Năm đầu tiên Bạc Băng ở Nhật Bản, khí hậu ở Osaka có chút khác thường, vào tháng mười một lá phong đỏ rộ khắp núi đồi.
Cô nghe nói, khi đến Nhật Bản mà không
được thấy lá phong ở Arashiyama là một tổn thất rất lớn. Gặp dịp thế
này, Bạc Băng liền hẹn Tần Tuyết đi ngắm lá phong nhưng cô ấy lại nói đã đi ngắm rồi. Cô lại không có bạn bè nào khác ở đây, xem ra đành phải
một mình đi Arashiyama mà ngắm lá phong thôi.
Trong không gian tĩnh lặng, dòng nước
chậm chạp chảy đi một cách nhẹ nhàng, chúng như quyến luyến ôm lấy chân
cầu không biết xuôi về hướng nào.
Bạc Băng đứng trên cầu, mắt cô ngắm nhìn
thành phố xa lạ, cô không hề quen biết phong cảnh này. Xung quanh cô,
đều là một thứ ngôn ngữ mà cô không thể hiểu được. Bỗng nhiên cô nhớ về
quê nhà, nhớ đến bố mẹ già tóc đã bạc màu. Cô đơn, nhớ nhung, thêm vào
đó là những ngày gần đây cô luôn cảm thấy ấm ức, sự tủi thân cũng theo
đó mà nhân lên, ngay cả một con người vô tâm như cô cũng không thể kìm
được nước mắt. Trong quang cảnh đẹp đẽ rực rỡ thế này, nước mắt cô bất
giác cứ như vậy mà tuôn rơi.
‘Tách tách’ tiếng nháy máy ảnh đánh thức
cô, theo hướng âm thanh phát ra Bạc Băng quay đầu lại tìm kiếm thì gặp
được Diệp Chính Thần, trong tay anh đang cầm chiếc máy ảnh.
“Sư huynh? Sao anh lại ở đây?”
“Ngắm phong cảnh, nhìn phụ nữ.” Anh cười
nói, khi ánh mắt anh vô tình chạm vào đôi mắt ẩm ướt của cô thì nụ cười
trên môi anh cũng nhạt dần: “Em làm sao vậy? Trong lòng không vui à?”
“Ừm.” Bạc Băng lặng lẽ lau lau khóe mắt: “Vừa tới nơi xa lạ, nên em có chút nhớ nhà.”
“Nhớ nhà…”
Anh suy tư một chút, sau đó anh vươn tay nắm lấy tay cô.
“Anh dẫn em đi xem tấm bia đá thời Lý của chúng ta. Đảm bảo, sau khi xem xong, trong lòng em sẽ vui lên.”
Mặt Bạc Băng chợt nóng bừng, cô muốn rút
tay về, nhưng bàn tay đang nắm lấy bàn tay của cô quá ấm áp và mạnh mẽ…
Khiến bản thân cô không thể tự chủ được mà ỷ lại vào anh.
Bạc Băng đi theo anh qua rừng trúc, thẳng qua các con đường núi, bỗng nhiên trong lòng cô cảm thấy vui lên, cảm
giác giống như đang được trở về nhà.
…
Đi đến lúc mệt mỏi, cô và anh tìm một bờ cỏ xanh mát, cả hai cùng ngồi ăn cơm trưa.
Một chiếc lá phong rơi xuống, vương lại trên đầu Bạc Băng, anh nghiêng người lấy chiếc lá trên tóc cô xuống.
Sau đó, chiếc lá phong đó được cô cẩn thận ép lại trong sách, cất giữ đầy trân trọng…
Buổi tối hôm đó, anh còn mời cô ăn sushi
tại một nhà hàng băng chuyền theo phương thức tự phục vụ. Trên băng
chuyền xoay vòng bày đầy đủ tất cả các món ăn, tầm hơn cả trăm món,
khách đến dùng bữa có thể tùy chọn những món họ thích. Sau khi khách
hàng dùng cơm xong, nhân viên phục vụ sẽ dựa vào số lượng món ăn trên
bàn riêng để tính tiền. Đây là lần đầu tiên Bạc Băng ăn ở một nhà hàng
như thế này, cô tò mò nhìn tất cả mọi thứ, món nào cô cũng nếm thử,
không thích thì để lại cho Diệp Chính Thần dùng. Anh không hề trách cô
mà chỉ im lặng giúp cô giải quyết từng miếng cá, từng con tôm, cua…
Do ăn quá nhiều nên không tiêu hóa được, tối đó Diệp Chính Thần bị đau dạ dày nặng.
Để tạ lỗi với anh, hằng ngày Bạc Băng đều làm cho anh những món ăn nhẹ, nấu canh cho anh uống để vỗ về cái dạ dày đang làm nũng của anh. Về sau, anh nghiện những món ăn do cô nấu, dạ
dày không còn đau nữa nhưng vẫn thường xuyên qua phòng cô ăn cơm…
Gần gũi một thời gian dài, đối với Diệp Chính Thần, Bạc Băng ngày càng bị anh cuốn hút.
Ấn tượng đầu tiên về Diệp Chính Thần
trong cô chính là một công tử đào hoa, đối với anh cô hoàn toàn không có bất kì ý nghĩ mong chờ nào. Bạc Băng luôn chuẩn bị tâm lý cho thật tốt
để chờ nghe cuộc sống về đêm của anh với những người phụ nữ xinh đẹp…
Nhưng mà, cô và Diệp Chính Thần sống gần
phòng nhau đã hơn một tháng, cô chưa bao giờ nghe phòng sát vách phát ra bất kì âm thanh mờ ám nào. Đừng nói đến tiếng rên rỉ, ngay cả giọng nói của phụ nữ, cô cũng chưa từng được nghe qua.
Mỗi ngày, Diệp Chính Thần đều ở phòng thí nghiệm, buổi tối anh về phòng trọ xem tư liệu. So với cuộc sống của một hòa thượng, thì dường như cuộc sống như thế này của anh xem ra lại có
phần còn đơn điệu hơn.
Càng về sau, Bạc Băng càng không hiểu vì
sao Diệp Chính Thần lại đối xử tốt với cô như thế. Khi cô vô tình nói cô rất muốn ăn kem, thì ngay ngày hôm sau anh liền mua về cho cô hơn mười
hộp với đủ các loại hương vị khác nhau.
Khi Bạc Băng đọc tư liệu không hiểu, cô
tìm anh để hỏi, anh không bao giờ than phiền mà ngay lập tức giải thích
từng câu thật rõ ràng cho cô… Cô cảm động gần như sắp phát khóc, chỉ hận không thể lấy thân mình để báo đáp cho anh.
Nhìn vào đôi mắt cô, anh hiểu những gì cô đang suy nghĩ, bỗng nhiên anh giống như một người anh, vỗ nhẹ đầu cô,
vuốt nhẹ mái tóc cô, hành động này của anh không hề vượt quá giới hạn
của một người anh trai.
Có hôm cô đứng trước gương tự nói với bản thân, có lẽ ngoại hình của cô quá bình thường nên không thể làm anh chú ý? Nhưng tại sao anh lại đối xử với cô tốt như vậy?
Nghĩ mãi mà không tìm ra đáp án, Bạc Băng nằm ở trên gường lăn qua lăn lại… Sau đó cô bực bội đứng lên, bước ra
ban công hóng mát tự nói với chính mình: Bình tĩnh lại đi Bạc Băng… Mà
lúc này cô cũng không hề nghĩ rằng Diệp Chính Thần cũng đang đứng ở ban
công phòng anh, nhìn về hàng cây anh đào đối diện, dường như anh đang
suy nghĩ về điều gì đó, còn nghĩ đến mức thất thần…
Đôi mắt anh đang nhìn về nơi xa xăm nào
đó, hai hàng mày thì nhíu chặt lại, vẻ mặt thâm trầm của anh lúc này lại tỏa ra một sự hấp dẫn mãnh liệt…
Thấy cô đi ra, Diệp Chính Thần nở nụ
cười, nụ cười của anh tựa như tảng băng lạnh giá đột nhiên tan ra thành
dòng suối chảy vào trái tim cô: “Muộn thế này em vẫn chưa ngủ sao?”
Bạc Băng vò đầu, nhẹ nhàng đáp: “Ngày
mai, phó giáo sư muốn em theo ông ấy thảo luận kế hoạch nghiên cứu, em
vừa chuẩn bị xong một số tài liệu. Còn anh? Anh cũng đang xem tài liệu
à?”
Anh dùng tay xoa xoa lên trán: “Ừ.”
Khó có được cơ hội đứng trong bầu trời
đêm tĩnh lặng cùng Diệp Chính Thần, cảm xúc lâu ngày như bị kích động.
Nếu cô không hỏi anh những thắc mắc của cô trong thời gian gần đây thì
cảm thấy thật có lỗi với chính mình: “Sư huynh, em có thể hỏi anh một
vấn đề được không?”
“Em hỏi đi.”
“Vì sao cho đến giờ em vẫn chưa thấy qua bạn gái của anh?”
Diệp Chính Thần do dự, anh lập tức sờ sờ
khóe môi, bóng đêm đang bao trùm cả không gian, anh cười, nụ cười mang
theo sự mê hoặc: “Tại sao tự nhiên em lại hỏi anh vấn đề này, hay là em
muốn làm bạn gái anh?”
“Ối…” Mặt của Bặc Băng bất chợt ửng hồng.
“Sư huynh, em nghiêm túc hỏi anh, anh lại trêu chọc em.”
“Anh không có bạn gái.” Anh nhìn cô nháy mắt.
“Nha đầu ngốc, em nghĩ anh là loại đàn ông không có khả năng có bạn gái…”
Nói vậy cũng có nghĩa là, gần đây công tử đào hoa nào đó bắt đầu lười biếng có bạn gái, tình một đêm mang lại
nhiều niềm vui hơn, chơi đùa một lần rồi bỏ, hoàn toàn không phải chịu
trách nhiệm gì cả.
Bạc Băng rất muốn hỏi: Còn cô thì sao? Anh đối xử tốt với cô như vậy, hay là cũng muốn chơi đùa một đêm với cô?
Dường như Diệp Chính Thần nhận ra sự lo
lắng trong lòng cô, anh cười lắc đầu: “Em không cần phải lo lắng, đối
với em, anh không có hứng thú, anh chỉ muốn em là em gái của anh… Em một thân một mình ở nước ngoài, không quen biết ai, chúng ta lại là hàng
xóm, anh quan tâm em là vấn đề đương nhiên.”
Bạc Băng thở phào nhẹ nhõm, cô vỗ vỗ
ngực, cô không phải là con mồi của sắc lang thì đúng là may mắn thật.
Nhưng xen lẫn cảm giác may mắn đó lại là một sự mất mát nho nhỏ mà chính cô cũng không thể hiểu được. Bạc Băng cố ý không quan tâm đến loại cảm
xúc này, cô nhìn Diệp Chính Thần, nở một nụ cười thật tươi: “Sư huynh,
em hiểu lầm anh rồi, về sau anh có gì cần em giúp đỡ thì cứ việc nói, em sẽ cố gắng hết sức giúp anh, chết cũng chấp nhận…”
“Vừa hay, anh còn hai đôi tất vẫn chưa giặt.”
“Á…”
Đêm hôm khuya khoắt, Diệp Chính Thần mặc
áo ngủ ngồi trong phòng uống trà xanh, Bạc Băng mặc áo ngủ ở trong
toilet của anh vùi đầu buồn bã giặt tất. Mặt trái mặt phải, cô đều cẩn
thận vò sạch từng chút một.
Bạc Băng không biết khi người khác nhìn
thấy cảnh này sẽ nghĩ như thế nào về cô và anh, chắc là mười người thì
đủ cả mười sẽ nghĩ cô và anh có gian tình với nhau.
Nhìn ra ban công, những chiếc tất màu
trắng đang đong đưa trong gió, tất được giặt sạch như vừa mới mua, Bạc
Băng bỗng nhiên bật cười, cô cũng không biết vì sao mình lại cười, chỉ
thấy trong lòng đang cực kì vui vẻ.
Hoàn thành xong nhiệm vụ, Bạc Băng đang
muốn về phòng thì Diệp Chính Thần không hề khách sáo gọi cô lại: “Nha
đầu, anh đói bụng rồi, em nấu gì cho anh ăn đi.”
“A.”
Tám chữ ‘hết sức giúp anh, chết cũng chấp nhận’ đúng là không nên tùy tiện nói ra nha.
***
Một anh chàng đẹp trai độc thân phong lưu, một cô gái có ngoại hình dễ thương chưa hề có bạn trai.
Họ cùng sống trong một đất nước xa lạ,
cùng học trong một học viện y học, cùng sống chung trong một mái hiên,
trong một không gian chỉ ngăn cách bởi một vách tường không cách âm.
Khi thì, anh và cô ngồi dùng cơm trên một chiếc bàn, trò chuyện về niềm đam mê y học và những thuật ngữ khó hiểu, nói về sự khác biệt giữa hai nền văn hóa Trung – Nhật.
Khi thì, cô nhờ anh giải thích những vấn
đề khó hiểu trong học tập, anh sẽ kiên nhẫn phiên dịch và giảng giải cho cô nghe về những căn bệnh, dạy cho cô cách chuẩn bị tài liệu phát biểu
khiến cho giáo sư hài lòng nhất.
Khi thì, anh nhờ cô giúp đỡ, mượn cho anh những tài liệu nghiên cứu về vi khuẩn của giáo sư Fujiko.
Khi thì, lúc hoàng hôn buông xuống, anh
và cô ngồi tựa lưng vào nhau trên hàng rào chắn của ban công, cả hai
lẳng lặng ngắm nhìn cây anh đào đang trổ đầy những nụ hoa, như chỉ chờ
một đêm nữa trôi qua sẽ lập tức nở rộ.
Khi thì, cô cố ý bật nhạc thật lớn, để
anh ở phòng bên kia cũng nghe thấy những khúc tình ca êm ái chảy xuôi
như dòng nước, thỉnh thoảng cô sẽ vô ý nói ra một câu: “Chỉ có trời mới
biết anh quan trọng với em đến nhường nào…”
Sau đó, anh cũng sẽ không để ý mà đáp lời cô: “Chỉ có trời mới biết tình cảm của anh chân thành đến mức nào…”
…
Khi thì, anh sẽ tạo cho cô những bất ngờ
thú vị. Ví dụ có một hôm, cô vẫn chưa thức dậy, vẫn còn đang nằm trên
giường, chợt nghe được tiếng chuông cửa vang lên, mở cửa ra, ngoài của
không một bóng người. Chỉ có một chậu xương rồng xấu xí và một cái bánh
ga-tô chúc mừng sinh nhật thật to.
Bạc Băng mừng rỡ cầm chiếc bánh ga-tô
lên, xoay người lại cô thấy tờ giấy dán trên cửa: “Nha đầu, buổi tối anh và em cùng ăn cơm!”
Khóe miệng cô không kiềm chế được mà cong lên một nụ cười hạnh phúc, miệng vẫn không nhịn được nói thầm một câu: “Đáng ghét!”
Ngay sau đó, cô quyết định không đến
phòng thí nghiệm nữa, ở nhà chuẩn bị buổi tiệc một cách tỉ mỉ, chúc mừng sinh nhật cho chính mình.
Hôm đó, Diệp Chính Thần cố ý mời mọi
người đi hát karaoke, chơi đùa rất vui vẻ, anh Phùng nói: “Hôm nay thiên thời địa lợi nhân hòa, hai đứa bọn em không mau bày tỏ tình cảm của
mình đi, đừng che giấu nữa.”
Bạc Băng cười: “Em xem sư huynh như anh trai của em vậy.”
Diệp Chính Thần bổ sung thêm: “Em và Bạc Băng là quan hệ nam nữ trong sáng.”
Mọi người cười lớn một tràng, có người
chỉ vào Diệp Chính Thần nói: “Hai chữ trong sáng thốt ra từ miệng cậu,
nghe không trong sáng chút nào?”
Mọi người thật sự không hiểu, tình cảm
của cô và anh lúc đó đơn thuần chỉ là tình cảm của hai người xa quê
hương học cùng trong một đất nước xa lạ, Bạc Băng cũng không thèm bọn
tranh luận với bọn họ nữa. Tình cảnh như thế này càng giải thích lại
càng thêm mờ ám, không bằng để mọi người tự suy đoán vẫn tốt hơn.
Dù sao, cô cũng biết rằng bản thân cô
rất… Rất quý trọng thứ tình cảm ấy. Cô cố gắng bảo vệ nó, chỉ hy vọng
rằng tình cảm của cô và anh sẽ như những giọt nước từng giọt, từng giọt
một tích tụ thành một dòng suối, để tháng ngày khô khan sống ở Nhật Bản
sẽ được thứ tình cảm đó làm tươi mát thêm.
Bạc Băng thường nghĩ, nếu có một ngày cô
già đi, ngồi trên chiếc xích đu ở ban công tưởng nhớ về những ngày tháng này, cô chắc chắn sẽ mỉm cười thật hạnh phúc, cảm ơn trời đất đã tặng
cho cô người một đàn ông đặc biệt như thế này vào thời điểm mà cô cô đơn nhất.
Bạc Băng từng nghĩ, thứ tình cảm đơn giản giữa cô và anh sẽ không bao giờ thay đổi, nếu như Diệp Chính Thần không bị thương, nếu như Ngô Dương không xuất hiện…
***
Khoảng thời gian bận rộn luôn trôi qua rất nhanh, chớp mắt, mấy tháng đã qua rồi.
Vào một buổi chiều, Bạc Băng đang ở
trường, Diệp Chính Thần bỗng nhiên gọi điện thoại cho cô, anh nói anh bị thương, đang ở phòng cấp cứu.
Bạc Băng choáng váng, cô trực tiếp chạy thẳng từ trường học đến đến phòng cấp cứu của trường đại học.
Cánh tay phải của anh bị trầy một mảng da khá lớn, nhìn thấy máu chảy ra từ chỗ bị thương làm đầu óc Bạc Băng mơ
mơ hồ hồ. Đến khi xác định anh không bị gãy xương, ở những nơi khác trên cơ thể cũng không bị thương, cô mới lả người ngồi xuống chiếc ghế bên
cạnh anh. Anh dùng tay áo lau lau những giọt mồ hôi trên trán cô.
Bạc Băng lo lắng hỏi anh: “Vì sao anh lại như thế này?”
“Không cẩn thận nên bị ngã.” Anh trả lời bằng giọng điệu thoải mái.
Một người đàn ông không cẩn thận làm mình bị ngã đến mức chảy máu, chỉ có ma mới tin anh. Bạc Băng đưa mắt nhìn
anh: “Hay là giành bạn gái với người khác, nên bị người ta đánh?”
Anh bất lực lắc đầu: “Em thật là hiểu anh!”
“Em thật sự đoán đúng sao?”
Diệp Chính Thần không nói gì.
Hơn tám phần là bị cô đoán trúng rồi.
“Anh giành bạn gái với ai thế? Sao bọn họ ra tay tàn nhẫn vậy?”
Anh thở dài, vẻ mặt thần bí nói cho cô
biết: “Là xã hội đen. Có thể là đại ca nào đó gặp được anh lên giường
cùng với bạn gái của hắn, tức giận quá, nên bảo đàn em đi đánh anh. May
mắn là anh chạy nhanh, từ tầng hai nhảy xuống cố gắng chạy trốn, nếu
không ngay cả tính mạng cũng không còn.”
“Trời ạ! Thảm như vậy sao?!” Bạc Băng nghe anh nói mà toát mồ hôi lạnh.
“Em nghe nói xã hội đen Nhật Bản rất tàn
nhẫn, sau này anh phải cẩn thận, tốt nhất là đừng để bọn họ gặp được
anh, nếu không, bọn họ nhất định không bỏ qua cho anh đâu…”
“Đương nhiên rồi. Bọn họ nói, nếu để họ gặp lại anh, họ sẽ đem anh chặt thành từng đoạn, rồi sau đó cho cá mập ăn!”
Vậy phải làm sao bây giờ? Bạc Băng sợ đến mức trong lòng bàn tay vã đầy mồ hôi lạnh, cô ra sức cọ tay vào chiếc váy.
“Em không cần lo lắng. Osaka lớn như vậy, không dễ dàng gì mà gặp được anh đâu.” Anh trấn an khi trông thấy vẻ mặt lo sợ của cô.
Bạc Băng vẫn lo lắng, cô không nhịn được
mà khuyên bảo anh: “Sư huynh, ở bệnh viện có nhiều y tá đẹp như vậy, anh cần gì mà phải tranh giành một cô gái không đứng đắn? Sau này, anh đừng có vào uống rượu ở những nơi như thế nữa… Nhỡ xảy ra chuyện gì, người
thân của anh phải làm sao bây giờ…” Bỗng nhiên Bạc Băng thấy cô nói
chuyện có nét rất giống mẹ cô, trong lòng cô tự chế giễu chính mình.
Nhưng… Anh thì không hề biểu lộ ra bất cứ sự nhàm chán nào, vẫn hứng thú nghe cô giáo huấn.
“Thật sự xin lỗi cậu!” Bất chợt có một
giọng nói tiếng Nhật mềm mại cắt ngang lời nói kế tiếp của cô. Bạc Băng
tò mò quay đầu lại nhìn, thì chỉ thấy một người phụ nữ Nhật Bản khá trẻ
tuổi đang cúi đầu, dùng tiếng Nhật nói: “Cám ơn cậu, thật sự cám ơn cậu! Tôi thay mặt chồng tôi và người nhà thành thật cám ơn cậu.”
Sau đó, người phụ nữ kéo một bé trai chừng bốn năm tuổi đang nấp phía sau lưng mình ra, đẩy cậu bé về phía Diệp Chính Thần.
Cậu bé lễ phép cúi đầu: “Cám ơn anh đã cứu em… Thật sự xin lỗi, đã làm anh bị thương!”
Sau đó, cậu bé cố gắng nói tiếng Trung một cách bập bẹ: “Cám ơn!”
Diệp Chính Thần nói: “Không cần cảm ơn anh, sau này khi đi đường em nhớ cẩn thận một chút, phải nắm tay mẹ, em nhớ kỹ chưa?”
Cậu bé gật gật đầu.
Bạc Băng sửng sốt thật lâu, khi nghe được Diệp Chính Thần nói chuyện với hai mẹ con người Nhật cô mới hiểu được
thật ra đã xảy ra việc gì.
Sau khi cám ơn Diệp Chính Thần, hai mẹ con người Nhật đi thanh toán viện phí cho anh.
Lúc này, Bạc Băng tức giận nhìn Diệp Chính Thần đang cười khoái trí: “Anh trêu chọc em!”
“Em nghĩ anh là loại sắc lang thấp kém, anh cũng không còn biện pháp nào khác.”
“Anh!” Bạc Băng tức giận! Giận đến mức cô không biết nên nói gì với anh.
“Đầu óc anh bị gì hỏng sao, chạy đến Nhật Bản làm anh hùng à? Vì cứu một bé trai ngay cả tính mạng của mình anh
cũng không chú ý?! Lúc trước khi Nhật Bản xâm lược Nam Kinh, họ không hề do dự dù chỉ một chút! Bây giờ, anh không muốn sống nữa mà chạy đi cứu
thế hệ sau của họ?! Anh là anh hùng dân tộc kiểu gì thế?! Anh không nghĩ đến nếu lỡ hôm nay anh có chết đi, hàng ngàn, hàng vạn người Trung Quốc sẽ đứng trước mộ anh mà nhổ nước bọt à?”
Diệp Chính Thần bị cô mắng không nói gì
được, mặt anh tỏ vẻ oan ức bĩu môi: “Cứu cậu bé ấy xong, anh cũng cảm
thấy có chút hối hận, nhưng mà lúc đó, hoàn toàn xuất phát từ bản năng…
Anh vẫn chưa kịp nghĩ được gì.”
“Bản năng?!” Bạc Băng cố nhịn nhưng vẫn
mắng anh trong sự xúc động: “Bản năng chỉ dùng để chạy chốn, anh dùng
bản năng cứu người?! Xem ra bị đâm chết cũng đáng đời!”
Diệp Chính Thần nhìn dáng vẻ tức giận của Bạc Băng, anh vươn tay trái vỗ nhẹ đầu cô, vuốt mái tóc dài của cô, nở
nụ cười nói: “Nha đầu, không phải em đang lo lắng cho anh đấy chứ?”
“Ai thèm lo lắng cho anh, ai lo lắng cho
anh chứ?! Em sẽ không lo lắng cho anh đâu!” Bạc Băng gượng cười: “Haha…
Đùa tí cho vui mà”
Thấy bác sĩ đến xử lí vết thương cho anh, ông dùng cồn rửa để sát trùng miệng vết thương… Bạc Băng đứng lên, xoay người đi ra cửa.
“Nha đầu, em đi đâu vậy?” Diệp Chính Thần hỏi.
“Mua thịt và sườn lợn về nấu canh cho anh uống!”
“Nhớ mua nhiều vào!”
“Biết rồi!”
Bước ra khỏi phòng cấp cứu, Bạc Băng dựa
lưng vào tường, nhắm mắt lại, nước mắt cô cứ thế mà rơi xuống, không
hiểu vì sao cô lại cảm thấy xót xa vô cùng.
Cô thật sự rất lo lắng cho anh, khi thấy
bác sĩ dùng cồn sát trùng vết thương của anh, khi thấy máu ở cánh tay
anh tuôn ra, khi thấy gương mặt anh cố kìm nén sự đau đớn, lông mày khẽ
nhíu lại, khi nghe thấy giọng anh run run kêu đau, lòng cô dường như
nghẹn lại, hít thở không thông.
Người đàn ông đáng ghét này, làm cô đau lòng chết được!
Bỗng nhiên, có một bàn tay phớt nhẹ qua má cô, lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô, động tác rất nhẹ, nhưng cũng rất ấm áp.
“Nha đầu ngốc…” Anh thở dài, lời nói không nhẹ, không nặng: “Em khóc cái gì, anh vẫn chưa chết mà!”
Bạc Băng dựa mặt vào vai anh khóc, chưa
bao giờ cô lại cảm thấy yếu đuối như lúc này, cô cần một bờ vai rộng để
cô có thể tựa vào.
Anh dùng cánh tay không bị thương ôm cô
vào lòng một cách mạnh mẽ. Trên người anh toàn là mùi cồn và máu, còn
có… Một chút hương vị riêng của anh… Hương vị của một người đàn ông! Bạc Băng cố hít thở thật sâu, lưu luyến mùi hương của anh.
Cô nói: “Diệp Chính Thần, anh hứa với em
là sẽ không bao giờ để mình bị thương nữa, anh mà còn dám để bị thương,
em sẽ không để yên cho anh đâu!”
Anh nói bên tai cô: “Được rồi! Anh hứa với em!”
Hơi thở của anh phả vào tai Bạc Băng, toàn thân cô run lên, đầu óc trở nên trống rỗng.
“Nha đầu! Đừng khóc, em khóc trông xấu lắm!”
“…”
“Khi em cười, đặc biệt rất xinh đẹp!”
Cô tức giận nhưng vẫn bật cười, cô nhẹ nhàng đấm vào ngực của anh: “Sắc lang!”
Anh cúi xuống nhìn cô, trong đáy mắt của anh chứa đựng điều gì đó mà cô không thể diễn tả bằng lời, tựa như ánh mắt cô.
Đó là một loại cảm giác rất kì lạ, như những cơn gió nhẹ thổi vào tâm trí, làm say lòng người.
Bạc Băng không nhớ rõ cô và anh nhìn nhau bao lâu, tư thế ám muội, khoảng cách thật gần gũi, cô có thể cảm nhận
rõ ràng độ ấm từ hơi thở của anh, nhịp tim đang mỗi lúc một rối loạn của anh.
Đúng lúc đó, điện thoại của cô vang lên,
Diệp Chính Thần nhanh chóng buông tay. Bạc Băng luống cuống lấy điện
thoại trong túi ra, cô nhận máy thì nghe được giọng nói tràn đầy sự phấn khởi của chị Phùng: “Bạc Băng, chị báo cho em một tin tốt nhé.”
“Vâng! Tin tốt gì thế chị?”
“Quốc gia chúng ta vừa phái một nhóm quân sự vũ trang, đặc biệt sang Nhật Bản để huấn luyện, họ đã tới Osaka được vài ngày rồi, chị nghe nói họ sẽ ở khách sạn JICA, phía tây trường đại
học Osaka.”