Đông Phương Bất Bại Chi Nhu Tình Chướng

Chương 18



Sáng hôm sau, khi Tô Diễm tỉnh dậy, giáo chủ đại nhân đang khoanh chân vận công trên giường, nhận thấy Tô Diễm đã tỉnh, đôi mắt đen láy như mực có phần kinh ngạc mà nhìn anh.

“Sao thế?” Cái đầu vốn còn ngái ngủ của Tô Diễm lập tức tỉnh táo lại, cứ như cảm giác được rằng có chuyện gì đó sắp xảy ra.

“Ta…” Giáo chủ đại nhân nhíu nhíu mày, một tay đặt lên ngực Tô Diễm, “Công lực của ta đột nhiên tăng không ít, hơn nữa hàn khí ban đầu trong cơ thể cũng hóa giải một phần.”

“Hàn khí?” Tô Diễm nghi hoặc nhìn giáo chủ đại nhân, nắm lấy bàn tay đang đặt trên ngực mình, “Hàn khí gì?” Cốt truyện không hề nhắc đến việc thân thể giáo chủ đại nhân có vấn đề a.

Giáo chủ đại nhân trầm mặc một lát, rũ mắt khẽ nói: “Tô Diễm, ngươi biết thứ võ công ta luyện là gì đúng không. Quỳ Hoa Bảo Điển vốn là võ công tính hàn, tuy rằng công lực tăng tiến nhanh lại vô cùng uy mãnh, nhưng hàn khí lại rất nặng.”

Tô Diễm nhíu mày: “Thế nên nhiệt độ cơ thể của ngươi mới luôn thấp hơn người thường?” Vốn anh còn tưởng cao thủ có thể tự điều tiết nhiệt độ cơ thể, thế nên sờ vào giáo chủ nhà anh mới có thể mát mịn như ngọc như thế…

Giáo chủ đại nhân cũng cười khổ: “Công pháp này là cực hàn, nhưng vẫn có thể áp chế được, chỉ là không ngờ lại có một ngày hàn khí ngày được hóa giải.” Giáo chủ đại nhân ngẩng đầu, chạm lên mặt Tô Diễm, cười nói, “Có lẽ gặp được ngươi thật sự là ý trời.”

Tô Diễm đã khi nào gặp qua bộ dạng ấy của giáo chủ đại nhân đâu, trực tiếp vươn tay kéo y vào lòng mà ôm siết: “Dù ngươi không gặp ta thì võ công cũng là thiên hạ đệ nhất, không ai có thể hại được ngươi.”

“Ta biết mà.” Giáo chủ đại nhân cười nhẹ một tiếng, đưa tay ôm lại anh, “Đời này có thể gặp ngươi, coi như ông trời đối ta không tệ rồi.” Ngữ khí thở than lại khiến lòng Tô Diễm âm ỉ đau.

Siết lấy vòng eo của y, Tô Diễm cắn cắn lên vành tai giáo chủ đại nhân, đổi lấy một tiếng thở dốc của y, cười tà nói: “Đông Phương, ngươi nói xem, nếu chúng ta song tu… có thể càng hơn thế không?”

“Song tu?” Giáo chủ đại nhân có chút khó hiểu nhìn Tô Diễm.

Tô Diễm rướn lên, hạ giọng ghé vào tai y mà nói: “Thì là chúng ta trong lúc đang…, chân khí tuần hoàn trong cơ thể cả hai, ngươi nói có thể càng…” Rõ ràng là nội dung cực kỳ đứng đắn, Tô Diễm lại có thể vừa thở nhẹ vào tai y, ngữ khí còn đầy ý bông đùa.

Bàn tay vuốt ve hết cao rồi thấp khiến giáo chủ đại nhân nóng dần lên, nơi ấy sau một đêm vốn còn ướt át chợt bị hai ngón tay lẻn vào, tinh tế cử động.

“Ưm…” Giáo chủ đại nhân khẽ hừ một tiếng, hai chân kẹp chặt lấy thắt lưng Tô Diễm, liếc anh một cái, “Ngươi quá nôn nóng rồi.”

Đôi mắt đen láy mang chút hơi nước phá lệ mê người, Tô Diễm đẩy y xuống giường, một bên tinh tế khẽ hôn, một bên tiến vào, sau đó dừng lại ở nơi sâu nhất, hổn hển nói: “Đông Phương, chúng ta thử xem, không chừng hữu dụng thật.”

Động tác có phần vội vàng của Tô Diễm khiến giáo chủ đại nhân hơi khó chịu, nhưng đến khi nhìn vào đôi mắt đen láy kia thì lại mỉm cười, khẽ nói: “Ngươi nếu đã muốn thì cứ thử xem sao.” Dứt lời, hai tay vòng lên lưng Tô Diễm, khẽ đặt một nụ hôn lên môi anh, “Vận công theo ta.” Ta biết ngươi đều vì ta, ngươi đã thích, dù có làm chuyện hoang đường thế này, sao lại không cơ chứ?

Có một luồng khí lành lạnh chạy qua cơ thể Tô Diễm, anh liền vận công theo luồng chân khí kia, từ nơi tương liên của hai người, tiến vào trong cơ thể y, lại theo bàn tay y đặt trên lưng anh mà trở lại trong cơ thể, thực khí vốn cực nóng trở nên nhẹ nhàng, khiến Tô Diễm cực kỳ thoải mái, lại càng thêm hưng phấn.

Qua chừng một nén nhang, giáo chủ đại nhân triệt hồi chân khí, Tô Diễm cũng ăn ý dừng lại, nhìn giáo chủ đại nhân, khẽ cười, bắt đầu chậm rãi đưa đẩy…

Lau rửa sạch sẽ cho giáo chủ đại nhân xong Tô Diễm đem người ôm vào lòng, có chút hồi hộp hỏi: “Thế nào, có hiệu quả không?”

“Hàn khí quả thật tan đi không ít.” Giáo chủ đại nhân gật đầu, sắc mặt có chút hồ nghi, “Ta cũng không nghĩ ra được là vì sao?”

“Không nghĩ ra thì đừng nghĩ nữa, dù sao cũng không hại gì cho ngươi.” Tô Diễm hôn lên đầu mày nhăn nhíu của giáo chủ đại nhân, càng ôm siết lại chặt hơn, khẽ cười nói.

Đẩy ra cái kẻ lại sắp được đằng chân lân đằng đầu, giáo chủ đại nhân trầm mặc một thoáng mới nghiêm túc hỏi: “Ngươi có thấy cơ thể có gì khác không?”

Tô Diễm nhắm mắt, thử vận hành chân khí vài vòng, mới mở mắt ra, có chút nghi hoặc: “Hình như chẳng thay đổi gì mấy.” Chẳng qua chỉ cần có hiệu quả với giáo chủ đại nhân là được rồi, anh vốn đã là một tay mơ, cũng chẳng sao hết. Nhìn sắc mặt không yên của giáo chủ đại nhân, Tô Diễm cười khẽ nhéo mặt y, “Giáo chủ đại nhân võ công cái thế, võ công của ta đây phòng thân được cũng đã đủ rồi, không phải còn có ngươi đấy sao?”

Giáo chủ đại nhân hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi.

“Về sau chúng ta đi đâu cũng phải cùng nhau đấy,” Tô Diễm dựa sát vào lưng giáo chủ đại nhân, ghé vào tai y cười nói, “Đông Phương, sau này ngươi phải bảo vệ ta nha.”

“Bổn tọa biết.” Thanh âm thản nhiên của giáo chủ đại nhân lập lờ, “Không còn sớm nữa, mau ngủ đi, sáng mai không phải còn muốn ra ngoài thành còn gì.”

“Được, ngủ thôi.” Tô Diễm đặt một nụ hôn lên cổ y, phất tay tắt nến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.