Đông Phương Bất Bại Chi Ngự Phu

Chương 20



Dương Liên Đình nghe tiếng quay đầu, trong lòng kinh hãi, người tới không ngờ là Tang trưởng lão đứng đầu trong mười trưởng lão của Nhật Nguyệt thần giáo, vội nhanh đứng sang một bên.

Tang Tam Nương cười dài đi xuống, đôi mắt sắc bén như nhìn thấu triệt Dương Liên Đình từ đầu đến chân.

“Khi ta xuống dưới thì nghe nói giáo chủ đang hỏi tổng quản.” Nàng cười nói, mắt quét Dương Liên Đình sắc mặt hơi màu đồng, nhưng so với lúc trước khi mới đến thì khôi ngô hơn nhiều.

“Tạ Tang trưởng lão nhắc nhở!” Dương Liên Đình tuân lệnh lập tức nhanh đi vài bước, vừa lúc đi qua nữ tử, bất giác quay đầu xem nàng.

Nữ tử cũng giống như đuổi theo hắn từng bước, chính là Tang Tam Nương vừa lúc mắt quét qua nữ tử, nữ tử đầu gục xuống, đem lời bên miệng nuốt xuống, chỉ có thể mở to mắt, nhìn Dương Liên Đình hướng về phía trước bước nhanh rời đi.

“Thích tổng quản?” Tang Tam Nương không khỏi nhíu mày, nàng không thích xen vào, nhưng đều là nữ nhân, nàng khó tránh khỏi sinh vài phần thương hại, giáo chủ tính cách ai không biết.

“…… Ân!” Nữ tử gật đầu.

“Thích tổng quản chỗ nào?” Tang Tam Nương nhíu mày, tổng quản này đến Hắc Mộc Nhai đã được một năm, trừ gương mặt coi như tuấn tú, người cũng biết tiến thối ra, luận lời nói thật, thì y không phải người đáng để giang hồ nữ tử dựa vào cả đời, nàng thật không hiểu sao một người nam nhân như thế lại được nhiều người thích, khiến cả giáo chủ cũng thần hồn điên đảo?

“…… Người…… Người tốt!” Nữ tử cúi đầu nói.

“Người tốt…… Ngươi tên gì?” Tam nương cảm thấy lý do này thật buồn cười, giống như nông thôn cô nương tìm nông thôn tiểu tử, không hề thực tế.

“Tô Xu……” Nữ tử mặt đỏ bừng, không biết mình có phải sai gì, hơi có chút run run.

“Tên rất đẹp.” Chỉ tiếc là một người bạc mệnh.

Tang Tam Nương cười nhẹ, mắt đánh giá nữ tử một phen, nữ tử không coi là mỹ nhân nhưng cũng thanh tú, bất giác tiếc hận: Mới vừa rồi giáo chủ khi hỏi tổng quản, thần sắc kia dù lãnh đạm, nhưng trong lúc công sự hỏi việc nhỏ vụn vặt, cho tới nay đây là lần đầu, có thể thấy sủng ái đến mức nào.

“Tạ trưởng lão!” Tô Xu thi lễ.

“Cám tạ ta cái gì?” Tang Tam Nương khó hiểu, cười nói: “Ngươi đã tạ Tam Nương ta, vậy cho nha đầu ngươi một câu, tổng quản vẫn là kính nhi viễn chi tốt hơn! Đừng đến lúc đó, chết như thế nào cũng không biết.” Giáo chủ trong mắt cho tới nay không dung người ngoài.

“Ân?” Tô Xu giương mắt, khó hiểu, cân nhắc, có phải tổng quản đã bị người nào nhìn trúng? Muốn hỏi lại, nhưng Tang Tam Nương đã xa xa lướt xuống bậc thang, chẳng còn gọi được người, chỉ có thể rầu rĩ quay thân, tâm tư trăm chuyển, không đề cập tới một đêm thức trắng.

Nói về Dương Liên Đình ôm hành lý, giờ phút này đã lên tầng thứ tám.

Thái dương chính ngọ không xuyên được Hắc Mộc Nhai nồng đậm sương mù, xa xa có thể thấy lúc này vài vị trưởng lão đang lục tục rời đi, hẳn là cũng không tính ở lại Hắc Mộc Nhai cùng giáo chủ ăn chung ngọ thiện. Chỉ có một vị lão nhân, râu tóc nửa trắng, thân mang đàn cổ, trong lòng ôm một đứa nhỏ đang cùng Nhậm Doanh Doanh nói chuyện, Dương Liên Đình bước lên phía trước vấn an —

Chức tổng quản này nói khó nghe tựa như thái giám tổng quản trong cung, nhìn như cao quý, kì thực chính là một đại nô tài trên Hắc Mộc Nhai, gặp người, mỗi người đều nhận ra hắn, nhưng mỗi người tựa hồ so với hắn địa vị đều cao hơn.

“Dương tổng quản, đây là muốn đi gặp Đông Phương thúc thúc?”

“Hồi Thánh cô, đúng vậy!” Dương Liên Đình hướng Nhậm Doanh Doanh cúi đầu.

“Đây là quang minh hữu sử Khúc trưởng lão! Hắn chính là tân nhậm tổng quản Dương Liên Đình của Đông Phương thúc thúc.” Nhậm Doanh Doanh chỉ chỉ Khúc Dương bên người, ánh mắt lại xem xét Dương Liên Đình.

“Khúc trưởng lão!” Dương Liên Đình tâm cả kinh, trong lúc dưỡng thương đã nghe nói Khúc trưởng lão nhi tử gia đình bị người giết chết, giờ phút này nhìn thấy bản nhân, trong lòng không khỏi một trận bi thương.

“Dương tổng quản!” Khúc trưởng lão không có tâm tình nói chuyện, nhưng đối Dương Liên Đình cũng đồng dạng nâng mắt lên nhìn, quả nhiên là hảo bộ dáng, nhưng tựa hồ còn chưa hảo như giáo chủ.

“Đây là……” Dương Liên Đình tiến lên từng bước, thấy đứa nhỏ trong lòng kia, mới sinh tinh điêu ngọc mài, thật là khả ái, bất giác thấy thích.

“Nàng kêu Phi Yên, là cháu gái của tại hạ.” Khúc Dương cười cô đơn, nhưng khi thấy cháu gái, đầy mắt đều là từ ái, làm Dương Liên Đình tâm tình không khỏi trầm xuống.

“Chắc chắn rất lanh lợi!”

Dương Liên Đình cười phụ họa, trong lòng lại nghĩ một đứa nhỏ như vậy, trong tã lót đã mất song thân, mà Khúc trưởng lão người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, thê lương đến bực nào, lại nhìn Nhậm Doanh Doanh cũng là còn nhỏ, cũng mất phụ thân, giờ mình cạnh Đông Phương Bất Bại, có vinh hạnh đặc biệt, khó tránh khỏi vết xe đổ của Nhâm Ngã Hành……

“Ta muốn nói với Đông Phương thúc thúc rằng muốn học cầm cùng Khúc trưởng lão, nhưng Đông Phương thúc thúc luôn nói không được, không bằng Dương tổng quản truyền lời cho ta.” Nhậm Doanh Doanh vô cùng thích đứa nhỏ trong lòng Khúc trưởng lão, đại để là vì từ nhỏ không có cha mẹ yêu thương, nên nàng đối Khúc Phi Yên có một loại thương cảm đồng mệnh tương liên.

“Vâng! Liên Đình cũng nên đi!” Dương Liên Đình lui thân, Khúc trưởng lão cùng Nhậm Doanh Doanh từ biệt, về phần nói gì đó, Dương Liên Đình chỉ cảm thấy tâm loạn, cũng không lắng nghe, chỉ chào từ giã rồi xoay người hướng tầng thứ chín đi lên.

Người hầu tầng thứ chín thấy Dương Liên Đình, dứt khoát miễn mọi khoản thông báo thủ tục, cho Dương Liên Đình thẳng thượng tẩm điện của Đông Phương Bất Bại. Nhưng thật ra Dương Liên Đình đến ngoài phòng Đông Phương Bất Bại, gõ cửa ba lần, rồi mới đẩy cửa ra.

“Giáo chủ!” Dương Liên Đình đứng ở cửa thi lễ.

Đông Phương Bất Bại vừa rời đại sảnh nghị sự đến ở đây một lát, trong tay đầy thư, bên người cũng có người hầu ở một bên bưng trà đưa nước, nghe nói Dương Liên Đình vào nhà, Đông Phương Bất Bại trên mặt hơi có chút không hài lòng.

“Vài món cũ quần áo, Dương tổng quản cũng phải thu thập hai canh giờ?” Đông Phương Bất Bại cầm thư trong tay, mắt nhìn thư, ngữ khí tràn đầy không vui.

“Thu thập quần áo là việc nhỏ, nhưng Liên Đình đã đến Hắc Mộc Nhai hơn một năm, nhận được các nơi chiếu cố, nếu phải rời khỏi, vẫn nên nói lời cảm tạ một lần mới được!” Liên Đình thật cẩn thận đi vào ốc, đứng trước người Đông Phương Bất Bại.

Đông Phương Bất Bại phất tay, ý bảo người hầu hạ bên người vừa rồi lui ra ngoài, tùy tiện xuất thư phê duyệt hơn phân nửa cho quản sự đang chờ đợi các nơi.

“Liên đệ thật ra rất biết làm người!” Đông Phương Bất Bại cầm bút vẽ chữ sát trên phong thư khác xong, giương mắt nhìn Dương Liên Đình đứng một bên, sóng mắt vừa chuyển, đem Dương Liên Đình đánh giá một lần, tuy vẫn là bộ dáng thường ngày, nhưng hắn nhìn thấy liền ưa thích: “Nói vậy thì ngươi với nữ tử đưa hà bao cũng nhuyễn ngọc ôn hương một phen đi?” Là nam nhân đều biết, nhưng hắn Đông Phương Bất Bại nghĩ Dương Liên Đình ôm nữ nhân khác vào trong ngực, trong lòng sẽ không thoải mái.

“Giáo chủ?” Dương Liên Đình trừng lớn mắt, không thể tin Đông Phương Bất Bại sẽ nói lời này, lại càng không dám tin, rằng Đông Phương Bất Bại ngay cả việc có người đưa hắn túi hương cũng biết, vội nói: “Đang giễu cợt Liên Đình sao!” Hắn chết không có gì đáng tiếc, nhưng không nên liên lụy nữ hài tử kia.

“Có phải giễu cợt không, Liên đệ trong lòng tối rõ ràng!” Đông Phương Bất Bại cũng không muốn miệt mài theo đuổi chuyện này, hẳn nhiên hắn đang trêu chọc Dương Liên Đình, nhưng hắn cũng không muốn đêm dài lắm mộng, dính líu đến người khác, “Liên đệ muốn nói, ngươi đi Hắc Mộc Nhai này hai canh giờ? Hay là tham ngủ dậy muộn?”

“…… Liên Đình vừa gặp Thánh cô, cùng Khúc trưởng lão, Thánh cô nói muốn lưu Khúc trưởng lão ở Hắc Mộc Nhai dạy nàng đánh đàn, nhờ Liên Đình hỏi một chút giáo chủ ý tứ.” Dương Liên Đình tránh nặng tìm nhẹ, đem lời vừa rồi đơn giản nói ra.

“……” Đông Phương Bất Bại không nói gì, Nhậm Doanh Doanh tâm tư hắn biết, nha đầu kia tuổi không lớn, nhưng nội tâm cũng không đơn giản.

“Nếu Thánh cô muốn học cầm, vậy cứ cho nàng học, chính là…… Khúc trưởng lão nguyện ý đi, nguyện ý lưu, đều phải nghe ý Khúc trưởng lão, nhất thiết không thể cưỡng cầu!” Đông Phương Bất Bại suy tư một chút, liền nói với Dương Liên Đình: “Nếu Thánh cô nhờ ngươi nói việc này, như vậy việc này cứ giao cho ngươi xử lí!”

Dương Liên Đình sửng sốt, không nghĩ chuyện như vậy sẽ giao cho hắn quản, hắn xưa nay chỉ quản chút việc nhỏ lông gà vỏ tỏi vụn vặt như [ăn, mặc, ở, đi lại]: “Liên Đình……” Làm sao có thể, tổng quản nho nhỏ sao có thể động vào một trưởng lão?

“Ân?” Đông Phương Bất Bại nhíu mày, hắn muốn Dương Liên Đình xử lí, đầu tiên là cho y xứng chức, thứ hai, không có đạo lý rằng mọi việc đều theo ý Nhậm Doanh Doanh, việc này hắn Đông Phương Bất Bại không tiện tự mình ra mặt, nếu mỗi người trong lòng biết Dương Liên Đình là hắn tâm phúc, vậy cho Dương Liên Đình làm, tự nhiên chính là ý của hắn Đông Phương Bất Bại.

“Vâng!” Dương Liên Đình cúi đầu, biết những người khác sẽ không nghịch ý giáo chủ, nam nhân yêu nhất chính là mặt mũi.

“Nhanh đi làm việc!” Đông Phương Bất Bại hạ lệnh.

“Vâng!” Dương Liên Đình ôm này nọ rời cửa.

“Chậm đã!” Đông Phương Bất Bại giương mắt, nhìn nhìn Dương Liên Đình, ý bảo người hầu lấy quần áo cũ trong tay Dương Liên Đình, “Đem đồ của Dương tổng quản tới phòng cách vách, rồi phái hai người đi theo Dương tổng quản, đừng lại để mấy chuyện oanh oanh yến yến trì hoãn tổng quản canh giờ. Bổn tọa hy vọng trước bữa tối có thể thấy Dương tổng quản.”

“Vâng!” người hầu lui thân, theo Dương Liên Đình đi ra ngoài.

Ngay sau đó cửa khép lại, Đông Phương Bất Bại ngẩng đầu khỏi đống thư, nữ tử yêu nam nhân điều gì, hắn Đông Phương Bất Bại tự xưng là không người có thể so sánh, nhưng còn Liên đệ, hắn phải làm sao để y yêu mình đây?

Nữ nhân a……

Hắn Đông Phương Bất Bại rốt cuộc chỉ có chỗ đó không bằng nữ nhân a?

“Nàng rất hảo châm pháp, có thể tú ra linh khí trên hoa sắc tối bình thường của thế gian.”

“Nàng sẽ cười với ta, trong sân có đủ loại hoa, trong viện một năm bốn mùa đều có thể thấy hoa, nàng sẽ luôn thưởng thức hương hoa, trên người cũng là hương vị của hoa cỏ……”

“Giọng nói của nàng ôn nhu…… Là một hảo thê tử!” …… lời Liên đệ trong đêm đó, trong lòng Đông Phương Bất Bại ngàn tư trăm chuyển, hắn cũng biết phái người nhìn chằm chằm Dương Liên Đình chỉ là nhìn người không nhìn được tâm, suốt mấy tháng nay, Đông Phương Bất Bại sau mỗi lần luyện công, không biết thế nào đều nghĩ về hà bao hồng nhạt, đều cảm thấy có người muốn cướp đi Liên đệ của hắn.

Chỉ cần Liên đệ thương hắn, hắn có thể vì y mà thay đổi, trở nên châm pháp linh hoạt, trở nên yêu hoa, biến thành bộ dáng người y yêu……



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.