Đông Phương Bất Bại Chi Đông Quân Quy Điền

Chương 63: H chỉ là mây bay



Đông Phương không biết Hàn Duyệt suy nghĩ cái gì, nhưng loại ánh mắt mang theo mê luyến này lại làm Đông Phương vui vẻ ra mặt, múc bát canh, thổi nguội, mới gõ gõ tỉnh Hàn Duyệt, mở miệng nói, “Uống chút đi, rồi ăn vài điểm tâm, hôm nay ăn đỡ mấy thứ này, ta sẽ cho thủ hạ chuẩn bị đủ mọi thứ, lần sau sẽ có món ngon.”

Hàn Duyệt cười ha hả, cầm bát canh, không dùng muỗng, trực tiếp uống một hớp, kỳ thật hương vị không ngon, thậm chí có hơi mặn, nhưng Hàn Duyệt thấy bát canh này ấm tận đáy lòng, “Ngon lắm.”

Đông Phương trước khi đưa cho Hàn Duyệt đã thử qua, sao lại không biết mùi vị thế nào, nhưng nghe Hàn Duyệt nói vậy, vẫn rất vui vẻ, “Đồ ngốc.” Luôn nói mấy câu làm y cảm động.

Ăn xong, Hàn Duyệt đang định dọn dẹp, lại bị Đông Phương cản, “Bên kia có mấy món đồ chơi, ngươi đi xem có thích không.”

“Chúng ta cùng rửa bát xong, lại đi xem.” Hàn Duyệt cầm mấy cái bát, đi theo Đông Phương ra góc dùng nước suối dẫn vào rửa sạch mọi thứ, xong Hàn Duyệt mới ngồi lên giường nhìn mấy món đồ chơi Đông Phương chuẩn bị cho mình.

Đông Phương đến trước gương đồng, chỉnh lại mái tóc vì nhóm lửa nấu cơm mà rối loạn của mình.

Hàn Duyệt nhìn những món đồ chơi tinh xảo, trong lòng cảm động, tìm kiếm bóng dáng Đông Phương, liền thấy Đông Phương đứng trước gương đồng.

Thần sắc si mê lướt qua đáy mắt, Hàn Duyệt buông thứ trong tay đồ xuống đi đến sau Đông Phương, nâng một lọn tóc của Đông Phương trong tay, cuối xuống hôn lên vành tay xinh đẹp của y, hơi thở dồn dập, “Đông Phương......” Hàn Duyệt thì thầm bên tai Đông Phương, lại không biết rốt cuộc nói gì mới tốt.

Đông Phương khi thấy Hàn Duyệt đến gần liền biết, nhưng không lên tiếng, động tác bất giác cùng hơi thở hỗn loạn của Hàn Duyệt, làm tim Đông Phương lỗi nhịp, hai gò má nam nữ khó phân, vành tai xinh xắn, trong tiếng thì thầm của Hàn Duyệt ửng đỏ, đôi môi mong manh khẽ mím lại, làn mi hơi nhếch lên, đôi mắt long lanh qua gương đồng nhìn thấy Hàn Duyệt.

Vòng tay ra sau ôm lấy cổ Hàn Duyệt, thân thể mềm dẻo tựa vào lòng Hàn Duyệt, cảm nhận hô hấp hắn càng thêm hỗn độn, môi cong lên một nụ cười.

Hàn Duyệt nhìn thân ảnh mơ hồ của Đông Phương trong gương, nụ cười trên môi dù không hiện rõ, nhưng hắn biết nụ cười ấy chắc chắn mang theo sủng nịch cùng nhu tình, đáy lòng dâng trảo lên cảm giác thỏa mãn sung sướng nói không thành lời.Taytrái nhẹ nhàng ôm lấy Đông Phương đầy hấp dẫn, tay phải buông lọn tóc trong tay ra, rút trâm cài bạch ngọc xuống, nhìn mái tóc xõa tung, phủ lên thân thể hai người.

Hàn Duyệt bất giác dùng trâm nâng cầm Đông Phương lên, chuyển lại, nhìn đôi môi đang cười của y, cúi đầu hôn lên cánh môi vì mím lại mà càng thêm đỏ tươi thu hút tầm mắt người khác kia, đầu lưỡi tìm tòi, liếm lấy vành môi Đông Phương, phác họa, đồng thời cũng như kể ra ái niệm si mê cùng trung thành với Đông Phương. Lưỡi chậm rãi tham nhập, liếm, mút, tiến vào khoang miệng ấm áp, liếm qua mỗi một cái răng, nâng đầu lưỡi mềm mại kia lên cùng múa với mình.

Đông Phương phối hợp theo động tác của Hàn Duyệt, hưởng thụ Hàn Duyệt hôn mình, mặc cho Hàn Duyệt xâm chiếm, nhưng bàn tay không an phận ôm lấy cổ Hàn Duyệt, từng chút lướt lên, rút trâm cài tóc Hàn Duyệt xuống, đôi mắt phong tình vạn chủng thấy mái tóc dài Hàn Duyệt chảy xuống, quyến rũ trong mắt càng thêm nồng đậm.

Sợi tóc lướt gò má hai người, lạnh lẽo tinh tế, Hàn Duyệt chấm dứt nụ hôn làm người ta trầm mê kia. Bỏ trâm cài xuống xoay người Đông Phương lại, ngón tay dọc theo lòng ngực Đông Phương lướt xuống, rút đai lưng, trút y phục, từng phần từng phần vứt xuống đất.

Hàn Duyệt nhìn từng phần thân thể thuộc về Đông Phương lộ ra, vừa định nói gì đó, hạ thân đã không chịu thua kém cứng lên, nhất thời biểu tình 囧 nhìn Đông Phương.

Đông Phương dở khóc dở cười, nhìn hạ thân Hàn Duyệt nhô lên một khối, vươn tay chọc chọc trán Hàn Duyệt, “Ngươi là tên ngốc, còn không mau cởi ra.”

Hàn Duyệt lập tức ôm Đông Phương, cúi người ngậm lấy thù du Đông Phương, rầu rĩ nói, “Hôn trước đã.”

Nhìn thân thể Đông Phương hiện lên màu hồng nhạt mê người, dục niệm trong Hàn Duyệt càng sâu. Như tôn thờ hôn lên vai Đông Phương, một đường hôn xuống, lại ngậm lấy thù du đã sưng lên của Đông Phương, bên tai nghe tiếng than nhẹ đầy áp lực của Đông Phương, càng thêm cố gắng liếm mút.

Thần trí của Đông Phương vì những nụ hôn kia mà mê loạn, hô hấp cũng vì thế mà dồn dập, lòng ngực nhấp nhô kịch liệt, cúi đầu nhìn ngón tay Hàn Duyệt, từ lúc y phục rơi xuống hết liền không ngừng run rẩy. Da thịt nóng bỏng chạm vào không khí hơi lạnh, khiến y khẽ run lên, Hàn Duyệt thỉnh thoảng lại hôn môi, làm Đông Phương dị thường mẫn cảm.

Đông Phương ngẩng cổ, như thể đang mời gọi Hàn Duyệt. Nhủ thũ sưng đỏ đang nằm trong khoang miệng ấm áp của Hàn Duyệt, Đông Phương không khỏi đưa tay bỏ vào miệng cắn nhẹ, “Ngô............” tiếng than nhẹ từ trong miệng Đông Phương hàm hồ tràn ra, thanh âm yếu ớt nhưng cũng đủ kích thích Hàn Duyệt.

Hàn Duyệt có chút kích động giữ tư thế ngậm thù du, kéo Đông Phương ngồi dậy, thả y lên đài trang điểm, để y tựa vào gương đồng băng lạnh đằng sau, bên tay vang lên tiếng thở nhẹ của Đông Phương, Hàn Duyệt ôn nhu hôn lên ngực Đông Phương, lại không biết nói gì cho phải, chỉ đành không ngừng gọi, “Đông Phương...... Đông Phương............”

Tay Hàn Duyệt vẫn không rãnh rỗi lặng lẽ luồn xuống dưới hạ thân Đông Phương, cởi quần Đông Phương xuống, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua hạ thể bằng phẳng của y, đáy mắt hiện lên vẻ đau lòng, Hàn Duyệt bị một vết thương nhỏ còn thấy đau, huống chi Đông Phương tự cung, đau biết nhường nào.

Đông Phương từ lúc Hàn Duyệt ngừng động tác liền ngẩng đầu nhìn hắn, y tự nhiên biết Hàn Duyệt nghĩ gì, chủ động giúp Hàn Duyệt cởi bỏ y phục, nhìn thân thể xích lỏa của hắn, kéo người qua hôn lên thân thể Hàn Duyệt, nhẹ nhàng gặm cắn, nhưng cũng nỉ non “Đồ ngốc............ Yêu ta............” Nói xong, liền nghiêng người ôm cổ Hàn Duyệt, thân thể lại tựa vào lên người hắn.

Hàn Duyệt vì câu nói của Đông Phương mà hoàn hồn, ngón tay không ngừng lướt qua vết thương đã kín miệng còn sinh ra thịt non kia, mỗi một lần lướt qua, liền thấy Đông Phương nặng nề thở dốc, cảm thụ thân thể Đông Phương càng thêm run rẩy, “Đông Phương............” Ngón tay khẽ trượt ra sau mông, kích thích tiểu huyệt.

Hàn Duyệt cúi đầu nhìn Đông Phương, hôn lên trán y, mà dục vọng trong cơ thể hắn, vì cái hôn lúc nãy của Đông Phương mà hoàn toàn thức dậy, trán rịn đầy mồ hôi, chảy xuống rơi lên người Đông Phương, mồ hôi trộn lẫn vào nhau, kích thích cảm quan của Hàn Duyệt.

Hai ngón tay của Hàn Duyệt làm mềm tiểu huyệt đã hơi ươn ướt của Đông Phương, ngón tay chậm rãi tiến vào cơ thể Đông Phương.

“A...... Ngô......” Đông Phương nhịn không được rên rỉ, tiểu huyệt ướt át ấm áp bất giác co rút ngậm lấy ngón tay Hàn Duyệt, Hàn Duyệt không chịu nổi động động ngón tay, qua lại trong tiểu huyệt của Đông Phương, nhìn Đông Phương động tình tựa vào gương đồng ngẩng cổ, đôi mắt hàm hơi nước khép hờ, mồ hôi từ trán chảy xuống.

Hàn Duyệt rút tay ra, cởi quần, lộ ra phân thân đã sớm cứng lên, ẩn hiện gân xanh, đỉnh đầu tích ra trọc dịch, đặt lên tiểu huyệt vì thiếu ngón tay mà cơ khát không ngừng khép mở, cúi người hôn lên thân thể Đông Phương, lau đi mồ hôi, đồng thời chậm rãi đẩy dục vọng cứng rắn của mình vào tiểu huyệt mất hồn của Đông Phương.

Nhưng chỉ tiến vào được một chút, liền cảm nhận được tiểu huyệt Đông Phương co rút, thiếu chút nửa liền bắn ra, “Đông Phương...... Ngươi...... quả thật là yêu tinh mà......... Đông Phương.........” Nói xong Hàn Duyệt liền đẩy mạnh phân thân vào sâu trong tiểu huyệt chạm vào nơi nào đó, nhưng rất nhanh lại rút hết ra, ngầng đầu nhìn Đông Phương bất mãn.

Hàn Duyệt thì thầm, “Đông Phương...... Đông Phương của ta...... Đều là của ta...... lệnh cho ta...... ta sẽ vì ngươi mà hiến dâng tất cả............”

Hàn Duyệt ẩn nhẫn dục vọng của mình, tựa như một con chó nhỏ đợi chủ nhân lên tiếng, dùng đôi mắt động tình chứa đầy dục vọng nhìn Đông Phương đang bất mãn.

“Cáp a...... Ngô............” Hàn Duyệt tiến vào Hàn Duyệt rút ra, làm Đông Phương càng thêm bất mãn, tiểu huyệt khép mở như bị ngàn vạn con kiến gặm cắn, làm Đông Phương không ngừng vặn vẹo thân thể, nhưng khi Đông Phương nghe thấy lời Hàn Duyệt nói, vẫn khôi phục một tia lý trí, môi cong lên nói “Đồ ngốc...... Ngô...... Ta...... muốn ngươi...... Tiến vào...... Ngươi là của ta...... Cho nên ra sức............ Ngô...... Thỏa mãn ta......”

Đông Phương vừa như ra lệnh lại vừa như kích thích Hàn Duyệt, Hàn Duyệt không còn nghĩ ngợi được gì nữa, hắn chỉ muốn ra sức thỏa mãn Đông Phương của mình.

Câu trả lời tốt nhất trên đời là hành động, Hàn Duyệt hai tay ôm lấy eo Đông Phương, đẩy mạnh dục vọng vào thân thể y, không ngừng tiến công nơi hắn quen thuộc bên trong Đông Phương, nghe Đông Phương không ngừng tràn ra tiếng rên rỉ, thỏa mãn từ tận đấy lòng tràn ra.

“Cáp...... Ân a............” theo động tác của Hàn Duyệt, Đông Phương chiếm được thỏa mãn nhưng vẫn thấy chưa đủ, hai tay ôm lấy thân thể cũng xích lõa đầy mồ hôi như mình của Hàn Duyệt, vặn vẹo thân thể, thuận theo động tác của Hàn Duyệt, ngón tay lại không kềm được bắt lấy tóc hắn.

Mà thân thể không ngừng vặn vẹo chặm vào mặt gương băng lạnh, nhưng y lại không hề thấy lạnh, cả người nóng như lửa đốt.

Hàn Duyệt nhìn Đông Phương đầy mị hoặc lại không mất ngạo khí, sợi gân lý trí cuối cùng trong đầu đứt mất, càng thêm ra sức va chạm, chăm chú nhìn vào mắt ướt đẫm củaĐông Phương, không ngừng rút toàn bộ dục vọng ra rồi lại đẩy mạnh vào.

“A...... Cáp a...... A...... Ân ngô...... Đồ ngốc...... A......” Đông Phương chịu không nổi tốc độ gọi tên Hàn Duyệt.

“Đông Phương............” Lúc này Hàn Duyệt rốt cuộc không còn nhớ được gì nữa, thậm chí ngay cả nói cũng không biết nên nói thế nào, chỉ biết kêu tên Đông Phương.

Đông Phương vươn đầu lưỡi liếm môi trên, hỗn hển nói: “Chậm một chút............ Ta ở đây............ Chúng ta ở bên nhau............”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.