Đông Phương Bất Bại Chi Nhu Tình Chướng

Chương 17



Sáng hôm sau Tô Diễm dậy đặc biệt sớm, đặc biệt thư thái, nhìn giáo chủ đại nhân còn chưa tỉnh giấc nằm trong lòng mình, Tô Diễm nhếch miệng cười ngu. Có lẽ tối qua mệt quá nên giáo chủ đại nhân vẫn chưa tỉnh, vì thế Tô Diễm cứ thế kéo y vào lòng, tỉ mỉ quan sát khuôn mặt y.

Thật quá đẹp. Tô Diễm thầm cảm thán, nhìn hàng lông mày không rậm mà thật dài, tà phi nhập tấn (hơi xếch thật dài) anh khí vô cùng, đôi mắt ngạo nghễ thiên hạ đang nhắm nghiền, khiến khí thế toàn thân y cũng giảm xuống vài phần, lại càng thêm quyến rũ. Mà cơ thể giáo chủ đại nhân… Tô Diễm tưởng tượng một hồi rồi lại cảm thấy toàn thân nóng lên, vội hít sâu vài hơi, trấn tĩnh lại bản thân. Dường như chỉ cần là chuyện liên quan đến y, anh lại có phần mất kiểm soát bản thân.

“Chẳng biết… ta còn có thể ở bên ngươi được bao lâu…” Tô Diễm đưa tay xoa nhẹ lên mặt y, có chút thất thần khẽ thì thầm.

“Ngươi phải đi sao?” Cổ tay bị một người nắm chặt, đôi mắt sắc của giáo chủ đại nhân khóa lấy Tô Diễm.

“Bị ta đánh thức à?” Tô Diễm nhẹ mỉm cười với y, “Ta không phải đi, chỉ là nghĩ đến ta không biết vì sao lại đến bên ngươi, cũng không biết ta có thể ở mãi trong thân xác này, hay đột nhiên có một ngày bản chủ của thân xác này sẽ trở lại.” Vả lại anh đã bị sét đánh chết, mà Dương Liên ĐÌnh vẫn chưa chết a.

Sắc mặt giáo chủ đại nhân trở nên cực kỳ khó coi: “Bản chủ… trở lại?”

Nhìn thần sắc quỷ dị khó phân của giáo chủ đại nhân, Tô Diễm nhéo mặt y một cái, cười nói: “Nếu Dương Liên Đình trở lại, ngươi sẽ không vui sao?”

Có điều giáo chủ đại nhân không rảnh mà giỡn cùng anh, nhíu mày nhìn Tô Diễm: “Nếu Dương Liên Đình trở lại thân xác này, thế còn ngươi?”

“Ta cũng không biết a, ta vốn là chiếm đoạt thân xác của người ta mà.” Tô Diễm thoải mái cười cười, “Bất quá chắc sẽ không có chuyện đó đâu, ta cũng chỉ tùy tiện nói vậy thôi. Dậy đi nào, chúng ta ăn chút điểm tâm rồi đi tiếp thôi.”

Đi được vài ngày Tô Diễm cùng giáo chủ đại nhân đã gần đến Ngũ Bá Cương, chỉ là mọi việc vẫn chưa bắt đầu, hơn nữa hiện tại ở Ngũ Bá Cương chỉ rặt một đám bàng môn tả đạo, giáo chủ đại nhân đương nhiên là khinh không thèm đến, thế nên cứ như vậy mà ở lại trấn nhỏ phụ cận này.

Tô Diễm chưa từng sống trong khung cảnh cổ xưa này, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ, giáo chủ đại nhân cũng là kẻ không có việc thì không bước chân ra khỏi Hắc Mộc Nhai, thế là hai người cứ thế mà hí ha hí hửng dạo vòng quanh phố.

“Đông Phương, ngươi xem này.” Tô Diễm giơ một con tì hưu (Cái này là 5nally được nghe cô hướng dẫn viên kể hồi đi Trung Quốc, đại khái là: Truyền thuyết kể tì hưu là con của Long vương, cứ bé mãi không lớn. Một lần chọc giận Ngọc Hoàng, Ngọc Hoàng nổi giận đánh vào mông tì hưu một cái, liền tịt luôn hậu môn. Từ đó, tì hưu ăn chỉ có vào mà không có ra nên càng lúc càng lớn. Người Trung Quốc quan niệm tì hưu là vật tụ tài giữ của), chất lượng cực kỳ bình thường của một gian hàng nhỏ lên, cầm trong tay, “Mình mua một con đi.”

“Mòn đồ đó chất lượng không tốt.” Giáo chủ đại nhân thản nhiên nói.

“Nhưng mà khắc rất đẹp mà.” Tô Diễm dùng hai ngón tay giơ con tì hưu đến trước mặt giáo chủ địa nhân, “Ngươi không thấy rất đáng yêu sao? Dù sao cũng không đắt đỏ gì, mua một cái đeo cũng đẹp mà. Tì hưu chỉ có mồm không có chỗ kia, đeo vào còn giúp ngươi tụ tài nữa đó.”

Giáo chủ đại nhân liếc Tô Diễm một cái, cũng lười chẳng buồn nói nữa, chỉ đứng nhìn Tô Diễm đứng mặc cả, thanh toán tiền, rồi lại xin chủ quầy một sợ dây đỏ. “Để đến lúc về khách ***, ta sẽ bện cho ngươi cái vòng tay.”

“Ngươi biết làm sao?” Giáo chủ đại nhân nhíu mày.

“Đa tài đa nghệ, hiền lương thục đức mà.” Tô Diễm ghé sát bên tai giáo chủ đại nhân cười nói, hai người đứng rất gần nhau, Tô Diễm kéo lại bàn tay giấu dưới tay áo của y, “Ở cùng ta được nhiều ưu đãi lắm đấy.”

Giáo chủ đại nhân giật giật tay lại không được, thản nhiên nhìn Tô Diễm: “Giữa đường giữa xá mà ngươi không thấy ngại sao?”

“Tay áo dài lắm, chúng ta đứng gần hơn chút nữa thì chẳng ai thấy được hết.” Tô Diễm bất cần mỉm cười, “Mà kể cả người ta có thấy thì có sau đâu, cũng chẳng phải chuyện không thể gặp người gì.”

Giáo chủ đại nhân lẳng lặng nhìn Tô Diễm vài giây rồi lại nhìn đi nơi khác, thản nhiên nói: “Ta đói rồi.”

“Vậy giờ chúng ta đi ăn cơm thôi.” Tô Diễm miết miết lòng bàn tay y, bắt đầu thong thả dạo quanh chọn quán.

Giáo chủ đại nhân đi chậm nửa bước phía sau Tô Diễm, đôi tay đan nhau kia ẩn hiện dưới tà áo mỏng, ánh nhìn của giáo chủ đại nhân dừng mãi trên hai bàn tay nắm chặt của hai người, khóe môi như có như không khẽ nhếch lên.

Mà hậu quả của cuộc dạo chơi đấy là… giáo chủ đại nhân đến Ngũ Bá Cương không hề sớm.

Dù sao Tô Diễm cũng đã nói qua, giờ có đi lên thì cũng rặt một màn hỗn loạn, đợi Lệnh Hồ Sung lên lần hai, người ta luận võ đến xem là vừa, nói như vậy, thời gian du ngoạn lại dài thêm vài ngày.

“Hôm qua ta có hỏi tiểu nhị, hắn nói nếu muốn tìm chỗ gần đây ngắm cảnh thì người thành có ngọn núi không tồi, tuy không tên nhưng phong cảnh lại tuyệt đẹp.” Tô Diễm vừa bện dây vừa nói, động tác rất là thành thạo, thỉnh thoảng lại nhìn sang giáo chủ đại nhân đang thêu hoa.

“Nếu đẹp thì đi xem đi.” Giáo chủ đại nhân ngay cả đầu cũng không nâng, vẫn chuyên tâm vào tấm vải thêu trước mặt.

Tô Diễm nghiêng sang liếc một cái, lại không nhìn ra được hoa văn đồng màu thêu trên tấm vải kia rốt cuộc là gì: “Đông Phương, ngươi thêu cái này để làm gì?”

Giáo chủ đại nhân thản nhiên đáp: “Mấy hôm trước thấy bộ quần đồ xanh thẫm kia của ngươi hơi cũ, để làm cho ngươi một bộ khác.”

“Để cho ta sao?” Tô Diễm hưng phấn nhào đến, ngồi xuống đằng sau mà ôm lấy eo y.

“Ừm.” Nhẹ đáp một tiếng, giáo chủ đại nhân thu châm đặt tấm vải sang bên, “Thêu xong rồi, ngày mai sẽ đo để may áo cho ngươi.”

Tô Diễm rướn lên hôn một cái, cực kỳ thỏa mãn nheo mắt: “Đông Phương, ngươi thật tuyệt vời.”

Giáo chủ hừ lạnh đáp lại anh.

“Ta cũng vừa bện xong vòng tay rồi, để ta đeo cho ngươi nhé?” Tô Diễm đưa chiếc vòng ra trước mắt y, thấy giáo chủ đại nhân vươn tay, liền đeo vào cho y, miếng ngọc tì hưu lẳng lặng nằm trên cổ tay giáo chủ đại nhân, tương phản khiến màu da vốn trắng nõn của y càng thêm xinh đẹp. Tô Diễm nâng tay giáo chủ đại nhân lên, nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay y một nụ hôn.

Giáo chủ đại nhân rút tay về, nhìn nhìn nói: “Bện không tồi.”

Tô Diễm hôn lên môi y một cái, cười đáp: “Nếu đã không tồi thì thưởng cho người ta đi.” Nói xong liền đem người kia ôm siết lại, cuồng nhiệt hôn lên…

“Đông Phương…” Đem người ta ăn sạch sành sanh rồi, Tô Diễm để giáo chủ đại nhân nằm trên người mình, vuốt ve lưng y, “Có thoải mái không?”

“Lưng đau quá.” Giáo chủ đại nhân lườm Tô Diễm một cái, hơi khàn giọng mà thản nhiên nói.

“Thế để ta xoa cho nhé.” Tô Diễm dán tay lên hông giáo chủ đại nhân, vận chân khí chạy dọc theo thắt lưng giáo chủ đại nhân. “Ngươi thấy nếu không bị nội thương, dùng chân khí giảm bớt nhức mỏi chắc cũng được đúng không?”

“Ta chưa thử bao giờ, chắc là được.” Giáo chủ đại nhân đến đầu cũng không nâng, cực kỳ thoải mái nằm lên người Tô Diễm.

Tô Diễm xoa xoa nửa ngày, đến lúc ngừng tay thì giáo chủ đại nhân đã ngủ thiếp đi. Tô Diễm cười khẽ, ôm người kia vào lòng, phỏng chừng mình thật sự đã đem người kia lăn qua lăn lại thảm rồi, giáo chủ đại nhân đang nửa tỉnh nửa mê liếc nhìn Tô Diễm một cái rồi lại nhắm mắt. Tô Diễm lau rửa sạch sẽ cho y rồi cứ để y không mặc y phục nhét vào trong chăn, ôm một cái liền ngủ say.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.