Đông Phương Bất Bại Chi Ám Dạ Ôn Nhu

Chương 12: Giáo chủ phu nhân



Đan Vô Ngân cố ý lộ ra thần sắc chần chờ, quả nhiên thấy Đông Phương Bất Bại giả vờ không mấy để ý nói “Không có sao? Vậy là tốt rồi, như vậy ngươi bình thường làm việc trong giáo cũng dễ dàng hơn.” Chỉ là y lặng lẽ rũ mi che giấu đáy mắt thất lạc.

Nhìn vẻ cam chịu của ái nhân Đan Vô Ngân thầm hối hận, vừa nãy tại sao lại muốn trêu chọc người này chứ, ôm Đông Phương Bất Bại vào sâu trong ngực, hắn dùng giọng điệu thương tiếc, “Tiểu ngu ngốc, ta có nói chưa cho bọn họ biết sao?”

Đông Phương Bất Bại sửng sốt, ngay lập tức hiểu được vửa rồi mình bị tên bại hoại này Tử Khiêm đùa bỡn, lại nghĩ tới bộ dạng ngốc nghếch vừa rồi của bản thân, y nhịn không được đỏ mặt lên. Vừa thẹn lại vừa giận, y thoáng cái giãy khỏi lồng ngực của Đan Vô Ngân “Hừ! Thật to gan, ngươi lại dám trêu đùa bản tọa như vậy!”

Đan Vô Ngân làm sao không nhìn ra Đông Phương là đang xấu hổ, nhanh chóng phối hợp cúi người thở dài, “Giáo chủ thứ tội, là Vô Ngân thất lễ, bất quá giáo chủ, Vô Ngân chỉ là đang cùng nương tử bồi dưỡng cảm tình mà thôi, thật là ta tình ngươi nguyện, xin giáo chủ có thể nới tay một mặt tha cho Vô Ngân lần này?”

Đông Phương Bất Bại cảm giác  mặt mình hiện tại nóng hừng hực, quả thực chẳng biết nên làm thế nào cho phải, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là tức giận tự cắn môi mình, “Trong giáo còn có việc, ta phải ra ngoài trước buổi tối cùng ngươi dùng bữa” Nói xong xoay người liền chạy.

Đan Vô Ngân nhìn Đông Phương Bất Bại gần như là dùng khinh công bay đi, khóe miệng nhếch lên để lộ một nụ cười tà không chút phù hợp hình tượng. Đông Phương là đang xấu hổ đi!

Bất quá, Đông Phương có phải hay không quên mất, hắn là Đại tổng quản của Nhật Nguyệt thần giáo những hội nghị cao cấp bên trong giáo hắn chắc chắn cũng sẽ tham gia. Đan Vô Ngân trong lòng giả vờ nghiêm trang khiển trách sự sơ sẩy của Đông Phương, nụ người ngoài mặt lại nhìn thế nào cũng thấy là dang vui vẻ. hắn chỉnh sửa quần áo lại một chút sau đó cũng đi theo bước chân của Đông Phương Bất Bại mà ly khai.

Khi Đông Phương Bất Bại nhìn thấy vẻ mặt mỉm cười của Đan Vô Ngân ở phòng nghị sự Nhật Nguyệt thần giáo, cước bộ

dưới chân hơi chậm lại cố gắng không dấu vết che đậy sự ảo não của y.

“Nhật Nguyệt thần giáo, thiên thu vạn đại, Đông Phương giáo chủ, nhất thống giang hồ!” Ngay khi Đông Phương Bất Bại ngồi lên đai tọa giáo chủ, tất cả giáo chúng đều thành kính quỳ mọp xuống đất, thấy Đan Vô Ngân cũng đối với bản thân triêu bái Đông Phương Bất Bại có chút không vui nhíu mày, làm sao có thể!

Đan Vô Ngân ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt bất mãn của  Đông Phương, hơi suy nghĩ một chút liền hiểu rõ nguyên nhân. Hướng Đông Phương Bất Bại cười cười, hắn lén lút vén vạt áo của mình lên một chút lộ ra đôi chân đang ngồi thấp giả quỳ.

Đông Phương Bất Bại nhìn Đan Vô Ngân bày ra điệu bộ lém lỉnh không kềm được co rút khóe miệng. Không ngờ Tử Khiêm luôn điềm đạm nho nhã cũng có lúc trẻ con như thế.

Bất quá, như vậy cũng không phải kế lâu dài.

Đông Phương Bất Bại nhớ lại tình huống sáng sớm Đan Vô Ngân trêu đùa mình, y chợt có chủt xúc động muốn làm chút chuyện tùy hứng không để tâm trách nhiệm. Nếu Tử Khiêm trước đã công khai quan hệ với ta, thì bây giờ đến phiên ta công khai cũng được chứ?!!

“Tử Khiêm, lên đây.” Đông Phương Bất Bại dùng ngữ điệu uy nghiêm trước giờ nói một câu làm mọi người kinh hãi. Tử Khiêm? Là aicó thể thân cận với giáo chủ như thế.

Đan Vô Ngân ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy ánh mắt cười trộm trên gương mặt cố ra vẻ nghiêm chỉnh của Đông Phương,

nhất thời hiểu được tính toán trả thù nhỏ nhặt của ái nhân đành mỉm cười sủng nịch. Cũng được, dù sao sớm muộn gì cũng phải công khai.

Ở trước mắt mọi người, Đan Vô Ngân từng bước một đi lên bậc thang dẫn đến quyền lực tối cao của Nhật Nguyệt thần giáo, khi đến trước mặt của Đông Phương Bất Bại hắn mới dừng lại, bước tránh qua phía bên trái cùng Đông Phương đối mặt tất cả giáo chúng.

Hài lòng thấy biểu hiện của Đan Vô Ngân, Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng gật đầu, “Đan Vô Ngân là người của bản tọa, lời của hắn nói cũng là lời bản tọa nói, nếu kẻ nào dám đối với hắn không cung kính án giáo quy xử trí!”

Giáo húng bên dưới bởi vì e ngại uy nghiêm thường ngày của Đông Phương Bất Bại nên mặc dù trong lòng có niệm bao nhiêu lần “thảo nên mã” * cũng không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ có Hướng Vấn Thiên ỷ vào thân phận của mình là Thần giáo nguyên lão đứng dậy chất vấn.

“Giáo chủ, Đan Vô Ngân chỉ là một tổng quản nho nhỏ, nếu như giáo chủ muốn hắn bồi tẩm thuộc hạ cũng không dám xen vào, thế nhưng nếu như đem đại sự trong giáo giao cho những kẻ tiểu nhân như vậy, sợ rằng trong giáo có nhiều huynh đệ đều không phục.” Ý tứ là, cái tên Đan Vô Ngân kia làm nam sủng thì còn có thể, muốn cho hắn nắm đại quyền thì vẫn còn chưa đủ tư cách.

Nhìn Hướng Vấn Thiên mang theo bộ dạng chính khí lăng nhiên, Đông Phương Bất Bại trong mắt lóe lên một đạo hàn quang. Cái kẻ Hướng Vấn Thiên này vốn là phụ tá đắc lực của Nhậm Ngã Hành, đến khi bản thân mình đã ngồi lên ngôi giáo chủ gã vẫn chưa từ bỏ ý định muốn bang trợ Nhậm Ngã Hành Đông Sơn tái khởi, chính mình trước giờ vẫn đặt đại bộ phận tâm tư vào tu luyện 《 Quỳ hoa bảo điển 》, không ngờ lại để cho thằng nhãi này sinh lòng kiêu ngạo.

Hôm nay bản tọa vừa trao quyền cho Tử Khiêm, cũng là công khai quan hệ với hắn, gã này dám ăn nói bậy bạ ở đây thật sự cho rằng bản tọa không có biện pháp trị người sao?

“Hướng tả sử, giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo giáo chính là bản tọa mà không phải ngươi, như vậy ta đem đại sự trong giáo giao cho ai chưởng quản thì liên quan gì đến ngươi?” Nói xong lời cuối cùng, giong của Đông Phương Bất Bại đã lạnh đến mức làm cho người nghe nhịn không được rùng mình.

Hướng Vấn Thiên sửng sốt, hiển nhiên gã không nghĩ tới Đông Phương Bất Bại dĩ nhiên không cho gã mặt mũi, nhìn Đông Phương Bất Bại không chút nào che giấu sát khí Hướng Vấn Thiên trong sát na lùi bước. Nhưng gã vì muốn thực hiện kế hoạch của mình nên không thể không kiên trì nói tiếp.

“Giáo chủ nói  lời ấy sai rồi, Nhật Nguyệt thần giáo của chúng ta chính là thiên hạ đệ nhất giáo, mỗi một sự vụ đều là quan hệ trọng đại. Không có quy tắc không thể thành công, nếu ngày hôm nay giáo chủ để kẻ không đứng đắn tham gia xử lý giáo vụ, e rằng THần giáo sẽ sớm lâm nguy!” Nói xong, nghe được phía sau vài tiếng rì rầm đồng thuận, gã vội vàng cúi đầu khóe miệng không dấu vết che giấu nụ cười thỏa mãn.

Nghe Hướng Vấn Thiên lặp đi lặp lại nhiều lần vũ nhục Tử Khiêm, Đông Phương Bất Bại giận quá hóa cười, “Hướng tả sử, ngươi nghĩ rằng mấy chuyện trộm gà bắt chó ngươi làm bản tọa thật không biết sao?”

Vung tay lên, Hướng Vấn Thiên chỉ thấy một đạo ngân quang lóe qua, gã vẫn còn chưa kịp phản ứng đã cảm giác trên ngực đau nhói. Ngân châm của Đông Phương Bất Bại đã đâm xuyên huyệt Khí Hải của hắn tự bao giờ.

Hướng Vấn Thiên trên mặt điên cuồng không chút nào che giấu, “Đông Phương Bất Bại, ngươi thật là ác độc!” Đông Phương Bất Bại cư nhiên ở trong khoảnh khắc phế bỏ võ công mà Hướng Vấn Thiên tân tân khổ khổ tu luyện vài thập niên! Bây giờ Hướng Vấn Thiên chẳng khác gì một gã phế nhân.

Hừ lạnh một tiếng, “Hướng Vấn Thiên, nhiều năm qua ngươi ở trong giáo lôi kéo lực lượng  ý đồ mưu phản, nhìn ở phân lượng ngươi trung thành với Nhậm Ngã Hành bản tọa vẫn không muốn cùng ngươi tính toán, chưa từng nghĩ đến ngươi cư nhiên như thử được một tấc lại muốn tiến một thước, thật không để bản tọa vào mắt một chút nào sao?” Nhìn kẻ khác đều thông minh cúi đầu im lặng, Đông Phương Bất Bại trong mắt lộ ra vẻ hài lòng.

“Đồng trưởng lão!” Đông Phương Bất Bại phân phó, “Bản tọa lệnh ngươi trong vòng ba ngày thu thập tất cả chứng cứ gây rối của Hướng Vấn Thiên, sau đó giao cho hình đường xử trí.” Ngay sau đó y  đứng dậy xoay người ly khai, áo choàng màu đỏ không gió cũng tự động phất phơ, khi gần ra đến cửa thì quăng lại một câu. “Sau này, kẻ dám đối với Đan tổng quản bất kính, đưa đầu tới gặp!” ( sao ta cứ cảm thấy cái áo bào tung bay của mỹ nhân thật giống giáo sư nha. Có ai không biết giáo sư không?)

Thấy Đông Phương Bất Bại ly khai, mọi người hai mặt nhìn nhau.

Là kẻ biết rõ nội tình Đồng Bách Hùng và Tang tam nương cười khổ nhìn Đan Vô Ngân vẫn như cũ bình tĩnh mỉm cười, “Đan huynh đệ, giáo chủ là …”

Đan Vô Ngân nhìn Đồng Bách Hùng cười rất thuần lương, “Đồng đại ca, Vô Ngân nghe nói ngươi và Hướng tả sử đã từng có giao tình sâu xa?”

Đồng Bách Hùng sửng sốt, hắn và Hướng Vấn Thiên chỉ còn kém thủy hỏa bất dung, từ đâu tới cái gì quan hệ sâu xa? Nhìn Đan Vô Ngân dáng vẻ vô tội, Đồng Bách Hùng khó có được một lần đầu óc linh động, “Nga, đúng rồi, ta và Hướng tả sử

năm đó có thể có như sinh tử chi giao nha!” Là loại giao tình không phải ngươi chết chính là ta sinh.

Nhìn Đồng Bách Hùng hưng phấn mà lôi kéo Tang tam nương vẫn còn bất đắc dĩ phóng về phía hình đường, Đan Vô Ngân trong ánh mắt phức tạp của giáo chúng phiêu nhiên rời đi.

———————————

Đông Phương Bất Bại ở trong phòng có chút thấp thỏm bất an, hành động hôm nay ở phòng nghị sự  tuy nói là trả thù Tử Khiêm buổi sáng đối với mình trêu đùa, nhưng thật ra là y đối với mọi người tuyên bố chủ quyền.

Hừ, đừng tưởng rằng y không biết, Tử Khiêm từ khi lên làm Thần giáo tổng quản có xưng hào “Đan tài thần”, nhiều ít cô nương chưa gả trong giáo đều đối với Từ Khiêm thèm nhỏ dãi ba thước, giang hồ nữ nhân không câu nệ tiểu tiết không chừng lúc nào đó có nha đầu lớn gang hướng Tử Khiêm thổ lộ thì sao.

Đến lúc đó, lấy mỹ nhân như hoa như ngọc so với một kẻ yêu quái bất nam bất nữ như y,  Tử Khiêm hắn sẽ lựa chọn đi…

Đông Phương Bất Bại không nhịn được lại bắt đầu suy nghĩ miên man. Khi Đan Vô Ngân về đến phòng chính là thấy bộ dáng mờ mịt này của Đông Phương Bất Bại.

“Đông Phương, làm sao vậy?” Nhìn cái dáng vẻ kia của Đông Phương, Đan Vô Ngân có chút kỳ quái, vừa không phải còn rấttốt sao?

“Tử Khiêm…” Đông Phương Bất Bại  vẫn chưa từ suy nghĩ của mình phục hồi lại, chỉ là theo bản năng nỉ non.

“Hử, Đông Phương, ngươi đang suy nghĩ gì?” Đan Vô Ngân nghĩ có cái gì đó không đúng, thừa dịp Đông Phương Bất Bại còn chưa lấy lại tỉnh thần liền nhẹ nhàng hỏi dò bên tai Đông Phương Bất Bại.

“Ngươi thích nữ nhân sao?” Đông Phương Bất Bại vừa nói ra liền giật mình thanh tỉnh, áo não bưng kín miệng mình.

Đan Vô Ngân sửng sốt một lúc mới hiểu được Đông Phương Bất Bại  vừa rồi nói cái gì, thần sắc lạnh lẽo.

“Đông Phương, ngươi đang suy nghĩ gì?” Lẽ nào Đông Phương vẫn không tín nhiệm hắn sao?

Đông Phương Bất Bại nhìn thấy Đan Vô Ngân lạnh mặt xuống liền nhất thời luống cuống, cái gì cũng thú nhận, “Tử Khiêm… Ngươi đừng nóng giận, ta chỉ là… Chỉ là, trong giáo có nhiều nữ hài tử xinh đẹp đều rất thích ngươi, mà ta vô luận như thế nào chung quy cũng không phải một nữ tử.”

Thấy Đông Phương Bất Bại lộ vẻ thê lương Đan Vô Ngân tâm trạng mềm nhũn liền buông lỏng sắc mặt, hắn khom người ôm lấy thắt lưng vì tự ti mà chùng xuống của Đông Phương Bất Bại.

“Đông Phương, ngươi lần trước không phải đãnói sao, ta là yêu quái ngươi là quái vật, chúng ta là tuyệt phối. Hơn nữa, không phải hôm nay người đã đánh dấu sở hữu lên người ta rồi sao?” Đông Phương ngốc này, một người ưu tú như vậy thế nào cứ mãi không tự tin ni.

Đông Phương Bất Bại thoáng cái nhớ tới chuyện tốt bản thân vừa làm, nghĩ đến mình trước mặt giáo chúng nói Tử Khiêm là người của mình, tuy rằng những kẻ đó không có biểu hiện sắc mặt gì, nhưng vừa nghĩ cũng biết mọi người khẳng định đều cho rằng Tử Khiêm là nam sủng của mình, Tử Khiêm…

Thấy Đông Phương Bất Bại vừa nhắc tới đã có chút thấp thỏm, Đan Vô Ngân làm sao không biết y đang lo sợ chuyện gì, thật tự nhiên cầm lấy bàn tay còn đang bối rối nắm chặt kia, Đan Vô Ngân nhẹ nhàng mà ở bên tai Đông Phương Bất Bại thổi khí.

“Đông Phương, ta làm giáo chủ phu nhân của ngươi, vậy thù lao của ta đâu?”

————————————–

* thảo nê mã: cách nói chệch đi của câu chửi tục “con bà mày”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.