Đông Phương không nói gì, chỉ đặt tay sau cổ Hàn Duyệt, khẽ thở dài.
Tiếng thở dài này so với việc Đông Phương mở miệng chỉ trích còn khiến Hàn Duyệt khó chịu hơn, Hàn Duyệt lắp bắp mở miệng nói, “Đừng bỏ ta.”
Đông Phương cúi đầu lên tiếng, “Nàng coi như là thê tử của ngươi, hôn một cái cũng chẳng có gì.” Nghe ra là lời trấn an, lại làm cho Hàn Duyệt kinh hãi.
Hàn Duyệt không dám nói mình hoàn toàn nhìn thấu Đông Phương, nhưng cũng biết được hơn phân nửa tính tình của Đông Phương, cách nói không hờn không giận này, mới là đáng sợ nhất.
Hàn Duyệt lần đầu tiên biết được Đông Phương tức giận, không phải giận hắn, mà là giận Hoa Sơn, giận thê tử của thân thể này.
Đông Phương có thể không màng thân thể Hàn Duyệt rốt cuộc là ai, nhưng không thể để mặc thân thể này có quan hệ với người khác. Y có thể cho Hàn Duyệt tất cả, lại không cách nào cho hắn một gia đình đầy đủ, y không thể vì Hàn Duyệt sinh con dưỡng cái.
Thậm chí, Đông Phương lo, Hàn Duyệt ở cùng với y có phải chịu áp lực hay không. Hàn Duyệt có thấy mệt mỏi, rồi sau đó bỏ đi, trở về với gia đình bình thường.
Đông Phương không thể tưởng được, nếu Hàn Duyệt ly rời khỏi mình, cuộc sống của y sẽ thế nào, cảm nhận được quá nhiều chân tình rồi, Đông Phương làm sao chịu nổi hư tình giả ý.
Nếu như không có Hàn Duyệt, Đông Phương có thể sẽ cùng Dương Liên Đình sống cả đời, bởi vì chỉ có Dương Liên Đình xem y là nữ nhân, tuy rằng bên trong đại bộ phận là lợi dụng.
Song, đó là nguyện vọng của Đông Phương, y thà rằng không trọn vẹn cũng mong nguyện vọng của mình thành hiện thực, tựa như lúc trước y biết Quỳ Hoa bảo điển nguy hiểm, nhưng vẫn luyện, thậm chí tự cung.
Đông Phương từng là một nam nhân chân chính, yêu thích mỹ nữ yêu thích quyền lợi, nhưng y phải làm giáo chủ, Quỳ Hoa bảo điển không phải biện pháp duy nhất, nhưng nó là đường ngắn nhất.
Y tàn khuyết, nhưng ngồi lên giáo chủ vị, y đạt thành nguyện vọng của mình.
Chỉ là Hàn Duyệt, Đông Phương không thể không thừa nhận, y không thể rời bỏ Hàn Duyệt, thậm chí nhìn nữ nhân khác hơi chút tiếp cận Hàn Duyệt, y cũng không thể chấp nhận được.
Khi nhìn thấy môi Ninh Trung Tắc in lên mặt Hàn Duyệt, Đông Phương thiếu chút nữa nhịn không được trực tiếp động thủ giết Ninh Trung Tắc.
Đông Phương Bất Bại dù sao cũng là Đông Phương Bất Bại, dù tức giận đến mức hận không thể giết nàng, nhưng cũng nhịn được, y không hề động thủ, chỉ lẳng lặng ngồi trong phòng chờ Hàn Duyệt.
Nếu lúc ấy động thủ, sợ Hàn Duyệt nhất định sẽ ngăn cản, cho dù không ngăn cản, giữa họ cũng sẽ sinh ra khoảng cách, dù sao Hàn Duyệt vẫn thấy mình có lỗi với Ninh Trung Tắc, những điều này Đông Phương biết.
Giết Ninh Trung Tắc ngược lại mất nhiều hơn được, còn không bằng lợi dụng lần này, khiến Hàn Duyệt càng thêm áy náy, về sau cho dù Đông Phương không nói, Hàn Duyệt cũng sẽ chủ động trốn tránh Ninh Trung Tắc.
Có đôi khi nói ra sẽ hỏng, còn không bằng vẫn cứ im lặng, Đông Phương tuy rằng yêu Hàn Duyệt, nhưng cũng không phải một kẻ bị tình yêu làm mờ mắt, giữa hai người không phải chỉ cần có tình yêu là đủ, mà thứ cần nhất chính là bảo vệ.
Đông Phương biết mình không nói ra Hàn Duyệt càng thêm để ý chính mình, “Đừng lo, ta không bỏ ngươi đâu.” Tay đặt trên đầu Hàn Duyệt xoa nhẹ, Đông Phương thấp giọng an ủi, “Ta cũng sẽ không động tới nàng, nàng dù sao cũng là thê tử của ngươi, còn phải chiếu cố hài tử.”
“Đông Phương.” Hàn Duyệt bắt lấy tay Đông Phương, dán lên mặt mình, “Ngươi đừng sợ.”
Đông Phương, ngươi đừng sợ, ta sẽ không do dự, sẽ không thương tổn ngươi, cho nên đừng sợ, ta sẽ không giống Dương Liên Đình trong tiếu ngạo giang hồ, chỉ có lúc cần ngươi mới tới tìm ngươi, còn khi dễ ngươi như vậy.
Đông Phương, ngươi đừng sợ, ta không mê luyến quyền lực, cũng sẽ không vì làm Ngũ nhạc minh chủ mà bỏ ngươi lại, cho nên đừng sợ, ta chỉ muốn cùng ngươi sống cả đời, ta không là Nhạc Bất Quần, một lòng chỉ có minh chủ vị, thậm chí lợi dụng nữ nhi, vứt bỏ thê tử, giá họa đồ đệ.
Hàn Duyệt biết, Đông Phương vẫn bất an, nhưng lại không biết làm sao để loại bỏ nó, Đông Phương kiêu ngạo Đông Phương bá nhiên Đông Phương phong hoa tuyệt đại, đồng thời Đông Phương cũng tự ti, bởi vì y không phải là một nam nhân trọn vẹn, càng không thể trở thành nữ nhân chân chính.
Hàn Duyệt vẫn nhớ rõ, trong tiếu ngạo giang hồ, những lời Đông Phương trước khi chết đã nói với Nhâm Doanh Doanh, y nói y thật hâm mộ nàng là thân nữ nhân, còn tìm được một tình lang như Lệnh Hồ Xung.
Những lời đó sợ là lời nói thật lòng nhất của Đông Phương, cũng là nguyện vọng cao nhất. Khi nói ra những lời này Đông Phương mang tâm tình thế nào, Hàn Duyệt không biết, nhưng hắn hy vọng có một ngày, Đông Phương có thể cười nói với Nhâm Doanh Doanh, ta không hâm mộ ngươi, dù ta không phải nữ nhân chân chính, thì ta cũng có ái nhân và tìm được hạnh phúc của mình.
Đông Phương nghe Hàn Duyệt nói vậy, rất muốn cười, nhưng lại không cười nổi, nhiệt độ dưới bàn tay y rất nóng cũng rất chân thành, “Ta không sợ.”
“Ta hiểu mình muốn gì.” Hàn Duyệt hôn lên lòng tay Đông Phương, đôi mắt hắc nhuận nhìn thẳng vào mắt Đông Phương, “Ta hiểu rõ lòng mình.”
“Ta không sợ.” Đông Phương lập lại lần nữa, mắt đầy ý cười, miệng cùng đầy ôn nhu, “Nếu có ngày ngươi phản bội ta, ta sẽ giết ngươi, sau đó ăn sạch ngươi.”
Hàn Duyệt sửng sốt, đôi mắt hắc nhuận chớp chớp chớp, ngây người nhìn Đông Phương, lời ngon tiếng ngọt đang chuẩn bị nói cho Đông Phương nghe, bị một câu của y dọa bay tới tận chân trời, khô khốc nói, “Ta không làm vậy.”
Mắt Đông Phương cong thành hình trăng non, đứng dậy thuận tay kéo Hàn Duyệt lên, “Biết ngươi không như thế.”
Từ trong lòng lấy ra một cái bình nhỏ tinh xảo đặt vào tay Hàn Duyệt, phân phó, “Ngươi buổi tối ăn hơi nhiều, nếu khó chịu, lấy một viên nuốt vào.”
Hàn Duyệt nắm bình nhỏ còn mang theo hơi ấm từ người Đông Phương, trong lòng cảm động rồi lại có chút áy náy, cho tới nay đều là Đông Phương chiếu cố hắn, hai tay ôm lấy thắt lưng Đông Phương, vừa định nói điểm gì đó, lại thấy thần sắc Đông Phương biến đổi, phát ra một tiếng cười lạnh.
Đẩy Hàn Duyệt ra, cúi đầu in một nụ hôn lên môi Hàn Duyệt, “Tin ta.” Có chút xúc động, lại mang theo hương vị cùng nhiệt độ cơ thể của Đông Phương.
Hàn Duyệt không biết Đông Phương muốn làm gì, lại không chút do dự gật đầu.
Đông Phương lộ ra một nụ cười, tay lại không chút lưu tình, một chưởng đánh vào ngực Hàn Duyệt, Hàn Duyệt chỉ thấy ngực đau xót, phun ra một búng máu.
Hàn Duyệt đáng thương nhìn Đông Phương, mắt ướt sũng, khóe miệng còn dính chút máu, mở miệng nói, “Ngày mai mang cơm cho ta.”
Đông Phương nhất thời dở khóc dở cười, từng nghĩ ra rất nhiều lời Hàn Duyệt sẽ nói, lại chẳng ngờ câu đầu tiên Hàn Duyệt nói lại là thế này, “Ngươi là đồ tham ăn.”
Hàn Duyệt ha hả cười, hắn không biết Đông Phương vì sao lại làm vậy, nhưng biết Đông Phương sẽ không hại hắn, Đông Phương làm như vậy nhất định lý do.
Còn muốn nói thêm gì đó, nhưng mắt tối lại, Hàn Duyệt mất đi tri giác.
Đông Phương nhìn Hàn Duyệt té xuống đất, trong lòng vừa ấm áp lại vừa đau lòng, nhưng không thể làm khác, y phải làm cho Tứ Nhạc càng thêm quan tâm sự an toàn của Hàn Duyệt, đám chưởng môn kia đã quên Hàn Duyệt không còn võ công, lúc nào cũng có thể bị đánh lén.
Hay là, họ tin rằng không ai dám đi tấn công một Hoa Sơn tiền chưởng môn mất đi võ công, không nói Nhật Nguyệt Thần giáo, đến lúc đó chỉ cần họ nói ra chuyện để Hàn Duyệt tiếp nhận chức Ngũ nhạc chưởng môn, Tả Lãnh Thiền sẽ không sẽ bỏ qua cho Hàn Duyệt.
Nếu thật đến lúc đó, vậy thì đã muộn, thân phận của mình khiến y không thể luôn theo bảo vệ Hàn Duyệt, Đông Phương dùng chưởng phong đánh nát cái bàn, đội lên mặt nạ giấu sẵn trong người, nghe bên ngoài có thanh âm, mắt biến đổi, rút nhuyễn kiếm ra chuẩn bị đâm Hàn Duyệt.
Trong phòng Hàn Duyệt có động tĩnh tự nhiên khiến Phong Thanh Dương vừa trở về chú ý, Phong Thanh Dương biến sắc, vội chạy tới phòng sư chất mình, ông thật không ngờ có người to gan đến mức dám ám sát sư chất mình ngay dưới mắt Hoa Sơn phái, lại nhớ sư chất mình đã mất võ công, trong lòng càng thêm bối rối, trực tiếp đánh nát cửa gỗ, nổi giận nhìn tình cảnh trước mặt, “Tặc tử ngươi làm sao dám.”
Lúc nói chuyện ông đã xuất ra kiếm khí đánh vào kiếm của Đông Phương, nhuyễn kiếm trong tay Đông Phương gãy nát, Đông Phương không ham chiến, trực tiếp nhảy cửa sổ bỏ đi.
Phong Thanh Dương vốn định đuổi theo, lại lo lắng an nguy của sư chất, nhất do dự đã thấy thích khách biến mất. Phong Thanh Dương hừ mạnh một tiếng, vội ngồi xuống xem xét sư chất đang nằm dưới đất, phát hiện chỉ bị nội thương nhưng không nguy hiểm tới tính mạng mới nhẹ nhàng thở ra.
Thấy Lệnh Hồ Xung cùng Lâm Bình Chi tới, Phong Thanh Dương mở miệng nói, “Đi tìm đại phu tới đây.”
“Vâng” Lệnh Hồ Xung không dám chậm trễ, kéo tay Lâm Bình Chi chạy ra ngoài.
Ninh Trung Tắc ôm hài tử, trong lòng rối loạn, lại cố gắng trấn định, phân phó những đệ tử khác chặn đám người xem náo nhiệt, nhưng không có phái người đuổi theo, dù sao ngay cả Phong Thanh Dương cũng không đuổi theo, những đệ tử này cho dù tìm được cũng sẽ phí mạng mà thôi.
Hết thảy an bài xong xuôi, Ninh Trung Tắc mới đi vào phòng, tuy rằng cửa phòng đã bị phá hủy thậm chí bàn cũng không còn, nhưng họ lại không biết Hàn Duyệt bị thương thế nào, không dám tự tiện di chuyển hắn.
“Chỉ bị nội thương, không nguy hiểm tánh mạng.” Phong Thanh Dương nhìn bốn phía, thấy cửa đã có đệ tử đứng thủ, thấp giọng nói.
Ninh Trung Tắc gật đầu, lại không cách nào yên tâm, dù sao y phục trượng phu đều nhuộm máu, nàng không nghĩ ra là ai lại muốn hạ sát thủ với trượng phu, trượng phu của mình luôn giao hảo với người ngoài, vô cùng yêu thích bằng hữu, trong số những kẻ thường lui tới có rất nhiều người vô danh hoặc là những kẻ thanh danh không tốt, chỉ cần lại nói chuyện với hắn, thì hắn tuyệt không bày ra cái giá ta là Hoa Sơn chưởng môn, ta tài trí hơn người.
Lúc không làm Hoa Sơn chưởng môn nữa, trượng phu mình vẫn vì võ lâm chính đạo mà ẩn mình bên cạnh Đông Phương Bất Bại, lại càng thiếu cơ hội đắc tội với người khác, chẳng lẽ lần này là người của Nhật Nguyệt Thần giáo làm.
Phong Thanh Dương lại nghĩ nhiều hơn, ông vẫn nghĩ không ai dám giương oai trước mặt Ngũ Nhạc, vậy mà chuyện hôm nay đã chứng minh là ông suy nghĩ không chu toàn. Sư chất không có võ công, thân thể lại không tốt, sợ chỉ một cao thủ tam lưu cũng đủ làm sư chất mình bị thương.
Không nói Nhật Nguyệt Thần giáo, sợ là............ Phong Thanh Dương nheo mắt, chẳng lẽ chuyện họ bí mật thương nghị đã bị Tung Sơn biết, Tả Lãnh Thiền............
Không thể trách Phong Thanh Dương hoài nghi Tả Lãnh Thiền, dù sao Tả Lãnh Thiền làm việc bất chính, ở trong mắt Phong Thanh Dương, đây không phải là này lần đầu tiên gã muốn hại sư chất mình.
Cả chuyện sư chất mình bị mất võ nữa, làm sao thiếu sự trợ giúp của tên Tả Lãnh Thiền đó, nếu không phải gã hạ độc, sư chất sao phải rời khỏi Hoa Sơn.