Đông Phương Bất Bại Chi Ngự Phu

Chương 15



Ai sợ ai? Hắn chờ chính là Dương Liên Đình không sợ hắn.

“Ra ngoài –”

Chán ghét vẻ mờ mịt trong mắt Dương Liên Đình, Đông Phương Bất Bại phất tay áo, đầu ngón tay lại âm thầm làm thủng trang sách, nếu nghe thì sẽ không nghe được trả lời vừa ý, lại càng không muốn mình khi không vui lỡ tay giết Dương Liên Đình.

Ách?

“Vâng!” Dương Liên Đình vâng lệnh cúi người quay đầu xuất môn, dù chưa hiểu được tại sao Đông Phương Bất Bại trước sau mâu thuẫn, nhưng làm tổng quản lâu ngày, tự nhiên học được một bộ bảo mệnh chi đạo – chính là vô luận hiểu hay không, giáo chủ mệnh lệnh không thể làm trái, phạm vào thỉ phải chết, như thất vị phu nhân kia chính là bằng chứng.

Nhưng theo Dương Liên Đình cước bộ đi ra ngoài, thanh âm cửa bị khép lại nhẹ nhàng kết thúc, Đông Phương Bất Bại tâm tình cũng nháy mắt trở nên tồi tệ, giận dữ đứng lên, vung tay ném sách lên cánh cửa vừa khép, tựa như cửa kia chính là tên Dương Liên Đình không hiểu tâm sự hắn, là cái loại không đánh không tỉnh ra!

Ngoài cửa chỉ nghe tiếng “Phanh –”! Trang sách xuyên cửa nửa phân.

Dương Liên Đình ngoài cửa trong lòng ngẩn ra, quay đầu, chỉ thấy sau đầu mình là một trang giấy đã vạch thành cái khe trên cửa, cơ hồ sẽ xuyên môn mà ra, nhắm chính giữa cái ót hắn, không biết nên nói giáo chủ ra tay chậm nửa bước, hay là hắn hôm nay mạng lớn, dù sao giáo chủ tạm thời có vẻ còn không muốn giết hắn!

Dương Liên Đình trấn định lại, hít một hơi, xoay người, có chút may mắn vì tạm thời giáo chủ sẽ không giết hắn, cứ thế này sống một ngày lại đợi một ngày, làm người lúc nào cũng có thể chết, khiến song thân người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh!

Dương Liên Đình nắm chặt thư tín trong tay, trong đầu nghĩ đến lời phu tử “Ngươi nói Tư Mã thiên cuộc đời này quý nhất ở điểm nào? Là dám sống!”

Có gan sống…… Dương Liên Đình cảm thấy một cỗ dũng khí dâng lên trong lòng, nhấc chân nhắm bậc thang mà đi, cước bộ vững vàng, hắn mang tình tự quật cường cùng hào hùng giữ mạng sống trong hang hổ, càng chạy càng thêm mạng mẽ, trong đầu tất cả đều là Đông Phương Bất Bại không đáng sợ, đáng sợ là chính mình sợ hãi……

Nhưng Dương Liên Đình vừa bước đến bậc thứ ba, một câu phá không xuyên cửa mà đến “Tên nhu nhược!”

Rõ ràng, rõ ràng, tựa như một câu bình luận đá đến chỗ mềm mại cuối cùng trong lòng Dương Liên Đình — đó là giáo chủ thanh âm!

Dương Liên Đình sắc mặt nhất thời đỏ bừng, trước mắt một mảnh huyết sắc, tay nhanh siết lại, ngực khí huyết cuồn cuộn, tình cảnh mấy tháng nay nảy lên trong lòng, ngực rõ ràng đang nói nhẫn! Nhẫn! Nhẫn! Nhẫn —

Nhỏ không nhịn sẽ loạn mưu lớn…… Muốn sống trước…… Nhưng, sĩ tử khả sát không thể nhục — huyết bốc lên đầu, trong lúc nhất thời cũng moi đâu được dũng khí, Dương Liên Đình thế nhưng lại xoay người đẩy cửa ra, thả xấp thư rơi trên mặt đất, đứng ở trước cửa, trừng mắt nhưng tựa hồ không thấy rõ Đông Phương Bất Bại trước mắt, chỉ nhớ rõ Đông Phương Bất Bại thốt ra câu kia: “Tên nhu nhược!”, chỉ nhìn thấy Đông Phương Bất Bại, chỉ nhớ y diện mạo khuynh thành, trong mắt hắn —

Thấy thế nào cũng giống nữ nhân!

“Ta Dương Liên Đình không sợ ngươi……” Ngươi giết …… Ba chữ nói không nên lời! Không phải Dương Liên Đình giờ phút này khiếp đảm, mà là Đông Phương Bất Bại áo lộ chỗ dưới cổ, làm Dương Liên Đình vốn nghẹn mấy tháng phun huyết —

“Giáo chủ……” Dương Liên Đình che cái mũi quay lưng lại, không hề tự giác để khoảng không phía sau cho Đông Phương Bất Bại, mà vừa rồi một phen muốn lao tới lẫm liệt dũng cảm sẵn sàng chết, cũng đều bị một tay máu mũi giấu đi khí thế, chỉ còn lại chật vật.

“Liên Đình……” Thất lễ!

“Liên Đình cáo lui……”

“Đi chỗ nào?” ống tay áo đỏ thẫm chắn cửa.

“Ách?” Dương Liên Đình giương mắt, ôm cái mũi tròn mắt, phát hiện Đông Phương Bất Bại vẫn còn lộ rõ làn da trắng như tuyết dưới áo, ngay tại trước mắt, không khỏi dư quang quay sang một bên.

“Bổn tọa hỏi ngươi đi nơi nào?” Đông Phương Bất Bại tới gần, tựa tiếu phi tiếu, đem dáng vẻ chật vật của Dương Liên Đình đặt trong đáy mắt, hắn thấy rõ, là phản ứng mọi nam nhân đều hiểu — nguyên lai Dương Liên Đình cũng không phải đối hắn vô cảm……

“Ách…… Đi xuống! Đúng…… Liên Đình cần đi xuống! Đưa……” Thư…… Đã vứt rơi ngoài cửa tán loạn.

Liên Đình cúi người, hận giờ phút này không thể dịch chuyển tức thời, mà phải đi nhặt đám thư trắng như tuyết rơi loạn trên đất.

“Ngươi nói, ngươi không sợ bổn tọa??”

Đông Phương Bất Bại hạ mắt xem Dương Liên Đình giống như phủ phục dưới chân mình dọn dẹp đám thư, liền nhịn không được, dùng chân trần dẫm một phong lại một phong Dương Liên Đình chuẩn bị nhặt lên, im lặng chờ, chờ Dương Liên Đình nâng cái đầu luôn muốn trốn tránh mình lên, để nhìn lên hắn, hắn muốn Dương Liên Đình nhìn vào mắt hắn, muốn biết đôi mắt ấy có phải mang tình cảm hắn đang nghĩ đến không.

“Ách –” Lại một phong thư bị bàn chân như bạch ngọc của Đông Phương Bất Bại giẫm!

Dương Liên Đình không dám ngẩng đầu, nhưng chỉ nhìn cái chân đè lên giấy, cũng cảm thấy y đúng là thất thường kì quặc, trong lòng nói thầm: Người lớn lên giống nữ nhân thì thôi, thế nhưng ngay cả đôi chân to nam nhân cũng lớn thành bộ dáng tốt như vậy, này không phải làm hắn Dương Liên Đình chạy trời không khỏi nắng sao?

“Chuyện gì?” Đông Phương Bất Bại từng bước tiến về phía trước, chính đến dẫm tay Dương Liên Đình, bất quá lần này hắn không dùng lực, chỉ là dẫm lại không sử lực, nhưng cứ như vậy, thân là thuộc hạ Dương Liên Đình cũng không dám rút tay khỏi chân giáo chủ.

“Giáo chủ……” Dương Liên Đình nhìn Đông Phương Bất Bại chân làm càn, cố gắng gạt bỏ vọng niệm muốn áp đảo giáo chủ, cố gắng mắt nhìn chằm chằm giáo chủ chân, dõi nhìn theo giáo chủ y bào thon dài hướng lên trên, nhưng nói thì dễ, làm thì khó, giáo chủ y bào xẻ thật lớn thật dài, chân tựa làm từ sứ trắng, khiến ánh mắt dư quang nhìn đăm đăm và tâm run rẩy, giáo chủ mặt còn không có thấy, mắt Dương Liên Đình đã làm phản lí trí cứ dính vào bắp đùi.

Trắng trợn phản bội!

Dương Liên Đình mắt đứng hình ở bắp đùi Đông Phương Bất Bại một lúc, cuối cùng kiên trì sụp đổ! Vừa rồi còn trong lòng kêu gào “Ta không phải người nhu nhược” đảo mắt liền biến thành “Ai sợ ai!”

Ai sợ ai? Hắn chờ chính là Dương Liên Đình không sợ hắn.

Đông Phương Bất Bại khóe miệng giương lên cười một chút, nhìn mắt Dương Liên Đình khi nhìn mình chuyển thành ám sắc, đôi mắt thường ngày ngụy trang cung kính giờ tràn ngập một loại dã thú hơi thở, Đông Phương Bất Bại kiêu ngạo lần đầu tiên cảm thấy một loại khát vọng, một loại khát vọng bị chinh phục, rất kỳ quái, thực không hiểu, không phải kiểu cô tịch chỗ cao không thắng hàn, mà là lần đầu tiên muốn mang một người cùng đi chỗ cao nhất, hưởng thụ cao nhất chờ đợi.

Hắn chờ, vô cùng sốt ruột, nhưng lại không muốn dọa tiểu thú vừa mới tìm về được trước mắt, làm nó trở lại thời điểm ngây thơ, Đông Phương Bất Bại chân không khỏi vì trông đợi mà hơi hơi sử lực.

“Giáo chủ……” Dương Liên Đình nhìn Đông Phương Bất Bại ánh mắt nỉ non, tựa như thần tử hỏi nữ vương, ngữ khí giống như thỉnh cầu, càng muốn đang hỏi: “Ngươi nguyện ý sao?”

Đông Phương Bất Bại không cười, cũng không nhíu mày, chỉ là thản nhiên hạ mắt xuống như muốn suy xét, lại tựa như một loại cao ngạo ngầm đồng ý, không cự tuyệt mà thôi.

“Giáo chủ –” Dương Liên Đình biết chính mình đang gọi Đông Phương Bất Bại, nhưng hắn thì hay rồi, giống bị dụ hoặc mê đảo tâm hồn, mắt thấy Đông Phương Bất Bại trước mặt, trong lòng biết hắn là giáo chủ, là một đại nam nhân, nhưng trong mắt, trong tay, cả người như nhập ma, như có ai nói cho hắn biết, Đông Phương Bất Bại đang triệu hồi hắn đi vào, đi vào, vào nơi thiên địa chỉ có hai người họ……

Đông Phương Bất Bại đã không hề cử động, như trước vẫn duy trì tư thế đứng thẳng vừa rồi, hắn cảm giác Dương Liên Đình trong tiếng gọi thứ hai là bàn tay thoáng làm bừa di chuyển, mắt buông xuống hơi hơi rung động, thân thể trong nháy mắt cứng lại, hắn không biết đó là tâm trí hay vẫn là da thịt lưu ngân, chỉ biết là Dương Liên Đình kia tiếng thứ hai “Giáo chủ……” đã tuyên cáo y muốn tiến tới, mà hắn ngầm đồng ý loại hành vi dám can đảm phạm thượng này.

Chính là…… Trong giây lát —

Khác thường!?

“Liên đệ……” Tay nắm chặt vai Dương Liên Đình, Đông Phương Bất Bại đột nhiên trợn mắt nhìn thẳng mặt Dương Liên Đình giờ phút này —

Lần đầu tiên khác thường là sau khi Đông Phương Bất Bại đánh bại Nhâm Ngã Hành, Đông Phương Bất Bại khi đó cảm thấy bất an, tựa như khi hắn muốn mưu đoạt giáo chủ vị một khắc không yên, lại giống nóng cháy khát vọng muốn chạm đến giáo chủ vị, muốn lấy được, lại không yên tâm vì sự mạo hiểm trong đó.

Lúc này đây hắn không ngăn cản, cũng không ngầm đồng ý, giống như muốn cân nhắc, lại sợ bỏ qua cơ hội cân nhắc, mà đã bỏ qua rất khó có lại!

“Giáo chủ!” Dương Liên Đình tiếng thứ ba dồn dập.

Dương Liên Đình đã không biết người kêu này là ai, là hắn, không phải hắn, có lẽ là hắn — đã không phải hắn mà hắn từng quen thuộc. Nếu nói vừa rồi là giáo chủ triệu hồi hắn đi vào, như vậy giờ phút này, Dương Liên Đình chỉ cảm thấy hắn khẩn cầu giáo chủ, xin ngài cho phép hắn đi vào — đi vào thế giới họ chỉ thuộc về nhau, cho dù chỉ khoảnh khắc rồi sẽ chết luôn cũng không để ý……

Nhưng giáo chủ giống nữ vương đứng ở thành lâu luôn thay đổi chủ ý, hắn quan sát Dương Liên Đình, không mở cửa! Cũng không nói vì cái gì.

“Giáo chủ……” sau một tiếng thỉnh cầu cuối cùng, hóa thân thành giận thú, Dương Liên Đình cảm thấy mình tựa như một đầu mãnh thú xông vào hồng thủy tìm chết, hướng tới cửa thành mãnh lực va chạm, muốn phá chỗ xung yếu để vào thành, đi vào thế giới kia, để làm nữ vương biết thế giới kia cất giấu thế gian tuyệt diệu, chỉ có hắn biết……

Nhưng nữ vương đổi ý, vẫn là đổi ý —

“Phanh –”

“Phốc –”

Thanh âm máu cùng xương gãy, Dương Liên Đình bị đẩy xuất môn suýt nữa ngã nhào xuống vách núi, nếu không phải Đông Phương Bất Bại hoàn hồn kịp lúc theo bản năng bảo hộ y, Dương Liên Đình đã muốn rời khỏi Hắc Mộc Nhai, hóa thân thành thịt nát – đó là nếu phía dưới không có ác điểu hay quạ đen gì đó.

Người ngoài phòng chỉ thấy trong điện quang hỏa thạch, một cái bóng trắng lóe ra, chớp mắt sau một đạo hồng ảnh cũng chợt vút qua, giáo chủ đại môn đóng, ngoài cửa huyết đỏ tươi kia đập vào mắt —

Người hầu đối diện — lại chết một tổng quản, kế tiếp tìm ai đây?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.