấy gì khi một người đàn ông chạm vào ngực mình không? Tôi đảm bảo với em hầu hết trong số họ đều có cảm nhận ấy.”
“Hầu hết bạn bè tôi kết hôn rồi,” cô chỉ ra. “Tôi cho rằng những người đã kết hôn thì – thì có nhiều sự tự do với nhau hơn,” cô kết thúc một cách cẩn thận. Cô có thể thấy má mình đang nóng lên trước sự thẳng thừng của anh.
“Vài người thì hơn những người khác,” Luis dài giọng, nghĩ về những linh hồn tội nghiệp làm nhàu lớp vải áo ngủ của họ và hoàn thành mọi việc mà mất chưa đến năm phút. Những người đàn ông tội nghiệp? Những quý cô tội nghiệp! “Nhưng em có thể cược rằng họ làm tình ít nhất một chút trước khi họ kết hôn.”
“Tôi không nghĩ thế,” cô nói, cảm thấy lúng túng trước ý tưởng đó.
Một vài anh chàng cao bồi rời khỏi phòng khiêu vũ ngay lúc đó, tiếng cười đùa của họ trôi nổi trong không khí đêm tĩnh mịch. Luis choàng tay quanh eo cô và kéo cô về phía bên kia thân cây, ra khỏi tầm nhìn. Cô cảm thấy vỏ cây xù xì áp vào lưng mình và thầm tạ ơn sự chống đỡ vững chắc đó.
“Dĩ nhiên là họ có. Sau tất cả thì nó vô cùng thú vị.”
Cô cảm thấy ngày càng khó khăn để giữ vững quan điểm trong tâm trí. “Thú vị hay không, anh Fronteras –”
“Luis.”
“– tôi không bao giờ nên cho phép anh tự do như hôm nay, và tôi rất xấu hổ về bản thân mình bởi những hành vi đó.”
“Đạo mạo quá em yêu,” anh dịu dàng nói.
“Tôi không phải em yêu của anh! Làm ơn đừng gọi tôi như thế.”
“Nhưng em đúng là như vậy. Em chỉ chưa thừa nhận nó thôi.”
Cô hít sâu một hơi, cố gắng khiến bản thân dịu lại và sắp xếp lại những suy nghĩ. “Mối quan hệ của chúng ta quá xã giao đối với tôi để cho phép cách hành xử như thế, và tôi sẽ không cho phép điều đó xảy ra lần nữa –”
Anh đặt hai tay lên thân cây, giam giữ cô trong vòng tay.
“Đừng,” anh lặng lẽ nói, ngắt lời cô. “Đừng bao giờ tuyên bố bất kỳ điều gì mà sau đó em sẽ phải cảm thấy buộc phải sống theo nó.”
“Nhưng tôi phải thế,” cô lặng lẽ trả lời.
Luis hít sâu một hơi. Anh không thể để cô đẩy mình đi. Không chỉ là nhu cầu muốn bảo vệ cô khuấy động anh, hoặc ham muốn, đó là sự cần thiết phải khẳng định cô là của anh. Anh không thể chỉ quyến rũ cô; Olivia sẽ thấy bản thân bị ‘hủy hoại’ và cô sẽ không bao giờ kết hôn, chỉ để giữ bí mật nhơ nhớp của mình. Cô dịu dàng, chân thiện và xứng đáng hơn thế.
Anh cảm thấy như dần dần cũng đang bắt đầu hiểu được tâm trí của chính mình, nhưng đột nhiên anh biết mình muốn gì. Anh muốn Olivia, và anh sẽ làm bất cứ điều gì để có được cô.
Anh cúi gần hơn. “Không, không cần như thế. Ý định của tôi rất nghiêm túc. Không có gì phải kháng cự cả, trừ khi em cực kỳ ghét tôi và chỉ muốn tôi biến đi, mà tôi không nghĩ trường hợp này là như vậy. Thậm chí nếu như thế, tôi vẫn không đi,” anh kết thúc với một quyết tâm sắt đá.
Hơi thở của cô nén lại. Cô nghiêng đầu vào thân cây, nhìn lên gương mặt anh được soi chiếu một phần bởi ánh trăng đổ xuống qua những tán lá đang khẽ rung rinh. Cô choáng váng đến nỗi không thể tập hợp được suy nghĩ của chính mình.
Điều đó gần như không thể hiểu được. Anh muốn cưới cô sao? Đó chắc chắn là những gì anh nghĩ khi đề cập đến “ý định nghiêm túc”. Vậy làm cách nào anh có thể? Anh là một người làm công, chính anh cũng tự nhận thế. Anh không có nhà. Mặc dù cô mơ ước được đi đây đó, nhưng luôn có một hình ảnh mái nhà trong tâm trí cô, là nơi để cô trở về. “Nhà” không phải là nhà của cha mẹ cô trong những giấc mơ, mà là ngôi nhà ấm áp, đầy chào đón cô tự dựng lên với người đàn ông cô yêu. Họ sẽ có những đứa con, vậy nên chắc chắn họ phải có nhà. Sao cô có thể thậm chí nghĩ đến việc kết hôn với một người đàn ông không thể có được điều đó chứ?
“Không có gì để nói sao?” anh hỏi với một nụ cười gượng gạo. “Em chưa yêu tôi, Olivia Millican, nhưng em sẽ yêu. Tôi sẽ không từ bỏ cho đến khi em yêu tôi.”
Và rồi anh cúi xuống bắt lấy miệng cô, hơi thở của cô ngưng lại lần nữa, với những nụ hôn đầy hồi hộp của anh chiều hôm đó, thì giờ nó còn ly kỳ hơn những gì cô mong đợi lúc này. Cô có một suy nghĩ thoáng qua là cô nên kháng cự, nhưng cô lờ nó đi. Cô không muốn kháng cự, cô không muốn suy nghĩ về những gì mình nên và không nên làm; cô muốn tận hưởng, nắm bắt lấy khoảnh khắc của niềm đam mê thuần khiết.
Cô nhận ra rằng mọi chuyện lại diễn ra như trước, thật khó để giữ cho đôi chân đứng vững khi mà nó lại muốn khuỵu xuống lần nữa. Bàn tay mạnh mẽ của anh tìm kiếm ngực cô, thiêu đốt cô bằng sức nóng của anh, và cô không thể tìm thấy cách nào để từ chối anh được. Thay vào đó tay cô đang vuốt ve những cơ bắp trên lưng anh, nhào nặn những vùng da thịt rắn chắc với sự vui mừng khi cô nhận ra sự khác biệt thể chất giữa cơ thể anh và cơ thể cô. Cô tìm thấy mái tóc đen dày và mượt của anh khi cô lướt những ngón tay dọc theo gáy anh. Anh hơi rùng mình, tim cô nhảy vọt khi nhận ra những cái vuốt ve của cô đang kích thích anh.
Một tiếng rên trầm phát ra từ cổ họng anh, anh lùi ra khỏi cô, hơi thở của anh hổn hển nặng nề. “Quay trở vào trong thôi,” anh nói, “hoặc chúng ta sẽ làm nhiều hơn chỉ là hôn, và đây không phải nơi dành để làm vậy. Mai là chủ nhật, tôi không phải làm việc. Em sẽ đi cưỡi ngựa cùng tôi chứ?”
Cô không thể nghĩ được. Cô sẽ nói sao với cha mẹ mình đây? Họ sẽ không chấp nhận cô đi cưỡi ngựa cùng bất kỳ ai họ không biết, với một người làm công người Mexico thì lại càng không.
Anh có vẻ nhận ra tất cả những điều đó mà không cần cô nói một lời, và anh mỉm cười cay đắng.
“Tất nhiên là không rồi,” anh nói, tự trả lời cho câu hỏi của mình. “Tôi hiểu. Tôi lẽ ra nên suy nghĩ trước khi hỏi em một câu như vậy.”
“Luis,” cô ngập ngừng nói,” không phải –” Nhưng rõ ràng là cô đã không thể kết thúc những gì mình định nói.
“Phải đấy. Nhưng khi em yêu tôi, nó sẽ không quan trọng nữa.” Anh lại hôn cô, thật lâu, sau đó nắm lấy vai cô và quay cô về phía hội trường, hướng về phía tiếng nhạc và ánh sáng cùng tiếng cười đùa. “Đi đi, quay lại đó, trước khi bộ váy xinh đẹp của em bị tốc lên. Nhưng nếu em quyết định cưỡi ngựa ngày mại, thì cứ đi lên hướng bắc. Tôi sẽ cưỡi ngựa một mình ở đó trong khoảng hai giờ.”
Anh đẩy nhẹ cô, cô tự động bước trở lại khán phòng. Cô bước vào trong và bị nhấn chìm trong không khí ấm áp cùng tiếng ồn. Cô vẫn còn bàng hoàng và không thể tập trung được, nhưng gánh nặng tội lỗi đã giảm đi. Cô không biết phải nghĩ gì nữa. Như thể những chuyện xảy ra trong vài giờ qua đã được sắp đặt lại, và cô không biết mình sẽ đi về đâu.
Thật kỳ lạ khi cô lại thấy tuyệt vọng khi nghĩ về lời cầu hôn của Lucas, người có thể cho cô tất cả sự sung túc, nhưng khi nghĩ về việc kết hôn với Luis, người có thể cho cô không gì ngoài những chuyến phiêu lưu, khiến cô thấy toàn thân ớn lạnh bởi háo hức, thậm chí là sợ hãi, nhưng không bao giờ là tuyệt vọng. Luis đã đúng khi nói rằng cô không yêu anh, bởi cô chỉ vừa mới biết anh và quá thận trọng để có thể vội vã lao và bất cứ điều gì – phải vậy không? Tuy nhiên, cô đã không từ chối anh, không thẳng thừng gạt anh ra như đáng lẽ cô nên làm vậy. Thay vì thế lại để anh hôn cô và vuốt ve cô, sau khi đã thề với bản thân rằng chuyện này sẽ không xảy ra lần nữa. Và cô không thể gạt lời cầu hôn của anh ra khỏi tâm trí mình.
Anh không thực sự đã cầu hôn; anh mới chỉ nói rằng ý định của anh là nghiêm túc, một cụm từ thật đáng tò mò khi được thốt ra từ một người làm công.
Cô trông thấy Kyle Bellamy đang hướng về phía mình, và cô nhanh chóng chạy đến chỗ Honora, người đang trông đầy tự hào khi mọi thứ diễn ra tốt đến đến thế nào trong suốt cả năm “của bà.”
“Con về nhà đây, mẹ ơi,” cô nói khẽ.
Ngay lập tức Honora chớp mắt và cau mày, chuyển sự chú ý của bà từ điệu vũ đến cô con gái duy nhất. Olivia có thể gần như cảm thấy sự quan tâm của mẹ đổ cả vào mình.
“Con thấy ốm sao, con yêu?”
“Con thấy đau đầu, và tiếng ồn khiến nó tồi tệ hơn nữa.” Đó gần như là một lời cáo lỗi xưa-như-trái-đất, nhưng Olivia không quen với việc nói dối mẹ và không thể nghĩ ra bất cứ điều gì hơn được.
“Mẹ sẽ bảo cha đưa con về.”
Nhưng ngay trước khi quay đi tìm Wilson, Honora đã kịp liếc nhìn con gái bà đầy cảm thông khiến Olivia phải thở dài, biết mẹ cô đã suy nghĩ giống hệt như tất cả mọi người khác. Chuyện sẽ lan khắp thị trấn ngày mai rằng cô và Lucas cãi nhau, hoặc thứ gì đó có thể giải thích cho lý do tại sao anh không ở đó để khiêu vũ và cô bỏ về sớm với một cái đầu đau nhức.
Cô sẽ phải nói với cha mẹ rằng cô đã nhầm lẫn về ý định của Lucas, rằng sau tất cả thì anh chỉ là một người bạn tốt. Họ sẽ thất vọng, nhưng cô không thể để họ tiếp tục trông đợi Lucas như một chàng rể tương lai được. Dù vậy không phải là đêm nay. Cô có quá nhiều điều trong tâm trí rồi
Wilson làm đúng bổn phận đưa cô về nhà, và Olivia đi thẳng lên phòng ngủ. Cô nằm trong bóng tối nghĩ về tất cả những gì đã xảy ra hôm đó. Cô nhớ lại cách miệng Luis đã khép lại trên ngực cô thật dịu dàng, và cô đỏ mặt, ấn hai bàn tay lên gò má đột nhiên nóng bừng. Cô lẽ ra không bao giờ nên để anh – Nhưng cô đã để anh làm vậy.
Cô không nên đi cưỡi ngựa vào ngày mai, cô nghĩ. Bất kể làm gì, cô không nên tới bất cứ đâu gần con đường phía bắc. Cô tự nhủ và biết cô sẽ không nghe theo lời khuyên của chính mình.