Đông Phương cong môi cười khẽ, nhìn Hàn Duyệt, trực tiếp xoay người bỏ đi, đưa lưng về phía Phong Thanh Dương, xoay người lên ngựa, mang theo thủ hạ rời đi.
Phong Thanh Dương nhìn theo bóng họ rời đi, khẽ thở dài một tiếng, giải huyệt đạo cho Hàn Duyệt, “Đông Phương Bất Bại, mặc dù làm việc kiêu ngạo quỷ dị, nhưng lại không mất khí khái.”
Hàn Duyệt biểu tình hơi rầu rĩ, trong lòng có chút nghẹn khuất, hắn biết Phong Thanh Dương cùng Ninh Trung Tắc vì quan tâm hắn mới đuổi theo, nhưng trong lòng vẫn không tránh được trách họ nhiều chuyện.
Phong Thanh Dương nâng tây Hàn Duyệt lên, bắt mạch, lại buông ra, biểu tình tiếc hận thậm chí mang chút xót xa, song vẫn miễn cưỡng an ủi, “Về sau chúng ta còn có thể tìm người chữa trị, trước sau gì cũng sẽ có cách mà thôi.”
Hàn Duyệt không quan đan điền mình có bị phế hay không, cũng chẳng trông nom về sau còn tập võ được nữa hay không hắn chỉnh lại y phục, làm như lơ đãng gạt tay Ninh Trung Tắc ra, hỏi, “Sao các người lại biết ta ở đây.”
“Không phải sư huynh viết huyết thư bảo chúng ta tới cứu sao?” Ninh Trung Tắc lấy huyết thư mang theo bên người đưa cho Hàn Duyệt, nghi hoặc hỏi lại.
Hàn Duyệt nhìn miếng vải, liếc thấy mấy dòng chữ bên trên, mò mẫm đoán một chút mới hiểu được ý trong thư, nói thẳng, “Các người bị lừa rồi.”
Trên thư là lộ tuyến vô cùng tỉ mỉ, Hàn Duyệt vừa nghĩ chỉ thì biết ngay là Dương Liên Đình làm, hận đến nghiến răng nghiến lợi, thấy quả nhiên mình cũng Dương Liên Đình trời sinh trái nghịch nhau.
“Vậy mục đích của người nọ là gì?” Phong Thanh Dương nghĩ một lát, cũng thấy sư chất của mình không phải hạng người qua loa như vậy.
“Sợ là Dương tổng quản làm.” Hàn Duyệt chuyển mắt, mở miệng, “Ta vốn định lẫn vào ma giáo, đến lúc đó có thể dễ dàng tìm hiểu tin tức nội bộ của chúng, hơn nữa độc trên người ta không có thuốc chữa, cho nên ta tự phế đan điền thủ tín với Đông Phương Bất Bại.”
Hàn Duyệt không muốn Hoa Sơn phái phẫn hận Đông Phương Bất Bại như vậy, cho nên giúp y giải vây.
“Sư huynh............” Ninh Trung Tắc lòng đầy khâm phục, nàng biết đan điền quan trọng thế nào với một nhân sĩ võ lâm, thật không ngờ vì chính phái, sư huynh có thể hy sinh đến tận thế này.
“Sư chất, nếu so sánh với ngươi, ta mặc cảm.” Phong Thanh Dương thở dài nói, “Yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không để ai thương tổn ngươi.”
Hàn Duyệt biết họ hiểu lầm, cũng không định giải thích, chỉ tiếp tục nói dối, “Đông Phương Bất Bại đã tin tưởng, chuẩn bị mang ta lên Hắc Mộc Nhai, hứa sẽ cho ta chức tổng quản, Dương tổng quản kia tâm tồn ghen tị, không cam lòng quyền lực trong tay bị ta cướp đi, cho nên viết thư cho các ngươi, muốn hai bên tranh đấu, dưới cơn nóng giận Đông Phương Bất Bại giết ta.”
“Tên tặc nhân đó thật đáng chết.” Ninh Trung Tắc nghe đến đây, trong lòng vừa phẫn nộ vừa hối hận, nếu không phải Đông Phương Bất Bại còn chút lương tri, chỉ sợ trượng phu của nàng đã chịu độc thủ, lại nghĩ tới đều là do bản thân nhất thời hồ đồ, hủy đi đại sự của trượng phu, trong lòng áy náy, “Sư huynh............”
Phong Thanh Dương tự nhận là người từng trải, nhưng cũng bị lừa gạt, trong lòng vừa thẹn vừa hận, lại thấy có lỗi với sư chất của mình, chỉ đành mở miệng nói, “Sư chất............”
Hàn Duyệt sợ mình cười ra tiếng, trực tiếp chấp tay ra sau lưng xoay người đi, “Không trách các ngươi, là do tên tiểu nhân đó quá xảo quyệt.”
“Ta nhất định phải giết tên tặc tử đó.” Ninh Trung Tắc âm thầm ghi hận cái tên Dương Liên Đình vào lòng, xem kẻ này trở thành địch nhân lớn nhất của mình.
Phong Thanh Dương thấy sư chất vinh nhục bất kinh, không cúi đầu trước quyền thế, tiêu sái tùy tính, trong lòng càng mừng hơn, Hoa Sơn có hắn chắc chắn sẽ phát dương quang đại.
Hàn Duyệt không biết được những suy nghĩ của họ, tâm tư của hắn đã sớm bay tới chỗ Đông Phương, trong lòng chua xót, nước mắt như muốn trào ra ngoài, hắn sợ Dương Liên Đình thừa cơ nhảy vào, không phải hắn không tin Đông Phương, mà hắn sợ rằng lực ảnh hưởng của nguyên tác quá lớn.
“Về khách *** trước đi, đúng rồi sư chất còn chưa gặp nữ nhi của ngươi mà đúng không.” Phong Thanh Dương bỗng nhiên vỗ vai Hàn Duyệt nói.
Hàn Duyệt nghe Phong Thanh Dương nói vậy, chỉ thấy cả người run lên, thiếu chút quỳ sụp xuống đất, hắn cơ hồ quên thân thể này không chỉ có lão bà mà còn có cả nữ nhi, nghĩ đến nàng ngốc buông tha cho Lệnh Hồ Xung để rồi gả cho Lâm Bình Chi kia, Hàn Duyệt rất muốn mắng vài tiếng thô tục.
“Sư huynh, Linh San còn chưa gặp qua huynh đâu.” Ninh Trung Tắc trong lòng có chút ngượng ngùng, nhẹ giọng nói.
“Trở về đi.” Hàn Duyệt trong lòng bi thúc, hắn không biết cưỡi ngựa, vậy khác nào lộ tẩy? Lặng yên la lên vài lần tên Đông Phương.
Phong Thanh Dương dẫn đầu lên ngựa, nghĩ phu thê hai người cũng có chuyện muốn nói với nhau, liền lên ngựa đi trước, “Ta đến khách *** chờ các ngươi, thuận tiện tuyên bố tin tức sư chất trở về.”
Hàn Duyệt rất muốn gọi Phong Thanh Dương lại, bảo ông mang theo mình đi cùng, nhưng vừa mở miệng, đã ngậm phải một họng bụi, lúc định mở miệng gọi lại thì Phong Thanh Dương đã muốn biến mất.
“Sư huynh, chúng ta cững trở về thôi, Xung nhi thấy huynh, nhất định sẽ rất cao hứng.” Ninh Trung Tắc dắt ngựa đi đến cạnh Hàn Duyệt, nói.
“Sư muội.” sau lưng Hàn Duyệt mồ hôi lạnh chảy ròng, “Từ lúc đan điền bị phế, thân thể huynh rất dễ mỏi mệt, phiền muội thúc ngựa được không?”
Ninh Trung Tắc không nghi ngờ gì, gật gật đầu, xoay người nhảy lên ngựa nhìn Hàn Duyệt đứng bên dưới, “Sư huynh, sau khi trở về, huynh nhất định phải nghĩ ngơi điều dưỡng cho thật tốt.”
Hàn Duyệt bị Ninh Trung Tắc nhìn chăm chú, làm sao dám không biết nhục nhã mà bò lên ngựa, lại không thể yêu cầu nàng quay sang chỗ khác, đành phải chỉ chỉ đằng trước, “Đó là ai?”
Ninh Trung Tắc nhìn theo hướng Hàn Duyệt chỉ, nhưng không nhìn thấy ai, hơi nghi hoặc, lại cảm nhận trượng phu ôm eo mình, trong lòng ngượng ngùng, không dám quay đầu lại, cúi đầu, mặt đỏ lên, nhỏ giọng nói, “Muội không nhìn thấy ai cả.”
Hàn Duyệt trèo lên ngựa, ngồi yên rồi mới buông tay đang nắm áo Ninh Trung Tắc ra, ho khan một tiếng, “Sợ là ta nhìn nhầm, sư muội chúng ta mau trở về thôi.”
“Được.” Ninh Trung Tắc dù sao cũng là giang hồ nữ nhân, không giống như tiểu thư chốn khuê phòng, dù trong lòng có hơi ngượng, nhưng cũng không quá để tâm, ngược lại giục ngựa chạy về khách ***.
Hàn Duyệt ngồi đằng sau không thoái mái chút nào, hắn không dám ôm eo Ninh Trung Tắc, nên chỉ có thể vòng tay ra sau bắt lấy yên ngựa, cứ có cảm giác mình sắp bị văng ra.
Hàn Duyệt trong lòng càng thêm tưởng niệm Đông Phương, Đông Phương vì hiểu rõ Hàn Duyệt, lúc cưỡi ngựa sẽ không cưỡi quá nhanh, cũng sẽ tận lực chạy vững để không làm Hàn Duyệt khó chịu.
Thế nhưng Ninh Trung Tắc không biết mấy chuyện này, nàng tuy biết trượng phu mình đã mất võ công, nhưng lại nghĩ trượng phu sớm quen kỵ mã, tất nhiên là sẽ không bận tâm quá nhiều.
Cho nên, chuyện thật bi thúc đã xảy ra, vừa tới khách ***, Hàn Duyệt lập tức xoay người xuống ngựa, trực tiếp nôn vào ngạch cửa khách ***.
Đông Phương không đi quá xa, chờ ngựa chạy khỏi tầm mắt đoàn người Phong Thanh Dương, Đông Phương liền dừng lại, nhẹ nhàng xoay người xuống ngựa, phần đông thuộc hạ cũng xuống ngựa quỳ trên đất.
Đông Phương nhìn chúng thuộc hạ hồi lâu, mới nâng bước đi đến trước mặt Dương Liên Đình đang quỳ, thanh âm bình tĩnh không có chút dao động, “Có gì cần giải thích?”
“Thuộc hạ, không biết giáo chủ đang nói gì.” Dương Liên Đình mồ hôi lạnh chảy ròng, sắc mặt tái nhợt, căn bản không dám ngẩng đầu.
“Vì sao lại mật báo cho Hoa Sơn phái.” Đông Phương vốn không muốn nói nhiều lời vô nghãi thế này với Dương Liên Đình, nhưng vì cuộc sống sau này của Hàn Duyệt, y đành cau mày hỏi.
“Thuộc hạ không biết, Hoa Sơn phái đến, nhất định là do tiền chưởng môn Nhạc Bất Quần kia, nói không chừng hành tung của chúng ta là do hắn để lộ.” Dương Liên Đình cắn răng chống đỡ.
“Nhạc Bất Quần nọ nguyên danh Hàn Duyệt, vốn là người trong giáo ta, vì giáo ta hắn tự nguyện ẩn mình torng Hoa Sơn, lần này hoàn thành sứ mệnh trở về, lại vì ngươi sợ Hàn Duyệt trở về đoạt đi chức tổng quản của ngươi, ngươi liền ra tay ám hại, đến giờ mà vẫn chưa chịu nhận tội?” Đông Phương cùng Hàn Duyệt không hổ là người yêu, ngay cả gắn tội cho Dương Liên Đình cũng gắn cùng một tội.
“Thuộc hạ............ Nhạc Bất Quần đó rõ ràng là lớn lên ở Hoa Sơn............” Dương Liên Đình biết nếu không cắn chặt cái than phận Nhạc Bất Quần, thì cho dù Đông Phương không giết hắn, trở lại Nhật Nguyệt Thần giáo hắn cũng không thể sống yên ổn được.
“Các ngươi vốn không có tư cách nghe bản giáo chủ giải thích.” Đông Phương nhìn đám người quỳ trên đất, đây đều là đệ tử trung tâm trong giáo, tuy họ hiện giờ không có chức vị gì quan trọng, nhưng đều là những người y định để tiếp chưởng các chức vị quan trọng, nếu họ còn có lòng nghi ngờ Hàn Duyệt, sợ là Hàn Duyệt dù đến Hắc Mộc Nhai, dù có y che chở, cũng sẽ vì giáo chúng có địch ý với mình mà không vui, “Ngẩng đầu.”
“Tuân lệnh” mọi người ngẩng đầu, nhìn Đông Phương.
Đông Phương một thân tử sắc, ánh mắt cương nghị, khí phách thiên thành, lại cố tình mang chút phong lưu xinh đẹp, mâu thuẫn mà đoạt nhân tâm thần, “Hàn Duyệt vì có tướng mạo giống Nhạc Bất Quần, nên bị phái tới Hoa Sơn thế thân cho Nhạc Bất Quần đã chết, lần này công thành lui thân, do Khúc Dương trưởng lão tự mình hộ tống về bên cạnh ta, chỉ vì giao cho ta mật báo cùng bản đồ của Hoa Sơn.”
“Dương Liên Đình tâm tồn đố kỵ, âm thầm liên lạc Hoa Sơn phái, mới gây nên nông nỗi hôm nay.” Đông Phương phất tay áo, phong hoa tuyệt đại, “Đây là cơ mật lớn nhất của Nhật Nguyệt Thần giáo, nếu ai dám tiết lộ, ta nhất định sẽ không buông tha.”
“Nhật Nguyệt Thần giáo, thiên thu vạn tái, Đông Phương giáo chủ, nhất thống giang hồ.” Mọi người dập đầu, la lớn.
“Về phần Dương Liên Đình.” Đông Phương nhìn Dương Liên Đình, mắt lộ hận ý, nếu phải gã, y cùng Hàn Duyệt sao phải chia lìa, Hoa Sơn phái nếu phát hiện thân phận thật sự của Hàn Duyệt, vậy Hàn Duyệt chắc chắn sẽ bị giết chết.
Cho dù không bị phát hiện, thì một mình Hàn Duyệt ở giữa Hoa Sơn phái, hẳn phải chịu cảnh ngày lo đêm sợ, nhận hết ủy khuất.
Huống chi còn có Ninh Trung Tắc cùng hài tử, vạn nhất Hàn Duyệt phát hiện kỳ thật nữ nhân cũng rất tốt, không muốn ở bên y nữa, thì y phải làm thế nào.
“Phế tứ chi, thiến, đánh gảy gân mạch, ném gã vào địa lao, để cho gã sống không bằng chết.” Đông Phương tao nhã nói, dù trong long vừa hận vừa giận, nhưng mặt lại không chút biểu lộ.
“Tuân lệnh” không cần Đông Phương tự mình động thủ, đã có người bắt lấy Dương Liên Đình.
“Đông Phương giáo chủ, Đông Phương huynh............” Dương Liên Đình thế mới biết Đông Phương quan tâm Hàn Duyệt đến mức nào, vừa muốn mở miệng cầu xin tha thứ, đã bị Đông Phương cách không điểm á huyệt.
“Các ngươi mang gã về.” Đông Phương nhìn Dương Liên Đình bị hành hình, cơn tức trong lòng mới tiêu một nữa, “Đừng cho gã chết.”
“Vâng” có người bôi thuốc cho Dương Liên Đình cả người đầy máu tươi, buộc gã lên lưng một con ngựa, thi lễ với Đông Phương, rồi sau đó mọi người lên ngựa, trong đó có hai người cùng cưỡi một con, người ngồi sau nắm dây cương con ngựa chở Dương Liên Đình chỗ.
Đông Phương gật đầu, mọi người không hỏi thêm gì nữa, trực tiếp kỵ mã rời đi.