Địch Vân nghĩđến đây trong lòng không khỏi một trận cao hứng. Khi ở cố hương Tương Tây cùng Đinh Điển nhận thức quả thực quá mức vội vàng, sau lại vì tìm Đông Phương mà rời đi, hai người liền từ biệt. Hắn đôi khi còn suy nghĩĐinh đại ca có phải tìm được rồi Lăng tiểu thư rồi hay không? Không biết hai người kia như thế nào a.
Hắn vạn lần không ngờ có thểở nơi này gặp lại Đinh Điển.
“Ngây ngốc làm cái gìđâu? Còn không tiến vào.”
Địch Vân nghe thấy thanh âm này mới hoàn hồn, liền thấy Đông Phương Bất Bại đã mở cửa ra, mạt hồng ảnh kai đang đứng trước mặt mình.
Địch Vân sờ sờ cái mũi, cười cười, nhanh chóng bước tới hai bước, nói:“Đến đây.” Nói xong liền giữ chặt tay Đông Phương Bất Bại, trong lòng bỗng nhiên có loại xúc cảm dị thường thỏa mãn. Nếu nói kiếp trước hắn vàĐinh Điển đều là kẻđáng thương bị lão thiên gia lãng quên thì kiếp này Địch Vân đã thấy rất thỏa mãn, chỉ mong rằng có thể tiếp tục sống như vậy cho đến hết đời.
“Ngây ngô cười cái gì?”Đông Phương Bất Bại vào cửa, chọn mi nói:“Nhìn tiểu nha hoàn đến si ngốc ngơ ngác a.”
Địch Vân bị lời của y làm cho có chút ngượng ngùng, giải thích:“Vừa rồi nghe nói hình nhưĐinh đại ca đãđến nơi này.”
Đinh đại ca? Đông Phương Bất Bại hiện tại mới nhớđến người tên Đinh Điển gặp tại Tương Tây kia. Tuy rằng trước kia vẫn luôn ở trên Hắc Mộc Nhai, cũng không biết sao hắn có thể nhận thức người nọ. Lần đầu tiên gặp Đinh Điển, Đông Phương Bất Bại liền cảm thấy hắn có chút không đơn giản, chỉ là nhìn không cóác ý gì nên cũng không nói gì thêm.
Chỉ nói:“Thật không, ngẫu ngộ thôi, cao hứng như vậy.”
Địch Vân cười cười, có thể gặp lại Đinh Điển, hắn tất nhiên cao hứng. Khi đó tỉnh lại, hết thảy đều đã là cảnh còn người mất. Đối với giang hồ trong kiếp này, Địch Vân thực xa lạ, bỗng nhiên gặp được cố nhân, không thể không nói là có một chút kinh ngạc lẫn một chút vui mừng.
Đông Phương Bất Bại bảo *** tiểu nhị mang đến một chút cháo nóng đút cho tiểu Địch Vân, đợi tiểu Địch Vân ăn uống no đủ mới đi dùng cơm, nói:“Sáng mai chúng ta khởi hành, đã lâu không trở về giáo rồi. Nếu ngươi muốn ôn chuyện thìđi sớm về sớm, ngươi đêm qua cũng chưa chợp mắt.”
“Chốc nữa dùng cơm xong thì nghỉ ngơi đi,”Địch Vân nói:“Ta nhìn ngươi ngủ rồi đi.”
Đông Phương Bất Bại nhấp hé miệng, cười nói:“Cũng không phải hài tử, còn cần ngươi hống.”
“Mau nghỉ ngơi đi, ngươi cũng một đêm không ngủ rồi a.”Địch Vân nhìn y đứng dậy, liền bước qua giúp y thoát ngoại sam, đem tóc thả xuống, cuối cùng dịch tốt liêm trướng mới ra ngoài.
Địch Vân vốn định hỏi thăm *** tiểu nhị một chút xem Đinh Điển có ngụ tại khách sạn này hay không. Vừa đi xuống lầu, liền thấy ở cửa tiến vào một bạch sam trẻ tuổi công tử, người nọ hai tay đang cầm một chậu hoa, ngẩng đầu nhìn thấy Địch Vân, chốc chốc ngẩn người rồi lại mừng rỡ.
“Đinh đại ca!”
Địch Vân cũng vui vẻ vìđược gặp lại Đinh Điển, nhanh chóng nghênh đón.
“Ngươi sao lại ở nơi này.”Đinh Điển đem chậu hoa đặt trên bàn, thực cao hứng, nói:“Ngày ấy từ biệt, ta còn nghĩ không biết khi nào gặp lại, không ngờ chỉ hơn một tháng đã tái ngộ.”
“Ta cũng không nghĩ tới Đinh đại ca lại ởđây.”Địch Vân nói xong, lại tiếp:“Đúng rồi, Đinh đại ca gặp được Lăng tiểu thư chưa? Lăng tiểu thư có phải đãở nơi này không.”
Đinh Điển vừa nghe hắn nhắc tới Lăng Sương Hoa, không khỏi mỉm cười, nhìn nhìn chậu hoa trên bàn, nói:“Đúng vậy.” Lại bỗng nhiên thở dài,“…… Chỉ là nàng quả nhiên không nhớ ta.”
Địch Vân nhất thời không biết nói cái gì cho phải, sờ sờ cái mũi:“Không sao……” Muốn nói cố gắng gìđó nhưng cuối cùng lại không biết nên nói làm sao.
“Hải,”Đinh Điển lại phất phất tay, nói:“Ai bảo ngươi cùng ta buồn rầu a. Cho dù không nhớ cũng tốt, chuyện trước kia tám phần đều là không vui, nàng quên đi cũng tốt. Xem như là một lần nữa bắt đầu.”
Địch Vân cũng cười, nhìn chậu hoa trên bàn, tuy rằng hắn là một thường dân, nhưng ở trên Hắc Mộc Nhai, Đông Phương Bất Bại dùng đều là thứ tốt nhất, cũng thấy qua vô số kỳ trân dị bảo, cuối cùng cũng có thêm mấy phần kiến thức. Nhìn cũng biết đây là một loại hoa hiếm lạ, nói:“Đây làđưa cho Lăng tiểu thưđi?”
“Ân,” Đinh Điển nói:“Sương Hoa thích dưỡng hoa. Chậu hoa này xứng thượng lục cúc thực không tệ.”
Địch Vân nghĩđến lúc ở trong phòng gian, trên tiểu lâu đối diện cóđặt một chậu hoa, lúc ấy hắn rất hâm mộ tình cảm của Đinh Điển và Lăng Sương Hoa. Đồng dạng bị giam, sư muội cũng không chịu tin hắn, nhưng Lăng tiểu thư lại tâm tâm niệm niệm một khác cũng không quên.
Lắc lắc đầu, Địch Vân nghĩđến chuyện trước kia, bỗng nhiên cảm thấy có chút cảm giác thực xa xôi, quả thật là kiếp trước sao? Lại nhớđến Đông Phương Bất Bại, một người kiêu ngạo như vậy lại lúc nào cũng khắc khắc quan tâm đến bản thân……
“Chuyện của ta cùng Sương Hoa hiện tại nói đến cũng còn quá sớm.”Đinh Điển vừa nói vừa liếc nhìn Địch Vân một cái, tiếp:“Nhưng trên giang hồ gần đây có rất nhiều lời đồn đãi về ngươi cùng Đông Phương giáo chủ.”
“?” Địch Vân nhất thời không phản ứng, chợt nghe Đinh Điển tiếp tục nói:“Ta vốn tưởng rằng các ngươi đã trở lại Hắc Mộc Nhai, không nghĩ tới lại ởđây. Gần đây trên giang hồđồn đãi Đông Phương Bất Bại xuất hiện ở Hành Sơn, ngươi cẩn thận một chút, bị người phat hiện hành tung sẽ không xong.”
“Ân, ta sẽ chúý.”Địch Vân biết, Đông Phương ở Lưu phủ hiện thân, nhất định sẽ khiến giang hồđều biết, điểm này hắn sớm có chuẩn bị.
“Chỉ là……”Đinh Điển dừng một chút nói:“Thân phận của ngươi và thân thể này……”Đinh Điển cũng không biết nên nói như thế nào.
Dương Liên Đình ở trên giang hồ chỉ là hảo thủ nhị lưu, không đáng nhắc tới, nhưng ở Hắc Mộc Nhai cũng là người cóđịa vị. Tất nhiên có người không phục, lời đồn đãi nhảm nhí gìđó không thể thiếu. Từ khi Địch Vân đến, Đông Phương Bất Bại đối hắn lại rất tốt. Mấy ngày trước ở Hành Sơn Lưu phủ, hai người đồng thời hiện thân cũng không có gì, chỉ là buổi sáng ngày ấy trong Đàn Ngọc viện, phần đông chưởng môn nhân đều có mặt, tuy rằng khi đó không nhận thức hai người Địch Vân cùng Đông Phương Bất Bại, nhưng việc lộ diện ở Lưu phủđã khiến mọi người đều biết, vì thế lại có lời đồn đãi.
Địch Vân vốn thấy khó hiểu, sau đó thấy hắn ấp a ấp úng, cũng đoán được vài phần, trầm mặc trong chốc lát, nói:“Ân, không sao.”
Đinh Điển nghe hắn nói như thế cũng không thấy kỳ quái, hắn biết rõ tính tình của Địch Vân.
Có lẽ lời đồn đãi không tốt trên giang hồ, Địch Vân cũng biết, chỉ là hắn thích Đông Phương Bất Bại là sự thật, giải thích cũng không thể rõ ràng, huống chi người khác cũng sẽ không nghe. Còn nữa, thanh danh hàng đầu hư vô gìđó, Địch Vân không phải nhìn thấu, mà là chán ghét, hảo thanh danh thì như thế nào?
“Bất quá xem ra vấn đề của hai người các ngươi đãđược giải quyết rất nhanh.”Đinh Điển thấy hắn cười, không khỏi liền trêu chọc hai câu.
Địch Vân lại không có gì ngượng ngùng, cũng theo đó mỉm cười, nói:“Vẫn làĐinh đại ca thức tỉnh ta, bằng không ta phải ngốc cảđời.”
Đinh Điển nhìn bộ dáng ngây ngô mà cười của hắn không khỏi lắc đầu, nói:“Các ngươi ở bên nhau là tốt rồi. Lúc trước khi ta biết Đông Phương Bất Bại thích ngươi thực sự rất kinh ngạc. Không thể không nói, suy nghĩ lúc đó của ta cùng lời đồn đãi hiện tại rất giống nhau, nghĩđến y chỉ là nhất thời thích thú……”
Địch Vân nghe xong chỉ mỉm cười, không nói tiếp, trong lòng Đông Phương nghĩ như thế nào, hắn căn bản không hề nghi ngờ. Địch Vân đôi khi suy nghĩ, rất nhiều người nói bản thân hết hy vọng, chỉ làĐông Phương làm sao không phải như vậy, quyết định chọn con đường không thể quay đầu.
Đinh Điển thấy bộ dáng của hắn, nói tiếp:“Bất quá hiện tại xem ra, là do ta nghi kỵ. Không nghĩ tới một người nhưĐông Phương Bất Bại lại……”Đinh Điển nói một nửa liền mỉm cười, cũng không nói tiếp. Một người cao ngạo như vậy, quân lâm thiên hạ, luôn mang theo bễ nghễ nhìn xuống chúng sinh, ai lại có thể nghĩ được ở trước tình cảm y lại là người bao dung cùng cẩn thận như vậy?
Đinh Điển nghĩ bỗng nhiên nhíu nhíu mày, kiếp trước hắn cũng nghe qua danh tự của Đông Phương Bất Bại, chỉ là hắn xuất thân danh môn không thích luyện võ, đợi đến khi hắn bước chân vào giang hồ thì danh tự của y sớm đã trở thành quá khứ, chỉđược nghe qua một ít tin đồn. Mà người kia cũng đã không còn tồn tại.
“Làm sao vậy? Đinh đại ca?”Địch Vân thấy nụ cười của hắn cương lại, nhanh chóng hỏi,“Có phải có việc gì gấp hay không?”
Đinh Điển thấy hắn hỏi, không khỏi nói:“Đúng rồi, tiền nhiệm Giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo hiện tại có phải còn sống hay không?”
Địch Vân cóđiểm khó hiểu, không biết tại sao Đinh Điển lại hỏi tới vấn đề này, trong lúc nhất thời cóđiểm mơ mơ màng màng. Nghĩ nghĩ mới nhớđến tiền nhiệm Giáo chủ Nhật Nguyệt thần giáo hình như tên là Nhâm Ngã Hành. Chỉ là người này ngay cả Dương Liên Đình cũng chưa thấy qua, chỉ nghe nói qua mà thôi.
“Nhâm Ngã Hành? Không phải đã sớm chết sao.”
“Chết……?”Đinh Điển nhíu mày, hắn cũng chỉ nghe qua người khác nói mấy lần, lại biết không rõ thực hư. Lời đồn nói rằng Đông Phương Bất Bại là bị tiền nhiệm Giáo chủ giết chết trên Hắc Mộc Nhai, là do trở về báo thù linh tinh gìđó. Chỉ làĐịch Vân nói Nhâm Ngã Hành kia đã chết sao?
Đinh Điển nhất thời nghĩ không rõ, có lẽ kiếp này cùng kiếp trước bất đồng. Nghĩ như thế cảm thấy dịu đi không ít, không giống cũng tốt, nếu thật sự như thế, Địch Vân sẽ……
“Rốt cuộc làm sao vậy Đinh đại ca?”Địch Vân thấy thế không khỏi hỏi, không biết hắn vì sao bỗng nhiên hỏi thăm chuyện của Nhậm Ngã Hành?
“Không có gì……” Đinh Điển phất phất tay, nghĩđến kiếp trước Địch Vân so với mình nhỏ hơn nhiều, chưa nghe nói qua tin đồn này cũng là bình thường, chỉ là vẫn nói:“Trước kia ta từng nghe qua một ít tin đồn vềĐông Phương Bất Bại……”
Đinh Điển vẫn đem chuyện này nói cùng Địch Vân, tuy rằng là nghe đồn, không biết có phải sự thật hay không, cũng không biết sự tình có thể lại tái diễn nữa không, chỉ là lo trước khỏi hoạ, để hắn biết cũng tốt.
…………
Địch Vân đẩy cửa tiến vào, thấy màn còn chưa nhấc lên, nói vậy Đông Phương chưa tỉnh, nên nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Vén rèm lên, quả nhiên một lớn một nhỏ vẫn đang nhắm mắt, hô hấp cũng thực vững vàng. Địch Vân nhìn hai người tựa đầu cùng ngủ, tiểu Địch Vân còn nắm lấy một lọn tóc của Đông Phương. Không khỏi thở dài, mi tâm nhăn lại.
Lời của Đinh Điển khiến hắn không thể không để bụng. Hắn chỉ nghe nói năm đóĐông Phương Bất Bại cuối cùng chết trong tay Nhậm Ngã Hành, ngực đã chấn động màđau đớn, rất buồn bực, khó chịu đến nói không nên. Hắn cho tới bây giờ cũng chưa nghĩ tới sẽ có một màn kết cục như vậy. Vốn tưởng rằng người này là tối cường, là một thế hệ kiêu hùng, là một thế hệ bá chủ…… Chết, thật sự quá xa xôi.
“Đã trở lại.”
Địch Vân nghe thấy thanh âm hơi mệt mỏi biếng nhác của người nọ mới hoãn thần lại, thấy y muốn ngồi dậy, nhanh chóng đỡ lấy bả vai y, thấp giọng nói:“Đừng động, nghỉ ngơi chốc nữa đi.”
Đông Phương Bất Bại xác thực vẫn còn có chút mệt mỏi, cũng không tiếp tục động thân. Ngay sau đó trên trán một trận ấm áp, là người nọ hôn y.