Động Phòng Hoa Chúc Trễ Mười Năm

Chương 4



Bạch Quân Nhiên trở lại kinh thành có mấy ngày, ngày thường trong triều có một số võ tướng giao hảo thân thiết với Bạch gia đều tấp nập sai người tới mời đến phủ nói chuyện, ôn lại chuyện cũ.

Trong số họ có mấy vị tướng quân đều là thuộc hạ trước kia của Bạch lão thái quân, bọn họ cũng đều là trưởng bối nhìn Bạch Quân Nhiên từ nhỏ mà lớn lên. Mặc dù hắn bây giờ thống lĩnh tam quân nhưng đối với mấy vị thúc thúc bá bá có ân với mình từ trước này, hắn đều rất kính trọng.

Sáng sớm hôm sau, dùng xong bữa sáng hắn liền dẫn theo Tiêu Hà xuất môn.

An bài tốt tất cả mọi việc trong phủ, giống như mọi ngày Mặc Lan lại bồi Bạch lão thái quân một hồi nói chuyện cho đến lúc cơm trưa dùng xong, chờ Lão nhân gia ngủ say, nàng lại rón rén từ trong phòng Bạch lão thái quân đi ra.

Đi ngang qua hậu viện thì mơ hồ nghe thấy giọng mấy người nói chuyện phiếm với nhau.

Mới đầu tưởng là mấy người hầu trong phủ tụ tập trò chuyện nên nàng liền không quan tâm, chỉ cho đến khi nghe được hai từ 'Nguyên soái', bước chân mới dừng lại.

Theo hình vòm cửa đi vào bên trong thì nhìn thấy, không phải ai khác đang ngồi ở bàn đá phía trước mà chính là thuộc hạ của Bạch Quân Nhiên dẫn theo về.

Bởi vì hôm nay trường hợp cũng không thích hợp để bọn họ ra mặt, cho nên Bạch Quân Nhiên liền để mấy người này lại trong phủ.

Mặc Lan bình thường cũng không có thói quen nghe lén người khác nhưng mà lần này nội dung mà mấy người này nói chuyện phiếm đều liên quan đến phu quân nàng, không kìm được lòng hiếu kì, nàng liền dừng chân nghe một chút.

“Thư này cứ để thế mà giao cho Nguyên soái thật sẽ không có vấn đề gì chứ?”

Một người trong đó tay run run cầm một phong thư, phía trên viết năm chữ to ghi rõ 'Bạch Nguyên soái thân bút.'

“Nhìn xem, Nguyên soái của chúng ta vừa mới trở lại phủ có mấy ngày, Trần cô nương liền đưa tin đuổi tới, tỏ rõ là không kìm được nỗi nhớ tương tư, lúc này mới có xa nhau mấy ngày thôi nha.”

Một người thuộc hạ khác cười hắc hắc: “Điều này có thể thấy được sức hấp dẫn của nguyên soái rất không tầm thường đấy, toàn bộ doanh trại có chục vạn nam tử hán, ai cũng đều uy phong lẫm liệt hết, đáng tiếc con mắt của Trần cô nương cao hơn đầu, hết lần này tới lần khác cứ cố chấp chọn vị Nguyên soái ngồi trên đẹp trai.”

“Ta nói Tiểu Lục này, lời này của ngươi vừa nói ra đã không đúng rồi.” Tên còn lại phản bác lại: “Trong quân doanh tướng sĩ mặc dù không ít nhưng nhìn thế nào, phóng tầm mắt đến đâu cũng không ai có thể so sánh được với khí thế phi phàm của Nguyên soái, Trần cô nương chọn trúng Nguyên soái cũng là điều rất bình thường.”

“Muốn ta nói, Trần Lạc Du cô nương cũng là một cô gái có một không hai, mười lăm tuổi liền đi theo bên cạnh Nguyên soái cận thân hầu hạ, chẳng những dáng dấp diện mạo xinh đẹp, hơn nữa còn là hậu nhân nhà tướng. Tỉ võ với mấy tỷ già thô kệch trong doanh chúng ta thì múa kiếm không chỉ điêu luyện tầm thường, mà cưỡi ngựa cũng rất tốt, lại còn cả bắn tên giỏi...”

“Ừ! Theo ta được biết, Nguyên soái yêu thích những cô gái kiểu như vậy, ban đầu Lão thái quân không phải là nữ trung hào kiệt trong quân đội chẳng thua kém gì đấng mày râu đấy sao? Nói không chừng một ngày nào đó, Nguyên soái rất có thể sẽ cưới Trần cô nương vào cửa cũng nên.”

Mấy người sôi nổi tranh luận, hiển nhiên là mỗi người đều có ý kiến riêng của bản thân không ai giống ai.

Mặc Lan chợt cảm thấy ngực mình giống như bị một tảng đá đè ép, buồn buồn lại có chút không thở được.

Đang muốn xoay người rời đi, lại nghe những người kia tiếp tục nói: “Nhưng mà Nguyên soái chúng ta đã cưới vợ, các ngươi cũng nhìn thấy, Nguyên soái phu nhân chẳng những vóc người xinh đẹp mà đến năng lực trị gia cũng đều rất giỏi nha.”

Tên còn lại lắc đầu một cái: “Chỉ đáng tiếc, phu nhân mặc dù là một cô nương tốt nhưng lại không thể lọt vào con mắt xanh của Nguyên soái. Đám người chúng ta đi theo Nguyên soái nhiều năm như vậy chẳng lẽ còn không biết người đời này ghét nhất chính là loại cô gái yếu đuối mảnh mai hay sao?”

“Đúng thế, đúng thế, ta còn nhớ có một lần chúng ta dọc đường đi qua huyện Hoa Ngư thì có một thiên kim tiểu thư con nhà phú thương nhìn thấy Nguyên soái đẹp trai. Kết quả, Nguyên soái không chút khách khí hỏi đối phương, nàng có thể ở cạnh ta cùng nhau cưỡi ngựa phi (lao) nhanh lúc ta muốn không? Nàng có thể nâng cốc cùng ta uống rượu nói cười khi ta muốn uống rượu không? Nàng có thể ở lúc chân tay ta ngứa ngáy thì cùng ta vung đao múa kiếm không?”

“Về sau, cô nương đó bị hỏi đến quẫn bách, khóc lóc rối rít tức khí mà chạy.”

“Ừ, nói như vậy, khí chất của phu nhân cùng thiên kim phú thương kia đúng là có mấy phần giống nhau đấy.”

“Không chỉ giống nhau, các ngươi không nghe kể sao? Năm đó Nguyên soái mới cưới phu nhân vào cửa thì phu nhân đã bị Nguyên soái lấy con cóc đặt vào trong tay sợ quá ngất xỉu, loại cô gái vô dụng quen được chiều chuộng như vậy Nguyên soái làm sao có thể để vào mắt đây?”

Mọi người vừa cười vừa nói: “Khó trách Nguyên soái đi mười năm không chịu về nhà, nguyên lai là muốn trốn tránh phu nhân ah.”

“Như vậy không chừng...”

Mấy người vừa nói vừa cười trò chuyện, không để ý thấy đằng sau cửa vòm có một đôi mắt buồn bã đã nghe thấy hết tất cả.

Bọn họ đều là những tướng sĩ đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc trong quân đội, chẳng những võ nghệ rất cao mà ngay cả nhĩ lực cũng đều rất thính.

Nhưng bởi vì nơi này không phải là chiến trường, bao nhiêu cảnh giới bọn họ cũng đều không đề phòng. Cho nên cho đến lúc Mặc Lan xoay người bỏ đi, tiếng bước chân nhẹ nhàng mới dẫn đến chú ý của mấy người.

Trông thấy bóng lưng vội vàng rời đi, mấy người hai mắt nhìn nhau, trong lòng cũng có chút hối hận. Những lời nói vừa rồi rất có thể đã bị Nguyên soái phu nhân nghe thấy hết, nếu vậy bọn họ chỉ còn chờ nhặt xác mất.

Mà Mặc Lan một hơi chạy về trong phòng mình.

Mặc dù nàng luôn muốn trốn tránh nhưng Quân Nhiên đi liền mười năm không về là sự thật.

Nàng không muốn đi đoán hắn đến cùng là có bao nhiêu chán ghét nàng, bởi vì đáp án thường thường sẽ khiến con người ta khó mà chấp nhận được.

Lúc nàng còn chưa hiểu chuyện đã liền mất đi cả cha lẫn mẹ, vào năm nàng chín tuổi, người duy nhất một tay nuôi nàng lớn lên chính là Lão tướng quân.

Nàng vẫn cẩn thận làm tốt mọi công việc, đem hết khả năng của mình mang ra để hoàn thành tốt nhất, dù có bị ủy khuất cũng cắn chặt răng nhẫn nhịn.

Bởi vì nàng biết mình không có tư cách tùy hứng, ngang ngạnh, bởi trên đời này, sẽ không ai nuông chiều những yêu cầu vô lý của nàng.

Sau đó Lão tướng quân qua đời, nàng được thái quân đón vào phủ. Ngay lúc đó nàng vẫn còn không biết ý nghĩa của hai từ vợ chồng là gì, chỉ mơ hồ biết rằng tương lai nơi này chính là nhà của mình, người mà nàng nên gọi là phu quân cũng chính là người nàng cả đời dựa vào, là người thân của nàng.

Ai ngờ khi nàng mới vào cửa Bạch gia ngày đầu tiên, người kia liền bỏ rơi nàng đi làm việc nghĩa không chút chùn bước.

Mười năm xa cách, nam nhân hăng hái rong đuổi nơi xa trường có lúc nào nghĩ tới phương xa có người đang chờ đợi hắn? Coi như là có, nhưng đối với hắn, nàng chỉ sợ hắn là hận không thể quăng cái gánh nặng này đi như quăng quần áo mà thôi.

Một nữ nhân đáng thương nhất không phải là nhan sắc ngày càng tàn lụi mà là đang trong độ chớm nở hào hoa phong nhã nhất lại không có ai quý trọng thời sắc thanh xuân ngắn ngủi này.

Hiện tại nàng mới có mười chín tuổi, bây giờ có thể dựa vào lợi thế này để nhận được sự sủng ái của trượng phu. Nhưng mười năm sau nữa thì sao? Nàng còn có thể đòi hỏi nam nhân đó quan tâm đến nàng sao, chấp nhận sự tồn tại của nàng sao?

Tâm đột nhiên trở nên trống trải. Giống như đánh rơi mất đồ vật mà không làm sao tìm lại được.

Trần Lạc Du, đó là một cô nương như thế nào? Lại có tư cách đứng bên cạnh Quân Nhiên, bồi hắn bay lượn trên bầu trời, theo cùng năm tháng.

Như vậy còn mình thì sao đây?

Một ngày kia có phải hay không chịu nhẫn nhục bị trượng phu xa lánh, hoặc là bị bắt ép tiếp nhận lần lượt những cô gái mà trượng phu thích vào cửa?

“A!” Nghĩ đi nghĩ lại, Mặc Lan bỗng nhiên nở nụ cười.

Đó là một nụ cười bi thương kèm trong đó là vô số khổ sở chua xót, cay đắng trong lòng.

Dùng sức nắm thật chặt tay áo, ức chế trong tim nổi lên sự xót xa, ánh mắt kiên định nhìn nơi mình đã sinh sống mười năm.

Nếu quả thật có một ngày như vậy, nàng sẽ không chấp nhận sự thương hại của nam nhân an bài.

Nàng sẽ không chút do dự kiên quyết ra khỏi thế giới của hắn, trả lại tự do cho hắn cũng cho mình một cuộc sống mới.

※*※*※*※*※

Trời gần về chiều, ngoài cửa Bạch phủ truyền đến từng trận tiếng ngựa hí chói tai.

Bạch Trung cùng mấy gia đinh vội vàng chạy ra nghênh đón, chỉ thấy ngồi ở trên lưng ngựa, Bạch Quân Nhiên cùng Tiêu Hà trong tay đều xách theo mấy con mồi mới săn được, trên người còn dính vết máu chưa khô hẳn của thú săn.

Bạch Quân Nhiên đem những con mồi này đưa cho gia đinh cầm, trên mặt nở nụ cười tươi, dặn dò nói: “Cầm những thứ này thêm vào bữa ăn của tối nay, phân phó phòng bếp xử lý cho tốt đừng để phí thức ăn còn tươi mới này.”

“Dạ” Mấy gia đinh bận rộn cầm mấy con mồi hướng phòng bếp chạy không ngừng.

Bạch Quân Nhiên ngồi trên ngựa, con ngựa bạch chiến mã giơ lên vó trước ngửa đầu lên trời, hí lên mấy tiếng lớn mà cách đến vài dặm cũng vẫn nghe thấy rõ ràng.

Bạch Quân Nhiên vỗ vỗ đầu ngựa, cười nói: “Ta nói Lăng Tiêu, ngươi hôm nay trúng tà gì vậy, lúc ở khu vực săn bắn không phải người rất khoan khoái hay sao, lúc này về đến nhà làm sao lại nôn nóng như vậy?”

Nhảy từ trên ngựa xuống, Bạch Quân Nhiên cầm lấy dây cương còn Lăng Tiêu lại có chút không tình nguyện hướng chuồng ngựa đi tới.

Theo sau Tiêu Hà cười nói: “Lăng Tiêu là chiến mã, đã quen sinh sống ở những vùng đất rộng rãi, chỉ sợ là trong khoảng thời gian ngắn không thích ứng kịp với kinh thành phồn hoa.”

Trong đại sảnh, Mặc Lan đỡ Bạch lão thái quân một tay đang cầm quải trượng cũng đi tới.

Thấy con ngựa của cháu trai mình quá mức hung dữ, không nhịn được nói: “Ta nói Quân Nhiên, con ngựa của cháu không phải là trộm được đấy chứ, từ lúc nó vào phủ cho đến giờ Bạch phủ ta không có nửa ngày yên tĩnh.”

Bạch Quân Nhiên đến gần Mặc Lan chăm chú nhìn nhau, cười nói: “Lăng Tiêu là bảo bối cháu nuôi đã nhiều năm, những năm nay nó cùng cháu xông pha chiến trường giết địch không phải là ít, cũng nhiều lần cứu cháu trong lúc nguy hiểm, hơn nữa nó rất có linh tính, người lạ nếu có ý định muốn dắt nó đi, nó sẽ giơ chân đạp người không thương tiếc.”

Vừa dứt lời, chỉ thấy Lăng Tiêu lần nữa giơ lên vó trước, đầu ngửa lên không trung hí một tiếng chói tai.

Mặc Lan nhìn chằm chằm nó hồi lâu, không khỏi trầm trồ nói: “Con ngựa này đúng là bảo vật trăm năm khó gặp.”

“À?” Bạch Quân Nhiên nghe những lời này, lập tức tinh thần hào hứng: “Chỉ giáo cho?”

“Nếu ta không có đoán sai, từ hình dạng bên ngoài của con ngựa này thì nó xuất thân từ Tây Vực, thuộc loại Hãn Huyết Bảo Mã, cước hết sức lợi hại, sức khỏe cường tráng, sức chịu đựng dẻo dai hơn nữa còn hết sức hung hãn, loài ngựa này từ khi sinh ra ngay cả hổ, sư tử cũng không sợ, mặt khác ở trên chiến trường năng lực chiến đấu không thua kém gì con người.”

Mỗi một câu nói của nàng khiến cặp mặt Bạch Quân Nhiên theo đó mà lóe sáng.

“Chưa kể...” Lời nói bỗng nhiên dừng lại, Mặc Lan cẩn thận sờ sờ lông bờm của Lăng Tiêu: “Loài ngựa này một khi đã mất đi tự do sẽ trở nên hết sức nóng nảy, cho nên ta nghĩ nó sở dĩ huyên náo như vậy ít nhiều có liên quan đến cuộc sống nơi Bạch phủ.”

Mặc Lan nói rành mạch từng câu từng chữ, chẳng những Tiêu Hà nghe xong không khỏi kinh ngạc mà ngay cả Bạch lão thái quân cũng nở ý cười trong mắt, bởi vì bà biết rất rõ ràng từ trong mắt cháu trai nhìn Mặc Lan có vài phần tán thưởng (khen ngợi).

Cháu trai bà từ nhỏ đã thông minh tuyệt đỉnh, ngạo thị quần luân*, trên đời này ít người có thể khiến cho hắn khâm phục.

[Ngạo thị quần luân*: Ngạo nghễ bàn luận về quần hùng.]


Đồ tiểu tử mắt cao hơn đầu này, có thể đối với Lan nhi biệu lộ ra sự tán thưởng, có thể thấy rõ chính bà đã không chọn nhầm người, Lan nhi thông minh như vậy tuyệt đối có thể kiềm chế được cái bản tính kiêu ngạo, bướng bỉnh của tôn tử bà.

“Không thể ngờ nàng đọc sách cũng thật không ít, ta đối với nàng càng ngày càng phải nhìn với cặp mắt khác xưa.” Bạch Quân Nhiên nói thật lòng mình đồng thời cũng thật lòng hâm mộ tài ba của Mặc Lan.

Đừng xem tiểu nha đầu này thể chất yếu đuối nho nhã nhưng hiểu biết không hề ít.

Cùng với một cô gái như nàng ở chung một chỗ, khiến hắn không chút nào cảm thấy chán nản mà ngược lại chung sống với nàng, hắn có thể phát hiện ra nhiều điều rất thú vị.

Cứ tưởng rằng câu nói khen ngợi này của mình sẽ đổi lấy thái độ ngượng ngùng, khẽ cười bẽn lén của nàng nhưng không ngờ Mặc Lan chăm chú nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng, châm chọc nói:

“Tiểu nữ tử đâu có tài đức gì khiến Bạch Nguyên soái phải nhìn bằng con mắt khác? Ta bất quá chỉ là một nữ lưu (đàn bà con gái) yếu đuối, vai không thể gánh tay không thể xách, không cẩn thận sơ ý có thể bị giết chết lúc nào không biết, ngay cả một con cóc cũng có thể dọa ta hồn lìa khỏi xác chẳng khác gì một cô gái vô dụng.”

Không khí cuộc nói chuyện kì cục này khiến một người như Bạch Quân Nhiên nổi tiếng thông minh cũng không hiểu gì hết.

Hắn không hiểu giương mắt nhìn tổ mẫu giống như muốn có một đáp từ trong mắt đối phương.

Bạch lão thái quân lại nhìn về hắn hé miệng mà cười cười, cầm quải trượng cười ha hả xoay người rời đi.

“Đây là ý gì?”

Bach Quân Nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy Mặc Lan nhìn hắn một cái liền đi về phía Lăng Tiêu đang nóng nảy không yên.

Hắn vừa định ngăn cản muốn nói cho nàng biết ái mã này không chịu được người lạ đụng chạm vào, ai ngờ khuôn mặt nhỏ nhắn của thê tử vừa rồi còn lạnh lùng bây giờ lại nhìn Lăng Tiêu mỉm cười ôm lấy cái cổ lông xù của Lăng Tiêu, lại còn hướng về phía lỗ tai nó kiễng chân thì thầm gì đó.

Hắn cùng Tiêu Hà liếc mắt nhìn nhau, đối phương cũng nhìn về phía hắn nhún vai giống như muốn nói: Thuộc hạ cũng không biết chuyện này là như thế nào.

Chỉ trong một khoảng thời gian, chỉ thấy Lăng Tiêu vừa rồi còn tung vó nháy mắt đã ngún nguẩy cái đuôi, từ từ bình tĩnh trở lại, không chỉ có thế, nó còn dùng đầu của mình cọ cọ chà chà vào gò má của Mặc Lan khiến nàng không ngừng cười ha hả.

Bạch Quân Nhiên cùng Tiêu Hà không thể tin vào mắt mình chuyện này, cảm giác giống như mình gặp được kì tích.

Lăng Tiêu mặc dù là con ngựa tốt nhưng tính khí nó rất nóng nảy nên khó thuần phục.

Trong quân doanh có mấy phó tướng bao gồm cả Tiêu Hà trong đó, đừng nói là sờ nó mà ngay cả đến gần nó một chút cũng có thể chọc giận nó. Vậy mà hôm nay nó lại chủ động thân thiện lấy lòng với Mặc Lan, hơn nữa biểu hiện còn đặc biệt ngoan ngoãn.

“Lan nhi, làm sao nàng làm được như vậy? Lăng tiêu lại có thể nghe hiểu được lời nói của nàng ư?”

Ôm lấy cổ Lăng Tiêu cọ cọ vài cái, Mặc Lan nhanh chóng thu lại nụ cười nhìn về phía Bạch Quân Nhiên, khôi phục bộ dáng lạnh lùng như trước.

“Ta nói Bạch Nguyên soái, chẳng lẽ ngài không biết trên đời này có một số động vật có thể hiểu được ngôn ngữ loài người hay sao?”

“Vậy à? Nàng nói như vậy nghĩa là nó có thể hiểu được lời nàng nói? Vừa rồi nàng cùng nó nói gì với nhau vậy?” hắn cảm thấy chuyện này vô cùng thú vị.

“Ta nói với nó, đã là một con ngựa thì nên biết nhìn xa trông rộng một chút, đừng học giống như chủ nhân của ngươi chỉ biết nhìn bản chất bên ngoài mà đánh giá, nếu không sẽ trở thành ếch ngồi đáy giếng.”

Thấy hắn mở miệng cười, bộ mặt giật mình, nàng tiếp tục nói: “Mặc dù chiến trường quả thực có thể rong ruổi phi nhanh nhưng đã là một con ngựa có năng lực chân chính thì dù không ở trên sa trường vẫn có thể phát huy giá trị bản thân ở bất cứ nơi đâu.”

Vừa nghe xong những lời này, Bạch Quân Nhiên không khống chế được cười ha hả.

Từng bước chậm rãi đi tới gần nàng, hắn thú vị đánh giá lời nói chứa đầy hàm ý của nàng: “Nàng vừa nói những lời này, Lăng Tiêu nhà ta cũng có thể nghe hiểu được sao?”

Mặc Lan không để ý bộ mặt tỉnh bơ gật đầu: “Nó đã được ta khuyên bảo thành công, điều này cho thấy rõ, ngựa của ngài so với ngài còn tuệ căn* hơn nhiều.”

[Tuệ căn*: thông minh hiểu biết.]


Nói xong, nàng vỗ vỗ đầu ngựa lại kề vào lỗ tai nó nói nhỏ gì đó, sau đó cầm lấy dây cương, Lăng Tiêu nghe theo hướng về phía chuồng ngựa đi tới.

Nhìn bóng dáng nàng dần đi xa, Bạch Quân Nhiên đột nhiên hứng thú chau mày: “Nha đầu này bị làm sao vậy? Buổi sáng ngày hôm nay còn rất tốt cơ mà, sao mới một ngày không gặp liền giống như biến thành một con nhím xù lông rồi?”.

“Trời ơi Nguyên soái, chắc chắn là phu nhân đã nghe thấy hết cuộc nói chuyện lúc trưa của bọn thuộc hạ rồi.”

Ngay khi Bạch Quân Nhiên đang buồn bực thì mấy người thuộc hạ không biết từ đâu xông tới.

“Nói chuyện gì?”

Một người thuộc hạ trong đó đưa một lá thư cho hắn, sau đó lại đem nội dung cuộc nói chuyện nói tóm tắt lại cho hắn nghe.

Sau một hồi khá lâu, Bạch Quân Nhiên từ từ nhìn về hướng Mặc Lan biến mất, xoa xoa cằm nở nụ cười bí hiểm.

※*※*※*※*※

Ở phía đông kinh thành có một con phố phồn hoa mà người ta đi qua đi lại không ngớt.

Trong một gian hàng bày bán vải tơ lụa, có mấy phu nhân cùng tiểu thư quần áo ăn mặc hoa lệ (lộng lẫy, tráng lệ, rực rỡ) đang hứng thú chọn tới chọn lui những loại tơ lụa thượng đẳng (hảo hạng, tốt nhất).

Ngày hôm nay thời tiết khá là nắng ráo, sáng sủa, Mặc Lan dẫn theo Thanh nhi cùng ngồi kiệu tới nơi này chọn mua.

Bản thân là Bạch phủ đương gia chủ mẫu, có rất nhiều việc mà nàng đều thích tự tay mình làm.

Vinh Ty có thể coi là nhà buôn tốt nhất trong các phường buôn bán tơ lụa ở kinh thành. Cho nên thường cách một đoạn thời gian nàng sẽ đều tự mình đích thân tới đây lựa chọn nhiều kiểu loại khác nhau để cho trong phủ có thêm quần áo mặc.

Đối với chưởng quỹ của Vinh Ty phường mà nói, Bạch phủ Thiếu phu nhân tuyệt đối là khách hàng lớn của bọn họ.

Khi Mặc Lan cùng Thanh nhi đang vui vẻ hào hứng lựa chọn thì nghe bên ngoài cửa truyền đến một hồi tiếng bước chân lộn xộn.

“Chủ quầy, tháng này phí bảo hộ là ba trăm lượng, hôm nay là kỳ hạn cuối cùng, mau mau giao bạc ra đây. Nếu không hết ngày hôm nay mà không có, mấy ông đây sẽ rất mất hứng đấy.” Bước vào là mấy nam tử, giọng nói vô cùng thô lỗ.

Mặc Lan cùng Thanh nhi quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói, chỉ thấy cầm đầu là một người có bộ dạng hơn ba mươi tuổi, nàng chỉ không thể ngờ rằng, đối phương trên người quần áo mặc là trang phục nhà binh.

Đi theo phía sau là mấy tiểu tử tầm hai mươi tuổi, trên người cũng đều mặc trang bị của quân binh.

Trong điếm các phu nhân, tiểu thư vừa nhìn thấy chuyện này đều bị dọa sợ hãi, xô đẩy nhau chạy ra khỏi cửa tiệm.

Vốn đang tiếp đãi khách nhân, chưởng quỹ sau khi nhìn thấy mấy người này sắc mặt tái mét vài phần, trong lòng mặc dù sợ nhưng khuôn mặt trước vẫn giả bộ tươi cười bước đến.

“Mấy vị quan gia, tháng trước phí bảo hộ (phí bảo vệ) không phải chỉ có một trăm lượng thôi sao? Sao bây giờ lại tăng thêm hai trăm lượng?”

Kẻ cầm đầu bĩu môi, hừ cười nói: “Cái điếm của nhà ông buôn bán lớn như vậy, đừng nói thu ông ba trăm lượng chính là thu ba ngàn lượng cũng còn chưa phải là nhiều.”

“Nhưng mà... gần đây trong điếm mới nhập thêm hàng mới về, bạc cũng dùng để quay vòng vốn hết, trong khoảng thời gian ngắn tôi thật sự không kiếm đâu ra số bạc lớn như vậy...”

“Ít làm trò đi.”

Kẻ nọ nháy mắt một cái, giơ chân đá lật một cái bàn dọa cho chưởng quỹ sợ đến run lẩy bẩy, ngay cả Thanh nhi nhìn thấy cảnh này cũng bị dọa cho sợ hãi lui về sau mấy bước.

Mặc Lan có chút bất mãn nhíu mày, nhìn người nọ ức hiếp người quá đáng, không nhịn được cười lạnh nói: “Nếu như ta không có nhìn lầm, các ngươi là quan quân triều đình, mặc y phục quần áo triều đình phát cho, nhận bổng lộc triều đình. Hiện tại làm sao mà dám đối với bách tính ngửa tay thu tiền phí bảo hộ? Chẳng lẽ triều đình mới ban bố pháp lệnh (Luật lệ) mới sao?”

Mấy người đang uy hiếp chưởng quỹ tơ lụa, lại thấy một cô nương mảnh mai đi tới.

Cẩn thận nhìn lên, cô nương này mặc một bộ quần áo hồng nhạt, vóc người nhỏ nhắn thon gầy, khuôn mặt như ngọc, làn da trắng nõn nà, đôi môi đỏ mọng như chu sa, đôi đồng tử đen láy trong veo, giọng nói phát ra lại đặc biệt dịu dàng êm dịu (nhu mì).

Mỹ nhân như vậy, mặc dù dáng người kiều tiểu (nhỏ nhắn xinh xắn), vòng eo cũng không bằng một cái nắm tay nhưng ánh mắt lại toát lên khí thế lạnh lùng nghiêm nghị lạ thường.

Kẻ cầm đầu bọn binh lính đột nhiên cười lớn một tiếng, dáng vẻ lưu manh đi đến bên cạnh Mặc Lan, nhìn từ trên xuống dưới không khách khí dò xét một phen, có chút không nghiêm trang nói: “Ta nói cô em, nàng có biết chúng ta là ai không? Khuyên nàng một câu, không muốn vì lời nói của mình mà gặp rắc rối phiền toái thì tốt nhất đừng xen vào chuyện của người khác.”

Đối với hành động đến gần, trong lòng Mặc Lan cảm thấy vô cùng khó chịu.

Nàng chính là một cô gái có tinh thần trọng nghĩa rất lớn, hơn nữa thuở nhỏ lớn lên ở Bạch phủ, trong một gia đình có truyền thống làm tướng, không biết đã từ lúc nào liền nuôi dưỡng nàng trưởng thành người có một cỗ uy nhiêm yêu chính nghĩa.

Nam tử trước mắt này làm xằng làm bậy đã đủ đáng hận, chưa kể hắn còn mặc y phục quan binh.

Lẽ ra làm thủ vệ phải có trọng trách bảo vệ kinh thành, an nguy của bách tính, nhưng đây lại biến mình thành một cái thổ phỉ, điều này hỏi sao nàng không thấy bực.

Ánh mắt lơ đãng nhìn ra bên ngoài, giống như nhìn thấy thứ gì đó rất thú vị.

Lúc đầu tuy có chút kiêng dè nguy hiểm của bản thân, Mặc Lan đột nhiên nhìn về phía mấy người nọ lạnh lùng cười một tiếng.

“Còn tưởng rằng dưới chân thiên tử sẽ không có người ác đâu, không nghĩ tới vừa ra khỏi phủ lại để cho ta gặp phải ác bá cường hào, thật là đáng buồn, triều đình thế nhưng lại đi nuôi những kẻ chẳng khác gì con sâu làm rầu nồi canh, các người không cảm thấy thẹn khi mặc quần áo quan binh trên người hay sao?”

Mấy người nghe xong lời này, đều nhốn nháo trợn tròn đôi mắt.

Đại khái thường ngày đã quen hung hăng càn quấy, những lời nói chói tai này chẳng khác gì một mũi tên đánh vào chỗ hiểm của bọn chúng.

“Xú nha đầu không muốn sống nữa có phải không, mày có biết bọn ông đây là ai không? Nói cho mày biết, ở kinh thành này, ngoại trừ Thiên Hoàng lão tử thì coi như thân phận của ông đây là cao nhất...”

“Bọn ông đây? Là thứ gì vậy ạh?”

“Con ranh này...”

Mấy người này tức đến sắc mặt trắng bệch: “Con ranh này thật to gan...”

Mặc Lan không chút sợ hãi, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn thẳng vào mắt bọn chúng: “Nói chuyện với loại tay sai như các ngươi không cần có lá gan lớn, chỉ cần có chánh khí là đủ rồi.”

Lần này, những đám quan binh phách lối kia không kiềm chế được.

Một tên trong đó tính khí nóng nảy, không thèm quan tâm cái gì là thương hương tiếc ngọc, một tay túm lấy xiêm áo của Mặc Lan, chuẩn bị quát tháo ầm ĩ.

Đúng lúc này, một bóng trắng chớp thoáng qua.

Mọi người còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm thiết, là kẻ quan binh vừa rồi muốn động thủ với Mặc Lan bị ném ra vài thước.

Định thần nhìn kĩ, hành hiệp trượng nghĩa là một nam tử hơn hai mươi tuổi(chính xác 24 ý ạ ^^!), trên người mặc bạch y có thêu kim tuyến, nhưng không có chút nào lịch sự nhã nhặn.

Bởi vì người này trên người tỏa ra khí khái anh hùng, tròng mắt đen sâu thẳm như Hắc Diệu thạch lóe ra tia nhìn lãnh khí (lạnh lẽo u ám).

Vóc người của hắn cực kì cao lớn, mái tóc đen được buộc cao, tóc hai bên thái dương rơi xuống tung bay, ngũ quan tuấn mĩ vô cùng, một cỗ phong thái trác tuyệt khiến mọi người ở đây khiếp sợ.

Cái người bạch y nam tử không phải là ai khác chính là Bạch Quân Nhiên, đang cùng mấy thuộc hạ muốn ra ngoài đi dạo lại nghe được tin tức nương tử nhà mình cùng thị nữ ra ngoài mua vải vóc, liền thuận đường ra ngoài đi tìm nàng.

Xa xa, hắn và mấy thuộc hạ nhìn thấy bên này xôn xao.

Đến gần nhìn mới phát hiện, trong điếm cô nương gan lớn đang sẵng giọng với mấy tên quan binh kia chính là thê tử ngày hôm qua còn mặt mày khó chịu đối với hắn.

Lúc đầu là nghe thấy nàng dùng lời nói chính nghĩa uy nghiêm dạy dỗ bọn này đã khiến hắn rất ấn tượng, không nghĩ tới lũ quan binh không có phong độ lại dám cả gan làm loạn động thủ với một cô nương yếu đuối.

Ngay lập tức, hắn tung người nhảy một cái vào trong điếm, một tay cầm lấy tên khốn khiếp đang chuẩn bị ra tay kia quẳng ra ngoài cửa.

Dân chúng vây xung quanh nhìn tên quan binh bị ném đến rạn nứt xương, chỉ kém không vỗ tay rào rào khen tuyệt, tất cả người dân đối với nam nhân kia khinh bỉ không chút thương xót, lại chuyển sang nhìn vị bạch y nam tử với ánh mắt đầy khâm phục.

Dễ dàng đem tên này ném ra ngoài cửa xong mà mặt tự nhiên không đỏ, hơi thở không gấp mà bên môi còn nở nụ cười đắc ý.

Thấy thiếu gia xuất hiện, Thanh nhi trên mặt vui mừng, mới vừa rồi còn lo lắng gần chết, hiện tại cũng rốt cuộc an tâm, không ngừng lôi kéo cánh tay Mặc Lan trốn sau lưng Bạch Quân Nhiên.

Mấy tên quan binh còn lại chứng kiến một màn chuyện này sau, trên mặt nở nụ cười hung ác, một bên rút thanh đao ra không khách khí chỉ vào Bạch Quân Nhiên.

“Ngươi là người nào, ngay cả chuyện riêng của Từ Lang tổng binh cũng dám can thiệp vào?”

Nghe thấy cái tên đi liền với danh hiệu, Bạch Quân Nhiên tầm mắt cười lạnh, vốn lúc nãy còn nở nụ cười giờ mím môi lại.

“Từ Lang?” Hắn nhẹ giọng lẩm bẩm: “Nghe có vẻ hơi quen quen, hiện tại hắn đang giữ chức Tổng binh hả?”

Người nọ vừa nghe chủ tử nhà mình bị gọi thẳng tên, lập tức trừng cặp mắt: “Ngươi thật to gan, lại dám với đại gia ta bất kính như thế, cái điêu dân...”

“Bốp...!” Một tiếng bạt tai mạnh mẽ cắt đứt tiếng quát tháo của hắn.

Bạch Quân Nhiên ra tay vô cùng độc ác, giống như muốn hàm răng người nọ cũng đánh rớt.

Đối phương không dám tin nhìn hắn, che lại cái miệng đầy máu, ô ô không biết là nói những gì.

Bạch Quân Nhiên tầm mắt hướng về phía Tiêu Hà cùng với mấy thuộc hạ nháy mắt ra hiệu.

“Mấy tên hỗn hào nhiễu dân, thật sự ảnh hưởng tổn hại đến quân uy của quân đội Bắc Kỳ, đem tất cả bọn chúng trói lại áp giải trở về, mỗi người nhận tám mươi quân côn, còn dám tiếp tục làm xằng làm bậy theo quân pháp mà chăm sóc cho ta.”

Khí thế của Nguyên soái hoàn toàn bộc lộ hiện rõ.

Mệnh lệnh được truyền xuống, mấy thuộc hạ nhanh chân nhanh tay đem bọn quan binh ngu ngốc trói lại, xoay người áp giải đi.

Tất cả mọi người không nhịn được nhìn bạch y nam tử mới truyền ra mệnh lệnh.

Bạch Quân Nhiên ngạo nghễ đứng ở trong đám người, cho dù không có bộc lộ ra thân phận nhưng như cũ làm cho người ta không nhịn được thần phục khí thế uy nghiêm của hắn.

Thanh nhi trong lòng phấn chấn mỉm cười. Đây mới là diện mạo chân thật của thiếu gia sao?

Mặc Lan cũng theo đó lộ vẻ xúc động, trong ấn tượng, người nam nhân này từ đầu tới cuối là tên vô lại, ở trước mặt mình cho tới bây giờ đều là vẻ mặt tươi cười, mười phần là côn đồ.

Nhưng mà nam tử đứng chắp tay trước mặt mình này lại lạnh lùng nghiêm trang đến dọa người.

Quả nhiên là Thống soái tam quân mới có phong thái như vậy sao?

Không kìm được, huyết dịch trong cơ thể cũng theo đó mà sôi trào.

Nam tử ngạo mạn quần luân (ngạo mạn khinh thường) này là phu quân của nàng đấy. Khi hắn ở bên cạnh nàng thì giống như mọi chuyện dù có nguy hiểm đến đâu cũng sẽ biến mất.

Hắn khiến cho nàng an tâm!

Sự phát hiện này khiến trong lòng Mặc Lan không khỏi rung động một phen.

Quay mặt sang nhìn nàng, mới vừa rồi nam nhân này còn cho thấy tư thái lãnh khốc, bên môi từ lúc nào chẳng biết đã nở nụ cười hài hước dỉ dỏm trêu chọc, liếc xéo tiểu nữ nhân bên cạnh đang len lén sùng bái hắn, cười nói: “Lan nhi có phải hay không bị chuyện này làm cho sợ rồi?”

Chỉ một câu nói ngắn ngủi thế này đã đem sự kính nể thật vất vả mới xuất hiện trong lòng Mặc Lan đả kích một giọt cũng không còn dư lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.