Đông Phương Bất Bại Chi Ngự Phu

Chương 41



Đông Phương Bất Bại có nhĩ lực mức nào, tự nhiên đã sớm dậy, nhưng nghe được ngụ ý của Dương Liên Đình cùng mẫu thân y, không khỏi hơi nhíu mày — đây là nói hắn có thai?

Đông Phương Bất Bại trợn mắt nhìn trần nhà, cẩn thận đắp chỗ chăn phần bụng cao lên một chút, hắn xưa nay quen cao cao tại thượng, cũng không biết nói chuyện với Dương mẫu, đành đơn giản nhắm mắt giả bộ ngủ, chỉ muốn thành toàn cho Dương Liên Đình hiếu tâm, điều hắn muốn không nhiều, cũng chỉ là mong Dương gia phụ mẫu ngoan ngoãn về nhà đừng gây phiền với hắn, nếu ngủ có tác dụng thì hắn cứ giả bộ ngủ là được.

Bên này Dương mẫu bị kích động bước vào trong ốc, bộ dáng khắc nghiệt của mẹ chồng muốn gặp nàng dâu, rồi nàng mở cửa đi vào, vừa mở liền nhíu mày, tiếng nàng mở không nhỏ, nàng ta lại còn nằm trên giường ngủ đến bất tỉnh nhân sự, mặt nàng không khỏi hơi trầm xuống, vẫn nghiêm mặt tiến vào trong buồng, vừa vào trong, tâm Dương mẫu liền lộp bộp —

Hảo…… Chân hảo lớn!

Dương mẫu che miệng để không kêu lên ngạc nhiên, tinh tế xem xét Đông Phương Bất Bại, tâm tình mẹ chồng muốn giáo huấn con dâu lập tức giảm hết một nửa.

Dương mẫu ca thán, con dâu này sao thân hình cao lớn như thế, so với con trai nhà mình cũng chỉ nhỏ hơn chút đỉnh thôi.

Dương mẫu muốn vươn tay kéo chăn, coi vóc người con dâu có thon thả không, nhưng Đông Phương Bất Bại đã cân nhắc trước là mình đây đang ‘có thai’, trong bụng có này nọ, sao có thể để Dương mẫu thực hiện được ý đồ, liền âm thầm dùng chân chặn chăn không cho Dương mẫu như nguyện.

Dương mẫu kéo mãi không nổi, không khỏi lại thử lần nữa, trong lòng kỳ quái, sao chăn này cứ như nặng đến ngàn cân, không khỏi ngầm sử nội lực cùng chăn phân cao thấp, ai có ngờ nàng càng sử lực chăn càng nặng, chờ nàng dùng hết nội lực thì chăn kia liền có một cỗ lực lượng vô hình bài xích nàng ra xa.

Ngoài cửa Dương Liên Đình cùng Dương phụ lo lắng lén nhìn vào trong phòng, chỉ thấy sau mành Dương mẫu bị một cỗ lực lượng vô hình âm thầm đẩy cách xa giường —

Dương phụ chảy mồ hôi, Dương Liên Đình trong lòng không yên, Phi Yên cũng học đòi quan sát, cảm thấy rất hảo ngoạn, cảm giác Dương bà nội như đang chơi trò chơi, muốn nói:“Phi Phi cũng muốn chơi.” Lại bị Dương gia gia bưng kín miệng, khiến nàng bĩu môi mất hứng.

“Nhi a, nương tử ngươi võ công rất cao a!” Dương phụ nhìn bộ dáng giãy dụa cố hết sức của Dương mẫu, không khỏi âm thầm hỏi con, đôi mắt tràn ngập tình huynh đệ đồng mệnh tương liên.

“Dù sao…… cũng là không thấp!” Dương Liên Đình ánh mắt dao động, cầu nguyện Đông Phương Bất Bại trăm ngàn lần đừng đột nhiên tung chưởng.

“Ai — kỳ thật con trai này, thê tử võ công cao cũng rất tốt!” Dương phụ thì thào nói, hai mắt nhìn con mình, giống như thấy chính mình năm đó bị Dương mẫu phạt quỳ giặt quần áo cả ngày!

“……”Dương Liên Đình quay đầu nhìn cha, nhất thời có cảm khái con kế thừa đời cha.

“Con a, thê tử nói gì thì trăm ngàn đừng giống như cha với nương ngươi, cứ cứng đầu cãi thì chỉ tự mình chuốc lấy cực khổ!” Dương phụ thật sâu cảm nhận được con trai cần mình dạy dỗ:“Với vợ thì phải dỗ, lời ngon tiếng ngọt, cứ kiếm mấy lời buồn nôn mà nói, đừng ra vẻ nam nhân chí khí gì cả, coi như ở ngoài uy phong thì khi về nhà đối mặt vợ, ngươi cũng phải ra vẻ đáng thương, như vậy cam đoan vợ ngươi sẽ đối với ngươi hảo vô cùng!”

Dương Liên Đình lông mày giật giật, mắt nhìn phụ thân, có chút ngạc nhiên, hắn nhớ rõ phụ thân từ nhỏ đã dạy hắn phải làm một nam nhân đỉnh thiên lập địa, còn nói cái gì nam nhân dưới gối có hoàng kim……

“Đối lão nàng của mình thì phải thương sủng, nàng cũng không phải ngoại nhân!” Dương phụ âm thầm khụ một tiếng, che dấu xấu hổ,“Một nam nhân không thương lão nàng của mình, thì không xứng làm nam nhân!”

Dương Liên Đình yên lặng gật đầu.

“Con a, lời cha nói con phải nhớ trong lòng, dùng được hơn lời mẹ con nhiều.” Dương phụ nhất nhất dặn dò, đây chính là tâm đắc hắn thu hoạch được, dùng vô số lần huyết giáo qua vài chục năm mà tạo nên.

“Đừng tin lời mấy kẻ bảo là lão nàng mà không nghe lời thì hắn đánh, nam nhân như vậy hơn phân nửa là ở ngoài ra vẻ uy phong, về nhà làm đại gia phế vật, vợ chồng như vậy, đừng nói đại nạn đến đều là tự bay, coi như không có đại nạn thì vợ chồng bọn họ cũng không phải một lòng. Nhìn như tốt đẹp, kỳ thật thực đáng thương, cả vợ con cũng hận hắn! Cả nhà với nhau tựa như có huyết hải thâm cừu.”

“Nếu muốn vợ chồng đồng tâm, ngươi phải nhân nhượng nàng, dùng nhiều lời hay một chút, nữ nhân thích nghe mấy câu này!” Dương phụ tiếp tục vợ chồng kinh của hắn.

Dương Liên Đình nghe mà nghi hoặc, sao mỗi lần hắn nói ngọt dỗ dành với Đông Phương Bất Bại, Đông Phương Bất Bại lại không cao hứng, hắn nóng nảy buông mấy lời nói mát, Đông Phương Bất Bại ngược lại cao hứng, chẳng lẽ đây là khác biệt giữa nam nhân và nữ nhân? Nhưng…… Chính hắn cũng thích nghe Đông Phương Bất Bại nói ngọt với mình a!

“Còn có…… vợ nói gì cũng đúng, dù nàng sai rồi ngươi cũng không thể nói nàng sai, cũng phải bảo nàng đúng! Càng nhận sai càng đỡ cãi lộn……”

“……” Dương Liên Đình nhìn phụ thân nói liên miên không dứt, cuối cùng cũng hiểu được vất vả của phụ thân bao lâu nay.

Phi Phi vuốt hoa hoa trên đầu, khó hiểu:“Sao nàng nói sai cũng là đúng! Phi Phi không hiểu!” Tò mò quá, sao không giống với gia gia bảo a.

“Ngốc Phi Phi, ngươi không cần biết, tương lai tướng công của ngươi biết là đủ rồi!” Dương phụ vuốt đầu Phi Phi cười.

Phi Phi ôm đầu mở to mắt, vẫn là không hiểu.

Dương Liên Đình kéo tay cha hắn, ý chỉ chỉ, Dương phụ vừa nhấc mắt, đã thấy Dương mẫu vẻ mặt không tốt nhìn y, liền kéo Dương Liên Đình, tay ôm cháu ngoan bỏ chạy khỏi cơn bão.

“Hừ –” Dám lén xem trò cười của nàng! Dương mẫu trừng mắt nhìn Dương phụ già rồi mà không biết giữ thể diện cho nhau, thầm thở dài, nhưng chỉ chớp mắt sau liền nhìn sang Đông Phương Bất Bại trên giường, co kéo hồi lâu nàng xem như hiểu được, là đứa con dâu này đã tỉnh, xem ra là muốn cho mẹ chồng một đòn ra oai! Dương mẫu xốc lại tinh thần, triển khai tư thế, nam nhân của nàng võ công bình thường, nàng cường hơn hắn nhưng tổng sẽ luôn cho hắn chút mặt mũi — nhưng với con dâu thì không như vậy đâu.

Đông Phương Bất Bại còn muốn giả ngủ, nhưng xem chừng Dương mẫu tựa hồ đã biết, đành phải mở mắt ra, miễn cưỡng đứng lên, bất đắc dĩ nhìn “Cọp mẹ” đã từng nổi tiếng khắp ngõ nhỏ ngày xưa, giả bộ không biết nàng.

“Ngươi là ai?” Đông Phương Bất Bại biết rõ còn cố hỏi, ngồi trên giường giương mắt, cố gắng mềm giọng nhẹ hỏi – sợ sẽ vì mình giọng khác nữ tử mà bại lộ thân phận, vì Liên đệ, hắn sẽ giả làm nữ nhân.

“…… So chiêu rồi hỏi lại không muộn!” Dương mẫu đầu tiên là bị Đông Phương Bất Bại đột nhiên ngồi dậy kia dọa một hồi, nghe Đông Phương Bất Bại mở miệng mới chậm rãi hoàn hồn, cường vững tinh thần nói —

Trong lòng lại sợ hãi than: Đây là nữ nhân sao? Thân hình tuấn bạt thẳng tắp, vai rộng, eo đúng là nhỏ, khuôn mặt có nét âm nhu mỹ lệ, nhưng nhìn thế nào cũng là mỹ nam tử đang thu liễm khí phách a!

“So chiêu thế nào?” Đông Phương Bất Bại miễn cưỡng hỏi, chút võ công này của Dương mẫu mà đòi so chiêu với hắn, thì thật quá đơn giản tựa như cái vỉ đập sẽ một phát đập chết con ruồi.

“Ngươi yên tâm, ngươi đang mang thai, ta sẽ không chiếm tiện nghi của ngươi, chúng ta không đấu nội lực, không bằng đi ra vườn so chút quyền cước, thế nào?” Dương mẫu nói thật đại nghĩa, kỳ thật đã tính ra nội lực của mình chắc không bằng lông tơ của đối phương, ra ngoài vườn đấu quyền cũng không mất mặt đâu, vì chẳng lẽ Liên Đình thật đúng là dám để thê tử tỷ thí với nàng, y sẽ làm bậc thang cho nàng xuống đài a.

Đông Phương Bất Bại mắt thấy ánh mắt Dương mẫu, cười tỏ vẻ hiểu rõ, nhưng ngoài miệng vẫn là thực nể tình hỏi:“Ngoài phòng?”

“Ân…… Tự nhiên! Ta cũng không muốn chiếm tiện nghi của ngươi!” Dương mẫu sờ mũi che dấu mình xấu hổ, phát hiện con nàng là một phế sài, lại kiếm được đứa con dâu khó lường, chính là…… Dương mẫu mắt nhìn Đông Phương Bất Bại: con dâu này mặt mày anh khí bất phàm, thân hình thẳng tắp như cây tùng, y phục sặc sỡ nhiều màu–

Nhưng xem thế nào cũng giống nam nhân a! Nhưng nếu nói đúng ra thì bộ dáng nam nhân này của y cũng rất hảo!

“Hảo!” Đông Phương Bất Bại lưu loát đứng dậy, khí thế cuối cùng của Dương mẫu trong nháy mắt Đông Phương Bất Bại đứng lên đã tắt ngấm – con dâu này thật cao!

“Ngươi thỉnh!” Đông Phương Bất Bại làm tư thế thỉnh.

Dương mẫu giống gà chọi bước ra cửa.

“Phu nhân!”“Nương –”

Dương Liên Đình cùng Dương phụ lập tức biểu hiện ra quan tâm với Dương mẫu.

Dương mẫu còn chưa giương mắt, đã nghe thấy Phi Phi vung tay hô to:“Nương — nương — ôm Phi Phi một cái!”

Dương mẫu quay đầu, tò mò muốn xem con dâu này sẽ có biểu tình gì, cũng không ngờ nàng không hề thấy nàng ta quẫn bách, cứ như là loại người đã trải qua nhiều chuyện lớn rồi, cứ thế thong dong tiếp nhận Phi Phi, nói một câu:“Thất lễ !” thật đầy ngạo mạn.

Dương mẫu không vui, Dương Liên Đình vội hoà giải lôi kéo Đông Phương Bất Bại:“Còn không kêu cha mẹ đi? Nương, đây là vợ con, là Đông Phương Bất bại……đích ……” Bất bại…… Hai chữ này khi bị Dương Liên Đình thốt ra, đã lập tức cứng rắn thốt thêm một chữ đích.

“……” Dương mẫu đang quay đầu tỏ vẻ tức giận, sau vừa nghe được bốn chữ Đông Phương Bất Bại, liền không tự chủ được nghiêm nghị, tim vọt lên cổ họng.

“Thân thích!” Đông Phương Bất Bại thản nhiên bồi thêm một câu, mắt lại hơi nhìn bộ dáng cảm kích của Dương Liên Đình, không khỏi hướng về phía Dương Liên Đình mỉm cười, trong mắt giống như đang hỏi: Liên đệ tính cảm tạ thiếp thân thế nào? Khi mắt rời đi, miệng hơi cong lên một chút.

Dương Liên Đình nội tâm vừa động, hơi dời mắt, đây đang là ở trước mặt cha mẹ hắn a! Nhưng mắt vẫn không nhịn được lén di về nhìn Đông Phương Bất Bại, Đông Phương Bất Bại lại không cần biết ai đang ở đây, tay ôm Phi Phi, mắt lại cứ như vậy thẳng nhìn Dương Liên Đình, nhìn không chuyển mắt.

“Ân –” Dương Liên Đình xấu hổ, hơi lôi kéo Đông Phương Bất Bại ý bảo,“Nương tử, còn không gọi đi?” Nhìn ta làm gì?

“Cha. Nương!” Đông Phương Bất Bại nhìn Dương Liên Đình rồi mỉm cười, áp chế thanh âm, cố gắng có vẻ nhu hòa:“Con ở Hắc Mộc Nhai thường nghe Liên đệ nói đến hai lão nhân gia! Nên lần này nhân lúc hai người đến Hắc Mộc Nhai, liền bảo người cố ý thỉnh nhị lão lên.”

“Nga, ha ha a, khó có nàng dâu nào nghĩ được chu toàn như vậy!” Dương mẫu vừa nghe đây là Đông Phương Bất Bại thân thích, trên mặt lập tức cười như đóa hoa, sắm vai chủ nhà mặc kệ lão nam nhân kia, cười nói,“ Liên Đình nhà ta từ nhỏ đã được nuông chiều, con nên dạy dạy hắn, có gì không tốt thì cứ bảo hắn!”

“…… Ân.” Đông Phương Bất Bại ôm Phi Phi, đắc ý nhìn Dương Liên Đình: Thấy không, nghe nương ngươi nói kìa!

“Con dâu, con đang có bầu, đừng đứng mãi thế, nhanh ngồi đi, Liên Đình đi lấy ghế mau cứ đứng ngây đó làm gì? Nhìn nương làm gì? Mau a!” Dương mẫu cười vẻ mặt cung kính với Đông Phương Bất Bại, nhưng vừa quay đầu đã nhìn về Dương Liên Đình đứng cạnh Đông Phương Bất Bại mà kêu ca, quay đầu lại đã là cười nịnh nọt:

“Con dâu, đừng để ý, con trai ta chính là có chút ngốc, kỳ thật trong lòng rất thương con, thời gian càng dài con sẽ càng cảm thấy hắn tốt!”

Dương Liên Đình nghẹn khuất đi bê ghế, trong lòng nói thầm đây đâu phải là con có vợ rồi quên nương, rõ ràng là nương có con dâu rồi không có con!

Đông Phương Bất Bại nhìn bộ dáng nghẹn khuất của Dương Liên Đình, khóe miệng mỉm cười, xoay mặt xem Dương mẫu, nhẹ cười nói:“Liên đệ thật ra vô cùng tốt, chỉ là sao con nghe được, là nhị lão ở Hàng Châu đang muốn làm mối cho Liên đệ?”

“Ách ách ách…… Con dâu chuyện là như vậy!” Dương phụ nhào tới tính che Dương mẫu phía sau.

“Là chúng ta sai, Liên Đình này thành thân sinh con rồi còn không báo, nên chúng ta mới tự chủ trương như vậy, con dâu ngươi đừng giận, chúng ta lập tức trở về từ chối mấy bà mối, không bao giờ nhắc tới chuyện này nữa đâu!” Dương mẫu lại chặn Dương phụ sau lưng mình, giành nói.

“Nga!” Đông Phương Bất Bại giả bộ giật mình, quay mắt nhìn Liên đệ còn đang sắp ghế, nghĩ đến việc Dương phụ Dương mẫu hai vợ chồng tranh nhau nhận trách nhiệm, trong mắt hơi lộ ra hâm mộ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.