Thái tử vẫn đang ở trong cung chờ tin tức, chờ mãi, bên phía Tốn Vương phủ vẫn không có tin tức truyền tới. Thái tử trước sau vẫn rất lo lắng, lại phái người đi hỏi.
Người hầu trở về, báo cáo cho hắn tình hình mới—— không biết vì sao lại có mười người tự sát tập thể ở trước của Tốn Vương phủ.
Thái tử: “…”
Tẩy Kiếm Các, Hương Hương làm cơm tối cho Mộ Dung Lệ, đang ăn thì đột nhiên có người đi vào. Người đến mặc trang phục người hầu, nhưng dáng người thẳng tắp, mặt mày ôn hòa, tuyệt đối không phải hạ nhân của Tốn Vương phủ!
Hương Hương cả kinh đứng dậy, Tẩy Kiếm Các chưa bao giờ có nam bộc lạ mặt đi vào. Mộ Dung Lệ chỉ liếc mắt nhìn, liền nói: “Lấy thêm bát đũa.”
Hương Hương không biết Mộ Dung Bác, A một tiếng, Bích Châu đã cầm bát đũa tới. Mộ Dung Bác ngồi xuống bên cạnh Mộ Dung Lệ, thấy Hương Hương lộ vẻ mặt ngạc nhiên nghi ngờ, vội vàng ôn hòa nói: “Ta là đại ca của lão ngũ, Mộ Dung Bác.”
Hương Hương lúc này mới đứng dậy, rất may là lần trước vào cung thì đã được học lễ nghi, bây giờ cũng biết hành lễ: ” Vương gia cát tường.”
Mộ Dung Bác gật đầu: “Đều là người trong nhà, không cần đa lễ.”
Mộ Dung Lệ đúng là không đa lễ, ngồi ăn cơm của mình, cũng không thèm nhúc nhích. Mộ Dung Bác cũng sớm quen rồi, ngồi ở bên cạnh hắn, nhìn thấy thức ăn trên bàn thì hơi sững sờ.
Một đĩa cá chép chua ngọt, một đĩa phi lê cay, một đĩa nấm hương, một đĩa đậu hũ mềm. Tất cả đều là món ăn đơn giản, hắn hơi buồn cười, lão ngũ này đúng là…
Gắp một miếng đậu hũ, nhưng lại cảm thấy rất ngon và thơm mềm, Hương Hương nhìn thấy trên mặt hắn hiện lên nụ cười mơ hồ, mặt hơi đỏ lên đỏ. Có lẽ làm cho Vương gia ăn những thứ này, đúng là… Rất keo kiệt phải không?
Đồ tráng miệng là quả táo hầm, quả táo to tròn được khoét rỗng, đem phần lõi băm nhỏ, gạo nếp đồ chín, trộn lẫn với nhau rồi nhồi vào bên trong quả táo, hấp cách thủy. Trước khi bắc ra bàn thì rưới lên trên một chút tương chua ngọt, trên đỉnh thả một quả sơn trà đỏ tươi óng ánh, trên quả táo khắc hoa văn rất tỉ mỉ, rất nổi bật.
Mộ Dung Bác quả thực muốn bật cười, cho lão ngũ ăn thứ này… Cũng không khác trâu ăn mẫu đơn là mấy?
Hắn lấy một quả, dùng muỗng nhỏ thử ăn một miếng, cảm thấy mùi vị thật sự không tồi.
Ban ngày trời nắng to, cũng chỉ có ở những thức ăn trước mặt có thể ăn chút ít. Hương Hương múc cho hắn một chén canh, canh sền sệt mà trắng đục. Mộ Dung Bác uống vào mấy ngụm, phát hiện ra đây chính là nước cơm.
Lúc nấu cơm thì cho thêm chút nước, khi sôi múc ra, trực tiếp mang lên bàn ăn. Thậm chí không có mùi vị gì, nhưng có hương thơm nồng rất đặc trưng của cơm tẻ.
Mộ Dung Bác uống nửa chén, đang ăn cơm, Mộ Dung Lệ hỏi: “Huynh ăn mặc thế này là để đến quý phủ của đệ ăn chực à?!”
Mộ Dung Bác bị nghẹn một hồi, lập tức hơi đỏ mặt, nói: “Phụ vương xảy ra chuyện rồi, đệ cũng phát hiện ra chứ?”
Chiếc đũa trong tay Mộ Dung Lệ hơi dừng lại, không nói gì. Mộ Dung Bác nói: “Ta nghĩ phụ vương triệu hồi Hàn Tục, Chu Trác, Nghiêm Thanh không phải vì tước binh quyền của đệ. Người đã cho chúng ta một tín hiệu, cũng hi vọng ba người này trở lại Tấn Dương để trợ giúp đệ.”
Đôi lông mày dày rậm của Mộ Dung Lệ hơi nhíu lại, Mộ Dung Bác nói: “Lão ngũ, phụ vương sinh tử chưa biết, Thái tử có khả năng sẽ lập tức hành động. Có thể chúng ta phải ra khỏi thành tạm lánh.”
Mộ Dung Lệ nhìn hắn, hỏi: “Huynh cần ra khỏi thành tạm lánh, là có ý gì?”
Sắc mặt Mộ Dung Bác thoáng lộ ra lo lắng: “Lão ngũ, tuy rằng Thái tử có lòng nghi ngờ đệ, nhưng cũng không có chứng cứ. Đệ không nên hành động gì, huynh rời khỏi Tấn Dương, như phụ vương thật sự đã xảy ra chuyện, binh lính canh giữ thành Tấn Dương đều nằm trong tay Thái tử và vương hậu. Đệ…” Đệ hãy nương nhờ về phía hắn đi. Vinh hoa phú quý, cũng không thể thiếu phần.
Vẻ mặt Mộ Dung Lệ lạnh dần, không nói lời nào. Mộ Dung Bác nhanh tay, nhẹ nhàng đè lại bờ vai của hắn: “Lão ngũ, bây giờ đệ còn có vợ con. Huynh tới nơi này, chính là lo lắng đệ sẽ nhất thời kích động.”
Sắc mặt Hương Hương trắng bệch, cho dù không hiểu thời cuộc, cũng biết hiện tại là bước ngoặt như thế nào—— bọn họ… Sẽ gặp nguy hiểm sao?
Mộ Dung Lệ cười gằn: “Chỉ bằng vào một mình huynh, có thể chạy ra thành Tấn Dương sao?”
Mộ Dung Bác đứng dậy: “Lão ngũ, ta sẽ dốc hết toàn lực. Đệ ở lại Tấn Dương, mẫu phi…” Hắn ánh mắt gần như khẩn cầu, “Xin nhờ đệ.”
Mộ Dung Lệ nhẹ giọng nói: “Phủ đệ của huynh, đã bị theo dõi ư?”
Mộ Dung Bác cười khổ: “Nếu không phải vậy thì ta cũng không cần mặc thế này đi ra. Có điều đệ không cần phải lo lắng, ta tự có biện pháp ra khỏi thành.”
Mộ Dung Lệ hỏi: “Tẩu tẩu ở đâu? Cháu gái, cháu gái ở đâu?”
Mộ Dung Bác không nói lời nào, Mộ Dung Lệ hỏi: “Nếu như đệ gặp nguy hiểm, chạy đến tìm huynh nói những lời này, huynh sẽ khoanh tay đứng nhìn sao?”
Mộ Dung Bác trầm mặc, không thể, đương nhiên không thể. Giống như năm đó hắn nhảy vào trong ao lạnh lẽo cứu Mộ Dung Lệ lên, vì hắn chính là đại ca.
Dù biết Thư Phi đối với hắn không giống như đối với Mộ Dung Bác. Nhưng Chương Văn Điện của Thư Phi, cũng là cung điện duy nhất trong vương cung hắn có thể dùng hai chữ “Trở về” để nói tới nơi đó.
Hắn nói: “Thái tử không xuống tay với đệ, chứng tỏ phụ vương vẫn còn sống sót. Nhưng khả năng là lâm bệnh nặng, không thể quản lý việc quốc gia. Nếu không hắn sẽ không dám to gan như vậy.” Thậm chí ngay cả Tốn Vương phủ cũng dám phái người đến giám thị.
Mộ Dung Bác gật đầu, tầm mắt hai huynh đệ họ đan xen, Mộ Dung Lệ nói: “mấy người Hàn Tục ở ngay ngoài thành Tấn Dương, chỉ cần ra khỏi thành là có người tiếp ứng.”
Mộ Dung Bác ngẩn ra: “Bọn họ mang binh lính trở về?”
Mộ Dung Lệ nói: “Mang về không nhiều, nhưng đủ để chúng ta trốn về phía Bình Độ quan.”
Khóe miệng Mộ Dung Bác khẽ nhúc nhích: “Lão ngũ… Lần này trốn đi chính là mắc tội phản quốc. Nếu như… Nếu như phụ vương băng hà, đệ và ta ngoại trừ việc dấy binh tạo phản, thì sẽ không có đường sống vẹn toàn. Thái tử tuyệt đối sẽ không tha cho ta, thế nhưng đệ không giống như ta!”
Mộ Dung Lệ nói: “Hắn không tha cho huynh, chính là không tha cho ta.” Mộ Dung Bác không thế nói gì được nữa, đây là huynh đệ của hắn.
Mộ Dung Lệ tăng nhanh tốc độ ăn cơm, nói với Hương Hương: “Thu dọn một chút, mang con tới đây.”
Cả người Hương Hương đều là mồ hôi lạnh, đáp ứng một tiếng, Mộ Dung Lệ còn nói: “Không cần mang theo quá nhiều đồ đạc.”
Sắc trời dần tối, cả vương phủ bao trùm một màu đen.
Hương Hương không mang quá nhiều hành lý, chỉ dọn một cái bao quần áo. Mộ Dung Lệ để Quản Giác đi ra ngoài chuẩn bị xe ngựa, đợi đến canh tư, hắn dẫn Hương Hương xuất môn, đối với Quản Giác cùng Triệu Vũ nói: “Đem toàn bộ tiền bạc tài sản trong phủ phân phát cho hạ nhân, trước rạng sáng, toàn bộ giải tán. Hai người các ngươi, tự mình đi tìm chỗ trốn.”
Quản Giác cùng Triệu Vũ cũng không hỏi nhiều, liền nói ngay: “Vâng ạ.”
Mộ Dung Lệ để Hương Hương ôm hài tử lên xe ngựa, tự mình đánh xe, đang muốn đi, Quản Giác cùng Triệu Vũ đều đều quỳ xuống: “Gia, nếu như ngài lại trở về Tấn Dương, nhất định phải gọi quản gia cùng toàn bộ tôi tớ trở về,…”
Mộ Dung Lệ nhìn hai người bọn họ một chút, thoáng gật đầu, đánh ngựa lái xe, ra cửa sau phía ngõ nhỏ của Tốn Vương phủ, rời đi.
Khi đó bên ngoài đen kịt một màu, Hương Hương ôm Tiểu Huyên Huyên, vén rèm xe lên liếc mắt nhìn. Không phải không thấy sợ, giống như lúc nàng trốn thoát khỏi bộ lạc Hà Đồ, nấp trong bụi cỏ.
Bầu trời đen kịt cùng hoàn cảnh xa lạ khiến người ta hoảng sợ.
Mộ Dung Lệ cùng Mộ Dung Bác hẹn nhau ở Xướng Kinh lâu, mang theo vợ con ra liễu hạng, đi thẳng đến Tây hoa môn. Sắc trời còn sớm, cửa thành Tây hoa môn chưa mở, Mộ Dung Lệ chờ người tới gần cửa thành, binh lính thủ thành quoát lên: “Người nào?!”
Mộ Dung Lệ trầm giọng nói: “Mở cửa!”
Binh sĩ thủ thành vừa thấy hắn, vẫn ngẩn ra, đang do dự bên cạnh đột nhiên sáng rực ánh đuốc, một người đứng dưới trong ánh lửa nói: “Hóa ra là Tốn Vương gia. Nửa đêm vội vàng ra khỏi thành, có ngự chỉ của bệ hạ phải không?”
Mộ Dung Lệ quay đầu nhìn sang, theo ánh sáng mờ nhạt của cây đuốc liền thấy là có một người từ bên trong chậm rãi đi ra. Ánh mắt của hắn dừng lại: “Là ngươi?”
Tâm phúc của Thái tử, thống lĩnh hữu doanh quân Úy Trì Trùng.
Úy Trì Trùng nhìn thấy vượt cửa ải chính là hắn, cũng lùi ra sau binh sĩ, phía trước là hai hàng cung tiễn thủ. Hắn vẫn khôngyên tâm, đối mặt với loại người nóng tính cuồng bạo độc ác này, cảm giác an toàn là một loại cảm giác vô cùng xa xỉ: “Không nên cử động, bằng không ta sẽ cho là người có…”
Hắn lời nói chưa dứt, chỉ cảm thấy trước mắt một vệt bóng đen, nhất thời không bình tĩnh được nữa, ôm đầu thảm thiết kêu lên: “Bắn cung! Bắn cung!!”
Khi đó làm sao còn kịp bắn cung? Hắn chỉ cảm thấy yết hầu đau đớn một hồi.
Mẹ kiếp ta đã chết rồi sao? Nhất định là ta đã chết rồi!
Mộ Dung Bác kiềm chế hắn trong tay, lạnh nhạt nói: “Mở cổng thành.”
Huynh đệ bọn họ hai người phối hợp rất hoàn mỹ, Mộ Dung Lệ xuất hiện, hấp dẫn hết thảy sự chú ý. Mộ Dung Bác trong bóng tối đánh lén. Bọn quân sĩ quan sát xung quanh, rốt cục có một phó tướng nhát gan tiến lên, mở cửa thành.
Úy Trì Trùng thấy người kiềm chế mình là Mộ Dung Bác, nhất thời lại tăng lên mấy phần hi vọng —— ở trong tay Mộ Dung Bác dễ dàng tìm đường sống! Hắn tư thái cũng thấp, mặt cũng không muốn: “Khang Vương gia, Khang Vương gia tha mạng! Tiểu nhân cũng chỉ là ăn lương bổng của triều đình, hết lòng vì việc người khác! Tiểu nhân sai rồi, ngài đại nhân tha cho cái mạng của tiểu nhân…”
Nói còn chưa dứt lời, Mộ Dung Lệ đánh xe ngựa ra khỏi thành.
Khi tới bên cạnh thân xe, Mộ Dung Bác nhảy tới. Úy Trì Trùng đang muốn thở phào một hơi, Mộ Dung Lệ thuận lợi cho hắn một đao.
Máu tươi thấm ra cả người Mộ Dung Bác, Mộ Dung Bác khẽ nhíu mày: “Lão ngũ!”
Mộ Dung Lệ cũng ở cau mày: “Ta sai rồi.” Mộ Dung Bác thở dài, mới vừa muốn nói chuyện, Mộ Dung Lệ còn nói: “Không nghĩ máu sẽ hắt lên người huynh.”
Mộ Dung Bác tức giận: “Ta muốn nói đệ không thể giết người bừa bãi như vậy! Nơi này là đế đô Đại Yến của chúng ta, không phải sa trường!!”
Mộ Dung Lệ chuyên tâm lái xe, mở miệng cũng lười.
Hương Hương ôm Tiểu Huyên Huyên, bên người là chính phi Tô Tinh của Mộ Dung Bác. Bên người nàng cũng mang theo hai đứa bé trai, đứa lớn khoảng sáu, bảy tuổi, đứa nhỏ cũng tầm bốn tuổi.
Các nam nhân ở bên ngoài nói chuyện, nữ nhân đương nhiên cũng không ngủ được. Hương Hương thấy chỉ có một mình nàng, nhẹ giọng hỏi: “Khang Vương gia… Chỉ dẫn theo nương nương cùng hai vị Tiểu vương gia sao?”
Tô Tinh nói: “Việc xảy ra gấp, không nghĩ ngợi nhiều được.”
Mộ Dung Bác là con trai trưởng của Yến vương, trong phủ đương nhiên sẽ không chỉ có một mình Vương phi. Nhưng bây giờ… Đã không phải khi mang người nhà ra ngoài du ngoạn. Chính phi đương nhiên phải mang tới, trắc phi còn không có cách mang đi, huống hồ là thiếp?
Tô Tinh nở nụ cười ôn hòa: “Các nàng ở lại trong phủ, lại an toàn hơn một chút. Quan trọng nhất định phải mang bọn trẻ đi hết.”
Hương Hương gật đầu, lại không hề nói gì.
Kỳ thực nếu như thật sự dựa theo thân phận, nàng cũng không tư cách nói chuyện cùng Khang Vương phi?
Nàng ôm chặt Huyên Huyên trong lòng, xe ngựa xóc nảy lay động, may mắn bọn trẻ vẫn ngủ ngon. Hương Hương nghĩ, nếu so với lúc nàng chạy trốn khỏi bộ lạc Đồ Hà vẫn tốt hơn nhiều, dù sao lần này, nàng còn có người đi cùng… Có chồng.
Không có vú em, nàng không thể làm gì khác hơn là tự mình cho con ăn sữa.
Tô Tinh và nàng cũng không có nhiều chuyện để nói, thân phận khác biệt có thể nói là trời cao với bùn đất. Nếu như không phải Mộ Dung Lệ, dù cho đổi lại bất luận là hoàng tử nào, thân phận của nàng như vậy, chỉ sợ là muốn nhìn lướt qua Tô Tinh cũng không thể.
Xe ngựa ra khỏi thành không lâu, Mộ Dung Lệ ra hiệu Mộ Dung Bác lái xe lại đây, ở sau xe, đem hai con của Mộ Dung Bác đều ôm xuống xe. Hương Hương và Tô Tinh không biết chuyện gì, cũng thuận theo xuống ngựa.
Mộ Dung Bác chuyển hai khối đá ở ven đường, tạo thành vết bánh xe sâu nông không nhìn ra bao nhiêu người trên xe. Cũng cố ý đem xe đuổi ra rất xa, không để lại dấu vết nơi dừng lại.
Mộ Dung Lệ ôm hài tử đi vào một ngôi nhà dân nhỏ, bên trong nhà nhưng đã có ba người phụ nữ nông dân chờ sẵn. Mộ Dung Lệ ra hiệu các nàng đưa bọn trẻ lại đây, Hương Hương ngẩn ra, nhỏ giọng nói: “Vương gia…”
Mộ Dung Lệ quát khẽ: “Câm miệng!”
Hương Hương cắn môi: ” Con nhỏ như vậy, không thể…”
Mộ Dung Lệ trực tiếp lấy Huyên Huyên từ trong tay nàng qua, đưa tới một tay một người phụ nữ nông dân. Người kia cẩn thận mà ôm được, thấy nước măt nàng muốn rơi, vội vàng nhẹ giọng nói: “Nương nương yên tâm đi, ba nhà chúng ta đời đời được Khang Vương gia chăm sóc, Vương gia có nhờ vả, tuyệt không dám phụ lòng. Bọn trẻ ở nơi này của chúng tôi nhất định được chăm sóc đến béo trắng.”
Hương Hương muốn đem quần áo trong bao của con móc ra dọn dẹp này, Mộ Dung Lệ kéo một bên tay nàng, tha lên xe ngựa, tiếp tục chạy đi.
Đêm tối vội vã, cho đến sắc trời sáng hơn chút, Mộ Dung Bác lại ra thay Mộ Dung Lệ, nói: “Đi vào trong nghỉ đi.”
Mộ Dung Lệ cũng không khách khí với hắn, đường xa như vậy, hai người đều phải duy trì thể lực dồi dào. Hắn đi vào trong xe ngựa, Tô Tinh và Hương Hương đều không ngủ. Mộ Dung Lệ ngồi xuống bên người Hương Hương, cũng không nói lời nào, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Xe ngựa chạy loạng choạng, hắn thỉnh thoảng hơi đụng vào nàng, Hương Hương thấy trên vai hắn có vết máu, nhất thời tới gần, nhẹ nhàng cởi áo hắn. Mộ Dung Lệ nhìn nàng một cái, hơi nhíu mày —— cởi ra làm gì? Không thấy hoàng tẩu ở bên cạnh sao?
Hương Hương đem áo hắn cởi đến eo nhỏ, Tô Tinh cũng tò mò người này tại sao lại cởi quần áo Ngũ đệ mình như vậy—— chị dâu ở trên xe, vốn là đủ thẹn thùng, việc này, việc này không nên vậy…
Nhưng mà quần áo lột ra, nàng cũng thấy rõ vết thương trên người Mộ Dung Lệ, không khỏi kêu một tiếng. Mộ Dung Lệ cũng không quá bận tâm —— bị thương ngoài da mà thôi, không tính là gì.
Tô Tinh lo lắng: “Không dược, phải làm sao mới ổn đây?”
Mộ Dung Lệ cau mày: “Không có chuyện gì.”
Hương Hương mở bao quần áo ra, từ bên trong cầm thuốc mỡ, lại dùng gạc sạch sẽ thấm rượu, nhẹ nhàng rửa sạch vết thương của hắn. Lần trước khi Mộ Dung Lệ nhận lệnh đi ra ngoài thành tiêu diệt bọn cướp, nàng đi cùng. Cũng tham gia băng bó những binh lính bị vết thương nhẹ.
Lúc này bắt tay vào làm động tác cũng rất nhanh nhẹn. Nàng nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, rón rén bôi thuốc vào vết thương, ngực căng tròn lúc ẩn lúc hiện ở ngay trước mắt Mộ Dung Lệ. Trên người nàng mang theo một hoa hỗn hợp hương vị hoa cỏ và sữa thơm, cực kỳ mê người.
Mộ Dung Lệ liền cảm thấy yết hầu hơi khô, bên dưới áo choàng căng ra một đoạn, càng làm cho hắn lúng túng cực kỳ.
Hương Hương sơ cứu và băng bó vết thương của hắn xong, đem áo bào mặc lên, cái đoạn kia liền càng rõ ràng. Nàng vừa mới chuẩn bị ngồi vào bên người Mộ Dung Lệ, Mộ Dung Lệ hất mũi chân một cái, Hương Hương kinh hô một tiếng, không đứng thẳng được, trực tiếp hướng về đằng trước ngã một cái, để hắn ôm trong lòng.
Mộ Dung Lệ liền đơn giản ôm nàng như thế, để nàng tựa ở cổ hắn, chợp mắt.
Tô Tinh nhìn mà mặt đỏ tim đập, Mộ Dung Bác là người rất tuân thủ lễ nghĩ, bất luận ra sao cũng sẽ không thân mật với nàng trước mặt người khác như vậy.
Nàng không tiện lên tiếng, mặt Hương Hương đã phát đỏ. Mộ Dung Lệ thừa dịp xe ngựa xóc nảy, khẽ nâng eo nhẹ nhàng ma sát. Nàng cảm giác được hắn có ý đồ bất lương, có ý muốn động thân. Mộ Dung Lệ tay phải như kìm sắt ôm nàng vào trong ngực.
Ngay ở trước mặt Tô Tinh, hắn cũng không dám làm xằng bậy gì. Chỉ là bất mãn như vậy muốn tìm việc gì đó mà làm hạ nhiệt bớt cơn nghiện. Sau đó nổi giận, hận không thể ném Mộ Dung Bác ra xe. Mẹ kiếp hắn đây nghỉ ngơi cái rắm, còn không bằng ở bên ngoài đánh xe!