Đông Phong Bất Dữ

Chương 4: 4: Biểu Tự




Sau cái hôm đó, Mẫn Hi chính thức trở thành đồ nhi thân cận bên cạnh lão thầy đồ.

Ở cạnh hắn, nó cũng biết được một số thứ thú vị, như tên thật của sư tôn nó là Khúc Tự Tri chẳng hạn.

Lại nói đến ngày đó Khúc Tự Tri làm sao có thể thuyết phục Phác Minh Thành cho phép Phác Mẫn Hi được đi học, nó lại phải thuộc ở dạng chất.

Hôm ấy, Khúc Tự Tri tự vác thân cuốc bộ đường xa, đến tận nhà của hảo bằng hữu nói chuyện một chút.

Ai mà ngờ, hôm đấy lão ta lại qua xóm bên ăn nhậu, chỉ có lão bà ở nhà.

Hắn dùng lí lẽ thuyết phục, cũng may mẹ của Mẫn Hi là người khá dễ lung lay, nói không nhiều cũng đồng ý cho con đi học.

Phác Minh Thành kia nổi tiếng sợ vợ, đội vợ lên đầu, kì này nóc nhà đồng ý, chắc chắn lão ta sẽ đồng ý.

Nghĩ đến đây Khúc Tự Tri vui vẻ ra mặt, tưởng là tối nay về sẽ có một đêm sảng khoái có thể duỗi thẳng chân ra ngủ ngon lành.
Thế nhưng...
Đời hắn có thể nói là đen hơn chó mực, mấy vụ đàm đạo này cũng vậy.

Vừa thuyết phục được bà ta gật đầu rồi thì lão Minh Thành về tới.

Ông trời, người thương con một chút được không? - Khúc Tự Tri khóc thầm một chút, bên ngoài tay trái ôm lấy một bên ngực.

Khỏi bàn cũng biết, ngay sau khi Phác Minh Thành về, nghe tin bằng hữu tốt đến thuyết phục cho thằng nhỏ nhà mình đi học mà "cảm động" muốn rơi nước mắt.

Gã vội cầm lấy cây chổi ở góc nhà, bắt đầu màn đuổi bắt, vuốt ve anh yêu em với cha thầy đồ.

Khắp cả xóm vang lên tiếng chửi rủa của Phác Minh Thành kèm theo hình ảnh Khúc Tự Tri vừa chạy vừa dùng hai bàn tay che mông nhỏ, miệng liên tục bảo người kia xin hãy bình tĩnh lại.

Hắn thầm nghĩ, cái con trâu điên này vì sao mà lại lên cơn với hắn, hắn có làm gì sai đâu.

Mặc cho cha và thầy rượt nhau như mèo vờn chuột, Mẫn Hi vẫn ngồi một góc mân mê khóm hải đường mà sư tôn mình tặng cùng với hầu đồ.

Khúc Tự Tri liếc mắt sang hai đứa nhỏ kia, trong lòng xúc động muốn chết, phải thốt lên ba chữ "hảo đồ đệ".


Thầy bị đánh cuốn cuồn lên chạy, đồ nhi ngoan ngồi ngắm bông.
Bỗng chợt bên tai vang lên tiếng vị giang hồ đại hiệp họ Lê tên Phú nào đấy, đặc biệt là câu: được, hảo hán, hảo hán!
Cũng may có lão bà nhà gã, gã mới dịu xuống.

Phác Minh Thành cục súc đặt mông lên ghế tre, lực tác động tựa hồ khiến nó muốn gãy đôi.

Khúc Tự Tri đối diện với hắn mà nuốt nước bọt cái ực, đoạn từ từ dùng lí lẽ thuyết phục.

Thế quái nào đang nói giữa chừng thì cái gã ất ơ này lại lăn ra ngủ?
Khúc Tự Tri nhịn không được, cầm quyển sách đánh thẳng lên đầu gã ta.

Hắn cảm thấy đây là một sự xúc phạm, đen mặt lại, vả một phát khiến cho cả bà vợ kia cũng không kịp phản ứng.

Phác Minh Thành phản ứng khá nhanh, tỉnh dậy, nhưng vẫn còn trong trạng thái mê ngủ, đến độ thầy đồ nói gì cũng ừ ờ đồng ý.

Hắn phải nói là rất biết nắm bắt cơ hội, nhân lúc bạn mình mê ngủ mà tùy tiện nói, dẫn đến tên kia cũng tùy tiện đồng ý, rồi Mẫn Hi cũng từ cái tùy tiện đó mà trở thành đồ đệ của hắn luôn.

Chúa tể tranh thủ, ông hoàng nắm bắt vận mệnh, tổng tư lệnh chụp ếch.

Đúng như hắn đánh giá Mẫn Hi từ lần chạm mặt đầu tiên, đứa nhỏ này rất ham học.

Nó là đứa nổi trội nhất lớp, cũng là đứa hắn ưng ý nhất.

Bài giảng tới đâu thuộc tới đó, chữ viết phải nói là thuộc hàng rồng bay phượng múa các thứ.

Thoáng chốc dạy dỗ cũng được 7 năm, so với bé con nhỏ nhỏ xinh xinh kia, Mẫn Hi thời buổi bắt đầu dậy thì có muôn vạn khác biệt.

Cụ thể là đẹp trai hơn nhiều, nhưng thứ làm hắn để ý nhất vẫn là đôi mắt kia.

Hồi bé nhìn không kĩ, bây giờ lớn mới thấy rõ, đệ tử này của hắn mang cặp mắt phượng màu đỏ.

Trong nhân tướng học, người sở hữu giám sát quan phụng nhãn được xem là đắc thế.

Phụng nhãn tượng trưng cho sự thông tuệ.


Nói vậy cũng đúng, thằng nhóc này thông minh thật, không hề bịa đặt.

- Mẫn Hi.

Lúc này nó, à không, chàng đang đứng chép lại bài học.

Khúc Tự Tri nhìn một chút, đoạn cất tiếng gọi học trò.

Mẫn Hi vẫn là đứa ngoan ngoãn, tri thư đạt lễ, ít nhất là trong mắt hắn.

Chàng từ từ hạ bút, di gót đi rót một chén trà nóng, rồi lại tiến về phía sư tôn quỳ xuống kính trà.
- Sư tôn có việc chi căn dặn?
Hắn vui vẻ nhận lấy chén trà, song vẫn không giấu được nét sầu muộn trên gương mặt.

Nó khiến cho đồ nhi nhỏ của hắn bắt đầu lo lắng hơn.

Mẫn Hi chắp hai tay áo lại, khuỵ gối quỳ xuống trước mặt sư.

- Sư tôn, là đồ nhi làm sai chuyện gì sao?
- Không có, con lại đây.

Khúc Tự Tri hạ chén, tiến về phía thư án.

Hắn bây giờ cũng đã lớn tuổi, sáng nay bấm quẻ thấy mình không được bao lâu nữa.

Năm nay tuy Mẫn Hi cũng có chút chững chạc thế nhưng hắn vẫn không đành lòng bỏ nó lại giữa thế gian này.

Mực trong nghiên yên tĩnh được một lúc lại bị ngòi bút làm cho dao động nhẹ, tuyên chỉ trắng bây giờ được điểm xuyến lên vài nét chữ, thầy đồ đang muốn viết gì đây nhỉ.

- Sư tôn, đây là....!
Bút uyển chuyển lướt qua, để lại trên giấy trắng mấy nét chữ.


Mẫn Hi chăm chú theo dõi từng đường bút, bất quá sinh ra một cỗ khó hiểu từ trong lòng.

Chàng tiếp tục quan sát, đợi cho sư tôn viết xong hoàn toàn mới bắt đầu hỏi.

Trên bề mặt giấy Tuyên kia chỉ vỏn vẹn hai chữ, được viết theo lối hành thư, Thục Xuyên.

Khúc Tự Tri không đáp lời, ngẫm một chút thì năm nay Mẫn Hi được 15, theo lý đúng thì đến năm 20 tuế sẽ tiến hành quan lễ, ban tên tự, thế nhưng hắn không nghĩ mình sẽ sống được đến 5 năm nữa.

Nghĩ đến đây, hắn lại thở dài thêm lần nữa.

Năm xưa đi cùng với Mẫn Hi đến đây là chiếc khăn tay, cũng đến lúc nên trả lại cho thằng bé.

Có điều khi ấy trên khăn thêu 2 cặp chữ, một là cái húy danh của nó, chữ còn lại năm xưa không biết dùng sao, bây giờ lấy đặt tên tự cho nó cũng được đi.

- Con lớn rồi, sẽ có lúc rời xa vi sư, bây giờ ban cho con một cái tên tự trước được không?
Câu nói ấy tưởng chừng như quá bình thường, tuy nhiên Mẫn Hi này suy nghĩ quá sâu xa.

Không biết trong đầu chàng đang chứa cái thứ gì, chỉ thấy trước mắt hình ảnh thiếu niên quỳ gối xuống nền đất lạnh.

- Sư tôn, đồ nhi không biết mình làm sai chuyện gì nhưng vẫn là mong người thương xót, đừng đuổi học đồ nhi.

Khúc Tự Tri chớp chớp mắt, không hiểu cũng không muốn hiểu đệ tử mình nghĩ gì.

Lời nói của hắn bình thường chán, vậy mà thằng nhóc này tự động dịch ra thành hắn chuẩn bị đuổi nó cũng hay ghê.

Đôi lúc hắn thiết nghĩ nó đừng đi học nữa, đi viết tiểu thuyết giàu hơn đó.
Mà thôi, năm đó là hắn sống mái với Phác Minh Thành để kéo nó vào đường đèn sách mà, bây giờ bảo nó bỏ ngành cũng kì lắm.
- Chỉ là ban tên sớm một chút thôi, lời nào của ta nói là đuổi con đâu?
Mẫn Hi thẫn người, hoá ra mọi chuyện đơn giản hơn chàng nghĩ.

- Vốn dĩ là đến khi con vào gia quan mới đặt tên tự, nhưng mà sợ khi ấy ta....!
Sợ đến khi ấy ta lại không còn, cho nên đặt trước, sau này có làm lễ cũng đừng quên người thầy này.

Khúc Tự Tri nói nửa câu liền dừng lại, mớ hỗn độn ở vế sau nằm trong suy nghĩ, hắn sợ nếu hắn nói ra chuyện tuổi thọ của hắn còn tầm 3-4 năm nữa sẽ gây ra một cái gì đó trong lòng của đồ nhi, làm nó không chuyên tâm học hành nữa thì tan nát hết công sức dạy bảo bấy lâu nay à.

Mẫn Hi hừ nhẹ, đoạn tự mình đứng dậy, dán ánh mắt vào giấy mực.

- Thứ ta viết ra ở đây, bây giờ thuộc về con, say này trừ vi sư, phụ mẫu và bản thân con, đừng để ai gọi con bằng tên huý nữa.
Trước mắt chàng vẫn là chữ Thục Xuyên ấy, có lẽ sư tôn muốn ban chàng cái tên này thật.


Nghe thoáng qua thì đây có chút gì gọi là nữ tính đi, nhưng thôi kệ, người đời biết chàng là một nam nhân chính cống thẳng băng như cái đầu bút thì được rồi.

Nhìn được một lúc, chàng đột nhiên nhớ ra một chuyện cần phải nói, Mẫn Hi hít sâu, đoạn.
- Sư tôn, có lẽ con sẽ tham gia kỳ khoa cử năm nay.
Khúc Tự Tri ban đầu có chút bất ngờ, song cuối cùng vẫn là vui vẻ mỉm cười.

Hắn biết sẽ có ngày nó lên kinh đo nhưng lại không nghĩ học trò lại muốn đi thi sớm như vậy.
- Cũng được, khi nào đi nhớ sang đánh chén một bữa với vi sư, coi như là tiệc tiễn con đi.

Giữa hai thầy trò có thể nói là không có khoảng cách hoặc nếu có thì nó thật sự rất nhỏ, không đáng kể mấy.

Mẫn Hi nghe vậy cũng chỉ biết cười cười, sợ là đánh chén say lên sẽ làm ra chuyện gì đó khó có thể chấp nhận trong lúc không kiểm soát được thôi.

- Sư tôn, đồ nhi không biết uống rượu mà.
Tự Tri tặc lưỡi, tên nhóc này cứ duy trì như thế thì không biết mốt ăn nói với nhà vợ nó ra sao đây.

Ở với con ma men Phác Minh Thành mà một giọt rượu cũng không đụng đến, thấy cũng lạ mà thôi cũng kệ, có gì sau này bảo cha nó phụ đạo thêm khoảng này cho nó, thịt tươi non mềm quá cũng chán.

Nói qua nói lại thêm vài ba câu, hắn nhìn ra bên ngoài, không biết từ lúc nào mà đã xuống bóng rồi.

Khúc Tự Tri có chút mệt mỏi, thiết nghĩ cũng đã đến lúc nên đi nghỉ, hắn bây giờ mới nhớ đến việc nhà mình còn một đứa hầu đồ, hắn cất tiếng gọi nó vào.

- Ngươi đưa Mẫn Hi về đi.

7 năm trôi qua tuy nhiên tác phong vẫn còn nhanh nhẹn, hầu đồ nghe thầy gọi liền chạy đến.

Gã vâng một tiếng, đoạn lấy cái ô vừa mua ở phố huyện ban sáng ra.

Bên tai gã có tiếng mưa nhỏ rơi phảng phất, cơn mưa chắc cũng không to lắm đâu, song gã thấy mang ô vẫn tốt hơn, tránh bẩn y phục.

Thi lễ với sư tôn xong xuôi, chàng cùng hắn đi về dưới tán ô nhỏ, ở giữa màn đêm có đôi người đi dưới mưa, lại thêm cả mấy cánh hải đường bay bay.

Khung cảnh ấy, người ngoài nhìn vào phải nói là lãng mạn tột cùng của đôi tình nhân dắt tay nhau dạ du, trên đường đi tâm tình cười cười nói nói hoà nhã.

Ây, tuyệt đẹp!
Đó là cho đến khi có người mắt mờ nhìn ra hai cái bạch y phất phơ trong đêm.

- Đù má, cứu, gặp quỷ!!!!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.