Đông Phương Bất Bại Chi Bát Phong Độ

Chương 13: Cố nhân



Cuối cùng Địch Vân vẫn không làm tốt được việc nhào bột, Đông Phương Bất Bại đem ấm trà thả lại, quay lại đưa tay thay hắn làm. Địch Vân ngượng ngùng cười cười, cũng không phản đối, còn nhào nặn nhu vậy nữa, bột mì còn lại cũng sẽ bị chính mình phá hư, bữa cơm này cũng đừng mong ăn.

Đông Phương Bất Bại nhào bột, để hắn cắt rau muống rồi đem thịt heo cắt nhỏ ra. Địch Vân nhanh chóng đi tẩy sạch chuẩn bị thức ăn.

Chờ sau khi hắn chuẩn bị tốt, mới bỗng nhiên phát hiện không có thiết thái đao (dao cắt thịt)……

Kết quả làĐịch Vân ở trong phòng tim vài lần, vẫn tìm không thấy, quyết định dùng bội kiếm thái thịt. Đợi Đông Phương Bất Bại đem mọi thứ chuẩn bị tốt bước vài thì thấy tình cảnh này, quả nhiên là không biết nên khóc hay cười.

Bất quá chuyện này còn chưa đáng nói, càng không biết nên khóc hay nên cười chính làĐịch Vân đã quên ởđây không có gia vị a……

“Ta lại đi một chuyến.”Địch Vân xấu hổ, bạch vị nhân giáo tử (hoằng thắn nhân thịt heo không có gia vị) như thế nào ăn a. Vốn nghĩ mình đã thấy sư muội làm hoằng thắn rất nhiều lầm, chưa ăn thịt trư cũng thấy trư chạy a (không biết nhiều cũng biết ít), làm sao đoán được khi làm thật thì gặp khó khăn, ngược lại nhân gia giáo chủđại nhân so với mình còn thuần thục hơn. Sau đó lại quên mất gia vị……

“Cứ như vậy đi, không quan hệ.”Đông Phương Bất Bại thật ra không thèm đểý,“Ngươi ra xem đi, giáo tử hẳn sẽ nhanh chín.”

“Nói cũng đúng.” Địch Vân ra bên ngoài nhìn nhìn, sắc trời rất tối, trong bụng đã sớm huyên thuyên đánh trống,“Vậy chấp nhận một chút, vốn muốn để ngươi ăn ngon ……”

Đông Phương Bất Bại chỉ mỉm cười, thấy thịt khá dày liền cắt thành đoạn ngắn, ép can thành lát cắt. Địch Vân cũng đến hỗ trợ, giai đoạn bọc lại hắn đã từng làm qua, cũng rất thuần thục.

Giáo tử rất nhanh được bao lại, rồi đem đi nấu. Địch Vân bảo Đông Phương Bất Bại vào phòng chờ, một lát sau liền bưng một cái khay nhỏ tiến vào.

Đông Phương Bất Bại ngồi trước bàn, thấy hắn tiến vào cũng đến giúp đỡ. Tuy rằng Địch Vân mang về rất nhiều bột mì, nhưng phá hỏng cũng đến một phần ba, giáo tử miễn cưỡng bao được hơn mười cái, còn thiếu vài cái.

Không có dấm chua, gia vị chỉ có thểăn trực tiếp. Địch Vân ngồi xuống đem một đôi đủa đưa cho Đông Phương Bất Bại, bảo y nếm thử trước.

Đông Phương Bất Bại cầm chiếc đũa gắp một tiểu giáo tử. Cũng nói, Địch Vân bao giáo tử rất được, hữu mô hữu dạng (có hình có dạng), không tròn không méo.

“Có được không?”Địch Vân cười cũng gắp một cái đưa vào miệng.

“Không tệ.”

Địch Vân nghe y trả lời trong lòng cao hứng, nhưng bản thân hắn cũng biết, giáo tử này có nhân không vị, rau muống đắng cùng nhân lạc thật sự rất tệ, không thể nói làăn ngon, chỉ miễn cưỡng cho no bụng, so với sơn trân hải vị trên Hắc Mộc nhai kém xa lắc.

“Ngươi lần đầu tiên làm cho ta ăn, ăn được lắm.”Đông Phương Bất Bại khóe miệng khẽ cung nhìn hắn,“Vẫn là lần đầu ăn rau muống hãm nhi giáo tử, có một phen phong vị khác.”

Địch Vân thấy y cười rộ lên, chỉ cảm thấy bạch vị nhân giáo tử trên bàn cũng trở nên có hương vị, kỳ thật hương vị thanh khổ (lạc đắng) cũng không tệ,“Hôm nay trước lấp đầy bụng cho tốt, dù sao cũng trụ lại vài ngay, ta sẽ làm một món rau muống hãm giáo tử chân chính cho ngươi, được không?”

“Ân.” Đông Phương Bất Bại gật đầu, tươi cười trên mặt bỗng nhiên cương lại, trưởng mi hơi nhíu.

Địch Vân thấy thế hỏi, “Bên ngoài có người?”

Võ công hắn không bằng Đông Phương Bất Bại, thấy y có vẻ khác thường mới phát hiện cách ngoài cửa không xa có cung âm đang bước tới. Nơi này là vùng hoang vu dã ngoại, hắn cũng phải chạy thật xa mới tìm được nhà dân, lại đang là buổi tối, như thế nào lại có người đột nhiên đi vào?

Địch Vân cũng nhíu mi, nghe tiếng bước chân kia đang đến gần, người tới rất có thể là người trong giang hồ, võ công không kém.

“Ta đi xem.” Địch Vân đứng lên, buông chiếc đũa cầm trên tay xuống, đứng dậy mở cửa, muốn đi xem.

Đông Phương Bất Bại cũng đem bát đặt lên bàn, ánh mắt quét qua. Địch Vân vừa mở cửa ra, liền thấy một bóng người hướng bên này đi tới. Chỉ là trời quá tối, cái gì cũng thấy không rõ lắm. Đợi người nọđi đến vài bước, mới nhìn rõ một chút, trong tay người nọ tựa hồ còn ôm thứ gìđó, trên lưng gánh vật nặng như thương nhân đi buôn.

Địch Vân cảnh giác vài phần. Người nọ tựa hồ cũng thấy hắn.

“Vịđại gia này, gia chúng ta lỡđường đi ngang qua nơi đây, không chỗở, có thể cho chúng ta tá túc nhờ không, sáng mai chúng ta sẽđi.”

Địch Vân nghe thanh âm người nọ, thân thể không khống chếđược mà run lên, còn chưa mở miệng, người nọđã chạy tới trước mặt, mặc dù chúc quang trong phòng cực kỳảm đạm, nhưng bộ dáng người nọ vẫn nhìn thấy được rõ ràng. MàĐịch Vân chỉ cảm thấy như bị sét đánh trúng, mở to hai mắt nhìn hắn, thân thể giống như không phải là của mình, nửa điểm cũng không thểđộng đậy.

Người kia……

Đông Phương Bất Bại đứng lên, từ trong phòng đi ra, đứng ở sau lưng Địch Vân, nâng tay bất chợt vỗ bả vai người nọ một chút, nói:“Ngươi không sợ lạnh nhưng ta thật ra cảm thấy lạnh.”

Địch Vân thế này mới đính thần lại, vẫn rất hoảng hốt, nói:“Thật có lỗi, ta……”

“Tiến vào.”Đông Phương Bất Bại nói xong xoay người trở về.

Địch Vân nhanh chóng tránh ra một bước, đối với nam tử bên ngoài còn đang ôm hài tử nói:“Mời vào.”

“Đa tạđại gia.” Nam tử kia ước chừng không đến bốn mươi tuổi, trong lòng bế một hài tử không lớn lắm, thiên ân vạn tạ tiến vào.

Địch Vân đóng cửa, nhìn Đông Phương Bất Bại đã ngồi trở lại bên cạnh bàn, đang nhìn chính mình, ánh mắt hai người vừa vặn chạm vào nhau.

“…… Có muốn ăn chút gì hay không.”Ánh mắt Địch Vân chuyển tới trên người nam tửđứng bên cạnh, trong lòng loạn thành một đoàn, mở miệng nói có chút gian nan.

Nam tử vừa nghe càng thêm cao hứng, nhìn giáo tử trên bàn, bận rộn không ngừng gật đầu, miệng nói:“Đại gia đây là người tốt a. Đúng rồi, còn chưa có thỉnh giáo đại gia tôn tính đại danh, gia ta cũng muốn nhớ kĩ người lương thiện như ngài……. Nga, đúng rồi, ta gọi là Thích Trường Phát.”

Thích Trường Phát……Địch Vân nghe xong thân thể lại cứng đờ, cười cũng cười không được, hắn sao lại không biết người này? Hắn rất quen thuộc làđằng khác, người này là sư phụ hắn a, người dưỡng dạy hắn đến cuối cùng chỉ vì một bảo tàng mà hãm hại hắn, ngay từđầu chỉ là ngụy trang, cái gì tình cảm sưđồ, đều là vì không muốn để người ngoài phát hiện lớp ngụy trang của bào tàng bí mật. Chỉ là người trước mắt này so với trong ấn tượng trẻ tuổi hơn rất nhiều……

Địch Vân một trận xuất thần, nghĩđến những ngày trước đây. Mới chúý tới hài tử trong lòng Thich Trường Phát, không khỏi ngẩn người……

“Bình thủy tương phùng, danh tự không biết cũng vậy thôi.”Địch Vân không lên tiếng, nhưng Đông Phương Bất Bại đã thản nhiên đã mở miệng.

Thích Trường Phát thật ra không nghĩ tới hồng sam nam tử kia sẽ lãnh đạm như thế, nhưng cũng không nói gì.

Địch Vân để cho Thích Trường Phát ngồi xuống, cho hắn một bộ bát đũa, để hắn ăn chút giáo tử. Thích Trường Phát một bộ thành thật, cũng không nói giáo tử này như thế nào lại có không vị, ăn rất cao hứng.

“Đứa nhỏ này……”Địch Vân nhìn hài tử trong lòng hắn, vẫn là hỏi ra miệng, nhưng chỉ nói một nửa rồi nghe.

“Nga,” Thích Trường Phát một tay ôm ấp hài tử một tay cầm lấy chiếc đũa, mở miệng nói:“Đây là hài tử ta ởđây trên đường nhặt được. Phụ mẫu nóđều chết, ta liền mang theo, làm nghĩa tử cũng tốt.”

Địch Vân nghe xong trong lòng lộp bộp một tiếng, môi có chút run lên, nói sau cũng không nên lời, trong lòng có một ý niệm được miêu tả sinh động.

Thích Trường Phát cũng không thấy hắn khác thường, còn tự nói,“Đứa nhỏ này rất đáng thương, không đến nửa tuổi, gọi Địch Vân.”

Gọi Địch Vân!

Địch Vân chỉ cảm thấy ý nghĩông một tiếng, như nổ tung mất một nửa, hài tử kia gọi Địch Vân. Ánh mắt nhìn chằm chằm Thích Trường Phát, có chút kinh ngạc, vô thố, bất đắc dĩ, phức tạp mập hợp cùng một chỗ, trong ngực bịđè nén khó chịu. Nguyên lai hắn gặp lại sư phụ thời niên thiếu, màđứa nhỏ này chính là bản thân hắn a.

Đông Phương Bất Bại tất nhiên phát giác hắn không thích hợp, nhưng cái gì cũng chưa nói, chỉ nhìn nhìn hài tử còn chưa đến nửa tuổi kia, ngủ rất an ổn, trưởng thực khảái, tròn tròn giống cái bọc nhỏ, bị khòa trong chăn bông thật dày, lại tròn vo.

“Đi cấp tiểu hài tử một ít nước nóng uống đi.”Đông Phương Bất Bại thản nhiên mở miệng.

Địch Vân thế này mới đáp ứng rồi, ra khỏi phòng, Đông Phương Bất Bại phía sau cũng theo ra ngoài.

“Ngươi biết người kia?”Đông Phương Bất Bại đem cửa phòng đóng chặt, mới nói.

“Cũng không phải.”Địch Vân nhếch khóe miệng cười có chút khổ, đem nồi canh nấu giáo tử còn đang nóng hỏi nhấc xuống. Nhìn thấy bên trong rất trong, cùng nước sôi không có gì khác nhau, đem một chiếc túi nhỏđến, đem nước bên trong đổ vào rồi lại đun nóng(Chém~~~).

Đông Phương Bất Bại chọn trưởng mi, cũng không nói gì, chờ hắn tiếp tục nói tiếp.

Địch Vân làm xong mới xoay người lại, nhìn hắn, nói:“Chỉ là nghĩđến một cố nhân ở nông thôn, cóđiểm cảm khái thôi.”

“Cố nhân ở nông thôn?”Đông Phương Bất Bại chậm rãi nói,“Người nọ cũng không giống hán tửở nông thôn, bước chân thân pháp đều xem như linh động, võ công cũng miễn cưỡng xem như nhất lưu hảo thủ.”

Địch Vân nở nụ cười, không trách Đông Phương Bất Bại có thể ngồi trên vị trí Giáo chủ của Nhật Nguyệt Thần giáo, sức quan sát so với người khác nhạy hơn nhiều lắm. Trước kia hắn cùng với sư phụ sư muội sinh sống tại nông thôn ở Tương Tây, ai cũng đều nói Thích Trường Phát là một nông dân thành thật hàm hậu, cũng không biết được chân chính bản tính của “Thiết khóa hoành giang Thích Trường Phát”.

“Được rồi.”Địch Vân thấy nước trong nồi sôi ùng ục nổi lên tiểu phao phao, để cho Đông Phương Bất Bại bên cạnh ngăn lại.

“Chưa được, ngươi phải để sôi thêm nữa, nếu không hài tử kia ăn sẽ bị tiêu chảy.”

Địch Vân ngượng ngùng đáp ứng, vẫn cóđiểm sơý. Đợi trong nồi sôi thật lớn mới múc ra một chén, đem vềđưa cho Thích Trường Phát.

Thích Trường Phát ôm tiểu Địch Vân còn ngồi ở bên cạnh bàn, ăn vài cái giáo tử rồi thôi, thấy bọn họ tiến vào, nhanh chóng đứng lên, một bộ dáng của người thành thật.

Địch Vân đem nước nóng đưa qua, nói cho hài tử uống, nơi này cũng không có gì khác đểăn. Đông Phương Bất Bại đứng ở cửa một lúc lâu, nhìn bọn hắn đang nói chuyện, lại xoay người đi ra ngoài.

Địch Vân giao việc xong rồi thì không thấy y, ra ngoài tìm kiếm, liền thấy gian ngõa ốc bên cạnh cóánh chúc quang. Đẩy cửa đi vào, thân ảnh hồng sắc kia đang ở nửa cúi thắt lưng đứng ở bên giường, tẩy sạch tro bụi.

Địch Vân đứng ở cửa, nhìn thân ảnh người nọ, bỗng nhiên cóđiểm xuất thần. Trước kia khi còn chưa biết, tổng nghĩđến một võ lâm đệ nhất cao thủ như vậy, tựa như thiên thượng tinh(sao trên trời), hắn sẽ vĩnh viễn không thề tiếp cận. Nhưng hiện tại người nọđang cúi người thu thập mọi thứ, suối tóc đen dài không thành thật thùy ở trước người, dính vào giường.

Địch Vân đi qua đem mái tóc dài kia nắm trong lòng bàn tay, sợi tóc vì dính trên chiếc giường mà thượng tro bụi, cẩn thận giúp y lau sạch, sau đó mới loát thuận ở sai tay y nói:“Còn lại để ta làm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.