Đông Phong Ác

Chương 65: Quách Dương



Edit: Olivia

Beta: Tàn Tâm

Quách Dương đi tới thao trường, đã thấy Mộ Dung Lệ đợi sẵn ở đó. Thấy hắn chầm chậm đi tới, cả giận nói: “Không biết đi sao, có cần lão tử dạy ngươi không hả?” Nhìn phân thượng của tiểu cữu, nên còn chưa một cước đạp tới đâu.

Quách Dương chỉ cảm thấy lưng đau nhức, nhưng Mộ Dung Lệ ném đao cho hắn, để cho hắn biểu diễn hết những công phu gì đã học ra hết một lần. Quách Dương tung ra mấy chiêu, tự cho là học cũng không tệ lắm, dương dương đắc ý nhìn Mộ Dung Lệ. Mộ Dung Lệ cũng đang nhìn hắn, nghĩ thầm giáo đầu đoàn luyện ở huyện Lệnh Chi chỉ dạy mấy chiêu mèo cào này thôi sao?

Có khi con khỉ dạy còn giỏi hơn!

Quách Dương còn đang chờ hắn khen, hắn lại cầm lấy đao, luyện một bộ đao pháp đầy uy mãnh, nói: “Tự luyện đi.”

Quách Dương choáng váng——luyện, luyện, luyện cái gì cơ?

Mộ Dung Lệ vừa nhìn, con mẹ nó đây là cái biểu tình gì? Không khỏi cả giận nói: “Còn cần phải tam thúc tứ thỉnh nữa sao?”

Quách Dương thật muốn khóc rồi a, “Nhưng….nhưng đệ không biết….” Sư phụ ở huyện Lệnh Chi, mỗi một động tác còn phải cầm tay chỉ dạy mấy lần, huynh chỉ múa đao pháp có một lần là có ý gì chứ hả?

Mộ Dung Lệ quả thực vô cùng giận dữ, “Ngươi là heo sao?!” Trước đây sư phụ dạy lão tử đao pháp, không phải cũng đều như vậy sao?

Nhưng hắn chưa từng nghĩ qua, năm đó sư phụ dạy hắn một lần đao pháp, hắn vừa nhìn vừa học. Hắn học xong rồi, Mộ Dung Bác mới lặng lẽ rút đao ra, luyện từ từ với sư phụ….

Người so với người nhưng…

Lúc này nhìn đến phân thượng của tiểu cữu, Mộ Dung Lệ lại luyện thêm một lần. Lần này Quách Dương nhìn rất chăm chú, không nghiêm túc không được——phía sau còn có chó đuổi theo, dù sao ngươi cũng phải chạy nhanh hơn một chút chứ?

Nhưng cho dù có chăm chú cỡ nào, nhìn nhiều lần cũng chỉ học được chút ít. Mộ Dung Lệ giận dữ, chân to đạp qua, Quách Dương liền ngã quỳ xuống đất. Tiểu hài tử cũng mặc kệ cái gì mà vương gia, nó cũng có tự ái chứ bộ! Ở huyện Lệnh Chi, có người nào lại không khen hắn là không có thiên phú đâu hả?

Trong mắt rưng rưng, căm tức nhìn Mộ Dung Lệ. Mộ Dung Lệ lại diễn luyện lại một lần, lạnh lùng nói: “Làm lại!”

Quách Dương cầm đao, đứng dậy lại luyện một lần nữa. Mộ Dung Lệ đương nhiên nhìn thấy ánh mắt ấy, thực sự cảm thấy tất cả tính nhẫn nại của mình đều tiêu hao hết vào lúc này, mẹ nó, thật không thể đem cẩu vật này đánh chết. Mấy loại như tiểu cữu này, thật đáng hận nhất trên đời. Chút bản lĩnh thúi cũng không có, lại còn hay tự ái.

Mấy vết thương trên lưng Quách Dương đều bị nứt hết ra, kỳ thực đều là vết thương ngoài da, Quản Giác cũng không dám đánh hắn đến nội thương a. Chỉ là một mảnh máu me nhầy nhụa kia, nhìn vào vẫn hết sức dọa người. Mộ Dung Lệ đương nhiên không đem mấy vết thương nhỏ này để vào trong mắt, nam tử hán đại trượng phu, mới chịu một ít nỗi đau thể xác thì tính là gì chứ?

Nhưng lại cứ sụt sịt mếu máo như vậy, ngươi là đàn bà sao?

Quách Dương luyện tập ước chừng được ba canh giờ, tay chân đều không nhấc lên được, nhưng Mộ Dung Lệ đang ở bên cạnh nhìn chằm chằm hắn, cũng không dám lén lút nửa điểm lười biếng. Không nghi ngờ chút nào đây là ba canh giờ kinh khủng nhất trong cuộc đời hắn. Hắn vô cùng muốn khóc, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt của Mộ Dung Lệ——nam nhi không dễ rơi lệ, con mẹ nó, ngươi thử khóc một tiếng xem? Vẫn là không dám khóc thành tiếng.

Cha, nương, con muốn về nhà!! Tỷ tỷ nhất định bị hắn ức hiếp chết rồi!! Ta hận hắn!!

Ô ——

Trong lòng đã khóc một trăm lần rồi!

Mộ Dung Lệ thấy chiêu thức của Quách Dương mặc dù còn hơi thiếu sức nhưng cũng đã giống được tám chín phần. Lúc này mới tha cho hắn đi ăn cơm, bỏ lại một câu: “Chiều tự tập ba canh giờ. Tối lão tử về kiểm tra.”

Lúc ăn cơm, tay chân Quách Dương đều run hết cả lên——nếu không được thì ta trốn luôn đi?!

Tính hắn không giống Hương Hương, nói cho cùng vẫn là do tuổi còn nhỏ, buổi chiều nhân lúc Mộ Dung Lệ không ở đó, hắn liền chuẩn bị chạy trốn. Nhưng mà Triệu Võ có thể để cho hắn chạy được sao, ngay lập tức liền bắt trở lại. Rất là khách khí mà kéo vào Trung Đình, nhẹ nhàng khuyên: “Tiểu công tử, ngài vẫn là nên nhanh chóng tập luyện đi. Tối vương gia về mà không thấy hài lòng, chỉ sợ lại ăn đánh nữa đấy ạ….”

Ngươi thật có gan chạy, ngươi không sợ ngài ấy sẽ chặt gãy chân ngươi sao! Lần trước mọi người còn thủ hạ lưu tình, nhưng nếu như ngài ấy thực sự nổi giận lên, cho dù tiểu cữu cũng không có kim bài miễn tử đâu….

Quách Dương, dưới sự giám sát của hạ nhân, tiếp tục luyện võ, cái gì gọi là sống không bằng chết, giờ rốt cuộc cọi như được biết qua.

Mà lúc tối Mộ Dung Lệ về lại vẫn không được hài lòng lắm, lại cho ăn thêm một trận đòn.

Mãi cho đến nửa đêm Quách Dương mới được ăn cơm tối, theo quy tắc của Mộ Dung Lệ——có mấy thứ này mà cũng học không xong, ngươi còn mặt mũi mà ăn cơm sao?

Đây cũng không phải là cố tình hành hạ, trước đây lúc hắn tập võ, hầu như đều là quên ăn quên ngủ, thực sự cũng không quá nghĩ đến chuyện đi ăn cơm.

Quách Dương cứ bị giằng co suốt ba ngày như vậy, tối ngày thứ tư, chân đã sưng vù lên. Nhưng lại có người có loại da, một khi cơ thể đã thích ứng được với cường độ này, từ từ có thể cắn răng chịu đựng. Đau thì đương nhiên vẫn đau, nhưng mà cũng không đến nỗi không thể chịu đựng được nữa.

Hắn chẳng qua đem mấy khối gỗ luyện võ đều biến hết thành Mộ Dung Lệ, chém đầu hắn, cắt tay hắn, chặt chân hắn….

Tối đó, Quách Dương thật vất vả mới luyện công xong, sau khi Mộ Dung Lệ “nghiệm thu”, cũng đã qua giờ tý. Hắn run run tắm xong, bò lên giường, chợt nghe bên ngoài có người đi vào. Quách Dương thấy kỳ quái, gã sai vặt Quản Giác phái cho hắn, bình thường đâu có vào lúc này mà gọi hắn. Hắn hỏi: “Ai đó?”

Người bên ngoài ngẩn ra, lập tức nói: “Là tiểu nhân ạ, vào xem tiểu công tử đã ngủ chưa ạ.”

Quách Dương không hề dậy, nghe thanh âm dường như không phải là người hay hầu hạ mình, chỉ nói: “Ngủ rồi.”

Người bên ngoài vâng một tiếng, cũng không vào nhìn, liền xoay người đi ra ngoài, khép cửa lại.

Sáng hôm sau, Quách Dương vẫn bị gã sai vặt đánh thức rất đúng giờ. Gã sai vặt chỉ sợ hắn đến muộn, nhanh nhanh chóng chóng thay y phục cho hắn. Quách Dương tự mình thắt vạt áo, nói: “Là ta luyện võ, chứ có phải ngươi đâu, ngươi sợ như vậy làm cái gì?”

Tuổi gã sai vặt cũng không lớn bao nhiêu, nhưng cũng hầu hạ rất cẩn thận, cười nói: “Tiểu công tử đương nhiên không cần phải sợ, ngài là tiểu cữu của vương gia mà. Vương gia sủng ái Hương phu nhân như vậy, tất nhiên sẽ không làm gì ngài rồi. Tiểu nhân là kẻ hèn mọn, nếu như công tử thật sự phạm lỗi gì, chỉ sợ sẽ lấy mạng tiểu nhân thôi ạ.”

Quách Dương nhíu mày, đây vẫn là lần đầu tiên hắn nghe được chuyện của tỷ tỷ mình từ hạ nhân trong phủ. Vội hỏi: “Vương gia đối với tỷ tỷ ta rất tốt sao?” Mới là lạ đi, nếu có như vậy tỷ tỷ ta sẽ bỏ đi sao? Vương phủ này canh phòng nghiêm ngặt như vậy, ta còn chạy không ra, tỷ ấy có thể ra ngoài được sao?

Nhưng gã sai vặt lại vô cùng cung kính nói: “Dạ, đó là trước khi Lam phu nhân quay về, Hương phu nhân chính là người vương gia sủng ái nhất đấy ạ. Hậu trạch của vương gia không hề có một phu nhân nào khác….” Đang nói chuyện, đột nhiên nhớ tới gì đó, liền nói: “Những lời này cũng không phải là lời chúng tiểu nhân được tự do bàn luận. Vẫn là xin tiểu công tử nhanh đi đến Trung Đình đi ạ. Chỉ sợ vương gia chờ lâu, lại tức giận.”

Kỳ thực Quách Dương vẫn còn rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng thấy hắn sợ hãi vô cùng, liền nghĩ sau này vẫn còn nhiều cơ hội nữa mà. Trước mắt cứ đi đến Trung Đình đã, tránh đi trễ, không lại bị một trận đòn roi nữa. Hắn xách đao đi đến Trung Đình, chỉ cảm thấy có điều gì đó bất thường, nhưng lại cũng không nói lên được đó là cái gì.

Giờ Mộ Dung Lệ đã biết rõ thì ra không thể nào trông chờ được vào tiểu cữu chỉ luyện võ mới được một năm mà học theo cách dạy một lần của hắn. Cũng đã biết một chiêu đao pháp phải luyện đi luyện lại ba bốn lần mới được.

Quách Dương cũng biết vị vương gia này rất thiếu tính nhẫn nại, mỗi thời mỗi khắc đều phải mở to hai mắt, hận không thể chép lại hết những gì hắn nói qua.

Đối với tiến bộ mấy ngày nay của Quách Dương, Mộ Dung Lệ coi như cũng có chút công nhận. Tiểu cữu này mặc dù không phải là lương ngọc, nhưng nói chung cũng không phải là bùn nhão. Luyện xong chiêu mới, thời gian còn sớm liền cùng hắn luyện lại tất cả các đao pháp đã học mấy ngày qua.

Quách Dương không biết tại sao, chỉ cảm thấy đao của mình hình như nhẹ hơn so với lúc trước. Hắn là một tiểu hài tử, môi trường lớn lên cũng đơn thuần, lấy đâu ra nhiều cảnh giác như vậy. Bình thường Mộ Dung Lệ cũng thường xuyên đối luyện với hắn, cũng không chần chừ, cầm đao đến đỡ.

Mộ Dung Lệ đối phó với hắn, đơn giản như ăn một bữa ăn, một chiêu của hắn có thể đỡ lại được bằng ba bốn chiêu cũng coi như là không tệ rồi.

Quách Dương cắn chặt răng, một đao chém ngang. Mộ Dung Lệ cầm đao đỡ lấy, chỉ nghe một tiếng vang nhỏ! Chỉ thấy trong đao của Quách Dương rơi ra một túi bột màu trắng, trước mặt liền một mảnh bụi mù.

Quách Dương vẫn còn đang kinh ngạc——cái gì vậy?

Mộ Dung Lệ biến sắc, quát lên: “Nín thở!!”

Phản ứng của Quách Dương sao bằng được hắn, chỉ cảm thấy một luồng hương thơm bên chóp mũi, người liền ngã về phía sau!

Mộ Dung Lệ thật muốn tức giận, một tay kéo Quách Dương rời xa khỏi đám bụi mù, sau đó chỉ cảm thấy một trận đau nhức ở ngực. Đây rốt cuộc là cái gì? Độc tính lại mạnh như thế?!

Hắn chịu đựng cơn đau nhức như lửa đốt trong phổi, đẩy Quách Dương ra ngoài, nhưng thấy trong miệng mũi Quách Dương đã trào ra bọt máu. Trước mắt chỉ có thể phong bế lại huyệt nhân đại, đẩy khí vào bức độc cho hắn. Lúc Quản Giác chạy đến, chỉ thấy sắc mặt Mộ Dung Lệ trắng đến dọa người! Giọng của ông run hết cả lên, “Vương gia…”

Mộ Dung Lệ cắn răng, cố gắng vận công bảo vệ tâm mạch cho Quách Dương. Đào Ý Chi chạy nhanh tới, Quản Giác thấy bên này có khói mù, đã nghi đó là khói độc. Trước tiên sai Đào Ý Chi vào khố phòng lấy thuốc giải độc ra. Đào Ý Chi mang tới một cái hộp nhỏ, bên trong đựng một viên thuốc sáng như ngọc. Đây là vật phẩm quốc vương Cao Di đưa cho Mộ Dung Lệ lần hắn dẫn quân sang giúp Cao Di đánh đuổi địch.

Nghe nói là trân phẩm hiếm thấy, có thể giải được kịch độc.

Mộ Dung Lệ nhìn thoáng qua, lúc mở miệng ra cũng phải cố hết sức, “Đút cho hắn.”

Quản Giác cầm viên thuốc lên, thấy sắc mặt hắn không đúng lắm, vội kêu lên: “Vương gia, nhưng mà thuốc này….” Nhưng mà thuốc này chỉ có một viên thôi, câu nhanh đi mời đại phu còn chưa ra khỏi miệng, Mộ Dung Lệ đã quát khẽ: “Cho hắn!” Lão tử lại đi tranh giành cơ hội sống với một tiểu tử sao? Vậy hắn, mẹ nó, còn sống tiếp làm cái quái gì nữa chứ?!

Quản Giác biết rõ tính tình của hắn, chỉ đành phải lệnh khẩn cấp cho Đào Ý Chi đi tìm đại phu chuyên về giải độc. Đào Ý Chi không cần ông nói, cũng đã tự giác chạy đi hơn trượng rồi.

Mộ Dung Lệ mạnh mẽ chống người đi về phòng, ngã xuống giường. Mặc dù đã ăn giải dược bình thường, nhưng mà đã có người muốn hại hắn, phỏng chừng không phải loại độc thông thường. Hắn chỉ cảm thấy hô hấp dần trở nên khó khăn hơn. Đấy là đã nín thở kịp thời, chỉ hít một lượng cực kỳ nhỏ khí độc.

Hắn vẫn chưa bị hôn mê, nhưng nếu như lúc này mà bị bất tỉnh, có khi nào sẽ chết không?

Chết, đương nhiên hắn không sợ, nhưng đại nghiệp còn chưa thành, lão tử có thể chết trước được! Có người đã thay kiếm của Quách Dương sao? Hừ, có gan quá ha.

Mẹ nó, phổi lão tử đang bị cháy phải không vậy?

Nữ nhân hỗn trướng kia rốt cuộc có về hay không đây?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.