Đông Phong Hí Liễu (Gió Đông Vờn Liễu)

Chương 3



Phong Thập Nhị thề rằng hắn hoàn toàn chưa kịp chuẩn bị gì thì đã bị người kéo vào bên trong cánh cửa. Vì thế nên vừa tiến vào hắn liền hối hận không thôi, ai mà ngờ được ở trong cái nơi tối đen như mực kia lại chính là tên hang ổ của tên khốn kiếp nào đó chứ. Không phải là hắn vừa mới thoát khỏi sự truy bắt của một đám người đã bị người lôi vào một cái hang sói khác đi.

“Đây là đâu?” Phong Thập Nhị ở trong bóng tối thủ thế chuẩn bị tư tưởng, chỉ cần đối phương bên kia có bất cứ biến động gì, hắn sẽ không ngần ngại thưởng cho bọn chúng vài thứ hay ho.

‘Xẹt’

Trong bóng tối lóe lên một đốm lửa nhỏ, chỉ một chốc sau, ánh sáng tràn lan ra khắp xung quanh, rốt cuộc Phong Thập Nhị có thể thấy được diện mạo của đối phương. Người nọ miệng cười toe toét, vẻ mặt thập phần say mê, chỉ thiếu mỗi nước trực tiếp vứt đèn trên tay mà bổ nhào tới hắn mà thôi.

“Mỹ nhân~~! Không ngờ người cứu ngươi lại là tại hạ, hắc hắc, mỹ nhân có cảm động hay không? Tại hạ không ngại nếu mỹ nhân muốn lấy thân báo đáp đâu. Tất nhiên, nếu mỹ nhân muốn theo tại hạ về nhà thì đích thực là một chuyện tốt đẹp không gì sánh được rồi!”

Liễu Vô Thường ở bên kia thao thao bất tuyệt như nước sông Trường Giang đổ về biển lớn, mà Phong Thập Nhị ở bên này thật sự không muốn ở lại chỗ này để bị giày vò thêm. Có trời mới biết, tại sao người này đã trúng ‘Không sơn vô ảnh châm’ mà vẫn còn có thể bình an vô sự ở đây nói những lời nhàm chán như vậy.

Nhìn thấy nam nhân cầm đèn trước mặt kia đang từ từ đi tới, Phong Thập Nhị lùi về phía sau một chút… Thế nhưng vừa rồi khi bước vào bên trong hắn lại hoàn toàn không để ý cửa ra ở chỗ nào, nhìn trái nhìn phải một hồi, xung quanh vẫn chỉ là một mảnh tối đen, căn bản là không thể nào xác định được mình đang ở chỗ nào.

“Mỹ nhân, người cứ thụt lùi để làm cái gì, bên kia là vách tường nha. Nào nào, lại đây, ta đã chuẩn bị lễ vật ra mặt cho ngươi a!”

Ai muốn lễ vật quỷ quái của hắn chứ. Phong Thập Nhị hiện tại chỉ nghĩ làm sao có thể thoát khỏi cái chốn kỳ dị này.

“Đứng ở đó đừng nhúc nhích, nếu còn bước tới một bước, đừng trách ta không khách khí.”

Lưng Phong Thập Nhị khẽ chạm vào vách tường, điều này chứng minh lời Liễu Vô Thường vừa nói là sự thật. Phong Thập Nhị thầm mắng một tiếng trong lòng, trên tay xuất ra ‘Không sơn vô ảnh châm’ vẫn luôn mang theo bên người. Kỳ lạ, rõ ràng mình vừa từ bên đó đi vào, tại sao bây giờ lại thành vách tường được.

Liễu Vô Thường trái lại vô cùng hợp tác mà dừng bước, không hề tiến tới chỗ Phong Thập Nhị nữa. Chờ Phong Thập Nhị hơi hơi hòa hoãn khẩu khí, hắn mới xoay người, đặt chiếc đèn lên trên mặt bàn, bỏ chụp đèn ra. Cả căn phòng lập tức bừng sáng.

Lúc này, Phong Thập Nhị mới nhìn rõ gian phòng mà mình đang đứng.

Khó trách hiện tại rõ ràng đang là ban ngày ban mặt, thế mà vừa tiến vào đây đã như lọt vào bóng đêm, hoàn toàn không có lấy một tia sáng nào.

Nhờ vào ánh sáng tỏa ra từ ngọn đèn, Phong Thập Nhị nhận ra, bốn phía xung quanh cùng với hai mặt trên dưới của gian phòng này đều được bao bằng tường kín. Về lý mà nói, những chỗ như thế này không nên thắp đèn, mình và đối phương cũng không có khả năng bình yên mà đứng ở đây.

Phong Thập Nhi nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Liễu Vô Thường vẫn đang hi hi ha ha cười cượt.

“Ngươi muốn làm gì?”

Liễu Vô Thường ngồi xuống cái ghế bên cạnh bàn, trang nhã mời mọc.

“Ngồi đi, mỹ nhân chạy lâu như vậy, hẳn là mệt lắm rồi. Chỗ này rất an toàn, tạm nghỉ ngơi một lúc rồi lại đi.”

Phong Thập Nhị nhìn bộ dạng tùy tiện của Liễu Vô Thường, xem ra cũng không giống tên ác ôn cứ gặp mình là nhào tới lúc trước. Mặc dù trong lòng vẫn còn nghi hoặc, thế nhưng… nói thật thì hắn hiện tại đang mệt chết đi được.

Ngồi xuống ghế đối diện với Liễu Vô Thường, Phong Thập Nhị nhất thời cảm thấy gân cốt rã rời. Từ ngày bắt đầu hành trình đi lên phía Bắc tới nay, cũng chưa từng gặp phải sự việc nào xui xẻo đến như thế, người dân cả thành Dương Châu cư nhiên như phát điên đuổi theo hắn khắp mọi nẻo đường. Hắn rốt cuộc đã đắc tội thần thánh phương nào? Phong Thập Nhị càng nghĩ càng không tìm ra được lý do.

Liễu Vô Thường thân thiết nhìn Phong Thập Nhị đang thoáng cúi đầu trầm tư ở trước mặt. Ai nha~, xem ra mỹ nhân của hắn thực sự là hoàn toàn không coi sự quyến rũ của Liễu Vô Thường hắn ra gì nha!

“Ta nói, mỹ nhân, ngươi thực sự khiến ta thương tâm mà. Liễu Vô Thường ta đây vì ngươi mà từ Kinh thành ngàn dặm xa xôi tới nơi này đón ngươi, chẳng lẽ người lại không có chút cảm kích nào?”

Lời nói của Liễu Vô Thường chặt đứt mạch suy nghĩ trong đầu Phong Thập Nhị, hắn ngẩng đầu ném cho người nọ một ánh nhìn khinh bỉ. Cơ bản là hắn cũng không nhớ mình có từng nhờ tên này tới đón a.

“Muốn tiền – không có, muốn người – không được, muốn mạng – không thể”. Đây chính là tôn chỉ hành sự của Phong Thập Nhị. Tiền là vận mệnh của hắn, thân thể là mặt mũi hắn, tính mệnh là vốn liếng của hắn, thiếu một cái thì Phong Thập Nhị hắn không thể tiếp tục đi lại trên giang hồ, kẻ nào muốn tranh cướp, trước cứ đem mạng giao cho hắn đã, sau đó hắn sẽ cân nhắc tiếp thử xem sao.

Liễu Vô Thường vươn tay móng heo định sờ sờ lên ống tay của Phong Thập Nhị. Đúng lúc này, một đạo hàn quang bất chợt lóe lên, một cây ngân châm trực tiếp nhắm thẳng hướng đầu ngón tay của Liễu Vô Thường phóng tới, suýt chút nữa thì…

“Ai nha, ai nha, mỹ nhân, tay đứt ruột xót nha, nếu như châm này cắm vào tay ta…”

“Cất kỹ cái móng heo của ngươi lại, lần sau cũng không phải chỉ đơn giản là châm nữa đâu.”

Liễu Vô Thường hì hì cười, rụt tay trở lại, lưu luyến mà nhìn người ngồi đối diện mình, sờ không tới, ăn không được, tư vị này đích thực là một sự giày vò…

Bị người nhìn chằm chằm như thể muốn xuyên vào tận xương cốt như thế, bất kể là ai cũng sẽ không được tự nhiên, huống chi lúc này bên tai Phong Thập Nhị còn không ngừng vang lên những tiếng ‘mỹ nhân, mỹ nhân’ ngọt đến phát ngấy của người nọ. Phong Thập Nhị chưa bao giờ nghĩ rằng mình là một người có tình nhẫn nại, vì thế, sau một khoảng thời gian đủ để uống một chén trà, hắn rốt cuộc nhịn không được mà đứng lên.

“Ta nghỉ đủ rồi, đi trước!”

Liễu Vô Thường ngẩng mặt, dưới ánh nến khóe miệng hắn bất chợt có cái gì đó dường như lóe sáng lên, sau đó hắn tao nhã tao nhã rút khăn tay đưa lên lau sạch. Chứng kiến một màn này, Phong Thập Nhị dám khẳng định, thứ vừa lập lòe phát sáng kia chính là… (nước miếng:v:v)

Nhẫn! So đo với một tên sắc lang hỗn đản là không đáng!

“Vội vã như vậy?”

Tiền cần thu còn chưa thu được, việc phải làm cũng vẫn chưa làm, chỗ này, dù là một khắc hắn cũng không muốn nấn ná thêm nữa. Phong Thập Nhị lạnh mặt nhìn Liễu Vô Thường.

“Đi hay không?” Một câu thôi, tên kia nếu dám nói ‘không đi’, hắn nhất định sẽ không do dự mà sử dụng tất cả độc dược mang theo trên người, hắn không tin lần này tên hỗn đản kia lại vẫn còn có thể bình an vô sự.

Liễu Vô Thường nhìn sắc mặt trầm trọng của Phong Thập Nhị liền biết, nếu như mình còn tiếp tục dây dưa sẽ làm cho đối phương nổi nóng. Hiện tại cứng rắn giữ người cũng không có lợi gì, vì thế, hắn lắp lại chụp đèn, một lần nữa lại xách đèn đứng lên.

“Mỹ nhân nói sao thì Vô Thường làm vậy, đi thôi.”

Phong Thập Nhị đi theo phía sau Liễu Vô Thường tới nơi mà mình vừa bước vào lúc trước, chỉ thấy đối phương xoay xoay một cái gì đó, thế rồi một tia sáng bất chợt chiếu vào. Trong lúc nhất thời Phong Thập Nhị không kịp thích ứng với luồng sáng quá mức mãnh liệt, vừa định vươn tay che mắt lại bị Liễu Vô Thường một phen chụp lấy, dùng sức kéo đi.

“Đi bên này…”

Phong Thập Nhị còn nhớ thời điểm Liễu Vô Thường to gan lớn mật kia vươn tay kéo lấy tay hắn, hắn đã lập tức xuất ra ‘Không sơn vô ảnh châm’ vẫn nắm trong tay, nhưng hắn lại không biết cuối cùng vì sao chính hắn lại là người trúng chiêu?

Phong Thập Nhị bị người ôm ngang eo thì âm thầm nghiến răng nghiến lợi suy tính sau khi giải được độc sẽ xử lý tên Liễu Vô Thường đang lợi dụng việc ôm hắn mà sờ trên sờ dưới, liên tục ăn đậu hũ kia như thế nào.

Tên hỗn đản này luôn miệng nói là lỗi của mình, cho nên muốn đích thân chiếu cố săn sóc cho hắn, kỳ thực chính là dựa vào mỹ danh chiếu cố kia mà thực hiện những hành vi dâm tà vô cùng đáng khinh bỉ.

Phong Thập Nhị quyết định, chờ khi giải quyết xong việc lần này, hắn chắc chắn phải đùa giỡn tên mặt người dạ thú này tới chết!

“Ngươi bỏ cái tay bẩn thỉu của ngươi ra, ta tự đi!” Không thể nhịn được nữa, cũng không cần phải nhịn nữa, Phong Thập Nhị rốt cuộc rống lên.

Mà lúc này, Liễu Vô Thường quay sang nhìn Phong Thập Nhị, nở một nụ cười vô cùng sáng lạn, thế nhưng hai tay vẫn dính chặt trên lưng của đối phương.

“Ai nha, mỹ nhân không cần e thẹn, hai chúng ta đều là nam nhân a!”

Nếu là người khác ôm hắn, có lẽ hắn còn có thể nhẫn nhịn một – hai canh giờ. Thế nhưng, duy chỉ có Liễu Vô Thường, cho dù nửa khắc Phong Thập Nhị cũng không thể nhịn nổi!

Vươn tay thò vào túi áo kiểm tra xem còn bao nhiêu ‘thứ’, nhưng hắn nhanh chóng phát hiện, mấy món đồ thiếp thân vốn có trên người đã không cánh mà bay. Phong Thập Nhị lập tức đen mặt, không cần nói cũng biết, từ lúc bọn họ gặp nhau cho tới bây giờ, người có thể động tay động chân với hắn chỉ có một mà thôi!

“Đồ của ta đâu?” Đây chính là những vật phòng thân mà bình thường hắn sẽ mang theo lúc xuất môn, không có mấy cái đó, hắn làm sao có thể ung dung một đường đi tới kinh thành?

“Cái gì?” Liễu Vô Thường tiếp tục giả ngu ăn đậu hũ, bộ dạng thích thú vô cùng.

Tính cách bạo lực trăm năm hiếm thấy của Phong Thập Nhị bắt đầu phát tác. Mười mấy năm qua, cũng không có được mấy người đủ khả năng làm cho hắn nổi nóng đâu. Trên đất Giang Nam, Phong Thập Nhị chính là một từ đại diện cho tội ác, tuy rằng dựa vào uy danh của phụ mẫu trên khắp chốn giang hồ cùng triều chính, hắn cũng chiếm được không ít tiện nghi… Thế nhưng đối với Phong Thập Nhị mà nói, cái đáng giá nhất làm nên tên tuổi lẫy lừng của hắn, phải là ‘khả năng’. Hắn có đủ khả năng để hung hăng càn quấy, để tiêu diêu tự tại và khoái hoạt rong chơi. Chính là… vì sao cái tên Liễu Vô Thường này lại xuất hiện trước mặt hắn chứ!

Người có thể bình yên vô sự dưới độc chiêu của hắn, khắp chốn dân dã cho đến cung đình, hiện nay cũng không có nổi mấy người, mà tên Liễu Vô Thường này lại còn liên tục thoát được những hai lần!

Đáng giận! Rốt cuộc phải làm gì mới có thể đập chết cái con rệp khiến người ta cực kỳ chán ghét này cơ chứ!

“Đừng có giả ngu với lão tử, đồ trên người của ta.”

“A, ngươi là nói mấy cái chai lọ gì đó kia sao, ở đây này.” Liễu Vô Thường vẫn là vẻ mặt tươi cười, chìa ra một cái túi nho nhỏ.

Thực sự là một cái túi rất nhỏ. Cái túi này căn bản không thể đựng hết bốn mươi chín cái bình trên người hắn được, trừ khi…

“Ngươi… Bình dược của ta đâu?”

“Ném rồi, mang nhiều chai lọ như thế, mỹ nhân không thấy bất tiện lắm sao.”

Không có phương tiện để hạ độc thủ, sắc mặt Phong Thập Nhị càng thêm xám xịt, bộ dạng tựa hồ chuẩn bị bạo phát. Sự thực đã rành rành bày ra trước mặt, tất cả bảo bối của hắn đều bị cái tên đần độn này đổ vào chung một chỗ.

Hỏng… Hỏng hết rồi… Phong Thập Nhị không thể hiểu nổi Liễu Vô Thường này là ngu thật hay ngu giả vờ. Chỉ cần là người có một chút hiểu biết sơ sơ về dược lý đều biết vạn vật tương khắc, độc với độc cũng thế thôi. Bao nhiêu năm nay, hắn vất vả lắm mới thu thập được nhiều bảo bối như thế, ấy vậy mà bây giờ tất cả đều nằm trong cái túi nhỏ xíu của tên Liễu Vô Thường kia, hoàn toàn bị hủy hoại rồi…

“Ngươi… khá lắm, Liễu Vô Thường!”

Phong Thập Nhị cố sức tránh né thoát khỏi Liễu Vô Thường, toàn bộ dược đã bị tên kia hủy, đương nhiên giải dược hắn cần hiện tại cũng không có khả năng còn, lúc này cũng không thể đi về tìm sư phụ nhờ phối giải dược, căn bản là không có thời gian vòng về phía Nam rồi lại ngược lên kinh một lần nữa a! May là ‘Không sơn vô ảnh châm’ này độc tính cũng không cao, chỉ cần cố gắng chống đỡ qua ba ngày là sẽ không có chuyện gì.

Liễu Vô Thường thấy Phong Thập Nhị tức giận, bày ra vẻ mặt nghi hoặc làm bộ như không biết đối phương đang buồn bực chuyện gì.

“Mỹ nhân, làm sao vậy?”

Làm sao? Phong Thập Nhị quay đầu nhìn người bên cạnh, khẽ nhếch miệng một cái.

“Còn làm sao? Ta trúng độc, chẳng phải chuyện này ngươi biết rất rõ à?” Hắn không hiểu vì sao ngân châm xuất ra từ trên tay mình thế mà lại trong nháy mắt bắn ngược trở lại người hắn, nhưng hắn có thể khẳng định đây chắc chắn là trò quỷ của Liễu Vô Thường.

Nếu không phải hiện tại toàn thân hắn không thể nhúc nhích vì trúng độc, thêm nữa khắp người lại đau nhức như kim châm thì hắn có thể mặc cho tên khốn kia làm xằng làm bậy hay sao? Cái tên hỗn đản không ngừng bám dính trên người hắn này đúng là không chặt thành tám miếng không thể được mà.

“Độc của ngươi mà ngươi không có thuốc giải?”

Nụ cười trên mặt Phong Thập Nhị lại càng quỷ dị.

“Giải dược? Ở ngay trong cái túi nho nhỏ của ngươi đó. Nếu như ngươi thực sự đã trộn tất cả dược vào cùng một chỗ, vậy chắc chắn bên trong cái túi kia có Hạc Đỉnh Hồng, ngươi khẳng định ta có thể coi nó như giải dược mà ăn vào?”

“Vậy à, thật đáng tiếc, phải làm sao bây giờ?”

Phong Thập Nhị thề rằng một lời này đã hoàn toàn chứng minh được tên Liễu Vô Thường chết tiệt kia đích thực là cố ý hủy hoại bảo bối của hắn mà! Tên này quả thực đang trả thù vì hai lần hạ độc lúc trước của hắn a!

Liễu Vô Thường thừa nhận mình không phải người có tấm lòng bao la rộng lớn, thế nhưng hắn cũng không phải là kẻ tính toán so đo. Thông thường, nếu đối phó với người bình thường, hắn đương nhiên sẽ lấy oán báo oán, thế nhưng, dưới những tình huống đặc biệt, chắc chắn sẽ có phương thức xử trí khác biệt hơn.

Mà vừa vặn, Phong Thập Nhị đối với Liễu Vô Thường mà nói, chính là một người phi thường phi thường đặc biệt.

Phong Thập Nhị run rẩy vươn tay muốn bóp cổ Liễu Vô Thường, mặc dù hiện tại thân thể hoàn toàn vô lực nhưng lý trí của Phong Thập Nhị lúc này đã cháy rụi không còn một mảnh rồi. Hắn cảm thấy, không tiêu diệt tên vương bát đản này thì thực không thể nào chịu nổi!

Nhưng thời điểm hiện tại trong mắt Liễu Vô Thường, trừ bỏ vẻ mặt có chút cổ quái thì hành động vươn tay của Phong Thập Nhị kia quả thực cực kỳ giống một cử chỉ phiếm tình mời gọi. Vì thế trong lòng không khỏi rung động một hồi, hắn quyết định triệt để bỏ qua sắc mặt của đối phương, vui vẻ tiếp nhận vòng tay vừa ôm lấy cổ mình kia, đồng thời cũng mạnh mẽ siết chặt người kia vào trong ngực.

Mỹ nhân yêu dấu a~! Thực sự là vạn năm khó gặp, rốt cuộc mỹ nhân của hắn cũng đã nhìn thấu chân tâm của hắn rồi.

Phong Thập Nhi lúc này toàn thân vô lực, vừa bị người ôm lại hận đến nghiến răng, ấm ức không gì sánh được mà mãnh liệt hít khí.

“Liễu huynh quả thực là có diễm phúc. Tuy rằng Niên mỗ biết hiện tại không nên quấy rầy tới Liễu huynh, nhưng là…”

Sự xuất hiện của Niên Đào, đối với Phong Thập Nhị mà nói chính là hiện thân của thánh thần cứu thế không thể nghi ngờ. Nhưng mà người nọ đối với Liễu Vô Thường đích thực lại là một tên Trình Giảo Kim giữa đường phá hư chuyện tốt của người khác.

Liễu Vô Thường ôm lấy Phong Thập Nhị, nhìn về phía Niên Đào lúc này đang đứng cách đó khoảng chừng năm thước.

“Tại hạ thực không biết Niên huynh còn có chuyện gì cần tại hạ tương trợ nữa?”

Tuy rằng đầy mặt Liễu Vô Thường là ý cười, thế nhưng dường như Niên Đào lại cảm nhận được chút gì đó không vui ở trong lời nói của đối phương. Nhưng Niên Đào một đường chạy lần mò tìm tới đây, còn không phải bởi vì Phong Thập Nhị mà Liễu Vô thương đang ôm trong ngực đó sao?

“Không, Liễu huynh đã giúp tại hạ rồi.” Niên Đào cười cười bước tới gần, “Hiện tại, làm phiền Liễu huynh giao Phong gia thập nhị thiếu cho tại hạ.”

Liễu Vô Thường cả kinh, theo bản năng ôm chặt lấy Phong Thập Nhị đang vô lực xụi lơ ở trong lòng mình, trên mặt thế nhưng vẫn là một vẻ vân đạm phong khinh mà cười tươi như hoa cúc.

“Tại hạ ngu dốt, không hiểu Niên huynh nói giao Phong gia thập nhị thiếu cho ngươi là có ý gì.”

Rõ ràng là một câu hỏi, nhưng ngữ khí của hắn lại hoàn toàn không có ý hỏi thăm.

Bởi vì độc phát trên người mà Phong Thập Nhị không ngừng đau đớn, lại đang nghĩ xem làm thế nào để phớt lờ hoàn cảnh hiện tại của mình, nhưng không cách nào bỏ qua được lời phát ngôn xằng bậy của nam nhân xa lạ đang đứng cách hắn vài thước kia.

Vốn tưởng thánh nhân tới cứu, hiện tại xem ra cũng chỉ là một tên tiểu nhân bỉ ổi muốn chiếm tiện nghi của người khác mà thôi.

Niên Đào đối phới phản ứng của Liễu Vô Thường cũng không có bất ngờ gì lớn, chỉ đơn giản cười một tiếng.

“Hiện tại, bách tính toàn thành vì sao lại khắp nơi lùng sục Phong gia thập nhị thiếu, chắc hẳn Liễu huynh đã quá rõ ràng rồi. Đường đường Liễu đại công tử của Liễu gia nhất định là sẽ không động tâm trước mấy đồng bạc lẻ, thế nhưng… Liễu huynh đây hẳn là vẫn chưa quên mũi tên hôm trước đúng không.”

Câu nói sau cùng, Niên Đào tận lực đè thấp âm thanh, mà Liễu Vô Thường lại không ngờ Niên Đào cư nhiên biết đến việc này, bất giác thối lui về phía sau lưng một bước, vô thanh vô tức thu lại ý cười vẫn luôn treo trên môi từ nãy tới giờ.

Tên hôn quân kia thế mà cũng nhắm tới mỹ nhân của hắn?

Rất ít người có thể nhìn thấy được gương mặt đứng đắn không chút tươi cười của Liễu Vô Thường, ấy vậy mà Niên Đào lại là một người trong số những những người ấy.

Thực tế thì một hoa hoa công tử tiếng xấu lan xa, ở trong mắt người bình thường, cho dù có đứng đắn nghiêm chỉnh hơn nữa thì cũng không thể xóa bỏ đi dáng vẻ lưu manh vốn có của mình.

Thế nhưng Niên Đào lại không phải người bình thường, mà Liễu Vô Thường cũng không phải một hoa hoa công tử đơn giản. Cho nên, sự nghiêm túc của đối phương trong một khoảnh khắc đó khiến cho Niên Đào theo bản năng mà phát động cảnh giác toàn thân. Bị một nam nhân dùng ánh mắt sắc bén mãnh liệt bắn phá như thế, bất cứ ai cũng sẽ khẩn trương và căng thẳng thôi.

Nhưng mà ngay sau đó, Liễu Vô Thường buông Phong Thập Nhị ở trong ngực ra, hì hì cười mà đi tới chỗ Niên Đào.

“Niên huynh, nghiêm túc như thế làm gì, không phải là Niên đại tiểu thư coi trọng Thập nhị thiếu của nhà chúng ta sao? Nói sớm một chút, để ta tự mình dẫn người tới cửa không phải ổn rồi à.”

Theo dõi từng bước chân ngày một tới gần của Liễu Vô Thường, hai mắt Niên Đào vẫn chưa từng rời khỏi thân thể đối phương. Mãi cho đến khi người nọ một tay chắc nịch đặt lên bả vai mình, tay còn lại vòng qua thắt lưng ôm lấy, hắn mới kịp thời phản ứng…

Đối phương chính là ‘dâm ma’ trai gái đều xơi tuốt – Liễu gia – Liễu Vô Thường nha! Xấu hổ và giả vờ lơ đễnh thối lui mấy bước, Niên Đào có chút không được tự nhiên mà nhéo nhéo mặt mình.

“Gia tỷ yêu cầu rất cao, lần kén rể này vốn dĩ không phải là điều nàng mong muốn, giữa đường gặp được Phong nhị thiếu rồi nhất kiến chung tình cũng chỉ là chuyện ngẫu nhiên. Nhưng nếu nàng đã thích, lại còn trước mặt mọi người mà ra giá hậu hĩnh như vậy, tại hạ thân làm thứ tử Niên gia há lại có thể xem thường.”

Niên Đào vừa thoát khỏi ma trảo của Liễu Vô Thường, vừa ngẩng đầu lại thấy đối phương đang có xu hướng sáp lại gần đây, vì thế liền nhích sang bên cạnh thêm hai bước, nói, “Tại hạ cũng biết Liễu huynh ái mộ Phong gia… thập nhị thiếu. Chỉ là… mong huynh lượng thứ cho.”

Liễu Vô Thường thấy Niên Đào liên tục thối lui thì ý cười trên môi lại càng mang theo một tia suỗng sã.

“Nam – nữ hoan ái vỗn là chuyện thường tình trên khắp thế gian, tại hạ lẽ nào lại là kẻ không biết lý lẽ hay sao. Chỉ là Phong thập nhị thiếu có chút giao tình với Liễu gia, thêm nữa Thập Nhị cũng không biết rõ về Niên đại tiểu thư nhiều lắm. Cho nên, tại hạ thực lo lắng, ngày sau đến lúc nam hối hận – nữ oán thán thì bất kể đối với Niên đại nhân hay là Phong gia ở Giang Nam đều chẳng hay ho gì.”

Những lời Liễu Vô Thường nói ra vô cùng đúng tính hợp lý, Niên Đào căn bản không thể chống đỡ được. Vì thế chỉ đành cố sức giữ vững ý chí bản thân, gọi gia đinh ở phía sau chạy tới.

“Lời Liễu huynh nói thực là chí lý, nhưng tại hạ cảm thấy vẫn nên để Phong gia thập nhị thiếu gặp gỡ gia tỷ trước. Mọi sự chờ sau khi hai người bọn họ gặp nhau rồi sẽ định đoạt cũng không chậm trễ mà.” Nói xong, hắn liền hạ lệnh cho đám gia đinh xông tới bắt người.

Nhưng là đám gia định vừa định động thủ, Liễu Vô Thương bất chợt bày ra vẻ mặt kinh hãi ngăn cản bọn chúng lại.

“Khoan đã, tại hạ chỉ muốn khuyên các người, đừng nên đụng vào bất cứ cái gì ở trên người hắn.”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người xung quanh đều phát hoảng. Niên Đào bất giác sinh nghi.

“Làm sao?”

Liễu Vô Thường thở dài, nói, “Thực không giấu gì Niên huynh, hiện nay Phong Thập Nhị đã trúng ‘Không sơn vô ảnh châm’, lúc tại hạ lục soát thân thể hắn, đã vô ý đổ luôn cả mấy cái bình dược loạn thất bát tao nào đó lên người hắn rồi. Tại hạ lúc trước đã dùng Linh Chi thảo, cho nên bách độc bất xâm, hoàn toàn vô sự, thế nhưng…”

Lời vừa nói ra, tất cả đám người có mặt tại hiện trường đều vội vàng thối lui mười bước. Bản thân Niên Đào cũng là sắc mặt tái nhợt.

“Vậy… Vậy thì, xin Liễu huynh mang theo Phong gia thập nhị thiếu tới Niên phủ. Có được hay không?” Mồ hôi lạnh tứa ra từng trận, Niên Đào vốn dĩ cho rằng bộ dạng hiện tại của Phong Thập Nhị nhất định là do Liễu Vô Thường âm thầm hạ thủ, thế nhưng lại không ngờ tên họ Liễu kia cư nhiên dùng tới thủ đoạn bỉ ối đến mức độ này.

Liễu Vô Thường không có ý kiến gì, chủ ý của Niên Đào hắn hiển nhiên hiểu rõ hơn ai hết. Mình vốn là người mà họ Niên kia cực lực muốn loại bỏ, một khi Phong Thập Nhị đã nằm trong tay hắn, đương nhiên hắn sẽ không thể để mình nấn ná thêm, tránh cho rắc rối lại nảy sinh nữa.

Nhưng mà… Liễu Vô Thường hắn há lại là người dễ bị người khác to mồm dọa chạy hay sao, sao lại có thể cung kính hai tay dâng mỹ nhân của hắn vừa mới giành được cho kẻ khác?

“Vậy… Tại hạ sẽ phải làm phiền Niên đại nhân?” Liễu Vô Thường cười cười, lại thản nhiên bước thêm mấy bước về phía Niên Đào.

“Liễu, Liễu huynh, đưa Phong gia thập nhị thiếu về Niên phủ quan trọng hơn.”

Liễu Vô Thường dừng bước, gật đầu, lại xoay người đi đến chỗ Phong Thập Nhị, cúi mình ôm lấy người lên.

“Ai nha~ Độc kia sao lại lợi hại như vậy, Thập Nhị mỹ nhân, ngươi cố gắng chống đỡ một chút a.”

Phong Thập Nhị bị Liễu Vô Thường ôm thì toàn thân run rẩy, răng cũng đập vào nhau cạch cạch, nhưng hai tay vô lực chỉ đành buông thõng xuống. Mà Liễu Vô Thường vội vàng ôm người vào trong ngực, đẩy nhanh tốc độ bước chân, nhanh chóng chạy theo đám người Niên Đào đi về Niên phủ.

Hai mắt Phong Thập Nhị đỏ sọc, tuy rằng hắn trúng độc đến mức cảm thấy lý trí mất kiểm soát hơn phân nửa, thế nhưng… mắt hắn vẫn không mù. Hắn thề rằng, tên hỗn đản Liễu gia đáng bị kéo đi diễu phố hành hung cả mấy trăm lần này, mặc dù biểu tình vẫn thập phần khách sáo, thế nhưng nụ cười đắc ý khi thực hiện được gian kế kia hắn nhìn được thật rõ ràng.

Muốn ám hại người ta, cuối cùng chính mình lại trúng độc. Cái này là nghiệp chướng do chính Phong Thập Nhị tự vả vào miệng mình, lúc này có tự trách bao nhiêu lần thì cũng hoàn toàn vô dụng.

Thế nhưng, vì cái gì chuyện chung thân đại sự của mình lại bị một tên dâm ma và một nam nhân xa lạ chưa từng gặp mặt tùy tiện sắp đặt. Cái gì cũng có thể nhẫn nhịn, nhưng cái này thì không thể nha! Hiện tại Phong Thập Nhị đã giận đến phát run, hai mắt dần dân dâng lên sát khí, chỉ cần hồi phục một chút, hắn nhất định sẽ giết chết tên nam nhân đáng ghét này!

“Xin làm phiền Liễu huynh một chút, nhanh chóng đưa Phong Thập Nhị tới Niên phủ, tại hạ sẽ cho người đi mời đại phu đến.” Niên Đào ở sau lưng Liễu Vô Thường thúc giục.

Liễu Vô Thường cười đến mắt cũng híp tịt vào, nói, “Không vội, nếu để mỹ nhân độc chạy vào tim thì nguy hiểm quá, vẫn là chậm một chút mới tốt.” Vừa nói, vừa không nhanh không chậm mà bước đi, cũng không cảm thấy ôm một đại nam nhân có bao nhiêu mệt nhọc, cứ thế ung dung nhãn nhã từng bước tiến về Niên phủ.

Khi một đám người về tới Niên phủ thì cũng là lúc mặt trời xuống núi rồi. Niên Đào thật sự cho mời đại phu tới chẩn trị cho Phong Thập Nhị. Mà Liễu Vô Thường sau khi đặt người nọ xuống giường, cũng nghênh nghênh ngang ngang đi tới phòng lớn của Niên phủ, tiêu sái ngồi xuống ghế chủ nhà, chờ đợi Niên Đào an bài xong mọi sự sẽ quay lại tìm hắn.

Sau khoảng thời gian đủ để uống hai chén trà, Niên Đào rốt cuộc một lần nữa xuất hiện trước mặt Liễu Vô Thường. Liễu Vô Thường vừa thấy người tới thì mặt mày hớn hở vươn tay ôm lấy, Niên Đào tức tốc nghiêng người lẩn tránh công kích của đối phương, xoay người ngồi xuống ghế đối diện.

Liễu Vô Thường thu lại nét cười suồng sã trên mặt, ngồi xuống bưng chén trà của mình lên, mở nắp đặt xuống bàn.

Niên Đào quan sát động tác của đối phương, lông mày bất giác nhíu lại, hắn từng nghe nói Liễu Vô Thường này chính là một tên dâm ma vô lại háo sắc không gì sánh được, cả ngày ỷ vào gia thế hiển hách phi lễ nữ tử nhà lành, trêu ghẹo mỹ nam qua lại trên đường. Quả nhiên lời đồn lời đồn không phải là vô căn cứ, ‘người nọ’ ở chốn kinh kỳ, hình như đã đánh giá quá cao hắn rồi.

Liễu Vô Thường ngưng mắt ngắm nghía chén trà trên bàn, nói, “Phong thiếu gia sao rồi?”

“Đã không có gì đáng ngại nữa, Liễu huynh cứ yên tâm.”

Niên Đào vừa mới dứt lời, chỉ thấy Liễu Vô Thường đặt chén trà xuống, vươn tay áp chặt ngực trái của mình, tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, nói, “Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi. Nếu như mỹ nhân thực sự có mệnh hệ gì, tại hạ cũng không thể nào sống nổi.”

Niên Đào ở một bên nhìn mà khóe mắt giật giật, bộ dáng này, cũng quá giả tạo rồi đi! Nếu thực sự lo lắng cho Phong Thập Nhị, người này cũng sẽ không dùng tới cả nửa ngày để đi một quãng đường không đầy một dặm từ đầu phố về tới Niên phủ a.

“Nhưng tại hạ thực phải cảm tạ Niên huynh rất nhiều, nếu không có Niên huynh ở đây, Thập Nhị nhà ta chưa chắc trong một khoảng thời gian ngắn như vậy mà được đại phu chẩn bệnh cho đâu.” Liễu Vô Thường toét miệng cười, vô liêm sỉ mà nhận Phong Thập Nhị làm người của nhà mình.

Phong Thập Nhị này rõ ràng họ Phong, Liễu Vô Thường hắn lại mang họ Liễu, từ khi nào bọn họ lại thành người một nhà rồi?

“Liễu huynh thực biết nói đùa, lời này phải là tại hạ nói mới đúng, Phong huynh đệ nếu như là con rể Niên gia, thì Niên mỗ phải cảm tạ Liễu huynh mới phải.”

“Ha ha, nói cũng đúng.” Liễu Vô Thường nhấp một ngụm trà, bỗng nhiên như bừng tỉnh, nói, “Đây chẳng phải cho thấy tại hạ cùng với Niên huynh cũng thành người một nhà rồi sao? A ha ha, thật sự là thiên hạ đều chung một mái nhà a.”

Ai là người một nhà với hắn? Liễu Vô Thường này mặt cũng quá dày rồi. Niên Đào trong lòng không ngừng xỉ vả người nào đó một trăm lần, nhưng là ngoài mặt vẫn tỏ ra vui vẻ tươi cười, không đáp lại lời hắn.

Uống xong một ly trà, Liễu Vô Thường lại bất chợt đứng lên. Niên Đào còn tưởng hắn rốt cuộc đã thức thời mà chuẩn bị ra về, cũng đứng dậy bộ dạng chuẩn bị tiễn khác. Chẳng ngờ, Liễu Vô Thường thế nhưng tự mình thao thao bất tuyệt.

“Phải đi xem Thập Nhị nhà ta một chút, nếu tỉnh dậy không thấy ta ở bên cạnh, hắn chắc chắn sẽ làm mình làm mẩy cho mà xem.” Hắn vừa nói vừa lắc lư ra khỏi đại sảnh, thẳng một đường đi tới hận viện.

Niên Đào nghiến răng, cái này gọi là ‘Phật mời thì dễ tiễn thì khó’ đây mà. Hiện tại hắn chỉ có thể nhịn mà thôi.

Khi Phong Thập Nhị tỉnh lại đã là trưa của hai ngày sau. Hắn ngồi dậy, vận động gân cốt một chút liền cảm thấy cơ thể đã sảng khoái hơn rất nhiều, đang định gọi người hầu vào phục vụ liền liếc thấy một vị tuyệt đại mỹ nhân đang ngồi ở trong phòng.

Phong Thập Nhị có phần sửng sốt, hắn nhớ rõ mình đã bị đưa vào Niên phủ, nơi này… hẳn chính là Niên phủ đi.

“Vị tiểu thư này, nàng là…”

“Phong gia thập nhị lang, lần đầu diện kiến, tiểu nữa là trưởng nữ Niên gia, Niên Li.”

Đang lúc Phong Thập Nhị bối rối không biết phải làm sao thì tuyệt đại mỹ nhân trước mặt đã tao nhã đứng dậy, nói với với hắn một câu như thế.

Vừa nghe được thanh âm người nọ, Phong Thập Nhị cơ hồ cảm giác được sự bất thiện bên trong, đầu óc vì thế cũng tỉnh táo hơn một chút.

“Niên tiểu thư tựa hồ không quá hoan nghênh tại hạ.” Cũng không chui ra khỏi ổ chăn, Phong Thập Nhị dứt khoát ngồi ở trên giường, một tay chống má, lặng lẽ quan sát nữ nhân kia.

Niên Li che miệng cười thành tiếng.

“Phong công tử nói quá lời, người tới là khách, thập nhị lang được cưng chiều nhất Phong gia ở Giang Nam có thể tới Niên phủ một chuyến, đó là may mắn của Niên phủ, làm sao ta có thể không hoan nghênh được?”

Coi hắn là kẻ ngốc sao? Phong Thập Nhị trái lại không nói gì, thực chất ngoại trừ mấy vị sư phụ của hắn ra, cũng không có được mấy người cảm thấy vui mừng khi gặp mặt hắn. Nhưng mà hắn nhớ, ngày ấy lúc hắn trúng độc, Niên gia nhị công tử và Liễu bại hoại có qua lại vài câu… chính là, tiểu thư của Niên gia nhìn trúng hắn. Mà nếu hắn không lầm, Niên gia chỉ có một vị tiểu thư, cũng chính là cô nương vẻ mặt không mấy hoan nghênh đang ở trước mắt hắn đây.

“Vậy không ngại xin Niên tiểu thư giải đáp cho tại hạ, nàng huy động quần chúng nhân dân vây hãm tại hạ ở lại Dương Châu rốt cuộc là có điều gì chỉ dạy?”

“A~ Phong công tử thực là một người chân thật ưa nói lời thẳng thắn, tính tình rất sáng khoái. Vậy tiểu nữ cũng không cần phải vòng vo làm gì nữa. Tiểu nữ muốn mời Phong công tử an phận ở lại Niên phủ tới hết ngày ba tháng năm. Sau đó công tử muốn đi đâu thì đi, tiểu nữ tự nhiên sẽ không cản nữa.”

Phong Thập Nhị hừ lạnh, thì ra là vì hôn sự giữa phủ thừa tướng và Đoàn gia ở Giang Nam.

“Vốn là tại hạ rất nguyện ý ở lại Niên phủ, những ngày tháng có Niên tiểu thư mỹ mạo xuất trần như vậy ở bên khẳng định sẽ thực tiêu dao. Đáng tiếc, nhận tiện của người khác phải làm việc giúp cho họ, tại hạ trước đã thu bạc của người ta, nay nhất định phải giúp người thành toàn đại sự. Hảo ý của Niên tiểu thư, Phong mỗ chỉ đành ghi tạc trong lòng.”

Trong nháy mắt, Phong Thập Nhị cảm thấy không khí quanh thân chợt lạnh đi một chút, nữ nhân này… khiến cho hắn nhớ tới Hạo Vân - nhi tử của Thừa tướng mà mấy hôm trước đã có duyên gặp gỡ tại phủ Ninh Huyền.

“Ý của Phong công tử là…”

“Tại hạ không đồng ý. Hôn lễ ngày ba tháng năm kia, Phong mỗ nhất định phải làm loạn một hồi.”

Phong Thập Nhị vừa dứt lời, chỉ nghe cửa phòng ‘kẹt’ một tiếng, một cơn gió lốc thoáng cái cuốn vào trong phòng.

“A~! Mỹ nhân, cuối cùng ngươi cũng tỉnh lại rồi, làm ta lo lắng muốn chết rồi a!”

Con lốc vội vội vàng vàng chạy tới kia không thể nghi ngờ chính là Liễu Vô Thường. Không gặp người này, Phong Thập Nhị còn có thể tâm bình khí hòa một chút, nhưng hễ cứ nhìn đến bộ mặt khiến cho hắn âm thầm nghiến răng chỉ hận không thể róc xương cho hả giận kia là Phong Thập Nhị liền không thể khống chế được bản thân mình.

“Liễu Vô Thường… Đúng không?”

Liễu Vô Thường hi hi ha ha cười cợt, ghé sát vào bên người Phong Thập Nhị, vươn tay sờ lên ban tay đang để bên ngoài ổ chăn của đối phương.

“Mỹ nhân, ngay cả tên lẫn họ của ta ngươi đều gọi đến xa lạ như thế sao! Hai ta từ nhỏ đã nhất kiến chung tình, ta nha, không hề ngại để mỹ nhân gọi thân mật hơn một chút đâu.”

Phong Thập Nhị nghiến răng, cực lực nhịn xuống cảm xúc muốn vung tay đánh người. Khóe miệng hắn co rút mấy cái, sau đó miễn cưỡng cười một cái.

“Liễu huynh, thực biết nói đùa. Ngươi và ta cũng chỉ gặp nhau có hai lần thôi, còn chưa thân thiết đến thế, cái việc nhất kiến chung tình kia, xin đừng kéo tại hạ vào trong.”

Liễu Vô Thường làm như không nghe ra ý tứ cảnh cáo nhắc nhở trong lời Phong Thập Nhị, vẫn mặt dày ăn đậu hũ của đối phương, đồng thời ôm ấp giấc mộng đẹp của mình.

“Mỹ nhân a, ngươi cũng hiểu… khi đó ta chỉ biết sau này ngươi lớn lên, nhất định sẽ trở thành một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành. Quả nhiên, mỹ nhân vừa xuất hiện trước mặt tại hạ, trống ngực tại hạ liền… liền đập dồn không dứt a…” Nói xong, còn hung hăng kéo tay Phong Thập Nhị đặt lên ngực trái của mình.

Con giun xéo lắm cũng quằn! Thực sự là không thể nào nhịn được nữa. Phong Thập Nhị chỉ cảm giác được một sợi dây thần kinh nào đó đứt đứt ‘phựt’ một tiếng ở trong đầu, hắn theo bản năng siết chặt nắm tay vung lên một cái.

“Phịch!”

Tiếp theo, những người ở sau lưng Liễu Vô Thường chỉ thất hắn thẳng một đường ngã nhào xuống mặt đất, còn thuận thế lăn thêm hai vòng đến khi đập vào chân bàn ở cách đó không xa.

Không đợi mọi người ở đây kịp hoàn hồn, Phong Thập Nhị đã xoa xoa nắm đấm, khanh khách cười vài tiếng, lạnh mặt nhìn Liễu Vô Thường bị đánh đến không dật nổi, nói, “Ngươi nên cảm thấy may mắn vì hiện tại ta chưa hoàn toàn bình phục, bằng không, chỉ một quyền, làm sao mà đủ được?!”

Mọi người lập tức toát ra một thân mồ hôi lạnh, ác bá trong truyền thuyết quả thực không giống người thường mà.

Một quyền này của Phong Thập Nhị chính là đánh thẳng vào người Liễu Vô Thường, lực đạo đích thực rất mạnh. Vì thế nên đánh xong, Phong Thập Nhị cũng tiêu hao hoàn toàn thể lực, mà Liễu Vô Thường sau khi ngã vật ra cũng không hề nhúc nhích nữa.

Mọi người thấy Phong Thập Nhị nghiêng người nằm xuống, không hề để ý tới đối phương ở bên kia nữa, mới bắt đầu lục tục chạy tới ý đồ đỡ người lên. Ai ngờ, mặc kệ đám hạ nhân lay lay đẩy đẩy như thế nào, Liễu Vô Thường vẫn không hề có phản ứng.

Niên đại tiểu thư ban đầu còn lãnh tĩnh, về sau thấy người hoàn toàn bất động, cũng luống cuống hẳn lên, vội vàng sai người đi gọi Niên Đào đến. Niên Đào vừa bước vào cửa đảo mắt quan sát hết thảy tình huống trong phòng, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống. Trước đó, hắn đã được đám hạ nhân thông báo tỉ mỉ sự tình, thế nhưng khi tận mắt chứng kiến vẫn là có chút không thể tin được.

Phong gia thập nhị thiếu, quả thực đúng như đồn đại, hạ thủ hoàn toàn không biết đến cái gì gọi là chừng mực cả.

Niên Đào không hổ là Niên gia chủ một nhà, đồng thời còn là quan phụ mẫu một vùng Dương Châu rộng lớn, gặp biến không loạn, lập tức phân phó kẻ dưới khiêng Liễu Vô Thường ra khỏi phòng của Phong Thập Nhị, sau đó giúp hắn mời đại phu. Sau khi thu xếp xong xuông hết thảy mọi việc, hắn lại bắt đầu suy tính nên như thế nào phúc đáp lại cho kinh thành.

Về lý mà nói, Liễu Vô Thường này chính là tự làm tự chịu, gieo gió thì gặp bão thôi, nhưng… Ai bảo hắn lại là người của Đại công tử Thừa tướng phủ mời tới. Mà mấy chữ đầy uy hiếp ‘không cho phép làm loại’ của vị cấp trên ở kinh thành kia ban xuống, cũng chính là ám chỉ tên Liễu Vô Thường này đi. Hai phe kia đều là nhũng người không thể đắc tôi, nhưng thực khó mà ăn nói cùng lúc với cả hai a!

Niên Đào bỗng nhiên có cảm giác… hắn chắc hẳn là đang mua dây buộc mình rồi.

Trái lại, tên đầu sỏ đánh cho Liễu Vô Thường Ngất xỉu kia hiện tại lại vô cùng nhàn nhã, làm như tất thảy mọi chuyện đều không chút dính dáng tới mình. Lúc cần ăn thì hắn ăn, lúc muốn ngủ thì ngủ, không có Liễu Vô Thường ở bên quấy rối, quả thực lỗ tai được thanh tịnh vô cùng, thư thái hơn rất nhiều, mỗi ngày trôi qua đều có vài phần dễ chịu.

Ăn không ở không uống không hơn nửa tháng trời, cuối cùng Phong Thập Nhị rốt cuộc nhớ ra ‘chính sự’ của mình.

Hắn bấm đốt ngón tay đếm ngày đếm tháng, kể từ khi hắn rời khỏi Phong gia, đến nay đã là hai tháng rồi. Hiện tại cách ngày ba tháng năm không đầy một tháng nữa, lần trước gặp được Hạo Vân ở phủ Ninh Huyền được biết người nọ đã xuôi nam để đón Đoàn tiểu thư, tỉ mỉ tính toán, cũng hơn nửa tháng rồi, lúc này, có lẽ đối phương đã trên đường cùng Đoàn Hồng quay trở kinh thành.

Thời điểm này, hắn cũng nên suy xét xem nên ở lại Dương Châu này chờ bọn họ, hay là chạy lên Kinh thành an bài trước một chút sự tình?

Lại nói đến Niên Đào, sau ngày hôm đó hắn vẫn luôn tỉ mỉ quan sát hành động của Liễu Vô Thường. Cũng không phải hắn sợ Liễu Vô Thường, mà là người này hành sự đặc biệt khác người, khiến cho người ta không thể không lấy làm kỳ quái.

Sau hôm bị Phong Thập Nhị đánh ngất một ngày, Liễu Vô Thường lại hồi phục trạng thái thể chất và tinh thật đặc biệt dồi dào như mọi khi. Hắn mang theo Liễu quản gia bắt đầu dạo quanh các kỹ viện lớn nhỏ trong thành Dương Châu, ăn chơi trác táng không hề kiêng nể.

Thực chất, Liễu Vô Thường như thế vốn rất đỗi bình thường, chính là… Niên Đào không hiểu vì sao lại cứ cảm thấy có cái gì đó không đúng. Hắn chung quy vẫn cho rằng Liễu Vô Thường làm như vậy, khẳng định có mục đích khác thường.

Năm Huyền Đức, ngày mười hai tháng tư âm lịch, Niên Đào một thân vã đầy mồ hôi lạnh, vội vàng phái người đi tìm Liễu Vô Thường lúc này còn đang đắm chìm giữa hương sắc của đám mỹ nhân.

Mà người nào đó đang ngất ngây trong mỹ sắc vui chơi đến quên cả đường về, bị một đám người xông vào lôi lôi kéo kéo, dùng đến kiệu lớn tám người khiêng mới chịu trở về Niên phủ, còn chưa kịp bước vào đã thấy Niên Đào vội vã chạy ra.

Liễu Vô Thường thoáng dừng một chút, bất chợt quay người hì hì cười hỏi thăm vị quản gia đã tới rước mình về đây.

“Niên đại nhân thoạt nhìn rất lo lắng, là vì ‘mỹ nhân’ của nhà ta sao?”

Quản gia gượng cười xua tay. Phong Thập Nhị tuy rằng tính tình hung dữ ác liệt, thế nhưng nhiều ngày nay ở lại Niên phủ tương đối an phận thủ thường. Ngoại trừ ăn vài thứ dược cùng với trúng phải vài quyền thì hạ nhân Niên phủ cũng không tổn hại gì quá lớn. Có thể coi là nước sông không phạm nước giếng.

Liễu Vô Thường khẽ ‘A’ một tiếng, cái hiểu cái không, xuống kiệu, liền vui vẻ bước nhanh về phía Niên Đào.

“Niên đại nhân tìm Liễu mỗ có chuyện gì?” Nói xong, Liễu Vô Thường lại vươn tay ý đồ muốn khoác lên bả vai của Niên Đào.

Niên Đào nhướn mày, né mình sang trái một chút, kính cẩn nói, “Liễu huynh, mời đi bên này. Niên mỗ có việc muốn thương lượng.”

Nửa canh giờ sau, Liễu Vô Thường liền hiểu vì sao người kia lại vội vã lôi mình ra khỏi ôn hương nhuyễn ngọc. Nguyên lại là năm ngày nữa, cúng chính là ngày mười bảy tháng tư, Hạo Vân sẽ tới Dương Châu. Đến lúc đó, vị Đại công tử kia chính là ở lại trong Niên phủ.

Nhi tử của Thừa tướng đương triều mang theo thê tử sắp xuất môn tới ở tạm, đối với Niên Đào là nói chính là một chuyện đặc biệt tốt. Nhưng vấn đề chính là… Phong Thập Nhị. Chính xác mà nói, Phong Thập Nhị kia là do Niên Đào nhận được mật lệnh cho nên mới phải âm thầm giam lỏng trong phủ đệ, nếu chưa tới ngày ba tháng năm thì không thể để cho hắn xuất môn.

Có một nhân vật quá mức nguy hiểm như thể ở tại Niên phủ, nói gì thì nói, cũng không thể khiến cho Đoàn tiểu thư nóng nảy kia chấp nhận vào phủ được.

Nghe nói Đoàn Hồng, Đoàn nhị tiểu thư của Giang Nam, thửa hưởng nhan sắc mỹ diễm của mẫu thân nàng, là ‘đệ nhất mỹ nhân Giang Nam’ vô cùng nổi tiếng. Đáng tiếc, từ nhỏ đã mang tính cách cương liệt mạnh mẽ không khác gì phụ thân, yêu thích gươm đao quyền cước, rất nhiều người ngưỡng mộ danh hào ‘đệ nhất mỹ nhân Giang Nam’ kia, thế nhưng vừa gặp gỡ đã bị tính khí của nàng dọa cho chạy mất. Thử hỏi, nếu cưới một con ‘cọp cái’ như thế về nhà, cho dù đối phương có đẹp như tiên đi chăng nữa, cũng là không thể chịu không nổi. Mỹ nhân a, cũng không phải một thứ dễ mà xơi được.

Còn nữa… Ai cũng biết ở Giang Nam, Đoàn gia và Phong gia có bất hòa rất lớn, mà nguyên nhân chính là một năm về trước, Phong gia thập nhị thiếu chẳng biết vì sao đã đánh gãy hai chân của công tử Đoàn gia.

Sau sự việc đó, họ Đoàn liền tuyên bố không đội trời chung cùng với Phong gia, mà Đoàn Hồng kia lại càng là oán hận Phong Thập Nhị đến tận xương tủy.

Lúc này, nếu cho Phong Thập Nhị và Đoàn Hồng cùng ở một chỗ… Niên phủ cho dù tường đồng vách sắt, e rằng cũng chịu không nổi sức ép của hai người kia a. Thực sự là sẽ nháo tới một phen long trời lở đất mất…

Niên Đào nặng nề thở dài một tiếng, rõ ràng trước đó đã nói Hạo Vân sẽ không ghé qua Dương Châu, tại sao tự nhiên lại thay đổi chủ ý chứ.

Liễu Vô Thường nhấp một ngụm trà, vỗ ngực, thập phần khí phách nói, “Niên đại nhân đừng lo lắng, còn có Vô Thường ở đây. Mỹ nhân và ta từ nhỏ đã quen biết và thấu hiểu lẫn nhau, chắc chắn hắn sẽ vì giữ chút mặt mũi cho tại hại mà khiêm tốn một chút. Tuy rằng Đoàn gia cùng với tại hạ thực chẳng có liên quan gì, nhưng nhi tử của Thừa tướng cũng không phải người không khí, trước mặt tướng công tương lai, Đoàn Hồng cũng không đến mức không biết tốt xấu đâu. Cho nên Niên đại nhân đừng nóng, an tâm một chút đi.” Nói xong, hắn một hơi uống cạn tách trà, rồi lập tức đứng dậy đi ra ngoài cửa.

Liễu Vô Thường nói đến là nhẹ nhàng sảng khoái, cứ như thể mọi chuyện chỉ là tôm tép râu ria, thế nhưng Niên Đào lại nặng nề tâm sự trong lòng. Cho dù Đoàn Hồng kia nể mặt Hạo Vân sẽ không gây náo loạn, thế nhưng Phong Thập Nhị này lại không có khả năng giữ chút thể diện cho Liễu Vô Thường mà an phận một chút đâu.

Phong gia ác bá ngay cả lời phụ mẫu nói hắn còn không nghe, làm sao lại có thể nghe Liễu Vô Thường.

Mà Liễu Vô Thường vừa bước khỏi bậc cửa một bước lại đột nhiên dừng chân quay đầu, hỏi.

“Niên đại nhân, đã nhiều ngày không gặp, mỹ nhân nhà ta có bình an hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.