Đông Phương Bất Bại Chi Đông Quân Quy Điền

Chương 24: Cuộc sống nơi đáy vực



“Nói xem, chúng ta vì sao phải đi khi trời còn chưa sáng a?” Hàn Duyệt còn đang buồn bực chuyện sáng nay chưa ngủ đủ đã bị túm ra khỏi ổ chăn ấm áp, may mà còn được ngủ trên đùi Đông Phương, nếu không hắn sẽ khó chịu vài ngày.

Đông Phương nói chuyện phong thư cho hắn nghe, khóe miệng cong lên, y muốn xem Hàn Duyệt phản ứng thế nào.

Ai biết, Hàn Duyệt bỗng nhiên cười ha ha, “Đông Phương, thật ngốc quá đi, trước kia ở Hắc Mộc Nhai ta thấy ngươi rất thông minh mà, cái bẫy rõ ràng như vậy, ngươi còn nhảy vào a.”

Đông Phương chờ Hàn Duyệt cười xong, mới mở miệng nói, “Nếu Hàn đại hiệp thông minh như thế, vậy đoán xem tại sao ta lại mắc mưu?”

Hàn Duyệt nghe một tiếng Hàn đại hiệp này da đầu run lên, ủy ủy khuất khuất nói, “Ta không dám............ Ngươi đây là tự mình đi vào hang cọp, anh dũng hiến thân thân, nhưng trời không tốt mới để ngươi rơi vào tình cảnh này.”

“Là ta tính sai, thật không ngờ Hướng Vấn Thiên vì Nhâm Ngã Hành lại có thể ngoan tuyệt như vậy.” Đông Phương tuy kiêu ngạo nhưng là người dám thừa nhận thất bại, “Nhâm Ngã Hành chưởng giáo nhiều năm, làm sao mà không có nội gián trong Nhật Nguyệt Thần Giáo được, lần này ta ra ngoài, là muốn xem trong giáo những ai bắt đầu rục rịch.”

“Rồi ngươi toàn bộ diệt trừ một lần, ai biết lá thư này lại đưa đến tay ngươi, ngươi liền nghĩ bên cạnh mình có gian tế, không chừng ban đầu ngươi đã hoài nghi ta, ngươi muốn tương kế tựu kế, diệt trừ gian tế.” Hàn Duyệt không tức giận nói, “Xấu lắm, vì sao cứ hoài nghi ta?”

“Ai bảo ngươi cướp thân thể người nào không cướp. lại đi cướp thân thể của Nhạc Bất Quần.” Đông Phương không phủ nhận, nhưng trong lòng vẫn có chút khó chịu, dù sao cũng vì thân thể Nhạc Bất Quần, mới khiến y hiểu lầm bé con lâu như vậy.

“Vì sao không nghi ngờ Liên đệ nhà ngươi?” Hàn Duyệt nhắc tới hai chữ Liên đệ chỉ thấy kỳ quái, nhưng nghĩ tới ba chữ Dương Liên Đình thì nổi giận, “Gã chết chưa?”

“Chưa, gã xuống núi báo tin.” Đông Phương nghe Hàn Duyệt nói, trong lòng không thấy tức giận ngược lại là vui mừng, “Vì sao cứ nhằm vào gã mãi vậy?”

“Là gã muốn giết ta trước.” Hàn Duyệt hừ một tiếng nói, kỳ thật đây chỉ là một phần, nguyên nhân lớn nhất là vì gã dụ dỗ Đông Phương, rồi lại đối xử không tốt với với y thậm chí liên lụy Đông Phương bị giết, tất cả những nguyên nhân này Hàn Duyệt lại không thể nói cho Đông Phương.

Đông Phương mặc dù hơi thất vọng câu trả lời của Hàn Duyệt, nhưng trong mắt hơn vài phần bất đắc dĩ, bé con trước kia là sủng vật của y, như vậy Hàn Duyệt cũng sẽ là của y.

Tuy Hàn Duyệt không phải loại hình Đông Phương thích, nhưng sự quan tâm cùng ấm áp tinh tinh khiết khiết này, mới là thứ Đông Phương để ý nhất, cánh tay ôm cổ Hàn Duyệt hơi siết lại, “Vì sao phải trở về, không phải đã đến nơi an toàn rồi à?”

Nghĩ đến đây, Hàn Duyệt lại thấy bi thúc, “Chân tự đi, thân thể này không nghe lời ta, ghét muốn chết............”

“Ha hả............” Thanh âm của Đông Phương không trầm thấp giống nam tử cũng không ôn nhu như nữ tử, không biết có phải là do luyện Quỳ Hoa Bảo Điển hay không, mà thanh âm Đông Phương ngày càng trung tính, thanh lương lại có chút khàn khàn.

“Đông Phương............” Hàn Duyệt hơi chút do dự, nhưng nhớ đến kết cục của Đông phương trong phim, quyết định mở miệng nói, “Trên đời này có rất nhiều người lợi hại, võ công của ngươi rất cao, nhưng, nếu vài người vây công ngươi thì sao?”

Đông Phương sửng sốt, trong lòng hơi tức giận, nhưng biết Hàn Duyệt là thật lòng quan tâm mình, lại nhớ đến tình cảnh hôm nay, trầm mặc một hồi mới mở miệng nói, “Mấy năm nay, ta quá mức kiêu ngạo.”

Đoạt giáo chủ vị, cảm giác nguy cơ đã tiêu trừ, bên cạnh đều là hạng người a dua nịnh hót, tuy Đông Phương có thể kiên trì mỗi ngày luyện công, nhưng không thể tránh khỏi sinh ra kiêu ngạo, lần này chính là quá mức tự tin, thấy rằng không ai có thể tổn thương được mình, mới dám lấy thân dụ bắt gian tế.

Nhưng trong thế giới này, không phải chỉ dựa vào võ công, mà còn có đầy rẫy mưu kế, tựa như Hàn Duyệt nói, một người đánh không lại y, nếu là vài người võ công không tồi vây công y thì sao.

“Biết sai mà sửa thì vẫn là hảo hài tử.” Giáo huấn Đông Phương xong, Hàn Duyệt thấy trong lòng sảng khoái vô cùng, quả nhiên Đông Phương hắn dưỡng là tốt nhất, kiêu ngạo mà không tự đại, nhìn thấu thế sự lại quyến luyến ấm áp, lẫm liệt đa nghi vẫn ẩn chứa tịch liêu, thậm chí tự ti dấu sâu trong lòng mình.

Một Đông Phương như vậy làm hắn thấy đau lòng, làm hắn muốn buông tha hết thảy, chỉ cần Đông Phương có được hạnh phúc, nhưng một Đông Phương như vậy mới là Đông Phương chân chính, tính cách hay thay đổi mà mâu thuẫn hợp thành mị lực độc đáo của riêng Đông Phương, chỉ là không biết sẽ có ai thấu hiểu Đông Phương, vĩnh viễn ở bên Đông Phương, trở thành nơi để Đông Phương dựa vào.

Đông Phương lần đầu tiên có cảm giác á khẩu không biết trả lời thế nào, nhìn Hàn Duyệt kiêu ngạo hệt như lúc còn làm chim, lại thấy rất hợp sở thích của mình, “Ngươi làm sao biết Nhâm Ngã Hành còn chưa chết?”

Hàn Duyệt dừng cước bộ, gương mặt trắng noãn nhăn lại, còn tưởng rằng Đông Phương đã quên chuyện này rồi chứ, mà Hàn Duyệt không biết nên nói thế nào, chẳng lẽ nói hắn biết hết mọi chuyện xảy ra sau này?

“Ta nghe được nhìn được.” Hàn Duyệt hàm hồ giải thích.

Đông Phương suy nghĩ một chút, nếu Hàn Duyệt là yêu tinh hoặc quỷ quái, vậy chút bản lĩnh này hẳn phải có, nên không tiếp tục truy vấn.

Hàn Duyệt khẽ thở ra một hơi, hắn không cách nào mở miệng nói cho Đông Phương biết, kỳ thật họ chỉ là nhân vật dưới ngòi bút của Kim gia gia.

“Ở Hoa Sơn chơi vui không?” Đông Phương nhéo nhéo tai Hàn Duyệt, ý bảo hắn đi về bên trái.

Nghĩ đến chua xót lúc còn ở Hoa Sơn, mặt Hàn Duyệt nhăn lại thành một đống, bắt đầu cáo trạng, “Chơi không vui, thật đáng sợ, ta rất sợ bị người khác phát hiện, sau đó bị họ thiêu.”

“Bọn họ khi dễ ngươi?” Thanh âm Đông Phương không thay đổi, nhưng trong mắt hiện lên sắc nhọn, người của Đông Phương Bất Bại y khi nào thì đến phiên kẻ khác khi dễ.

“Vậy thì không có, chỉ là ta lừa họ rất nhiều, chột dạ.” Hàn Duyệt nhớ đến Phong Thanh Dương một lòng tín nhiệm hắn, lại nhớ tới cái bụng to của Ninh Trung Tắc, cuối cùng nhớ đến đôi mắt trong mong ngày hắn về của Lệnh Hồ Xung, khẩu khí không khỏi uể oải.

Đông Phương thấy không sai, Hàn Duyệt vốn là của y, đám người trên Hoa Sơn đều là râu ria, nếu Hàn Duyệt thật sự làm chưởng môn Hoa Sơn phái mà không đến tìm y, để y biết được, sợ y sẽ trực tiếp mang giáo chúng của Nhật Nguyệt Thần Giáo san bằng Hoa Sơn.

“Về sau có cơ hội, ta cùng ngươi lên Hoa Sơn nhìn xem.” Đông Phương bỗng nhiên thấy vành tai của Hàn Duyệt nhéo rất thoải mái, lại nhéo vài cái.

Hàn Duyệt cất tiếng than thở, “Vẫn không thấy bóng người.”

Đông Phương cố tình chọn phương hướng không có người, nhìn bốn phía, thấy sắc trời đã tối, “Tìm một chỗ, nghỉ trước đêm nay đã.”

“Hảo.” Hàn Duyệt cõng Đông Phương trên lưng, Đông Phương dù không nặng, nhưng cõng thời gian lâu lại thêm đường lầy lội, hắn cũng có chút mệt.

Nhưng mà, chung quanh không có nơi nào nghỉ ngơi được cả, ngay cả một sơn động cũng không nhìn thấy, Hàn Duyệt lúng túng, lại lo cho chân của Đông Phương, hắn tuy không học khoa chỉnh hình, nhưng chữa gãy xương bình thường thì cũng biết chút ít, “Đông Phương, để ta xem chân ngươi trước đi.”

Đông Phương sửng sốt, lại nhéo nhéo vành tai Hàn Duyệt, “Tìm một chỗ nghỉ trước đã, chẳng lẽ muốn ta ngồi trên bùn.”

Hàn Duyệt ngẫm thấy cũng đúng, lại đi thêm một hồi, rốt cục nhìn thấy một sơn động, mừng rỡ, như hiến vật quý nói, “Đông Phương, ta tìm được sơn động.”

Đông Phương dọc theo đường thấy không ít sơn động, nhưng không lên tiếng, hiện tại nghe thanh âm kinh hỉ của Hàn Duyệt, có chút buồn cười, “Vậy đi.”

Hàn Duyệt cõng Đông Phương vội vàng chạy vào sơn động, “Đông Phương, ngươi nói trong sơn động có thể có một tuyệt thế cao nhân hành tẩu bất tiện, thấy ngươi thiên tư trác tuyệt trực tiếp truyền cho ngươi năm mươi năm nội lực không?”

“Không có khả năng.” Đông Phương không hề suy nghĩ lập tức đáp lại.

“Vậy có thể có một con thần điêu, nó kỳ thật là do một đại hiệp nào đó lưu lại, sau đó dạy ngươi tuyệt thế võ công?”

“Võ công của ta không đủ cao sao?”

“Vậy có thể có một bức tượng mỹ nữ bằng ngọc, bảo chúng ta dập đầu, rồi cho chúng ta bí tịch?”

“Ngươi muốn học võ?”

Hàn Duyệt chớp chớp mắt, mở miệng nói “Không muốn.”

“Vậy ngươi cần bí tịch làm gì?” Đông Phương không biết Hàn Duyệt làm sao nghĩ ra được một đống lộn xộn đó, nên dời đi lực chú ý của Hàn Duyệt, hỏi.

“Cho ngươi a.” Hàn Duyệt không chút nghĩ ngợi trả lời.

“Cho ta?” Đông Phương nghi hoặc.

“Đúng vậy, ngươi không luyện thì hủy nó đi, vạn nhất người khác luyện khi dễ ngươi thì phải làm sao.” Hàn Duyệt nghĩ đến Lệnh Hồ Xung vận khí rất tốt mà cũng rất xui kia, hơi lo cho Đông PhươngĐông Phương trong lòng ấm áp, khẽ cười ra tiếng, “Ta đây tìm bí tịch võ công, cho ngươi luyện bảo vệ ta thế nào.” Đông Phương ánh mắt ám ám, thử hỏi.

“Không cần.” Hàn Duyệt trực tiếp cự tuyệt, “Ngươi bảo hộ ta là được rồi, ta muốn ở bên cạnh ngươi hỗn ăn hỗn uống, ai khi dễ ta, ngươi giúp ta đánh kẻ đó, ta khi dễ ai, ngươi sẽ giúp ta đánh người, ha ha ha, đây mới là cuộc sống của ta............ ba la ba la mật, khứ thủ kinh khứ thủ kinh............”

Đông Phương không nói gì, chỉ là ánh mắt nhu hòa hơn, nhéo nhéo vành tai Hàn Duyệt, thầm mắng một tiếng đồ ngốc.

Sơn động là một sơn động rất bình thường, vừa không có bí tịch, không có tượng ngọc, lại càng không có thần điêu, cẩn thận đặt Đông Phương xuống một nơi tương đối sạch sẽ, sau đó nửa quỳ trước mặt y, “Chân nào?”

“Chân trái.” Đông Phương tựa vào tường động, hồi đáp.

Hàn Duyệt thật cẩn thận nâng chân Đông Phương lên, Đông Phương nhíu mi, nhưng không mở miệng, môi tái đi một chút.

Hàn Duyệt vươn tay chạm nhẹ vào chân Đông Phương, hô hấp y hơi nặng thêm, chịu đau hỏi, “Gãy xương sao?”

Hàn Duyệt kiểm tra một lần, phát hiện không gãy xương nhẹ nhàng thở ra, “Không sao cả.” Nhưng khi nhìn thấy mặt Đông Phương tái nhợt, nhíu chặt mi, càng thêm lo lắng, “Chẳng lẽ là trật gân?”

“Không sao, không đau.” Đông Phương an ủi.

Tâm Hàn Duyệt đau như bị kim đâm, nhìn bùn đất trên người Đông Phương, lại nhìn chân Đông Phương bị thương, mặt nhăn lại, bắt đầu lục lọi tay nải của mình, thấy y phục bên trong đều bị bẩn hết, lại không có gì ăn được, “Ngươi tạm thời ở đây chờ ta, ta đi tìm nước cùng thức ăn.”

“Trời chiều, bên ngoài nguy hiểm.” Đông Phương ôn nhu nói.

“Không được, ngươi bị thương.” Hàn Duyệt đặt tay nải bên cạnh Đông Phương, “Ta sẽ về ngay.” Nói xong liền chạy ra ngoài động.

Đông Phương thấy bóng Hàn Duyệt biến mất, mắt hiện lên lưu quang, trực tiếp đứng đậy, làm sao giống người đang bị thương, liếc nhìn y phục trên người, mày chau lại, rồi khẽ cười ra tiếng, “Hướng Vấn Thiên, vì ngươi tặng cho ta bảo bối này, vậy ta sẽ để ngươi sống làm bạn với Nhâm Ngã Hành, tạm thời để ngươi tiêu dao một thời gian đã, nhưng đừng chết đấy.”

Âm thầm đi theo sau Hàn Duyệt, lúc nhìn Hàn Duyệt bị sẩy chây, khóe miệng Đông Phương cong lên, “Hàn Duyệt............ đừng làm ta thất vọng............”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.