Đông Phương Bất Bại Chi Ám Dạ Ôn Nhu

Chương 69: Phiên ngoại: Đông Phương Bất Bại 1



Ta là Đông Phương Bất Bại, giáo chủ chí cao vô thượng của Nhật Nguyệt thần giáo, không cha không mẹ.

Trong trí nhớ xa xôi, ta đã từng có một đôi phụ mẫu rất yêu thương ta mà ta cũng yêu kính họ, phụ thân một đại phu có chút danh tiếng, mẫu thân thì là hiền thê lương mẫu ở nhà giúp chồng dạy con.

Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tầy gang, đại khái là khoảng thời gian ta bốn tuổi, phụ thân vì giúp một Hương chủ của Nhật Nguyệt thần giáo chữa thương lại bị cừu gia của Hương chủ đó sát hại, mẫu thân đành phải mang theo ta nhịn đau chạy trốn, thế nhưng một nữ nhân yếu đuối và một trĩ đồng (đứa trẻ ấu trĩ) bốn tuổi đâu có thể trốn sự truy sát của đám người gian hồ hung bạo. Mẫu thân cũng đã chết.

Khi ta cho rằng ta cũng muốn đi đến hoàng tuyền lộ đoàn tụ cùng phụ mẫu thì vị Hương chủ được cha ta giúp đỡ, cũng chính là Đồng đại ca chạy tới đem những kẻ truy sát gia đình ta giết chết, nhìn những kẻ chỉ cần động ngón tay là có thể đưa ta vào chỗ chết nhưng ở dưới đao của Đồng đại ca không hề có sức chống cự, lần đầu tiên ta ý thức được võ công thì raư

Đồng đại ca đưa ta quay về Nhật Nguyệt thần giáo, đem ta trở thành thân đệ đệ mà chiếu cố, dạy ta võ công, lại còn đặc biệt thỉnh Tang tam tỷ dạy ta biết chữ nghĩa.

Nhật Nguyệt thần giáo thật là một địa phương tàn khốc, mặc dù Đồng đại ca hết sức bảo hộ ta nhưng thủy chung tránh không được những chuyện xấy xa trong giáo, sau một lần lại một lần bị những người đó đánh ngã trên mặt đất, ta cuối cùng ở trong lòng phát thệ, một ngày nào đó ta sẽ đem tất cả mọi người dẫm nát dưới lòng bàn chân, khiến những kẻ đã khi nhục ta phải trả đại giới!

Ta thành công. Kinh qua nhiều năm nỗ lực và tính toán, ta trở thành Hương chủ trẻ tuổi nhất thần giáo, sau đó là Đường chủ, Phó giáo chủ, cuối cùng, trong khi Nhậm Ngã Hành bởi vì tu luyện “Hấp tinh đại pháp” mà tẩu hỏa nhập ma, dẫn đến trên dưới trong giáo trở thành một mảnh hỗn loạn, ta hợp sức cùng Đồng đại ca và Tang tam tỷ đứng lên chi trì đại cuộc, thành công đem Nhậm Ngã Hành nhốt ở dưới đáy Tây hồ, leo lên bảo tọa giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo.

Nhìn những người đã từng là thuộc hạ của kẻ một đời ngông cuồng ấy quy phục dưới chân ta, ta lạnh lùng.

Xoay người rời đi, nghe sau lưng những người đó hô lớn cái gì “Nhật Nguyệt thần giáo, thiên thu vạn đại, Đông Phương giáo chủ, nhất thống giang hồ.” Cười nhạt, một đám người ngu xuẩn, Hoàng gia Đại Minh làm sao có thể để một bang phái trở thành võ lâm bá chủ?

Về đến phòng, cảm giác được trên đời này hình như chẳng còn điều gì có thể khiến ta phải phí tâm, thật là nhàm chán đến chết mà. Cầm lấy bản tâm pháp 《 Quỳ hoa bảo điển 》 Nhậm Ngã Hành đưa cho ta lúc trước tâm tư có chút trào phúng. Tâm pháp này theo truyền thuyết là võ lâm đệ nhất bảo điển chính xác là danh bất hư truyền, ta chỉ tu luyện gần hai năm thế nhưng Nhậm Ngã Hành đã không còn là đối thủ của ta nửa, tiếc rằng đại giới cũng thật quá lớn,

“Muốn luyện thần công, trước phải tự cung.” Ban đầu Nhậm Ngã Hành mang bảo điển này cho ta chỉ sợ cũng không có ý tốt gì, thế nào đi nữa hẳng gã cũng không ngờ ta thực sự không hoàn toàn tuân theo bảo điể mà làm, bất quá chỉ là từ chỗ Bình Nhất Chỉ phục dụng vài thứ dược hoàn âm tính mà thôi. Bất quá, đây chỉ là trị ngọn không trị gốc, hiện tại thần công của ta gần đại thành, khổ công vượt ải mấy lần vẫn là thất bại như cũ, xem ra những dược hoàn đó đã không còn công hiệu nữa.

Cũng được, dù sao thì nhân sinh cũng chỉ là một mảnh tịch mịch, để ta trải nghiệm thử một chút xem sau khi đại công cáo thành giang hồ đệ nhất thần công sẽ mang đến kinh hỷ thế nào.

Nếu như lúc đó ta có thể biết được tương lai sẽ tương ngộ một người như hắn, phải chăng ta cũng sẽ không chẳng chút do dự mà động thủ đâu.

《 Quỳ hoa bảo điển 》 quả thực danh bất hư truyền, sau khi tự cung ta lập tức cảm thấy kinh lạc thông suốt cơn đau ẩn ẩn nơi ngực cũng tự nhiên tiêu thất, sau một tháng bế quan khổ tu thần công của ta rốt cục đại thành!

Tùy tiện nhặt lên một mẩu cành khô, ngón tay khẽ bắn chim sáo trong lồng đang líu lo ầm ỹ vĩnh viễn câm miệng. Xem ra thần công này đích xác có chỗ thần kỳ của nó.

Tâm tình thật tốt trở về, vừa vào phòng đã thấy Hồ thúc đang chờ đợi, Hồ thúc là đại tổng quản của Thần giáo cũng có thể xen như là bật trưởng bối nhìn ta lớn lên, vậy nên bình thường ta đối ông ấy vẫn luôn có vài phần trọng thị.

“Giáo chủ.” Vô luận ta đã nói bao nhiêu lần, Hồ thúc lại luôn đối với ta rất cung kính.

“Hồ thúc, có chuyện gì không?” Hồ thúc và Đồng đại ca còn có Tang tam tỷ là những người mà trong lòng ta coi trọng, bởi vì đối với họ Đông Phương Bất Bại vĩnh viễn cũng chỉ là Đông Phương Bất Bại chứ không phải là giáo chủ đứng trên vạn người.

“Giáo chủ, Đan Vô Ngân ni tử của Đan Hoành đã được các huynh đệ đưa lên Hắc Mộc Nhai, xin hỏi giáo chủ định an bài hắn thế nào?” trong thanh âm của Hồ thúc ẩn có vài phần thỉnh cầu.

Đan Hoành sao? đó là một vị Hương chủ đã hy sinh trong lúc ta đoạt vị, nghe nói hắn đã từng là bạn tri kỷ của Hồ thúc, vậy thì cứ nể mặt Hồ thúc một chút ” Gã Dương Liên Đình kia gần đây ngày càng không ra gì, cứ đem hắn lôi xuống để Đan Vô Ngân làm nội viện tổng quản đi.”

Hồ thúc rất cao hứng rời khỏi, ta miễn cưỡng dựa trên nhuyễn tháp lại chợt nhớ dường như đã thật lâu ta chưa ghé qua nội viện, mặc dù bây giờ đã tự cung nhưng bảy nữ nhân ở nội viện dù sao cũng cùng ta trải qua nhiều năm như thế, Thi Thi và Thiên Tầm càng đối ta nặng lòng, hay là cứ đi xem một chút.

Sai người truyền lời tối nay ta dùng cơm ở nội viện, không cần nghĩ cũng biết thái độ chờ mong của những nữ nhân đó.

Quả nhiên, ở thời điểm chạng vạng ta đến đó, nghênh đó ta là bảy nữ nhân điểm trang rực rỡ *, trong số đó Thi Thi một thân hoàng sam cùng Thiên Tầm bạch y thoát tục là nổi bật nhất.

Thế nhưng trong lòng ta lại một trận khó chịu, y phục kia nếu như mặc ở trên người ta sẽ là phong cảnh thế nào?

Ý nghĩ bổng nhiên xuất hiện này lập tức bị ta quăng đến sau đầu, nhìn các nàng vây quanh ta ngồi xuống bàn cơm ta bất giác khẽ nhíu mày.

Thi Thi lập tức gấp cho ta một khối thịt kho tàu, ăn vào trong miệng hương vị rất tốt, béo mà không ngán. Thế nhưng trong lúc ta dự định nuốt xuống một cỗ nhiệt khí xông lên, chết tiệt, mấy nữ nhân này vậy mà thêm thuốc bổ vào thức ăn.

Thân thể của ta từ khi luyện 《 Quỳ hoa bảo điển 》 liền không chịu được nhiệt, huống chi là thuốc bổ mãnh liệt như vậy, một đám nữ nhân ti tiện, không có nam nhân sẽ chết sao?

Nhìn ở tình cảm nhiều năm, ta không nói gì thêm chỉ là phất tay áo bỏ đi, lưu lại một đám nữ nhân vừa ngạc nhiên vừa hoảng sợ.

Sau khi nhận được tin ta không ăn gì đã rời nội viện, Hồ thúc vội vàng sai trù phòng chuẩn bị một bàn cơm canh. Nhìn một bàn thức ăn không món nào không thêm thuốc bổ trong lòng ta lửa giận càng thịnh. Thật sự cho là lên làm giáo chủ phu nhân rồi thì cả Thần giáo là thiên hạ của các nàng sao? Liếc mắt một vòng qua những phế vật đang nơm nớp lo sợ kia, ta đứng dậy bỏ lại bàn thức ăn chưa từng động đũa kia mà rời khỏi.

Ngày thứ hai, Hồ thúc mang theo cái kẻ Đan Vô Ngân đi tới trước mặt của ta, tùy ý nhìn hắn một cái, tạm được.

“Ừ, không sai, lưu lại đi.” Chợt phát hiện kẻ gọi là Đan Vô Ngân kia vẫn đang tự cho là không sơ hở lén quan sát ta. Khẽ hạ mi, cũng là một kẻ lớn gan, không biết ngoại trừ can đảm ra hắn còn có thể làm gì…

Buổi trưa, nhìn trên bàn cơm phát hiện những thuốc bổ vốn có đều không thấy, trong lòng có chút kinh ngạc, những kẻ ngu xuẩn kia rốt cục thông minh rồi sao?

“Đan tổng quản, hầu hạ ta dùng cơm.” Thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn, không lẽ Hồ thúc không nói hắn biết cần hầu hạ ta dùng cơm? Loại sự tình này còn cần phải căn dặn sao?

Tiếp nhận khăn tay hắn đưa tới, trong lúc vô tình tiếp xúc được đầu ngón tay của hắn, cảm giác rất kỳ dị, nhiệt độ trên người hắn hình như cùng thường có chút bất đồng, có chút hơi lạnh, thế nhưng, ta rất thích.

Nhìn những món Đan Vô Ngân chuẩn bị cho ta, Hồ thúc vẫn chưa cùng hắn nói qua khẩu vị của ta sao? Nhìn mấy món đồ chay này thật là làm người ta ăn không ngon miệng mà. Nhưng đã một ngày đêm chưa ăn gì, dạy dày của ta có chút kháng nghị. Lông mày hơi nhíu lai, thôi, coi như nể mặt nhiệt độ của hắn tha hăn một lần.

Liếc mắt nhìn hắn, mong muốn hắn là một người thông minh, thế nhưng rõ ràng ta nhìn lầm, đôi đũa của hắn vẫn cứ hướng mấy món ăn chay mà gắp.

Hiện giờ mọi người đã không để giáo chủ như ta vào mắt hay sao?

Buông chén đũa, ta quyết định ly khai, nếu như hắn không phải tiểu bối Hồ thúc chiếu cố ngày hôm nay ta để hắn huyết lưu ba thước.

Thế nhưng cái kẻ không thức thời này lại còn được một tấc lại muốn tiến một thước, mang công việc buổi chiều ra uy hiếp ta. Hừ! đại sự của giáo chủ tới phiên một tổng quản như ngươi can thiệp sao?

Ta lập tức đuổi hắn đi còn không cho hắn quay lại hầu hạ ra dùng cơm. Thân là tổng quản nội viện lại không được giảo chủ tin cậy, kẻ đã lăn lộn ở Thần giáo vài thập niên như ta tự nhiên biết rõ hắn sẽ lâm vào tình cảnh gì, thế nhưng, ai bảo hắn làm càn vây đâu.

Hai tháng tiếp theo ta chưa từng nghe thêm tin tức gì về Đan Vô Ngân, có thể Hồ thúc cũng biết ta không hài lòng về hắn. Giữa lúc như vậy, chín vị trưởng lão trong giáo lại đến tìm ta.

“Ngươi nói là ngươi hoài nghi Đan Vô Ngân có thể hối lộ giáo chúng, mang tâm bất chính?” Ta cười lạnh nhìn vẻ mặt nghiêm chỉnh của Vương Thành và sự kinh ngạc của Đồng đại ca, Tang tam tỷ. Nếu như Đan Vô Ngân thật sự có lòng bất chính, Hồ thúc cũng sẽ không thương yêu hắn như thế, sợ rẳng đây chỉ là muốn tranh giành lợi ích gì đó thôi. Bất quá lần này thế nào lại dính dáng đến Đan Vô Ngân đâu.

Nghe được mấy vị trưởng lão kể lại ta quả thật có chút kinh ngạc, tên Đan Vô Ngân kia mặc dù không có ánh mắt nhưng ra là có chút tài năng.

Sai người gọi Đan Vô Ngân đến, nhìn hắn như cũ vẫn là bộ dạng bình tĩnh ta đột nhiên có chút khó chịu, chỉ là một tổng quản lấy tư cách gì có thể đạm nhiên như thế?

“Trong một tháng đem bổng lộc được của huynh đệ trong giáo tăng lên gấp đôi.” Ta thừa nhận ta là cố ý làm khó hắn, thế nhưng hắn vẫn là bộ dạng một mực bình tĩnh.

Không nghĩ tới hắn cư nhiên thực sự làm được, cũng được, rốt cuộc là một nhân tài có lưu hắn lại cũng chẳng ngại gì?

Sau đó ta cũng sẽ không đem người này để ở trong lòng, nhiều nhất chỉ là một thuộc hà có chút khả năng mà thôi.

Việc xảy ra sau đó một tháng lại khiến sự tình cải biết đến phiên thiên phúc địa**.

Ngày đó là sinh thần của Thi Thi, Thi Thi đau khổ cầu ta đến nội viện cùng nàng trải qua sinh thần, cũng được, một bữa cơm mà thôi, tuy rằng gần đây nghĩ đến đây bảy nữ nhân đó trong lòng vẫn còn một trận khó chịu, thế nhưng lại nghĩ tới ngày xưa cùng Thi Thi yêu thương thấu hiểu ta vẫn là cau mày đi tới nội viện.

Thi Thi đưa cho ta một chén canh nói là đích thân nàng nấu, ta cho là lần trước các nàng đã nhận được giáo huấn liền không để ý uống cạn.

Kết quả, một cổ nhiệt lực lượng bắt đầu ở bên trong cơ thể ta đấu đá lung tung, nguyên bản nội lực dễ bảo cũng bắt đầu không thể khống chế. Không xong! Tẩu hỏa nhập ma! Nữ nhân đáng chết, cho ta ăn cái gì?

Nhìn nữ nhân trước mắt hoảng sợ cùng với thứ quần áo trên người các nàng khiến ta muốn mà không được. Sát khí trên người cuồn cuộn tuôn ra.

Tùy ý rút ra binh khí trên người, ta thật muốn giết hết những tiện nhân này, thế nhưng lại có người ngăn cản! Người cản ta, chết!

Những kẻ cản trở hình như rất quen thuộc thân pháp của ta, vẫn có thể miễn cưỡng ngăn cản phía trước khiến ta không có cách nào giết chết những nữ nhân kia. Ghê tởm! Nội lực trong cơ thể càng ngày càng táo bạo gần như sẽ xé rách cơ thể ta!

Sau đó, gáy đau xót, ta lâm vào hắc ám.

———————

* hoa chi chiêu triển: trang điểm lộng lẫy.

** phiên thiên phúc địa: một trời một vực, long trời lỡ đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.