Đông Phương Bất Bại Chi Ngự Phu

Chương 35



“Vậy đêm nay phải đi nói với cha mẹ ngươi.”

Đông Phương Bất Bại nghe xong, cũng không định tử tế cho Dương Liên Đình nửa điểm kéo dài thời gian, muốn thừa thắng xông lên biểu lộ ý định — hắn muốn làm rõ sự tình ngay trong đêm nay, đỡ phải đêm dài lắm mộng.

“Ách……” Đêm nay?

Dương Liên Đình ngẩn người, nhưng giương mắt đối diện với ánh mắt quyết không buông tha của Đông Phương Bất Bại kia, liền lập tức rút rút khóe miệng: “…… Hảo!” Có thể nói không được không? Nhưng hảo gì a, nói thế nào đây, nói hắn muốn kết hôn với giáo chủ? Coi như hắn xảo lưỡi như hoàng, cũng không thể chỉ hươu bảo ngựa, nói giáo chủ là nữ, muốn làm vợ hắn!

“Biết nói thế nào rồi chứ?” Đông Phương Bất Bại bắt đầu đứng dậy mặc đồ, dù hắn không muốn đi, nhưng một đám trưởng lão đều đang đợi ngoài Hắc Mộc Nhai, chúng thật như muốn phá hư hảo sự của hắn.

“…… Không bằng ta tìm người chọn ngày tốt……” Dương Liên Đình trên mặt tươi cười.

Đông Phương Bất Bại liếc mắt:“Để đến cầu thân?”

“……” Dương Liên Đình thoáng chốc không nói gì, bảo cha mẹ đến chỗ Đông Phương Bất Bại cầu thân, thì chẳng phải là muốn mạng già của cha mẹ hắn sao? Phụ mẫu hắn cả đời chỉ là hai vô danh tiểu tốt trong Nhật Nguyệt thần giáo, ngay cả Hắc Mộc Nhai cũng chưa có tư cách đi lên,“Bọn họ tuổi tác đã cao!” Không chịu được kinh hãi đâu! Thấy ngươi họ chỉ có nước hai chân run run, vừa thấy mặt liền mạnh dập đầu…… Đến cầu thân? Đến dâng mạng thì có!

Đông Phương Bất Bại hạ mắt, hắn biết ý của Dương Liên Đình, nhưng nếu muốn đoạn tuyệt tâm tư Dương Liên Đình, thì trước hết phải xóa bỏ hy vọng xa vời của bậc phụ mẫu sốt ruột muốn ôm cháu của y.

Đông Phương Bất Bại giả vờ nghĩ nghĩ, tựa hồ hợp tình lí nói:“Cũng được, phụ mẫu ngươi tuổi tác đã cao, lên Hắc Mộc Nhai cũng không tiện, không bằng chúng ta đêm nay thành thân, ngày mai ta và ngươi đi gặp phụ mẫu?”

“Ngày mai cùng nhau gặp phụ mẫu?” Y nói đùa sao? Dương Liên Đình cười đến cứng nhắc, ngữ điệu nói chuyện có chút run run.

“Tức phụ đều phải gặp cha mẹ chồng, bổn tọa sao không thể gặp chứ?” Đông Phương Bất Bại để ý chỉnh lại áo, lời nói đã ra miệng, hắn cũng muốn sống cùng Dương Liên Đình, nào có đạo lý rút lui.

“Vậy thì rất phiền! Để ta đi là được rồi, ta sẽ nói ta đã thành thân, bảo họ đừng kêu người vẽ tranh mấy cô nương cho ta xem, muốn đi cầu thân cho ta nữa.” Dương Liên Đình lập tức đứng dậy vội vàng mặc đồ, đuổi theo Đông Phương Bất Bại, một thân chật vật.

Đông Phương Bất Bại cười quay đầu nhìn Dương Liên Đình, thầm nghĩ ngươi cũng không ngốc a, nhưng nếu biết bổn tọa tâm tư, còn mặc kệ không nghe theo, thì có thể thấy tà tâm không chết! Vì thế hắn cười nói: “Như vậy sao được, bổn tọa dù làm một giáo đứng đầu, nhưng vì Liên đệ, đừng nói gặp cha mẹ ngươi có gì khó, cho dù là núi đao biển lửa, bổn tọa cũng không để ý.” Nói xong còn vươn tay lưu luyến trên mặt Dương Liên Đình.

Dương Liên Đình bắt lấy tay Đông Phương Bất Bại, mồ hôi lạnh chảy ròng, nhưng trên mặt lại cười:“Ngươi không ngại, nhưng ta sao có thể ủy khuất ngươi như vậy đâu, không bằng……” Không bằng ngươi đừng đi!

Trong mắt Dương Liên Đình chỉ còn thiếu nước viết: Ngươi đi, là quá cao!

Nhưng Đông Phương Bất Bại coi như không phát hiện ra, hắn muốn thu thập Dương gia phụ mẫu sốt ruột ôm cháu, dám can đảm làm mối cho Liên đệ một chút: “Liên đệ nghĩ cho bổn tọa như thế sao…… Bổn tọa nguyện ý làm mọi chuyện vì Liên đệ, gặp cha mẹ ngươi đâu là gì, nếu Liên đệ gặp nguy hiểm, thì bổn tọa cũng vui lòng chết vì Liên đệ……”

“……” Dương Liên Đình nhíu mày, cả giận nói: “Nói chết chóc gì vậy? Nếu ngươi chết đi ta sống làm gì?” Vừa nói thành thân, đã nói đến cái chết, hiếu hỉ thế nào báo hết cả rồi, hắn hận nhất người giang hồ đem sinh tử bên miệng, coi cái chết bình thường như ẩm trà ăn cơm, ta chết vì ngươi cũng được? Người chết rồi sao biết người còn sống sẽ đau thế nào!

“Liên đệ không thích nghe, ta liền không nói, nhưng tâm ý này là không thay đổi.” Đông Phương Bất Bại không giận mà cười, mắt nhìn Dương Liên Đình, trong mắt ánh ra một tia vui sướng không thể nói rõ.

“Chuyện thành thân không khó, nhưng sau này không được nói mấy lời sinh sinh tử tử nữa!” Dương Liên Đình nghiêm mặt nói, vừa nghĩ thực sự sẽ có một ngày sinh ly tử biệt như vậy, hắn liền kinh hãi lo âu, trong lòng nhảy loạn, liền không kìm được quát lên với Đông Phương Bất Bại, “Nếu ngươi cứ muốn vì ta mà chết, thì chúng ta chấm dứt hết đi, ngươi cứ làm giáo chủ của ngươi, ta như trước làm tổng quản của ta, không kết hôn cũng được.”

Dương Liên Đình nói xong liền xoay người đi, hắn không muốn người kia chết vì hắn, hắn võ công không tốt, khó đảm bảo sẽ không có một ngày liên lụy Đông Phương Bất Bại — đau dài không bằng đau ngắn.

“Liên đệ, ta đều nghe lời ngươi, ngươi nói thứ gì chính là thứ đó! Ta sẽ không nói mấy lời sinh sinh tử tử nữa, chỉ nguyện chúng ta bạch đầu giai lão bên nhau.” Đông Phương Bất Bại vươn tay giữ chặt vạt áo Dương Liên Đình,“Chỉ cần Liên đệ thật lòng đối hảo sống bên ta.” Không rời không chê, toàn tâm toàn ý……

Dương Liên Đình trong lòng cứng lại, nghĩ đến việc Đông Phương Bất Bại vừa nói có thể chết vì hắn, trong lòng bất an không rõ, cứ thế cứng ngắc dừng lại, nhìn rừng cây phía trước: “Nếu thực sự có một ngày như vậy, ta muốn ngươi không cần lo cho ta!” Chính mình hảo hảo sống đi.

“Liên đệ……” Đông Phương Bất Bại giương mắt, trong lòng rung động, hồi lâu sau mới hạ mắt: “Liên đệ sợ ta không địch lại?”

“Hừ — nào có nam nhân chờ lão bà tới cứu mình! Rơi vào nước ấy còn không bằng chết luôn cho xong!” Dương Liên Đình tâm phiền ý loạn, lời nói ra cố ý tràn đầy phiền chán.

“Liên đệ…… Đây là khinh thường ta, võ công của ta thiên hạ thứ nhất, dù mười Nhâm Ngã Hành năm đó tới ta cũng không sợ!” Đông Phương Bất Bại bĩu môi, nửa ôm nửa dựa sát vào Dương Liên Đình:

“Liên đệ, nếu kẻ xấu tới tìm ta thì cứ giao cho ta, coi như cho ta chút chuyện giải trí chơi đùa. Mà Hắc Mộc Nhai địa thế hiểm yếu, không phải ai muốn đến thì có thể đến, giáo chúng đều ăn Tam thi não thần đan, không ai dám không nghe lời ta, trung tâm của họ ngươi cũng rõ như ban ngày, sao có thể gây hại cho ta?”

“……” Dương Liên Đình hạ mắt, nắm lấy tay Đông Phương Bất Bại, tuy Đông Phương Bất Bại nói như thế, nhưng trong lòng hắn thủy chung bất an, không thể tiêu tan: “Nhưng không thể không đề phòng.”

Các trưởng lão đa số đều tốt, nhưng Hướng Vấn Thiên luôn hành tung quỷ bí, như có mưu đồ khác…… Mà “Điêu hiệp” Thượng Quan Vân lại là một kẻ cực kỳ “thức thời”, hôm nay hắn Dương Liên Đình thế lớn y liền dựa vào làm thân, ngày khác chỉ sợ kẻ đầu tiên hưởng ứng phản loạn cũng là y, làm sao có thể nói Hắc Mộc Nhai đang an toàn.

“Vậy Liên đệ nghi ai cứ giết kẻ đó là được.” Đông Phương Bất Bại cười nói.

“Vậy không phải coi mạng người như cỏ rác sao?” Dương Liên Đình nhíu mày, giết người nói thì dễ, nhưng nợ máu chung quy luôn trả bằng máu.

“Chỉ cần Liên đệ cao hứng!” Giết ai…… Hắn Đông Phương Bất Bại cũng không để ý.

“……” Dương Liên Đình nghe mà lạnh gáy, không khỏi quay đầu nhìn Đông Phương Bất Bại:“Nếu là ta không đúng đây?” Cũng giết?

“Như thế cũng là hắn không tốt, chọc Liên đệ khó chịu, nên đáng chết.” Đông Phương Bất Bại thanh âm lẳng lặng truyền đến từ sau Dương Liên Đình.

Dương Liên Đình tâm lạnh lẽo, đây là ý gì? Không muốn quản Nhật Nguyệt thần giáo?

“Liên đệ, ngươi nói chúng ta xây một tiểu viện sau núi được không, chỉ có ta ngươi biết nơi đó, thành thân rồi sẽ ở đó luôn, được chứ?” thanh âm Đông Phương Bất Bại nhàn nhạt truyền đến.

“Các trưởng lão còn đang chờ trong phòng nghị sự thì sao?” Dương Liên Đình thử nhắc nhở.

“Cứ để bọn họ chờ…… Chúng ta sẽ làm tòa viện chỉ có ngươi và ta, ngươi nói được không?” Đông Phương Bất Bại tùy hứng nói.

“Hảo!”

“Tựa như Liên đệ nói lúc trước, chúng ta sẽ trồng hoa trong vườn, sau đó đào hồ nước……”

“Chúng ta nhanh đi thôi, các trưởng lão……” Dương Liên Đình nhìn bầu trời, không nhịn được cắt lời Đông Phương Bất Bại, nhắc nhở: Các trưởng lão đã rời đi khá lâu rồi.

“Lại là các trưởng lão…… Để họ đợi thì sao chứ? Liên đệ, chẳng lẽ đám trưởng lão cho ngươi chỗ tốt gì, nên trong lòng ngươi chỉ nghĩ đến bọn họ?” Đông Phương Bất Bại không buông tay, thầm muốn tựa vào trên người Dương Liên Đình, tiếp tục cảm nhận niềm vui khi Liên đệ lo lắng cho sinh tử của hắn vừa rồi, trong lòng phát ngọt.

“Nói bậy bạ gì đó……” Dương Liên Đình nhức đầu, không hiểu sao Đông Phương Bất Bại hắn thấy lại hoàn toàn khác với Đông Phương giáo chủ chăm chỉ lo giáo vụ trong truyền thuyết, hắn chỉ có thể tiếp tục kiên trì, thấp giọng khuyên bảo: “Ngươi đã mấy tháng không hảo hảo hỏi đến giáo vụ!”

“Không phải vẫn tốt sao?” Chẳng lẽ có ai dám mưu phản?

Đông Phương Bất Bại dán vào người Dương Liên Đình, bộ dáng không để tâm, hắn giờ phút này chỉ muốn chìm đắm trong hạnh phúc, không muốn bị tục vụ quấn quanh: “Bổn tọa nay mới chính thức lĩnh ngộ được chân lý ảo diệu của các thế ngoại cao nhân ẩn cư núi rừng, ảo diệu tuyệt vời ấy há là tục sự hư danh thế gian có thể sánh bằng.” Nghĩ đến đám tục vụ từng làm hắn khăng khăng một mực kia, nay chỉ cảm thấy chúng thật sự không thú vị, chỉ khiến Dương Liên Đình phân tâm không làm chuyện đúng đắn với hắn, vừa nghĩ vậy hắn liền không vui.

“Nói vậy cũng đúng, Nhật Nguyệt thần giáo bất quá chỉ là một tiểu giáo, sự vụ đơn giản, sao bằng Thiếu Lâm Võ Đang……” Dương Liên Đình cố ý cười nói, xoay người lười biếng đứng cạnh Đông Phương Bất Bại, cùng nhận dương quang.

“Võ Đang Thiếu Lâm? Đó là gì chứ?”

Đông Phương Bất Bại lạnh lùng cười, mỉa mai hừ ra từ trong mũi, hắn thật sự khó chịu, tuy cũng biết đây là phép khích tướng của Dương Liên Đình, nhưng lời này nếu là người khác nói, hắn Đông Phương Bất Bại sẽ chỉ coi là trò cười, nhưng nếu từ miệng Dương Liên Đình nói ra, thì hắn liền cảm thấy Dương Liên Đình coi thường hắn.

“Thiếu Lâm Võ Đang thế nhưng là……” Dương Liên Đình thấy Đông Phương Bất Bại thay đổi khí thế, không còn bộ dáng vô cùng thân thiết như vừa rồi, thấy hai mắt y phát ra một tia lợi quang, liền lập tức thêm mắm thêm muối miêu tả một phen, tốt xấu cũng muốn khích lệ ý chí chiến đấu của Đông Phương Bất Bại, không cầu y quét ngang võ lâm Trung Nguyên, nhưng ít ra cũng phải để ý giáo vụ một chút.

“Bọn chúng thế nào chứ?” Đông Phương Bất Bại rời khỏi Dương Liên Đình, đi đến trước người Dương Liên Đình, tay nâng lên, hút lấy vô số lá rụng, theo tay vung lên, lá rụng lập tức như đao bén nháy mắt đâm thẳng vào thân cây cách đó mấy trượng, thẳng đâm sâu vào trong……

“Giang hồ nói, tơ bông có thể giết người. Thiên hạ vô địch.” Đông Phương Bất Bại quay đầu cười nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Dương Liên Đình, nhàn nhạt:“Liên đệ thấy chiêu này của ta so với chiêu Bạo Vũ Lê Hoa thì sao?”

“…… Ngươi hơn!” Dương Liên Đình mắt thấy thân cây nháy mắt phủ đầy lỗ nhỏ, trong đầu là chiêu Bạo Vũ Lê Hoa chính mình vừa luôn miệng tán giương, không khỏi miệng khô, cảm thấy xấu hổ, nhưng……

“Nhưng một người lợi hại, không coi là…… Toàn giáo lợi hại! Ta nghe nói Thiếu Lâm đệ tử……” Dương Liên Đình cũng không biết mình đang nói gì, hắn chỉ biết là hắn muốn Đông Phương Bất Bại thực hiện trách nhiệm của giáo chủ, gần đây lời đồn đãi đã không ngừng bay trong giáo, chỉ cần Đông Phương Bất Bại xử lý công việc, cho dù là chỉ lộ mặt một chút, thì có thể làm các lời đồn đó tự sụp đổ.

“Ha ha ha……” Đông Phương Bất Bại mắt hơi híp lại, nhìn đôi mắt hơi dao động của Dương Liên Đình, khóe miệng nâng lên, vẻ mặt hiểu ra bỗng nhiên nở nụ cười: “Liên đệ đây là muốn bổn tọa đi đại sảnh nghị sự?”

Dương Liên Đình cứng đờ, xấu hổ quay mặt sang một bên lạnh nhạt nói:“Nhật Nguyệt thần giáo là thần giáo của ngươi, có quan hệ gì với ta đâu? Coi như bị san bằng thì cũng đâu ai nhắc tới ta? Người ta chắc chỉ nói Nhật Nguyệt thần giáo giáo chủ thật vô tích sự thôi…… Ta đây là gì, chỉ là một tổng quản……” Kiêm nam sủng trong mắt người đời!

Dương Liên Đình nói xong muốn xoay người, chính mình sẽ về đại sảnh một mình đối mặt với đống lời đồn đã được thêm mắm thêm muối — đây là cái giá cao đầu tiên khi chọn giáo chủ: Đánh mất danh dự làm nam nhân.

“Nếu Liên đệ thích, ta sẽ để ngươi kiến thức một chút sự lợi hại của Nhật Nguyệt thần giáo chúng ta, tất cả mọi chuyện…… Chỉ là vì Liên đệ!” Đông Phương Bất Bại thấy Dương Liên Đình hờn giận, không khỏi quay đầu sang một bên nói.

Dương Liên Đình quay đầu, không thể tin được, Đông Phương Bất Bại là vì lý do này mới chịu đi nghị sự đại sảnh — chẳng lẽ Nhật Nguyệt thần giáo không phải do y ngày đó trăm phương ngàn kế mới đoạt được sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.