Đông Phong Bất Dữ

Chương 104: C104: Nóng



- Vậy là cái bóng đó không phải ngươi hả?

"Ừ." - Thành An lấy mấy mảnh quan phục của hắn móc lên giá. - "Đêm đến ta dạ du trong phủ làm gì?"

- Đù má, vậy là phải gọi thầy pháp thật rồi. Mai ngươi chịu khó lánh đi nhé?

"Khỏi đi, ta còn ở đây thì tụi nó không dám làm loạn đâu." - Móc hết mấy mảnh quần áo rồi tới đai lưng mũ miện, y làm việc này hết sức thuần thục. Thông thạo là phải rồi, lần nào hắn ngủ ở viện Thuận Hoa mà sáng dậy y chẳng phải làm cho hắn? Hôm nay chả hiểu hắn ăn trúng cái giống ôn gì mà thức sớm dữ, sớm hơn cả y, để rồi bây giờ y phải vừa làm vừa nghe hắn "chào ngày mới".

- À mà, trên lý thuyết là tụi nó vô hại nhưng mà ngươi dặn đám người hầu kẻ ở nhà mình hạn chế đi lại vào ban đêm nhé! Nếu mà không an tâm nữa thì treo cái này lên luôn cũng được.

Y mở tủ, lấy tấm gương bát quái ra đưa cho hắn. Mẫn Hi trố mắt ngạc nhiên, tay phải cầm cái gương, nhìn chằm chằm vào y: "Không phải ma quỷ sợ mấy thứ này à?"

- Gương bát quái hay đồ trừ tà thông thường chẳng có tác dụng với ta đâu! Thậm chí đến thần chú nước ngươi cũng vậy.


Tới đây hắn sợ thật, bảo sao y có thể nguỵ trang hoàn hảo như vậy. Thành An đi được đền, chùa, đến thần điện của Tạo Hoá Tam Thần linh thiêng như vậy cũng vào được, ai mà nghi ngờ y không phải con người được chứ.

- Ta chưa thấy con ma nào như ngươi luôn á.

"Giờ thấy rồi đó." - Móc đồ xong, y bước lại bàn trang điểm.

- Ta thấy ngươi đến thần điện cũng nhiều, mỗi lần đến chỉ khấn xin Phúc Dao Thượng Thần ban ân. Sao khấn có mỗi ngài ấy vậy, còn hai vị kia thì sao?

"Thay vì hỏi ta câu này thì ngươi nên đi thay đồ đi, không khéo mặc xong là đi trễ luôn đó." - Lại một lần nữa y lảng tránh trả lời câu hỏi của hắn. Thành An ngồi đó, nhìn vào gương mà thoa son. Bình thường thì y vẫn nhìn thấy bản thân mình trong gương, chỉ khi mệt quá hoặc mấy ngày như rằm mới không thấy. Cơ mà có thấy hay không với y cũng chẳng quan trọng, y sống lâu, dùng son nhiều tới mức thành thạo kĩ năm bặm son, chỉ cần đưa tờ son giấy lên môi, rồi bặm bặm vài đường là đẹp.

Tiếng gà gáy vang lên, khiến Mẫn Hi bước khỏi giường mà đi mặc đồ ngay. Quan phục tuy khó mặc, lắm quy tắc nhưng mặc nhiều sẽ quen, chỉ cần 1,2 lần là đã nhớ cách mặc lẫn trình tự rồi, huống chi hắn mặc mỗi ngày. Xong xuôi, hắn quay lại chỗ y, bất thình lình hôn lên má người ta rồi nhanh chân chuồn vội, để lại một chiếc ma gương đầy khó hiểu đang cầm lọ phấn má.

Tự nhiên thấy hắn khùng khùng mà cũng dễ thương.

Bỗng chợt y lại nhớ đến câu hỏi của Mẫn Hi. Y mang ơn rất lớn với Phúc Dao Thần, hay nữ thần sáng thế Trữ Sá Ưu, trong lòng luôn chỉ có ngài là tín ngưỡng duy nhất, không còn ai ngoại lệ, kể cả hai người bên cạnh ngài. Sự sùng bái của Thành An với nữ thần lớn tới mức y lập cả điện thờ ở trong phủ, sau khi dỡ bỏ cái phòng thờ tà quái ban đầu.

Thú thật thì y cũng được mời lên trển vài lần bởi mấy ông quan trời phụ trách việc an ninh của tam giới. Nói là mời nghe cho nó lịch sự hơn chứ thật ra là bị cán bộ bế đi vì quấy rối trật tự. 2,3 lần, lần nào cũng là thằng cha tên Trịnh Ngạn Tinh gì đó, có lần suýt bị thiên đạo đánh cho văng hồn. Lần đầu là cán bộ bình thường gọi, lần thứ ba, gần đây nhất, y không phải uống trà với Trịnh Ngạn Tinh nữa, lên thẳng phòng khách của Trữ Sá Ưu luôn.

Đúng như nhân gian miêu tả, Phúc Dao Thượng Thần là một người phụ nữ sắc sảo, quyền lực nhưng mấy cái tượng trong thần điện tạc điêu lòi mắt. Rõ ràng người ta còn trẻ, đẹp, tướng tá chuẩn mỹ nhân mà tạc thành quý phụ là thế nào? Làm cho người ta già đi chục tuổi à?

Trữ Sá Ưu rất đỗi dịu dàng, khoan dung. Người phụ nữ này nhìn y như cách mẹ y từng nhìn vậy. Bà ấy không trừng phạt y vì làm sai, chỉ nhẹ nhàng nói y không được như vậy nữa, nếu không thì lần tiếp theo lên đây là y bị giam luôn đấy. Nói chuyện thế phải dễ nghe hơn không? Cứ quát, gào, hăm doạ như mấy cha nội thiên binh nghe hách dịch thật sự.

Bản thân y không phải đứa ngoan ngoãn nhưng vì nữ thần, y sẽ chấp nhận nghe theo chỉ bảo của ngài.


- Haha

Đang nghĩ ngợi linh tinh, bỗng chợt y liếc thấy mớ sổ sách trong phủ cần mình giải quyết. Đôi mắt y tối lại, vẫn cười nhưng lòng có phần hơi chua xót cho cái lưng già này.

Con mẹ nó.

Nhầm, này là thoại của hắn. Y không thể chửi bậy, không thể chửi bậy, tuyệt đối không thể chửi bậy, chuyện quan trọng phải nói ba lần.

Hôm nay không khí ngột ngạt đến khó chịu, chưa vào hạ mà thời tiết đã khiến người ta muốn tắt thở. Sảnh chầu nóng như lửa đổ, mặc dù đã đứng trong nhà có mái che nhưng vẫn nóng, một phần là vì màu hoàng kim chói loá đập thẳng vào mắt. Ai nấy trong điện đều cố gắng giấu sự khó chịu vào bên trong, kể cả Hoàng đế. Người nào người nấy mồ hôi mồ kê lăn cả người, thấm ướt áo lót bên trong.

- Thôi, bãi triều đi.

Đến Hoàng đế còn chịu không nổi mặc dù có người đứng hai bên quạt cho. Đứng bên trong đã vậy thì không biết bên ngoài ra sao. Nói đi nói lại cũng chỉ tội cho mấy người làm việc tay chân bình thường, không có ân huệ được hưởng bóng râm. Thời tiết này mà lao ra ngoài nắng chỉ có xỉu chứ không tỉnh nổi, đặc biệt là khoảng độ giờ ngọ. Đại Hưng vào mùa nóng sẽ vô cùng khó chịu, đến mức bình thường gặp là cãi nhau nảy lửa như các đại thần mà bây giờ cũng im vì nóng quá.

Tiếng "bãi triều" của Trác Xiển Ninh vang lên là sự giải thoát cho cả quân lẫn thần. Hoàng đế nhanh chân hơn hẳn mọi ngày, chắc chắn là đang nghĩ tới việc nhảy thẳng vào hồ tắm hạ nhiệt. Ngược lại, quan lại của ngài ấy cũng nhanh chân chạy thẳng về cơ quan vì nếu đứng ở đây thêm một giây phút nào nữa, họ sẽ phát điên.

Cứ tưởng là ở cơ quan sẽ ổn nhưng không. Nóng muốn chết! Nóng không làm việc nổi! Nếu bây giờ có cái hồ ở đây, hắn thề sẽ nhảy xuống luôn chứ chẳng màng tới hình tượng nữa. Đánh liều, Mẫn Hi lấy một tờ giấy trắng lớn, xếp thành quạt giấy để cứu nóng. Mấy người kia cũng chả khác hắn là bao. Có kẻ làm như hắn, cũng có người xin thật nhiều nước hay đi rửa mặt liên tục, nhiều đến mức Thượng Thư thấy phiền mà cho gã vác luôn chậu nước vào đây.


Hắn chả chịu nổi nữa, quạt cách mấy cũng không ăn thua. Mẫn Hi cởi bỏ một bên cúc áo trên viên lĩnh, kéo vạt áo ra nhẹ cho đỡ nóng. Nếu bình thường hắn làm chuyện này, chắc chắn hắn sẽ được một vé ra khỏi Hình bộ không khứ hồi ngay và luôn nhưng vì hôm nay nóng quá, Thượng Thư cũng thông cảm cho.

- Mấy giờ rồi nhỉ?

"Giữa giờ Ngọ, ráng lên, tầm đầu giờ Mùi là được về rồi." - Viên Phúc Khải đáp lời, vừa nói vừa nhìn ra ngoài cửa. Vừa nãy trống báo giờ vang lên, báo thời điểm hiện tại đã vào giữa trưa nắng, cũng là lúc cái nóng lên đến đỉnh điểm.

- Trời ơiii! Tra tấn, đây đích thị là tra tấn!

Mã Đức Anh gục mặt lên giấy tờ, kêu trời kêu đất. Viên Phúc Khải nhìn vậy mới thở dài: "Làm như mình ngài bị tra tấn vậy."

- Kiểu này chắc ta chết sớm quá, tới đó ngài nhất định phải phúng điếu 70 quán cho ta nhé.

Thị Lang xuỳ xuỳ, hất cái kẻ đang đu bám mình sang một bên rồi tiếp tục làm việc. Mặc cho Viên Phúc Khải có kêu gào bao nhiêu, Mã Đức Anh không mảy may quan tâm. Được cái tên này gào cũng biết điều lắm. Gào ra âm thanh đủ để cho cái khu vực này nghe thôi chứ không truyền đến sự yên tĩnh của Thượng Thư bên trong, thành ra tới giờ vẫn chưa thấy bóng Thuận Anh ra nhắc.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.