Đông Phương Bất Bại Chi Ngự Phu

Chương 32



Thanh danh?

Ánh bình minh xuyên thấu qua mây mù, chiếu vào trong rừng cây sau Hắc Mộc Nhai, dương quang từ bầu trời rơi xuống rừng, vạch ra từng đạo quang lụa mỏng manh.

Dương Liên Đình nằm trên đùi Đông Phương Bất Bại, núp trong bóng râm tiếp tục ngủ.

Đông Phương Bất Bại khoanh chân ngồi, dùng nội lực đuổi đi sương sớm đọng trên người họ, tiếp tục việc nội tu hàng ngày, tất cả đều yên tĩnh, tựa như mọi động vật đều đã ngủ say từ đêm qua, cả cánh rừng tựa hồ chỉ có hai người.

“Trời đã sáng…… Mấy giờ rồi?” Dương Liên Đình híp mắt, đau đầu muốn chết, tựa như rượu đêm qua còn chưa tỉnh.

“Giờ Thân đã qua.” Đông Phương Bất Bại hơi mở mắt ngẩng đầu nhìn bầu trời, rồi nhắm mắt lại nhẹ đáp.

“Sao ngươi không gọi ta? Hôm nay còn có công việc……” Dương Liên Đình ôm đầu cố gắng đứng lên, nhưng vừa đứng lên nhìn quanh, liền chỉ thấy rừng cây sơn dã, còn nghe thấy tiếng nước suối ào ào, hắn không khỏi sửng sốt quay đầu nhìn Đông Phương Bất Bại, họ đây là ở đâu?

“Sau núi Hắc Mộc Nhai!” Đông Phương Bất Bại phun ra nuốt vào một hơi cuối cùng, cười nói: “Liên đệ không phải vẫn tò mò muốn biết sau núi trông thế nào sao?”

Dương Liên Đình chỉ cảm thấy một viên cự thạch nện xuống đỉnh đầu hắn, đúng là hắn muốn nhìn khung cảnh sau núi, nhưng…… không phải hôm nay — trưa nay là lúc diễn ra hội nghị mỗi năm một lần của Nhật Nguyệt thần giáo, trưởng lão các nơi sẽ tụ tập đầy đủ về tổng bộ thương thảo đại sự trong bang, ngày [tiếp nối người trước, mở lối cho người sau]……

“Chúng ta lập tức về ngay!” Dương Liên Đình nghĩ về đám trưởng lão mỗi người một vẻ kia, lại hình dung cảnh họ ngồi đợi, chỉ cảm thấy da đầu run lên, vội nhặt quần áo rơi xung quanh lên đưa cho Đông Phương Bất Bại: “Nếu không về ngay sẽ không kịp!” Nghĩ đến hậu quả mình sẽ có vì đến muộn, Dương Liên Đình không thể không nghĩ đến ánh mắt những người đó lén nhìn hắn cùng Đông Phương Bất Bại..

“Vì sao?” Đông Phương Bất Bại bới móc thiếu sót, không hiểu tại sao Dương Liên Đình cuống quít, chẳng lẽ trên Hắc Mộc Nhai này còn có việc quan trọng hơn việc bồi bên hắn?

“Chỉ sợ mười vị trưởng lão và mười vị cách đường trưởng lão đã đến Hắc Mộc Nhai rồi!”

Dương Liên Đình dùng tốc độ cực nhanh kéo quần thắt dây, các trưởng lão ấy đều thần thông quảng đại mắt sinh trưởng sau ót, xưa nay chỉ coi hắn là tuyệt đại phế vật trong Hắc Mộc Nhai, giờ nếu để họ nghĩ hắn còn lôi cả giáo chủ vào đến muộn…Dương Liên Đình càng nghĩ càng nhức đầu, nhưng khi quay đầu lại thì thấy Đông Phương Bất Bại chẳng những không mặc đồ, còn đang mang vẻ mặt kì quái nhìn hắn, bộ dáng như không định đi.

Dương Liên Đình càng nhức đầu hơn:“Thân là nhất giáo đứng đầu, ngươi không biết hôm nay là ngày gì sao?” Đừng nói ngươi đã quên.

“Nhớ rõ thì sao? Không nhớ rõ lại thế nào?” Đông Phương Bất Bại cười đến mê say, nhàn nhạt đáp.

“Một lúc nữa thì cũng đến giờ các vị trưởng lão tới nghị sự đường……” Nếu ngài…… Dương Liên Đình thở dài, đành cúi người giúp Đông Phương Bất Bại mặc quần áo, hắn cũng không muốn Đông Phương Bất Bại bị người chế giễu, bảo y ham mê nam sắc bỏ mặc giáo vụ.

“Liên đệ, bổn tọa mới là giáo chủ!” Bắt họ đợi thì sao chứ? Hắn đây cứ không muốn đi đấy, ai ép được hắn?

Tay Đông Phương Bất Bại vói vào trong cổ áo mở rộng của Dương Liên Đình, kéo xuống y phục Dương Liên Đình choàng lên người, mắt theo tay, một đường từ bả vai dày rộng của Dương Liên Đình đi xuống, chậm rãi dần dùng lực lướt qua, thấy màu da dần dần ngăm đen của Liên đệ tản ra màu đồng sáng bóng mê người dưới ánh mặt trời.

“Liên đệ, đêm qua tận hứng không?” Thân mình hắn áp lên thân thể nóng rực của Dương Liên Đình, cảm thụ bộ ngực dày rộng cùng làn da chắc khỏe của y, cảm thụ việc mình được bao bọc trong thân thể khôi vĩ tràn đầy nam nhân hơi thở này.

“……” Dương Liên Đình đã tỉnh rượu, dù biết hôm nay là ngày quan trọng, nhưng câu nói kia của Đông Phương Bất Bại vẫn làm thân thể hắn nhanh chóng nhớ tới đêm qua, hận không thể đè y xuống ăn sạch, nhưng hắn vẫn nhanh kiên định nói,“Đừng nháo!” Nói xong hắn đẩy Đông Phương Bất Bại đang có ý đồ dụ dỗ rõ ràng ra.

“Ta không tốt?” Không phải nữ nhân nên không tốt? Đông Phương Bất Bại khó chịu.

“Không phải lúc này!” Dương Liên Đình mạnh mẽ mặc lại đồ cho y.

“Loại việc này cũng cần đúng giờ làm?” Không phải nếu muốn thì làm sao?

Đông Phương Bất Bại cười lạnh, trong lòng hắn hiểu rõ, rằng nếu một nam nhân gặp một nữ nhân chủ động cầu ái như hắn, thì mười phần mười sẽ hân hoan đón nhận, sẽ triền miên hoan lạc hận không thể chảy thành nước chui vào trong người nữ tử kia…… Mà Liên đệ không làm vậy, lý do chỉ có một, chính là ngại hắn Đông Phương Bất Bại không phải nữ nhân! Rõ ràng đêm qua còn tốt hơn lúc trước.

“Giờ không phải lúc!” không phải nam nhân nên lấy đại sự làm trọng sao?

Dương Liên Đình cảm thấy khó hiểu, sao Đông Phương Bất Bại càng lúc càng thờ ơ với giáo vụ, nếu ngay từ đầu đã không thích, thì cần gì phải nỗ lực bày kế đoạt ngôi của Nhâm Ngã Hành để chiếm giáo chủ vị vô thượng vinh quang.

“Khi nào mới là lúc?” Đông Phương Bất Bại mắt lạnh nhìn Dương Liên Đình, hắn muốn thứ gì thì phải có thứ đó, nếu còn kêu la bảo phải giờ này giờ kia mới được, chỉ ân ái trong từng này thời gian thôi, thì hắn sẽ tuyệt không thèm nghe, thứ hắn thiếu nhất chính là kiên nhẫn, nói cách khác Dương Liên Đình nguyện ý cũng được, không muốn cũng thế, giờ này khắc này trừ bỏ theo hắn thì cũng chỉ có thể theo hắn! Không có theo ý y.

“……” Giờ không phải lúc thảo luận chuyện này đi?

Dương Liên Đình nhíu mày, đầu đặc như hồ gián, thấy Đông Phương Bất Bại có vẻ nghiêm túc, nhưng vẫn không thể ngẫm ra ý y, càng lúc càng cảm thấy đau đầu, rượu chưa tỉnh nên đau, áp lực về hội nghị toàn giáo cũng gây đau, nên hắn cứ nghiến răng mặc kệ việc Đông Phương Bất Bại không vui, lên tiếng nài nỉ,“Giáo chủ, các trưởng lão đều đến rồi!” Tổng cũng không thể tránh mặt không gặp chứ?

“Bổn tọa hỏi ngươi, trong lòng Liên đệ là ta Đông Phương Bất Bại quan trọng, hay là các trưởng lão quan trọng?” Đông Phương Bất Bại nhíu mày, thu hồi vẻ kiều diễm vô cùng vừa rồi, mắt lạnh nhìn chằm chằm Dương Liên Đình, y giỏi thì thử giả ngu tiếp xem.

“Tự nhiên là giáo chủ quan trọng?” Dương Liên Đình bất đắc dĩ nói, nếu không vì đặt Đông Phương Bất Bại trong lòng, thì hắn đâu phải luôn lo lắng như vậy, khi thì sợ giáo chúng nổi loạn, khi thì sợ y bị chê cười, hơn nữa Nhậm Doanh Doanh lại dần lớn lên, nàng không thể nào mãi ngây ngô không biết sự thật về việc của phụ thân năm xưa, Nhậm Ngã Hành làm giáo chủ nhiều năm, chẳng lẽ sẽ không có huynh đệ thân thiết nào đó ẩn núp trong giáo đợi thời cơ? Nếu tính ra thì chẳng có chỗ nào không làm hắn phiền não.

“Vậy Liên đệ cần gì phải để ý họ nói gì?” sắc mặt Đông Phương Bất Bại hơi dịu đi.

“Liên Đình để ý là giáo chủ thanh danh?” Chẳng lẽ y thật muốn ở cùng hắn chịu người xem thường, chẳng lẽ thật muốn thế nhân nghĩ Dương Liên Đình hắn là một nam nhân chỉ có thể nằm bên gối cho giáo chủ sủng hạnh?

Mặt hắn hơi quay sang một bên, mím môi, tuy nói cổ xưa đã có việc tương tự, đế vương cổ đại còn có nam phi cạnh người, nhưng…… Dương Liên Đình sẽ không như vậy, hắn là nam nhân, là một đường đường chính chính nam nhân.

“Ha ha ha ha, thanh danh?”

Đông Phương Bất Bại nghe Dương Liên Đình nói một câu kia, liền cảm thấy buồn cười, thanh danh? Giáo chúng trong Nhật Nguyệt thần giáo không thèm để ý tới nhất chính là đám hư danh vô bổ ấy, hắn không khỏi cười ha hả, thở dài: “Liên đệ a Liên đệ a, ngươi thật là một ngốc tử, chẳng lẽ đi theo bổn tọa chừng đó năm rồi, còn không biết bổn tọa thích gì không thích gì sao?”

“Nếu coi trọng thanh danh, thì tại sao bổn tọa lại gia nhập Nhật Nguyệt thần giáo? Nếu muốn thanh danh, Đông Phương Bất Bại ta cần gì phải mặc kệ giáo chúng tự hoạt động, khiến Nhật Nguyệt thần giáo vang danh tà phái?”

Đông Phương Bất Bại hỏi Dương Liên Đình, sau đó lại hạ thấp mắt, xoa bộ ngực của y.

Dương Liên Đình nhìn Đông Phương Bất Bại, từ khi còn chưa biết đến y, hắn đã nghe nói về truyền thuyết về y, đã nghĩ Đông Phương Bất Bại là một nam tử khôi vĩ lớn gan dám làm dám chịu, hành sự không kiêng nể, giờ phút này hắn mới hiểu, Đông Phương Bất Bại không nhìn thiên hạ khen chê, không phải vì y lớn gan, cũng không phải vì y coi thường, mà vì……

Vì đây là bản tính trong xương không chút nào che dấu của y, cái gọi là hào khí, dũng khí đều là tính cách trời sinh không biết sợ của y, y làm việc khôg chút kiêng kị, cho dù nghịch thiên y cũng sẽ không do dự, hắn nghĩ y dù gặp việc gì cũng sẽ không do dự, chỉ dùng hết thủ đoạn không đạt mục đích thề không bỏ qua mà thôi. Dương Liên Đình nghĩ vậy, nhìn gương mặt tươi cười không chút cố kỵ của Đông Phương Bất Bại, điều hắn thấy không phải là dáng người dụ hoặc quyến rũ, mà là ngoài dụ hoặc ra, chính là khí phách bừa bãi không kiêng nể gì của y —

Đây là Đông Phương Bất Bại a! Y có thể vì đạt được vô thượng võ công, mà huy đao tự cung không chút ngần ngại; Y có thể vì một câu thích, liền cùng hắn Dương Liên Đình mây mưa thất thường, không thèm để ý nhân gian ngôn luận thêm mắm thêm muối…… Mà một Đông Phương Bất Bại như vậy lại nguyện ý làm nữ nhân vì hắn……

Dương Liên Đình trợn mắt, muốn đem giáo chủ hắn vẫn luôn nghĩ cao không thể với này khắc trong đáy mắt, ghi tạc đáy lòng, hắn không muốn cân nhắc xem mình vì sao từ nhỏ đã yêu một người đáng sợ như y, hắn chỉ cảm thấy Đông Phương Bất Bại giờ phút này tựa như một mặt gương, phản chiếu yếu đuối của hắn, chiếu lên tự ti của hắn, chiếu lên hối hận đáng xấu hổ kia của hắn–

“Chuột yêu miêu cũng không đáng buồn, đáng buồn là, bản thân chuột cảm thấy không xứng với miêu.” Lời Khúc Dương nói chợt vang lên trong đầu Dương Liên Đình.

“Nguyên lai không phải miêu cao không thể với tới, mà là chuột hối hận.” Dương Liên Đình thì thào, không khỏi tự giễu.

“Ách?” Miêu gì? Chuột gì? Đông Phương Bất Bại đang vùi đầu lưu luyến trong da thịt Dương Liên Đình không khỏi nâng mắt nhìn.

Dương Liên Đình nâng mặt y lên hôn xuống, mãnh mẽ cúi người đặt Đông Phương Bất Bại dưới thân, đảo khách thành chủ: “Vậy ngươi để ý gì?” Nếu chuột quay qua quay lại vẫn thành chuột, thì cứ để cho con chuột hắn đây là con chuột điên khùng nhất, dùng phương thức ngu ngốc ngây ngô không hề kiêng nể đi nhìn vào miêu — ít nhất sự thật đã chứng minh, rằng con miêu chỉ thích xông thẳng về phía trước này cũng rất ngốc, hắn đã không nhìn nhầm đến mức yêu phải một con miêu không đáp lại mình.

“Ngươi nói xem?”

Đông Phương Bất Bại nhìn đôi mắt mê mang của Dương Liên Đình, mắt hơi cười mang theo mấy phần tà khí, cười đến càng thêm mị hoặc cùng an tâm, hai chân buộc chặt, nếu Liên đệ đã biết bản thân hướng tới gì, vậy cũng đâu cần dùng ngôn ngữ? Thân thể có thể nói rõ hơn ngôn ngữ nhiều. Nó cũng càng thành thực, yêu thích ra sao, chỉ có thân thể mới biết rõ nhất rằng nó yêu ai, cũng là thứ thẳng thắn thành khẩn nhất.

“Ngươi không nói, ta làm sao biết?”

Khóe miệng Dương Liên Đình giương lên, cười đầy tà khí, rõ ràng là giọng điệu trước khi vào Hắc Mộc Nhai, mắt hắn cũng là lần đầu tiên tinh tế theo tay chậm rãi đi xuống cơ thể của Đông Phương Bất Bại,“Thích không?”

Đông Phương Bất Bại cười, mắt không ngừng xem kỹ biến hóa của y, trả quyền chủ động lại cho y, mở ra thân thể chờ Dương Liên Đình làm chủ đạo, chỉ là lấy đầu ngón tay hơi lướt qua môi Dương Liên Đình.

Hai trái tim gần sát vào nhau, đến lúc này Dương Liên Đình mới hiểu được tâm mình, khi môi hắn mơn trớn đầu ngón tay Đông Phương Bất Bại, liền lập tức hiểu ý dùng cả môi lẫn tay làm quen với khối cơ thể hắn đã tiến vào vô số lần, làm quen với mỗi tấc da thịt hắn đã chưa từng hảo hảo làm quen……



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.