Quan đạo bên ngoài Lạc Dương có không ít người lui tới, hôm nay trên đường lại có thêm chiếc xe ngựa thoạt nhìn không có gì đặc biệt do một tiểu tử tuổi trẻ vội vàng rong ruổi, cách đó không xa còn có thể nhìn thấy một quán nhỏ treo lá cờ ghi chữ “Trà” thật lớn đang tung bay, rõ ràng là nơi dừng chân cho khách đi đường..
Tiểu tử đánh xe cao giọng nói vọng vào bên trong: “Hoa công tử, phía trước có một quán trà, chúng ta có dừng lại nghỉ không? “
Giọng nói vô cùng ôn hòa của Hoa Mãn Lâu truyền ra từ trong xe ngựa: “Đã cực khổ một ngày rồi, cũng nên nghỉ một lát thôi.”
Tiểu tử đánh xe rất cao hứng dừng lại trước quán trà, tiểu nhị bên trong liền đon đả bước đến, “Khách quan dùng trà?”
Hoa Mãn Lâu đang bước xuống xe nghe vậy thì mỉm cười nói: “Phải, làm phiền rót cho bọn ta ba chén trà.”
Tiểu nhị nhìn thấy Hoa Mãn Lâu khí độ tao nhã, vẻ ngoài cũng anh tuấn, rõ ràng là phong phạm công tử quyền quý, liền nhanh chóng nghênh đón hắn, “Vị gia này cẩn thận bước chân.”
Hoa Mãn Lâu nói tiếng cám ơn, sau khi xuống khỏi xe thì quay đầu vào trong ôn nhu nói: “Đông Phương, mấy ngày nay đều ở mãi trong xe rồi, ra ngoài hít thở không khí một chút đi. Trời cũng sắp tối rồi, nghỉ một lát thì lên đường, vừa vặn có thể vào thành.”
“Không cần… ta ở trong xe là tốt rồi.” Thanh âm lạnh lùng của Đông Phương Bất Bại truyền ra, lại ngoài ý muốn phi thường dễ nghe.
Hoa Mãn Lâu cười khổ một tiếng, trong lòng hắn biết Đông Phương Bất Bại vẫn chưa vượt qua được chướng ngại này, thế nhưng nếu vẫn như vậy hắn thật sợ người nọ sẽ hỏng mất. Bọn họ rời khỏi Hắc Mộc Nhai cũng đã mấy ngày rồi, vốn Hoa Mãn Lâu định cưỡi ngựa, thế nhưng lại bị Đông Phương Bất Bại phản đối muốn mua xe ngựa và xa phu, mà tất nhiên là Đông Phương Bất Bại không muốn ngồi xe của Nhật Nguyệt thần giáo.
Ai ngờ được sau khi Đông Phương Bất Bại lên xe thì trừ phi là vào khách ***, bằng không tuyệt đối sẽ không rời khỏi xe ngựa. Coi như là vào ở khách ***, người nọ cũng cố gắng tách ra khỏi đám đông. Hoa Mãn Lâu đã nhiều lần mời y xuống xe nhưng đều bị cự tuyệt, chỉ có thể bất đắc dĩ để y tùy thích, nhưng hôm nay Hoa Mãn Lâu lại cảm thấy dù thế nào cũng không nên để tiếp tục như vậy nữa.
Hắn thật sự thông cảm cho tâm tình của Đông Phương Bất Bại, thế nhưng lại càng lo lắng hơn cho thân thể của y. Tuy rằng người nọ là giang hồ đệ nhất cao thủ gì đó, thế nhưng dù như vậy thì sao? Đệ nhất cao thủ cũng không đại biểu cho việc Đông Phương Bất Bại không phải là người, vì vậy Hoa Mãn Lâu liền đứng bên cạnh xe ngựa nói: “Đông Phương, ngày hôm nay bất luận thế nào ngươi cũng phải xuống xe…” Sau đó Hoa Mãn Lâu lại ngưng thần lắng nghe thanh âm trong cửa hàng rồi mới nói: “Trong quán cũng không có bao nhiêu người, ngươi ra đi.”
“Ta không muốn... Hoa Mãn Lâu, ngươi muốn uống trà thì cứ uống đi, quản ta làm cái gì?” Đông Phương Bất Bại dứt khoát cự tuyệt đề nghị của Hoa Mãn Lâu.
Hoa Mãn Lâu nhướn mày, lập tức đưa tay kéo rèm xe lên, Đông Phương Bất Bại một thân áo đỏ đang tà tà tựa vào đệm mềm trên xe, trên mặt còn che lại bằng khăn lụa, cả người có vẻ xinh đẹp tuyệt trần. Bất quá có thể là vì mấy hôm nay chỉ ngồi trên xe ngựa nên toàn thân lại lộ ra thần thái vô cùng chọc người yêu thích.
Mà giờ khắc này, Đông Phương Bất Bại thật sự không ngờ Hoa Mãn Lâu lại đột nhiên vén rèm xe lên, vì vậy khi thấy gương mặt đối phương hiện ra trước mắt thì không khỏi sửng sốt, thế nhưng chỉ nháy mắt sau y liền vội vàng ngồi dậy, có chút bối rối chỉnh lại khăn lụa trên mặt, giận dữ trừng mắt với Hoa Mãn Lâu: “Ngươi muốn làm gì…” Thế nhưng trừng xong mới chợt nhớ người này không thể nhìn thấy.
Hoa Mãn Lâu cảm giác được động tác của Đông Phương Bất Bại, vì vậy mỉm cười: “Ra ngoài đi Đông Phương. Ở đây cũng không nhiều người, dù sao cũng nên hít thở không khí một chút.”
Thế nhưng dù thế nào Đông Phương Bất Bại cũng không chịu bước ra, cho dù Hoa Mãn Lâu khuyên cỡ nào cũng không có kết quả. Tiểu nhị và xa phu trẻ tuổi đứng bên cạnh đều mở to hai mắt nhìn Hoa Mãn Lâu khuyên người trong xe, cả hai đều vô cùng hiếu kỳ muốn biết bộ dạng của nữ nhân có thanh âm dễ nghe kia ra sao.
Từ lúc Hoa Mãn Lâu mua xe ngựa đến giờ, tiểu xa phu chỉ biết trong xe còn có một người, thế nhưng hết lần này đến lần khác trên đường đi đều chỉ nghe danh mà không gặp mặt, gã đã sớm cảm thấy hiếu kỳ đối với vị cô nương được công tử nho nhã này gọi là “Đông Phương” đến cực điểm, cùng với việc mấy ngày nay đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần tình cảnh khuyên bảo như thế này rồi. Bất quá vị Đông Phương cô nương này dù nói thế nào cũng không nghe lọt tai, dứt khoát không muốn gặp người, chẳng lẽ là bộ dạng rất xấu sao? Gã từng nghe người ta nói nữ tử có thanh âm dễ nghe thường bộ dạng cũng không xinh đẹp, mà thanh âm của Đông Phương cô nương lại vô cùng dễ nghe.
Tiểu xa phu thấy Hoa Mãn Lâu khuyên hết nửa ngày cũng vô dụng không khỏi nóng ruột chen lời: “Đông cô nương1, Hoa công tử cũng đã khuyên cô suốt nửa ngày rồi.”
Những lời này vừa thốt ra, đừng nói Hoa Mãn Lâu bị làm cho sửng sốt, ngay cả Đông Phương Bất Bại cũng bị nghẹn rồi.
Đông cô nương?! Hoa Mãn Lâu thật vất vả mới lấy lại tinh thần, cười khẽ vài tiếng rồi nói: “Đúng vậy ‘Đông cô nương’, xuống xe có được không? Hoa mỗ đã khuyên cô nương hết mấy ngày rồi.”
“Hoa Mãn Lâu! Ngươi… ngươi… ngươi nói bậy bạ gì đó…” Đông Phương Bất Bại hoàn toàn bị cái xưng hô “Đông cô nương” kia của Hoa Mãn Lâu làm cho vừa thẹn vừa tức, tuy rằng chính y cũng không hiểu vì sao khi nghe Hoa Mãn Lâu gọi như vậy trong lòng lại có một cỗ tâm tình khác thường.
Hoa Mãn Lâu cười vang, nói: “Ta có nói bậy sao? Được rồi, vẫn xin Đông cô nương cho Hoa mỗ một chút mặt mũi, xuống xe uống chén trà có được không?”
“Ngươi… ngươi… ngươi… Ta mới không xuống!” Đông Phương Bất Bại tức giận vung tay lên một cái, rèm xe liền bị hạ xuống, y ngồi bên trong gần như nghiến răng nghiến lợi, gương mặt đẹp đẽ dưới khăn che mặt dường như được bôi son mà đỏ rực. Cái tên mù chết tiệt này, còn dám chọc giận y.
Hoa Mãn Lâu nghe Đông Phương Bất Bại nói vậy thì quay đầu nói với tiểu nhị và xa phu: “Hai người vào trong trước đi, phiền vị tiểu ca này mang cho ta ba chén trà xanh.”
Tiểu nhị và xa phu nhìn nhau một chút rồi gật đầu bước đi, trong lòng còn thầm nhủ vị tính khí của Đông cô nương này thật sự không phải lớn bình thường mà.
Mà lúc này, Hoa Mãn Lâu đứng bên cạnh xe ngựa thấp giọng nói: “Đông Phương, xuống xe đi. Tiếp tục như vậy thì cho dù ngươi rời khỏi Hắc Mộc Nhai cũng chẳng để làm gì.”
“… Ngươi ít xen vào việc của người khác!” Đông Phương Bất Bại dùng thanh âm buồn buồn nói vọng ra.
Hoa Mãn Lâu liền nghiêm mặt, thấp giọng khẽ quát: “Đông Phương! Xuống xe!” Trong giọng nói có một cỗ kiên quyết không thể nghi ngờ.
“Hoa Mãn Lâu! Ngươi chớ quá mức!” Đông Phương Bất Bại tức giận vô cùng.
Hoa Mãn Lâu lại không có chút nhượng bộ nào, nói: “Xuống xe! Đừng ép ta hủy đi xe ngựa này!”
Lời này vừa ra, hai người đều trầm mặc, Hoa Mãn Lâu lẳng lặng chờ đợi, bắt đầu âm thầm vận kình lực, quần áo trên người không gió tự động, kình khí mãnh liệt bắt đầu xoay quanh trên tay hắn, ngưng mà không tán.
Ngay lúc bàn tay của Hoa Mãn Lâu sắp đánh về phía xe ngựa, Đông Phương Bất Bại đột nhiên xốc màn xe lên, chân mày của y nhíu lại, một đôi mắt xếch tràn đầy lửa giận, gần như gầm gừ lên tiếng: “Hoa Mãn Lâu! Ngươi thật sự muốn hủy cái xe ngựa này? “
Thần sắc Hoa Mãn Lâu trước sau vẫn bình tĩnh như vậy, thản nhiên nói: “Hoa mỗ cũng không thích nói đùa.”
“Ngươi…!” Đông Phương Bất Bại tức giận vô cùng, thế nhưng nhìn thấy kình lực ngưng mà không phát trong tay Hoa Mãn Lâu, chỉ có thể bước xuống khỏi xe.
Lúc này Hoa Mãn Lâu mới tán đi kình lực trong tay, trên mặt lộ ra nụ cười ôn nhu, nói: “Được rồi, xin mời Đông cô nương, ta dìu người.” Nói rồi Hoa Mãn Lâu liền đưa tay đưa về phía Đông Phương Bất Bại.
Đông Phương Bất Bại giận dữ trừng mắt nhìn hắn, thế nhưng vẫn đặt tay lên tay y.
Rốt cục hai người một trước một sau chậm rãi bước vào quán trà. Hoa Mãn Lâu một thân áo trắng cố nhiên có vẻ anh tuấn tiêu sái, mà Đông Phương Bất Bại một thân áo đỏ lại thêm khăn lụa che mặt hiển nhiên càng hấp dẫn ánh mắt người khác hơn Hoa Mãn Lâu. Chỉ là dáng người thon dài tinh tế của y đã khiến Đông Phương Bất Bại nổi bật hơn nhiều, càng không cần phải nói tới dung mạo tuyệt sắc như ẩn như hiện của y.
Người trong quán trà vốn cũng không phải là nhiều nhưng dù sao cũng có chút ồn ào, thế nhưng chờ hai người bước vào trong thì nhất thời liền trở nên lăng ngắt như tờ. Đông Phương Bất Bại thấy mọi người đều dán mắt lên người mình thì nhất thời cảm thấy vô cùng khó chịu, y còn chưa từng dùng tư thái nữ nhi xuất hiện trước mặt nhiều người như vậy, thật sự không biết phải làm thế nào mới tốt, suýt nữa đã nghĩ đến việc xoay người rời đi.
Thế nhưng lại đúng vào lúc này Hoa Mãn Lâu khẽ kéo tay y, dẫn y về phía cái bàn tiểu xa phu đã ngồi xuống trước đó, dùng thanh âm cực thấp nói: “Lãnh tĩnh. Nhớ kỹ ngươi là ai!”
Thanh âm của Hoa Mãn Lâu không lớn, thậm chí cũng chỉ có Đông Phương Bất Bại mới có thể nghe được, thế nhưng lại khăng khăng khắc sâu vào lòng của y. Trong tay truyền đến độ ấm thân thể của Hoa Mãn Lâu, hơn nữa đáy lòng bị ngôn ngữ trùng kích, trong nháy mắt Đông Phương Bất Bại đã bình tĩnh lại. Y nhìn bóng lưng kiên nghị của Hoa Mãn Lâu thì trong lòng lại nổi lên một thứ cảm giác an tâm lạ lẫm, giống như có dòng nước ấm đang bao bọc trái tim y, tựa hồ chỉ cần có người này ở đây, y cũng không cần phải lo lắng gì cả.
Hiện giờ ánh mắt từ bốn phía đã không còn ảnh hưởng gì tới Đông Phương Bất Bại nữa, y chỉ hoảng loạn trong nháy mắt rồi lại khôi phục khí thế thường ngày, ánh mắt lãnh liệt quét ngang bốn phía, phàm là người chạm vào ánh nhìn của y đều không nhịn được run lên, nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Hoa Mãn Lâu giống như cảm nhận được việc gì đó, lộ ra nụ cười ấm áp, nhẹ nhàng nói: “Như vậy không phải rất tốt sao? Đông cô nương.”
Đông Phương Bất Bại khựng một chút, rút bàn tay mình về, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi còn nói bậy như vậy ta liền không bỏ qua nữa.” Nói rồi lướt qua Hoa Mãn Lâu bước về phía trước, bước chân còn cố ý dẫm mạnh một chút.
Hoa Mãn Lâu cười nhẹ, không hiểu tại sao hắn cảm thấy Đông Phương Bất Bại như thế này thật là đáng yêu, so với trước đây càng làm hắn muốn thân cận hơn nhiều.
Lúc này tiểu xa phu đã hoàn toàn bị làm cho choáng váng, làm sao gã cũng không ngờ được vị Đông cô nương kia lại xinh đẹp động lòng người như vậy, trong lòng không khỏi mắng to, rốt cuộc là ai nói có thanh âm êm tai thì dung mạo sẽ không đẹp? Đây không phải là nói bậy sao? Tiểu xa phu nhanh nhẹn đứng lên nhường lại chỗ ngồi cho Hoa Mãn Lâu và Đông Phương Bất Bại.
Hoa Mãn Lâu cười cười nói: “Đừng câu nệ, xuất môn bên ngoài ai cũng cực khổ. Ngồi đi.”
Tiểu xa phu nói lời cảm ta nhưng vẫn chờ hai người ngồi xuống rồi mới tùy tiện ngồi xuống cái bàn bên cạnh, đó là kết quả bị tầm mắt lạnh lẽo của Đông Phương Bất Bại trừng qua.
Hoa Mãn Lâu tự nhiên không biết những việc này, chỉ cho rằng tiểu xa phu không muốn ngồi cùng bọn họ, lại nghĩ đến tính cách của Đông Phương Bất Bại thì không nói thêm gì, ngược lại khi thấy Đông Phương Bất Bại ngồi đối diện mình thì tự giác rửa sạch cái chén cho y, rót trà mới ra, cười hỏi: “Có đói không? Gọi thêm thức ăn nhé?”
“Tùy ngươi.” Đông Phương Bất Bại lạnh lùng nói.
Hoa Mãn Lâu cười nhẹ, biết Đông Phương Bất Bại vẫn còn đang tức giận, vì vậy xoay đầu qua hỏi tiểu nhị: “Có thức ăn không?”
Bấy giờ tiểu nhị vô cùng tự hào mà nói: “Tuy rằng tiểu *** chỉ là một quán trà nhỏ, thế nhưng dọc theo quan đạo này chúng ta vẫn là nơi tốt nhất. Cho dù là bay trên trời hay chạy trên mặt đất, chúng ta đều có không dưới hai mươi loại thức ăn. Không bằng ngài nói thử xem muốn ăn món gì?”
Hoa Mãn Lâu khẽ cười một tiếng, nhân tiện nói: “Đã như vậy, cũng không ngại cứ mang lên mỗi món một đĩa.”
—————————————-
1/ Đông cô nương: Đây là xa phu tưởng Đông Phương Bất Bại họ Đông tên Phương nên mới gọi là Đông cô nương, từ đây về sau đó cũng là tên mà Đông Phương Bất Bại dùng dưới thân phận nữ nhân.