Đông Phong Ác

Chương 54: Một trời một vực



Edit: Olivia

Beta: Tàn Tâm

Loại nam nhân như Vu Khánh, lúc mọi thứ đều đặt ở trong tầm tay, chỉ cần vươn ra là dễ dàng lấy được, liền không cảm thấy yêu thích bất kỳ thứ gì. Trước kia, lúc hắn và Hương Hương là thanh mai trúc mã, có thể nói là hai đứa nhỏ vô tư. Mặc dù Quách Điền dạy dỗ nghiêm khắc, hai người cũng không có bất kỳ cử chỉ nào vượt quá lễ tiết, nhưng hắn biết rõ cô gái này sau khi lớn lên chắc chắn sẽ là của mình.

Mặc dù cũng nghe người ta khen Hương Hương xinh đẹp, hiền lành, nhưng hắn cũng không cảm thấy trân trọng bao nhiêu. Sau đó Hương Hương bị thổ phỉ bắt đi, mặc dù hắn cũng hơi buồn bực, nhưng cũng không có cái loại cảm giác thấp thỏm ngày nhớ đêm mong. Sau này Hương Hương trở về, trong thâm tâm hắn vẫn nghĩ Hương Hương chính là của mình. Quách lão gia tử không nghĩ ra biện pháp nào, cuối cùng cũng chỉ có thể đi cầu hắn mà thôi.

Biết được Hương Hương sẽ đính hôn với Mã Kính Sơn, hắn còn chạy đến trước mặt Mã Kính Sơn nói mấy câu châm chọc khiêu khích. Có những lúc nhất thời tức giận, thì cũng chẳng qua là cảm thấy——đợi mà xem, không gả cho ta, nàng cũng chỉ có thể gả cho loại nam nhân như thế này mà thôi, làm vợ kế của người ta. Con cũng đều là con của người khác. Hà tất gì phải chọc giận ta như vậy.

Hơn nữa, trong sạch của cô đã bị hủy rồi, mặc dù ta đã cưới một chính thê, nhưng chắc chắn sẽ thực hiện lời hứa nạp cô làm thiếp mà. Rồi xóa tan những lời đàm tiếu của người ta mà sống, đó còn không phải là lòng tốt của ta đối với cô sao?

Chuyện này mặc dù trải qua nhiều trắc trở, nhưng từ đầu đến cuối, hắn vẫn chỉ nghĩ Hương Hương là đang giận dỗi hắn mà thôi, cùng lắm chỉ là một món đồ hắn không cần. Ngày nào đó, chỉ cần hắn vui vẻ, nói mấy câu dễ nghe, bất cứ lúc nào cũng có thể nhặt về.

Đến tận khi Mộ Dung Lệ xuất hiện, hắn phát hiện thứ trước đây vẫn chỉ thuộc về một mình hắn, đột nhiên trở nên có chút xa lạ, không quen. Lúc đầu nghe nói Vương gia muốn nạp Hương Hương làm thiếp, hắn còn có cái loại tâm tư cười khẩy——nàng cho rằng người ta thật sự coi trọng nàng sao? Lúc này đúng là nở mày nở mặt, mấy ngày nữa bị đuổi về nhà, để xem cô còn không đi đến cầu lão tử sao! Đến lúc đó…

Trước mắt từ lâu đã hiện ra hình ảnh Hương Hương bị đuổi ra khỏi vương phủ, nghèo túng trở lại Quách gia. Quách Điền đến nhà, hai gối quỳ xuống đất, cầu xin hắn thu nạp con gái mình, Quách Hương Hương nhìn hắn, hai mắt ngấn lệ, bi thương gọi: “Vu Khánh ca ca, trước kia Hương Hương là đầu heo ngu dốt, mới không thấy rõ được tâm ý của ca ca đối với ta. Bây giờ Hương Hương đã hiểu rồi, Hương Hương nguyện ý vì ca ca mà làm trâu làm ngựa….”

Mỗi lần mơ như vậy, đoạn kết luôn mơ thấy đôi bàn tay bé nhỏ của nàng, gò má có một lúm đồng tiền nhỏ hiện ra mỗi khi nàng cười rộ lên…. Cuối cùng không ngoại lệ lại một giấc mộng xuân.

Nhưng mà mọi chuyện dường như không hề đi theo những gì hắn đã dự liệu, sau khi Hương Hương được gả vào vương phủ, Quách gia một người thành tiên, gà chó lên trời. Đầu tiên là lúc Mã Kính Sơn đi đến Tấn Dương thành làm ăn, được Quách Điền nhờ vả, đi đưa cho Hương Hương một chút đồ.

Mã Kính Sơn là một người thành thật, sau khi trở về, đem khí thế uy nghiêm của vương phủ miêu tả sâu sắc một lần. Huyện Lệnh Chi là một huyện nhỏ xa xôi như vậy, khí phái nhất bất quá cũng chỉ là phủ của quan châu, không thì cũng là nhà của mấy phú nông. Nếu mà so với vương phủ, thì sẽ được xem là cái gì?

Hắn vừa nói một cái, mọi người càng hâm mộ Quách gia mãi không thôi.

Ngoài mặt hắn cũng hùa theo mọi người nịnh nọt Quách gia, nhưng trong lòng lại vẫn thờ ơ, chẳng thèm quan tâm. Lão thái thái trong nhà cũng thầm chửi đủ mọi lời như đồ điếm non, đồ đàn bà hư hỏng. Nhưng mặt khác lại không dám đắc tội Quách gia, thỉnh thoảng lại kêu hắn đưa vài thứ sang cho Quách Điền. Quách Điền lại lúc nào cũng đúng mực lui về, khiến lửa hận trong lòng hắn càng bốc cao ngùn ngụt.

Cũng không bao lâu, từ Tấn Dương thành truyền tới tin tức Hương Hương mang thai, được đưa vào trong cung để dưỡng thai. Hắn lại càng muốn phát hỏa, không thể nào bình tĩnh lại được. Lúc sau vương phủ phái người tới đón Quách Trần thị vào trong vương phủ để chăm sóc Hương Hương, một màn kia, cái xe ngựa kia, hắn không nhìn cũng không ngăn nổi mọi người chỗ nào cũng nhắc đến nó, thật sự là nghe tức đến nổ bụng. Hắn chính là kỳ quái như vậy, mặc dù trong lòng hận Hương Hương đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không mong đợi nhìn thấy nàng bị người ta một đao giết chết. Chung quy vẫn nghĩ là một ngày nào đó rồi nàng sẽ trở lại cảnh nghèo túng như xưa, làm sao có thể bằng lòng nhìn mình và  Từ gia cô nương chung một chỗ được.

Một thời gian sau, lại nghe chuyện Mộ Dung Lệ và Một Dung Bác chạy trốn khỏi Tấn Dương thành, thế nhưng lúc đó hắn lại đang rất hăng tiết, nghĩ thầm, nàng ta thân là thiếp thất của một nghịch vương (vương gia phản nghịch), lúc này còn không phải nhận kết cục đói rách không một mảnh áo đó sao? Vương gia, xí, mất đi tước vị quyền thế rồi, làm vương gia còn được cái ích lợi gì nữa chứ!

Còn không bằng cuộc đời bình thản của một dân thường như lão tử đây này!

Trong một đêm mưa, hắn ngẩng cổ lên, mở mắt trông chờ Hương Hương một thân ướt đẫm, khóc lóc gõ cửa nhà bọn họ. Lúc này tình tiết trong giấc mộng thay đổi——nếu nàng ta mà dám quay về, ta liền xem nàng ta là khâm phạm mà giao cho nha môn luôn!

Hừ, lúc nàng bị bắt đi, lão tử đây tất nhiên phải mắng ngay một trận tại chỗ cho nàng thông suốt mới thôi. Thân là một nữ nhân không trong sạch, đoan chính, chỉ biết bò lên nơi quyền quý, bây giờ hiểu rõ rồi mới đi cầu lão tử sao? Cứ vào tù mà hối hận đi!

Nhưng mà Hương Hương còn chưa có tới, mặc dù Quách gia không ngựa xe như nước, khách quý chật nhà như trước kia, nhưng trong nhà cũng không đến nỗi lụi tàn——miễn là Mộ Dung Lệ còn chưa chết, ai dám động đến Quách gia cơ chứ?

Mấy ngày sau, không biết nguyên do tại sao, ở Tấn Dương Thành lại truyền đến tin tức Khang Vương gia và Tấn Vương gia đã hồi cung, lại quay lại cuộc sống gió êm sóng lặng. Vu Khánh vẫn còn lẩm bẩm, không phải nói hai người đó mưu phản sao? Nói thôi liền thôi như vậy? Lão Hoàng đế này không phải cũng quá trẻ con đi?

Mãi cho đến lần này Hương Hương quay về thăm người thân, Vu Khánh đột nhiên phát hiện ra, Hương Hương trong tưởng tượng của mình và Hương Hương hiện tại có sự khác biệt quá lớn. Hương Hương trong ấn tượng của hắn, chính là mỹ nhân đậu hũ mặc áo vải của phường đậu hũ năm đó. Mặc dù vẫn thanh tú xinh đẹp, nhưng lại là vẻ đẹp có thể dễ dàng thân cận.

Mà Hương Hương bây giờ, áo lông, váy gấm, toàn thân châu ngọc, dung mạo của nàng không thay đổi nhiều, nhưng cái loại khí chất đó, đột nhiên lại khiến hắn cảm thấy buồn bực tự ti!

Nàng trước kia, chính là một tiểu cô nương, cả ngày phụ giúp ở phường đậu hũ, vì một chén đậu hũ hai đồng mà lúc nào cũng tươi cười để ứng đối với khách. Khi đó Vu Khánh cảm thấy nếu mình lấy cô gái này, mặc dù cũng rất vừa lòng, nhưng vẫn tự thấy cửa nhà mình cao hơn. Ở trước mặt nàng, vô hình chung hắn vẫn luôn có cảm giác ưu việt. Mặc dù yêu mến, nhưng vẫn tự thấy mình có cảm giác làm chủ được.

Mà Hương Hương bây giờ, từng cử chỉ đều toát ra một loại quý khí không nói nên lời. Tỷ như nàng rất tự nhiên nói với nha đầu bên cạnh, “Bích Châu, đem bộ y phục ta thêu cho mẫu thân lại đây.”

Vu Khánh tức giận phát hiện ra, nàng đã trở thành phu nhân đoan trang nhã nhặn, phong thái tao nhã trong truyền thuyết rồi. Phát hiện này chợt giống như một dã thú xé nát tim hắn, cô nương nấu đậu hũ làm tương liêu trong phường đậu hũ của huyện Lệnh Chi đã đi đâu rồi?!

Quách Hương Hương vì hắn mà lau mồ hôi, vì hắn tặng cho một đóa hoa quyên mà ngượng ngùng vui vẻ kia đã đi đâu rồi?!

Cô nương là thanh mai trúc mã của hắn, đưa tay ra là có thể chạm vào đi đâu rồi?

Hắn còn đang mơ nàng hối hận trở về, thế nhưng nàng đã không còn ở đây. Nàng đã trở thành một nữ nhân trang phục lộng lẫy, cử chỉ cao quý rồi!!

Cái gì mà bay lên đầu cành làm phượng hoàng? Tình cảm của nàng và vị vương gia kia là cái gì chứ? Có thể bằng được với thuở nhỏ vô tư của hai bọn họ được không?

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn Hương Hương ở trên khán đài, phát hiện Hương Hương cũng không có nhìn hắn, mà đang nhìn chăm chú sân khấu trước mặt. Quách Điền đi kêu trái cây, ông chủ của rạp hát đích thân mang tới. Lại nghe nói Hương Hương cũng đang ở đây, sinh lực đều đạt tới đỉnh, nói cái gì cũng muốn xin Hương Hương đích thân chọn ra vở hí kịch hay nhất.

Đối với hí kịch, kỳ thực Hương Hương cũng không biết nhiều lắm, mặc dù trước kia thỉnh thoảng cũng có đi xem, nhưng dù sao cũng chỉ là một tiểu hộ, đi coi náo nhiệt một chút mà thôi. Bây giờ nàng vẫn là đang dựa theo những đề mục hí kịch mà lão bản đưa tới, mới chọn ra bốn cái coi thử.

Không bao lâu, tiếng chiêng trống âm vang trên sân khấu. Đào kép theo nhịp trống mà đi lên sân khấu. Hương Hương uống một ngụm trà, quay qua cười nói với Quách Dung Dung. Quách Dung Dung vừa thoáng nhìn xuống dưới khán đài, đột nhiên nói: “Dưới kia kìa, là tiểu tử Vu gia và thê tử của hắn phải không?”

Hương Hương ừ một tiếng, vui vẻ cũng giảm bớt. Quách Dung Dung tức giận nói: “Cha, người nhìn xem kìa, tên kia đang ở với thê tử của hắn mà còn không biết xấu hổ cứ nhìn chằm chằm Hương Hương! Hắn cũng thật biết mặt mũi!”

Quách Điền nhìn thoáng qua, cũng rất tức giận. Nhưng dù sao ông sống cũng lâu, kinh nghiệm cũng nhiều, nói: “Đừng để ý đến hắn.” Dù sao mấy ngày nữa Hương Hương cũng trở về vương phủ rồi. Bây giờ mà cùng hắn lời qua tiếng lại, truyền đến tai người khác lại không biết thành những lời khó nghe nào.

Trước kia hai đứa vốn có hôn ước, nếu lôi chuyện cũ ra, khó xử vẫn là khó xử cho nữ nhi của mình mà thôi.

Có đôi khi đúng chưa chắc đã bảo vệ, có người hâm mộ, đương nhiên sẽ có người đố kỵ. Ông thì không vấn đề gì, nhưng nữ nhi của ông không thể vì những người và những chuyện có lẽ có này mà bị liên lụy được.

Trên sân khấu, đào kép đang hát đến chỗ nào đó, khiến cả khán đài hô vang. Đủ loại khen thưởng, quà tặng đều được ném lên trên sân khấu. Bích Châu và Hướng Vãn đứng ở bên ngoài hầu hạ, dù sao dân thường cũng hiếm khi thấy nên đứng tụ tập lại một chút, Quách Điền đứng ở trước đám người đó cũng có chút không được tự nhiên.

Hương Hương cười nói: “Hát hay quá ha? So với năm đó còn hay hơn nhiều.”

Quách Dung Dung nói: “Giọng hát rõ hơn trước, muội bây giờ đã là quý nhân rồi, có phải cũng muốn khen thưởng cho người ta chút gì đúng không?”

Hương Hương nói với Hướng Vãn: “Hướng Vãn, ngươi xem coi chúng ta đem theo cái gì, thưởng cho người ta một chút đi.”

Hướng Vãn vâng một tiếng, phu nhân nói thưởng, cũng không thể keo kiệt được, nàng tiện tay ném lên sân khấu một thỏi vàng. Toàn trường đều im phăng phắc, là một đĩnh vàng lớn a, độ tinh khiết hoàn hảo, nhìn qua cũng không dưới năm mươi lượng. Một lượng hoàng kim có thể đổi được mười lượng bạc trắng, mà cái này năm mươi lượng hoàng kim, chính là năm trăm lượng bạc đó a!!

Hương Hương không hề nhìn xem phần thưởng là gì, nhưng người trên sân khấu đều muốn mù hết rồi a——năm trăm lượng bạc đó nha!! Đúng là phu nhân nhà quyền thế, tùy tiện để cho nha hoàn ném lên sân khấu một lần cũng là năm trăm lượng bạc!

Ông chủ rạp hát lại vội vàng đích thân đi qua, còn cười hì hì thử thăm dò hỏi: “Hương phu nhân, người có muốn gặp đào kép một chút không ạ?” Nhưng thật ra là ngầm dò xét xem, chốn sân khấu này cũng rất hỗn tạp, gặp được khách hàng lớn như vậy, đào kép tiểu sinh đi ra bồi rượu một chút thì cũng không phải chuyện gì xa lạ. Hương phu nhân một lần đã ném tới năm trăm lượng, ông chủ cũng không chắc phu nhân có phải là có ý tứ này hay không.

Nhưng mà dù sao cũng là thiếp thất của vương phủ, nói thẳng thì không hay cho lắm, chỉ dám nói uyển chuyển một chút là đào kép, không dám nói là tiểu sinh. Hương Hương không biết, có chết cũng chưa từng nghĩ qua phương diện này a!!

Hương Hương liền nói: “Có thể mời ngồi nói chuyện một chút được sao? Ta thấy hắn hát rất hay!”

Ông chủ tự cho là ngầm hiểu, đưa tiểu sinh, cả đào kép cũng mời lên, cùng Hương Hương nói chuyện. Dĩ nhiên là có ý cảm ơn khen thưởng. Vả lại, huyện Lệnh Chi xuất hiện một con phượng hoàng như vậy, đây chính là chuyện nổi tiếng toàn huyện mà. Lão nghe người ta nói vị này lúc trước là Tây Thi phường đậu hũ, thanh tú xinh đẹp động lòng người, bây giờ mới có duyên gặp mặt, các đào kép cũng rất là hiếu kỳ, các ánh mắt không khỏi từ ba phương bốn hướng nhìn thẳng đến Hương Hương.

Những người này nam có nữ có, Quách Điền vừa nhìn cảm thấy không ra thể thống gì, cũng không để bọn họ ngồi xuống, nói vài câu liền khách khí mời họ đi. Sau đó liền dạy bảo Hương Hương, “Vương phủ mặc dù gia đại nghiệp đại, nhưng con thân là thiếp thất, cũng phải tuân thủ nghiêm ngặt, an phận thủ thường! Một người dù có xuất thân từ môn đình phú quý như thế nào, cũng không thể tùy tiện tiêu xài, củi gạo chi dắt như vậy được!”

Hương Hương ngẩn ra, hỏi lại mới biết, thì ra là chuyện Hướng Vãn thưởng năm mươi lạng vàng cho người ta. Nhất thời cũng có chút bất an, Quách Điền thấy vậy, lại an ủi mấy câu, chỉ nói sau này không thể tùy tiện như thế được.

Vu Khánh ở lầu một, có thể thấy rõ cha con hai người, tỷ đệ đùa giỡn, hoàn toàn không nhìn hắn ở trong mắt, thực sự là vừa xấu hổ vừa tức giận. Tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không biết mình đang tức giận với ai! Năm đó Quách Điền nhìn mình, chính là bên trái là hiền chất, bên phải là một hiền chất rất thuận mắt!

Lại nói đến Quách Dương kia, còn chưa đủ lông đủ cánh, cũng có thể đến giáo đầu đoàn huyện trong huyện nha để học võ công! Trước đây nhìn thấy hắn như nhìn thấy người nhà, một tiếng Vu Khánh ca ca, hai tiếng Vu Khánh ca ca, còn thân hơn cả huynh đệ ruột thịt. Nhưng bây giờ mà gặp thì thật mắt cao hơn đầu, không thèm để ý tới hắn. Người đang tức giận, phần lớn chỉ tức chuyện người ta đã làm với mình, còn không hề nghĩ đến những gì mình đã làm với người ta. Hắn tự động không nghĩ đến chuyện mình hủy hôn với người ta, tự động không nghĩ đến năm đó lúc nhà hắn còn khá giả gặp phải thổ phỉ, Vu Lão gia không rõ tung tích, Quách Điền vừa thu nhận cả nhà hắn, vừa chạy đến gãy cả chân khắp các huyện thành để tìm kiếm tung tích cha hắn.

Cũng quên mất của cải Vu gia lúc đó bị bọn thổ phỉ cướp sạch không còn một mống, Vu lão gia tung tích không rõ, không biết bao nhiêu bà mối tới cửa khuyên Quách Điền từ bỏ hôn sự này, để mối cho Hương Hương một nhà khác, nhưng Quách Điền là người trọng nghĩa trọng tình, há lại có thể vì chuyện giàu nghèo mà nói chuyện giao tình được.

Hắn chỉ cảm thấy một hơi nuốt không trôi, nhưng lại không thể làm gì khác được! Lúc trước hắn còn cảm thấy gia cảnh mình hiện tại vậy cũng được lắm rồi, tự mình cố gắng thu xếp sản nghiệp của Vu lão gia lúc trước, việc làm ăn dần dần cũng có chút khởi sắc. Một năm, nghìn tám lượng bạc cũng không thể kém. Với thu nhập này, ở huyện Lệnh Chi, cũng được xưng một tiếng là phú hộ.

Vốn cho rằng có thể dùng cái khả năng này mà khoe khoang, nhưng lại bị một đĩnh vàng Hướng Vãn ném lên sân khấu kia một phát đập nát.

Lúc Mộ Dung Lệ đi săn về, Hương Hương cũng có chút chột dạ, nói: “Vương gia, hôm nay thiếp cùng cha, tỷ tỷ và đệ đệ đi đến rạp hát nghe hí kịch.” Mộ Dung Lệ ừ một tiếng, thấy nàng cứ ngập ngừng mãi, không nhịn được, “Nói!”

Hương Hương có chút khẩn trương, nói: “Mọi người đều ném lên sâu khấu đồ gì đó để khen thưởng, thiếp cũng để cho Hướng Vãn đưa đồ khen thưởng một chút, nhưng không nghĩ tới….” Sợ Mộ Dung Lệ trách tội Hướng Vãn, chuyển qua nói: “Không cẩn thận ném một thỏi vàng.”

Mộ Dung Lệ không để ý phân tích ý tứ của những lời này, suy nghĩ một chút hắn đã hiểu. Tức giận nói: “Đào Ý Chi, nếu ngươi không quản được chuyện này, liền chạy về kinh thành kêu Quản Giác đổi một quản gia khác tới đây ngay!”

Hai chân Đào Ý Chi mềm nhũn, người còn chưa phản ứng kịp, đã quỳ ngay trên mặt đất. Quỳ thì cũng quỳ xuống rồi, nhưng đầu óc vẫn rất mơ hồ, ngược lại nhìn Hương Hương. Hương Hương cũng không nghĩ ra. Mộ Dung Lệ trợn trừng mắt, nữ nhân của lão tử muốn thưởng cho đào kép, ấy vậy mà trên người chỉ có mỗi một thỏi vàng. Đào kép nhiều như vậy, một thỏi vàng làm sao chia đủ?! Ngươi muốn chết sao!!

Ngay trong đêm đó, Đào Ý Chi cấp tốc đi đến cửa hàng mệnh kim nấu chảy năm trăm lượng hoàng kim, đúc lại thành bí đỏ, vàng lá, lúc ra cửa liền để cho Hướng Vãn và Bích Châu, mỗi người cầm một ít, dùng cho mỗi khi Hương phu nhân muốn thưởng cho người ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.