Đông Phương Bất Bại Chi Nhu Tình Chướng

Chương 3



Trước khi xui xẻo bị sét đánh Tô Diễm cũng được coi như một nhân vật tinh anh trong xã hội, quan hệ giao tiếp linh tinh tất nhiên không cần phải nói, chỉ xem cả trai lẫn gái đều bị anh mê hoặc cũng biết mị lực của người này coi như không nhỏ. Thời điểm mới vừa tiếp nhận chức Dương tổng quản, Tô Diễm cảm thấy đầu của mình đau đến sắp nát.

Dương Liên Đình này trước kia là cái tên nhược trí sao, trung gian kiếm lời bỏ túi riêng cũng quá rõ ràng, cho dù ngươi muốn tham ô, cũng ít nhiều nên chuẩn bị một chút mà thu mua lòng người a, sao có thể tự mình đi vơ vét của cải lại còn không cho người khác vớt một mẩu vụn hả? Cho nên quan hệ giao tế của Dương tổng quản… Aizz, thật sự không phải kém bình thường nha, khó trách khi đó Nhâm Ngã Hành tiến đến Hắc Mộc Nhai cũng không có người đến ngăn đón.

Tô Diễm sâu sắc cảm nhận bản thân mặc dù có cố gắng thế nào thì cũng rất khó khăn a. Dương Liên Đình hiển nhiên là một tên không biết quản sổ sách cũng không biết việc buôn bán, nhìn đống sổ sách trước mặt, Tô Diễm cảm thấy đầu của mình đã phồng lên mấy lần.

“Đi, gọi quản sự quản lý sinh ý ở Giang Nam tới cho ta.” Tô Diễm day day huyệt thái dương, ném sổ sách lên bàn.

Hiệu suất làm việc của thị nữ vẫn rất cao, không bao lâu liền dẫn theo một người trung niên nhìn qua đã biết rất giỏi giang nghiêm túc tiến vào.

Người trung niên chắp tay, giống như cung kính: “Thuộc hạ Trần Ngôn tham kiến Dương tổng quản.”

“Không cần khách khí, hôm nay mời Trần quản sự đến, đó là muốn nói một năm này làm cho sinh ý ở Giang Nam khó khăn như thế thật sự là do ta không phải, sau này những việc quyết sách còn là muốn dựa vào Trần quản sự.” Tô Diễm nhớ tới cảnh tượng vô cùng thê thảm của đống sổ sách liền cảm thấy quản sự thật sự là vất vả nha.

Trần Ngôn tuy rằng vẫn bày ra vẻ mặt nghiêm túc như bản khắc, nhưng trong mắt đã có chút nghi hoặc cùng đề phòng: “Thuộc hạ không dám vượt quyền.”

“Vốn đó là ta trước kia không biết gì lại còn khoa tay múa chân.” Khóe môi Tô Diễm lộ ra nụ cười chua sót, “Sinh ý lương thực ở Giang Nam vốn là nguồn thu nhập chính ở trong giáo, nếu nguyên do là bởi ta làm cho trên dưới trong giáo không no đủ thì đúng là tội lớn.”

Lời vừa ra khỏi miệng, Tô Diễm liền cảm thấy ánh mắt Trần Ngôn nhìn anh giống như đang nhìn quái vật, trong lòng yên lặng rơi lệ.

“Chỉ sợ sinh ý này một khi kém đi thì không thể ở trong mấy tháng ngắn ngủi…” Trần Ngôn có chút khó xử nói, “Thuộc hạ năng lực hữu hạn sợ rằng không thể đảm đương việc lớn.”

“Trần tổng quản nói gì vậy,” Tô Diễm khoát tay áo, vẻ mặt tươi cười như gió xuân, “Nếu Trần quản sự không chê, Dương mỗ nơi này còn có mấy thủ đoạn nhỏ, không biết có thể giúp đỡ hay không.”

Vì thế một canh giờ sau đó, Tô Diễm liền chọn mấy phương án cạnh tranh ngắn hạn hiện đại thường dùng tinh tế nói cho Trần quản sự, nhìn thấy ánh mắt càng ngày càng sáng cũng càng ngày càng hưng phấn của Trần quản sự, Tô Diễm rốt cuộc âm thầm nhẹ thở ra. Ngày trôi qua tốt đẹp, dưới tay mới có thể đối thượng cấp mang ơn không phải sao? Nếu ngày trôi qua quá tồi, vậy còn không bằng đổi chủ tử đi. Vì thế một ngày thu phục một quản sự như vậy, trước bảo toàn chút của cải cho giáo rồi lại đi suy nghĩ những chuyện khác đi.

“Dương tổng quản, lúc này thần giáo chủ nên dùng cơm trưa.” Thị nữ ở một bên vẫn đảm đương làm bối cảnh đột nhiên lên tiếng.

“A… Nhanh như vậy sao.” Tô Diễm nhìn bộ dáng vẫn còn chưa thỏa mãn của Trần Ngôn chỉ có thể ngượng ngùng cười cười, “Xem ra hôm nay cũng chỉ có thể như vậy, Trần tổng quản không ngại ngẫm kỹ lại mấy điểm quan trọng Dương mỗ nói, mặt khác chỉ cần buông tay đi làm. Dương mỗ xin cáo từ trước.”

Thời điểm Tô Diễm dưới dẫn dắt của thị nữ đi vào trong viện mà Đông Phương Bất Bại ở, chỉ thấy giáo chủ đại nhân đang tùy ý ngồi ở trên tháp, mười ngón bay lượn, vô số sợi chỉ màu bay múa trên bình phong ở bốn phía, một đóa mẫu đơn lớn tiên diễm ướt át đã gần kết thúc. Tô Diễm đứng ở bên im lặng năm phút đồng hồ, chứng kiến bình phong mẫu đơn hoa lệ sinh ra.

“Truyền lệnh đi.” Tô Diễm thấp giọng nói một câu, liền tiếp nhận khăn mặt thị nữ đưa lên, rồi tiến lên.

 Đông Phương Bất Bại thản nhiên liếc Tô Diễm một cái, cầm khăn mặt cẩn thận lau tay, vừa mới chuẩn bị ngồi xuống bên cạnh thạch bàn, chợt nghe thanh âm của Tô Diễm: “Giáo chủ xin chờ.” Sau đó liền nhìn thấy anh chạy tới cầm một tấm đệm mềm ở trên tháp đặt lên ghế đá.

“Bổn tọa nhìn qua mảnh mai như vậy sao?” Thanh âm thản nhiên nghe không ra hỉ giận.

Có lẽ Đông Phương giáo chủ không thích loại phong cách này? Chỉ là anh sửa không xong a.” Thuộc hạ tự nhiên biết giáo chủ anh minh thần võ, chính là thân thể là của mình, mong rằng giáo chủ bảo trọng.”

Đồ ăn được bưng lên từng mâm,  Đông Phương Bất Bại cũng không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng ngồi. Tô Diễm nhìn tư thế này, thở dài cầm lấy ngân khoái (đũa bạc) trong hộp hộp bắt đầu chia thức ăn cho giáo chủ đại nhân, âm thầm quan sát khẩu vị của giáo chủ đại nhân.

Khẩu vị của  Đông Phương Bất Bại vẫn là thiên nhẹ, ăn cũng thiên nhiều về thức ăn chay, nhưng Tô Diễm không phải a, đối với thịt anh vẫn rất yêu thích, lại còn đói bụng cả buổi sáng, đặc biệt đầu bếp của Hắc Mộc Nhai nhìn thế nào cũng có vẻ tay nghề không tồi, miếng thịt này nhìn qua thật là mê người a, làm cho ánh mắt anh cũng không tự giác liếc đến vài lần.

Không biết có phải ánh mắt của anh quá mức rõ ràng hay không mà giáo chủ đại buông chiếc đũa đã mở miệng: “Đi chuẩn bị thêm một bộ bát khoái cho Dương tổng quản.”

“Thuộc hạ không dám.” Tô Diễm lập tức thu hồi ánh mắt trên miếng thịt, cung kính cúi đầu.

“Nhìn thấy ngươi như vậy bổn tọa làm sao có thể nuốt trôi được.” Đông Phương giáo chủ tựa tiếu phi tiếu nhìn vẻ mặt có chút xấu hổ của Tô Diễm, không quá để ý phất phất tay.

Vì thế dưới hấp dẫn của mỹ thực Tô Diễm cũng không hề khách khí, dù sao giáo chủ đại nhân cũng đã đồng ý rồi nha. Nhìn trạng thái hiện tại của Đông Phương Bất Bại hẳn là còn chưa tới thời điểm hỉ nộ vô thường, chắc sẽ không làm sao, huống hồ anh từ tối hôm qua đến bây giờ còn chưa có gì nhét bụng, tuy rằng thân thể này rất khỏe, nhưng cảm giác bị đói vẫn rất là không đẹp.

Đương nhiên Tô Diễm cũng không lớn gan mà dám ăn một mình như vậy, mình ăn hai miếng liền giúp giáo chủ đại nhân gắp một đũa thức ăn, dù sao giáo chủ đại nhân cũng không thích ăn thịt, thôi thì anh đành phải hy sinh vậy.

Dùng cơm xong, giáo chủ đại nhân chuẩn bị ngủ trưa trong chốc lát, Tô Diễm tự nhiên cũng phải đi theo hầu hạ. Tuy rằng mặc quần áo anh vẫn còn rất lúng túng, nhưng cởi quần áo thì anh lại rất rõ. Ngón tay không thể tránh khỏi chạm đến thân thể dưới quần áo, tuy rằng tối hôm qua đã ôm ngủ cả buổi tối nhưng xúc cảm vuốt như vậy cũng rất là tốt nha.

“Giáo chủ…”

“Chuyện gì?” Giáo chủ đại nhân đã nằm ở trên giường chỉ thản nhiên liếc mắt về phía Tô Diễm đang muốn nói lại thôi.

“Giáo chủ… Chỗ đó… Cảm giác có đỡ hơn không?”

Đông Phương Bất Bại khẽ nhướn mi, ánh mắt nhìn Tô Diễm mặc dù không có gì đặc biệt, nhưng lại đột nhiên phát ra một cỗ khí thế làm cho Tô Diễm lập tức mắng mình sao lại lắm miệng. Chỉ là… Anh thật sự lo lắng a.

“Lúc này sẽ không phiền Dương tổng quản lo lắng.” Đông Phương giáo chủ lạnh lùng hừ một tiếng liền đuổi người, “Ngươi đi xuống đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.