Đông Phương Bất Bại Chi Noãn Dương

Chương 66: Kết thúc [thượng]



Tả Lãnh Thiền phái người diệt một nhà Lưu gia, hãm hại Nhật Nguyệt thần giáo muốn làm minh chủ Ngũ nhạc chuyện này không qua mấy ngày liền truyền khắp giang hồ, về phần chuyện này sao lại truyền nhanh như vậy, không cần nghĩ cũng biết, có lẽ là vì chuyện này quá mức lộn xộn.

Chuyện này truyền ra không bao lâu, lại có người truyền, Nhật Nguyệt thần giáo cứu huyết mạch Lưu gia, hơn nữa Lưu tam gia trọng thương cũng được Nhật Nguyệt thần giáo cứu, chuyện này có người đồn đại, Nhật Nguyệt thần giáo lấy ân báo oán, bị người hoài nghi như vậy còn cứu Lưu gia, tấm lòng này không phải ai cũng có thể làm được.

Các loại đồn đãi đều có, thậm chí trên phố còn truyền ái nhân của Đông Phương Bất Bại bị Tả Lãnh Thiền khống chế, chuyện Đông Phương Bất Bại trùng quan nhất nộ lam nhan[] . Lại có người nói tổng quản này không sợ Tả Lãnh Thiền uy hiếp, thà chết chứ không chịu khuất phục.

[][Đây là điển tích Ngô Tam Quế vì Trần Viên Viên mà dẫn đường cho quân Thanh vào chiếm Đại Hán, Nguyên là Trùng quan nhất nộ hồng nhan, bất quá hồng nhan là chỉ nữ, tác giả sửa lại thành lam nhan, vừa chỉ nữ vừa chỉ nam được. Ý tứ đại khái chính là nói nam nhân vì một nữ nhân mà có thể làm tất cả.]

Việc này làm tiên sinh thuyết thư trong trà lâu đã có đề tài bàn tán, nói chuyện tình yêu của hai người đến mức nổi sầu triền miên, chỉ thiếu không nói Dương Liễm cùng Đông Phương Bất Bại thành mô phạm phu phu trên giang hồ Đại Minh, trình độ ân ái này còn hơn cả Nhạc chưởng môn cùng Ninh nữ hiệp của Hoa Sơn, dù sao cũng chính là trời sinh một đôi, không quan hệ nam nữ. Đương nhiên, tạm không đề cập tới sau chuyện này trên giang hồ lại xuất hiện thêm vài người đoạn tụ, dù sao mô phạm phu phu chỉ cần một đôi là đủ rồi.

Mà Dương Liễm bị ngoại giới đồn đãi cực kì được Đông Phương Bất Bại sủng ái, giờ phút này đang ở một tiểu viện nào đó của Giang Nam xới một gốc mẫu đơn, hai bàn tay đều dính đầy bùn đất.

Lúc này đã nhập thu, có vài đóa hoa đã bắt đầu héo rũ, Dương Liễm hơi chút đáng tiếc nhìn đóa hoa rũ xuống, lo lắng có cần xây một lán ấp hoa không.

Hiện giờ phân tranh trên giang hồ Nhật Nguyệt thần giáo phần lớn không nhúng tay, lại thêm đám môn phái đó cũng không dám trêu chọc Nhật Nguyệt thần giáo, cho nên lúc các đại môn phái bận rộn, mọi người Nhật Nguyệt thần giáo vẫn hết sức thanh nhàn.

Giang Nam có nhiều cửa hang của thần giáo, cho nên đoàn người liền ở Giang Nam chính lý lại vài chuyện.



“Dương tổng quản, giáo chủ cho mời.” Một lục y nha hoàn đi đến cách Dương Liễm năm bước quỳ gối hành lễ nói, “Giáo chủ nói, thỉnh ngươi nhanh chóng đến.”

Dương Liễm rửa sạch tay đi đến tiền viện, liền nhìn thấy tiền viện đứng một loạt hài tử hơn mười tuổi, tuy nói là hài tử, bất quá lại không có vẻ đơn thuần của hài tử, trong mắt mang theo chút tàn nhẫn.

“Ngươi thấy mấy hài tử này thế nào?” Đông Phương Bất Bại thấy Dương Liễm đến, liền mở miệng nói, “Bọn họ là hài tử ta mấy năm này tìm về bồi dưỡng.”

Dương Liễm biết ý của Đông Phương, y đang tìm một người kế thừa giáo chủ vị, nhưng muốn làm giáo chủ, trừ bỏ có một thân võ công, còn cần đầu óc.

Tỉ mỉ nhìn một loạt thiếu niên, tầm mắt Dương Liễm cuối cùng dừng lại trên người một hài tử diện mạo bình thường, khóe miệng mang cười, “Ngươi tên gì?”

Thiếu niên ôm quyền, dấu đi thần sắc kinh ngạc trên mặt, “Hồi Dương tổng quản, thuộc hạ tên là Ngũ Thất.”

Dương Liễm mỉm cười nói, “Tên này thật thiếu chút khí thế, không bằng kêu Vu Khế đi, ngươi biết ‘khế’ này có ý gì không?”

Được Dương Liễm ưu ái, thiếu niên trong mắt hiện lên một tia vui mừng, nhưng rất nhanh lại che dấu, nó ôm quyền nói, “Thuộc hạ biết, người ước, cũng cần thủ tín trung thành.”

“Tốt lắm,” Dương Liễm nghiêng đầu nhìn Đông Phương Bất Bại đang đứng một bên, “Ta thấy hài từ này không tệ, ngươi thấy nó thế nào?”

Đông Phương Bất Bại mắt nhìn thiếu niên, gật gật đầu, nói với quản sự bên cạnh, “Dẫn nó xuống, giao cho Đồng đường chủ cùng Tang trưởng lão quản giáo.”

Hài tử còn lại thấy Ngũ Thất được chọn, cũng không ai lộ ra ghen ghét, thật làm Dương Liễm lộ ra vài phần tán dương, “Mấy hài tử này đều rất thông minh, Đông Phương không bằng để chúng đi theo các vị trưởng lão học tập, ngày sau nhất định sẽ có chỗ cần dùng.”

Đông Phương Bất Bại cũng đang có tính toán này, gật đầu, cho người dẫn chúng đi, trong sân chỉ còn lại hai người họ.

“Ta cũng khá xem trọng Ngũ Thất, ngày khác sau nếu làm giáo chủ, cũng sẽ không khiến giáo ta suy bại,” Đông Phương Bất Bại cầm tay Dương Liễm, “Ngươi lại đi làm mấy thứ hoa hoa thảo thảo đó, trên người đều dính bùn đất.”

Dương Liễm cười cười, “Vốn cũng là vô sự, chơi đùa hoa cỏ cũng tốt.”

Hai người nói trong chốc lát nói, chỉ thấy một quản sự vội vàng đi tới, “Giáo chủ, Dương tổng quản, vừa rồi La trưởng lão cùng Đường môn chủ ở trù phòng bắt được một tên tặc tử ăn vụng.”

“Ăn vụng?” Dương Liễm nghe vậy có chút hứng thú, “Đưa tên đó đến chính sảnh đi, chúng ta đi xem xem.”

Chờ quản sự đi rồi, Đông Phương mới nói, “Bất quá là một tên trộm nhỏ nhoi, cho người giết là được, có gì hay để xem đâu.”

Dương Liễm sờ cằm, “Ta lại rất muốn nhìn xem ai có bản lỉnh chạy đến trù phòng như vậy.”

Khi Dương Liễm cùng Đông Phương Bất Bại đến chính sảnh, chợt nghe người bị trói mở miệng hùng hung hổ hổ, Dương Liễm híp mắt nhìn, cau mày, đây không phải là Lệnh Hồ Xung sao? Sao lại chạy tới chỗ này?

Lệnh Hồ Xung chỉ thấy tòa nhà này xây khá tốt, lại nghe nói chủ nhà một thân bất phàm, liền đoán rằng thức ăn trong trù phòng nhà này nhất định sẽ không tồi, nào biết sẽ bị người bắt được. Nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân, cậu nâng đầu lên nhìn, trong đầu liền hiện lên hai chữ, xong rồi!

Đông Phương Bất Bại không phải nên ở Hắc Mộc nhai sao. Thế nào lại chạy đến đây, cậu hạ thấp đầu xuống, bắt đầu nghĩ xem làm sao tránh được một kiếp này.

“Đây không phải là Lệnh Hồ công tử của Hoa Sơn sao, thế nào lại ở đây?” Dương Liễm theo Đông Phương ngồi lên chủ vị, tiếp nhận chén trà tiểu tư dâng lên, mỉm cười mở miệng nói, “Các ngươi làm gì vậy, thả Lệnh Hồ công tử ra, có thể nào vô lễ với khách quý như vậy.”

Lệnh Hồ Xung cắn răng, lúc trước nhìn người này một bộ tao nhã, ai ngờ lại là một con hồ ly. Để người phía sau cởi trói cho mình xong, cậu ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh, nâng chung trà lên uống ngay vài hớp, sau đó dùng tay áo lau miệng, “Không hổ là Đông Phương giáo chủ, tư vị của trà cũng rất khác lạ.”

Đông Phương Bất Bại chậm rãi phẩm trà nói, “Mấy thứ trong viện đều do tổng quản của ta làm chủ, Lệnh Hồ thiếu hiệp khen sai người rồi.”

“Sao chứ, sao chứ, tổng quản này chẳng phải người của ngươi sao, nó thuyết minh ngươi rất tinh mắt, như vậy khen cũng không sai mà,” Lệnh Hồ Xung lại uống một ngụm trà, chờ Dương Liễm biến sắc mặt, lại phát hiện đối phương không chút mất hứng, ngược lại Đông Phương Bất Bại nhíu mày.

“Lệnh Hồ công tử quả thật là nhanh mồm nhanh miệng, động tác cũng nhanh không kém,” Dương Liễm đang cầm chén trà mỉm cười nói, “Không biết Lệnh Hồ công tử có từng nghĩ trong trà có độc không.”

Lệnh Hồ Xung sắc mặt cứng đờ, lập tức cười nói, “Dương tổng quản thật biết nói đùa.” Sau đó lại uống một ngụm trà.

Dương Liễm thấy thế, cười lắc đầu, không hổ là Lệnh Hồ Xung, có thể nhìn thoáng đến vậy.

Đông Phương Bất Bại thấy ý tán dương trong mắt Dương Liễm, sắc mặt trầm xuống, đột nhiên mở miệng nói, “Nếu như là Lệnh Hồ thiếu hiệp, vậy chuyện ở trù phòng chỉ là hiểu lầm, người đâu, đưa Lệnh Hồ thiếu hiệp ra ngoài.”

Lệnh Hồ Xung nghe vậy nói, “Chẳng lẽ nhị vị không giữ ta lại mời cơm sao?”

Đông Phương Bất Bại không ngẩng đầu lên nói, “Bổn tọa cho rằng ngươi ở trong trù phòng đã ăn no rồi.” Nói xong, liền đặt chén trà xuống đứng lên nói, “Người đâu, mau đến thỉnh Lệnh Hồ thiếu hiệp ra ngoài.”

Mãi đến lúc Lệnh Hồ Xung đứng trước đại môn của Dương phủ, quay đầu nhìn đại đóng chặt vài lần, mới dám khẳng định mình bị chủ nhân đuổi ra ngoài. Cậu tiếc hận thở dài, “Rượu cùng thức ăn trong quý phủ này không tồi, nhưng chủ nhà lại quá mức keo kiệt, ngay cả mời ta một bữa cơm cũng không chịu mời.”

Vừa lúc đó, một chiếc xe ngựa đứng trước mặt cậu.

Không bao lâu, Lệnh Hồ Xung liền biến mất trước đại môn Dương phủ.

Dương Liễm đi theo Đông Phương ra chính sảnh, thấy Đông Phương thần sắc không tốt, liền hỏi, “Làm sao vậy?”

Đông Phương Bất Bại trừng mắt nhìn Dương Liễm, nhấn từng chữ, “Lệnh Hồ Xung này, đích xác rất đáng ghét.”

Dương Liễm không hiểu ra sao.

Đông Phương Bất Bại nhếch mi, “Ta muốn đi ra ngoài, ngươi có đi cùng không?”

“Từ từ, ta đổi kiện y phục, sẽ rất nhanh mà,” Dương Liễm nghe vậy vội xoay người chạy về hậu viện, chạy vài bước còn không quên nói, “Ngươi chờ ta một chút, ta sẽ ra nhanh thôi.”

Đông Phương Bất Bại nhìn bóng Dương Liễm, trong lòng hừ lạnh, Lệnh Hồ Xung một mao đầu tiểu tử tính cái gì.

Bốn phía nha hoàn tiểu tư đều lộ ra bộ dáng công tác chăm chú, tỏ vẻ không nhìn thấy sắc mặt giáo chủ nhà mình khó coi như vậy, cũng không nhìn thấy Dương tổng quản chạy trốn không còn chút phong độ. Trên thực tế, bọn họ đều là trong suốt.

Dương Liễm một bên đổi ngoại bào, một bên khó hiểu nghĩ, Đông Phương như sao lại chán ghét Lệnh Hồ Xung, theo lý thuyết, lấy tính tình Lệnh Hồ Xung bất kham như vậy, đáng lý phải rất được Đông Phương thưởng thức mới đúng.

Đột nhiên, tay đang thắt ngọc bội của hắn dừng lại, tựa hồ có một bộ phim, Lệnh Hồ Xung cùng Đông Phương là có quan hệ mờ ám. Nghĩ vậy, khóe miệng Dương Liễm lộ ra một nụ cười, ân, Lệnh Hồ Xung này quả thật đáng ghét, Đông Phương ghét cậu ta cũng rất bình thường.

Trong một chiếc xe ngựa lắc lắc lắc lắc nào đó, Lệnh Hồ Xung ngồi đàng hoàng trên đệm, đối diện cậu là một nữ tử mỹ mạo, nữ tử lúc này đang mỉm cười phẩm trà.

“Thức ăn nhà Đông Phương thúc thúc ăn ngon không?”

Lệnh Hồ Xung im lặng.

Nữ tử tiếp tục cười, “Ngươi không phải tới gần Dương tổng quản đó chứ?”

Lệnh Hồ Xung tinh tế nhớ lại, tựa hồ không có tới gần.

“Đó chính là chỗ ngươi đắc tội y,” Nữ tử đặt chén trà xuống, như cảm khái nói, “Ngươi đắc tội Đông Phương thúc thúc có thể được, nhưng tuyệt không thể đắc tội Dương tổng quản, ngươi chỉ bị đuổi khỏi cửa, đã tính là nhẹ lắm rồi, vận khí cũng may lắm đó, không khéo còn là đứng vào, nằm ra cho coi.”

Lệnh Hồ Xung cảm thán, nguyên lai là lam nhan họa thủy. [mỹ nhân là tai họa]

Tựa hồ là nhìn ra suy nghĩ trong lòng cậu, nữ tử lại mở miệng nói, “Đúng rồi, ta quên nói cho ngươi biết, đắc tội Dương tổng quản, thường thường không vui chính là Đông Phương thúc thúc, Dương tổng quản rất độ lượng.” Đối với Dương Liễm, cảm xúc của nàng rất phức tạp, nói chung, thì cảm kích cũng có, có lẽ nếu không phải hắn, nàng vẫn còn là Thánh cô của Nhật Nguyệt thần giáo.

Nhìn nam nhân ở trước mắt, Nhậm Doanh Doanh trong lòng khẽ động, tuy nói đối phương trong lòng vẫn còn Tiểu sư muội của mình, nhưng bản thân cũng không phải hết cơ hội.

Cứ tiếp tục kéo thôi, rồi sẽ có ngày nam nhân này nằm trong tay nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.