Lúc này Phí Bân liền giơ cao lệnh kỳ lên, nói: “Nói như vậy Lưu sư huynh là không chọn con đường thứ nhất, kiên quyết không trợ giúp chính đạo tru diệt yêu tà lấy đầu đại ma đầu Khúc Dương sao?”
Lưu Chính Phong lộ vẻ sầu thảm cười nói: “Lưu mỗ kết giao bằng hữu quý ở chân thành, há có thể sát hại bằng hữu? Tả minh chủ làm người tinh tường, Lưu mỗ thế cô lực bạc làm sao có thể đối chọi? Chỉ sợ phái Tung sơn của các người cũng đã mua xong quan tài cho Lưu mỗ rồi, đã như vậy rồi thì cứ động thủ đi, còn định chờ đến bao giờ?”
Phí Bân phất lệnh kỳ, quát lạnh một tiếng: “Thiên môn sư huynh phái Thái sơn, Nhạc sư huynh phái Hoa Sơn, Định Dật sư thái phái Hằng sơn cùng chư vị sư huynh sư điệt phái Hành sơn, Tả minh chủ có lời: Từ xưa đến nay chính ta bất lưỡng lập, ma giáo và Ngũ Nhạc kiếm phái chúng ta thù sâu như biển, bất cộng đáy thiên. Lưu Chính Phong kết giao tặc nhân quy thuận cừu địch, phàm là đồng môn Ngũ nhạc phái liền liên kết chống địch. Người nhận lệnh thỉnh đứng về bên trái lệnh kỳ.”
Mấy người bị Phí bân điểm danh đều không hề do dự bước về phía bên trái của Phí Bân.
Trong lúc này, Nhạc Bất Quần còn quay lại nói một câu: “Lưu hiền đệ, ngươi chỉ cần gật đầu một cái Nhạc Bất Quần ta liền phụ trách giúp hiền đệ lấy đầu Khúc Dương có được không? Hiền đệ nói đại trượng phu không làm ra việc có lỗi với bằng hữu, lẽ nào cả thiên hạ chỉ có một mình Khúc Dương là bằng hữu? Hiện tại ở đây có hơn nghìn vị đồng đạo võ lâm, vừa nghe Lưu Chính Phong muốn rửa tay chậu vàng đều không ngại xa xôi thiên lý mà chạy đến đây, tràn ngập thành ý chúc mừng ngươi, đó không phải bằng hữu hay sao? Lẽ nào tính mạng già trẻ một nhà họ Lưu cùng với tình nghĩa sư môn năm phái Ngũ nhac ta, lại thêm giao tình với trăm nghìn vị đồng đạo có mặt hôm nay gộp lại cũng không thể hơn được một người Khúc Dương? “
Lưu Chính Phong chậm rãi lắc đầu, nói: “Nhạc sư huynh, huynh là người đọc sách hẳn biết đại trượng phu có việc nên làm có việc không nên làm, những lời khuyên bảo của sư huynh Lưu mỗ thực tâm cảm kích, chỉ là moi người ép ta làm hại Khúc Dương thì trăm triệu lần không được. Cũng giống như, nếu có người nào đó ép ta sát hại Nhạc sư huynh hay gia hại bất cứ hảo hữu nào ở đây thì cho dù toàn gia Lưu mỗ gặp nạn cũng kiên quyết không thể gật đầu. Khúc đại ca không những là bằng hữu mà còn là tri kỷ của Lữu mỗ không sai, thế nhưng Nhạc sư huynh làm sao lại không phải hảo bằng hữu của Lưu mỗ chứ? Nếu Khúc dại ca từng có một câu nhắc đến việc muốn ám hại bất cứ vị bằng hữu nào trong Ngũ Nhạc kiếm phái, Lưu mỗ liền khinh bỉ, không bao giờ xem hắn là bằng hữu nữa.”
Ngay sau đó, Lưu Chính Phong lại mỉm cười ảm đam, nói: “Nhạc sư huynh, người không thích âm luật sẽ không hiểu được ý tứ của tiểu đệ. ngôn ngữ, văn tự đều có thể giả vờ dối trá, thế nhưng thanh âm cầm tiêu thì chính là tiếng lòng không thể giả dối. Tiểu đệ và Khúc đại ca tương giao là dùng cầm tiêu ngâm xướng, tâm ý tương thông, tiểu đệ nguyện dùng tính mạng toàn gia đảm bảo, Khúc đại ca cho dù là người trong ma giáo nhưng cũng không có một chút ma khí tà ác nào.”
Tuy rằng không biết Khúc Dương nghe thấy Lưu Chính Phong dõng dạc nói những lời này trước mặt quần hùng thì đến tột cùng có tâm tình gì, thế nhưng Đông Phương Bất Bại lại nhíu mày nói với lão: “Người này thật sự là tâm tư chính trực, có thể xem như là hán tử chân chính.”
Thế nhưng phản ứng của Khúc Dương lại ngoài dừ đoán của mọi người, lão cơ hồ run rẩy nói: “Lão phu nào muốn y làm như vậy đâu chứ?”
Đông Phương Bất Bại nhướn mi có chút khó hiểu nhìn Khúc Dương, Lưu Chính Phong làm như vậy không phải thật khiến người cảm động sao? Ngay cả Đông Phương Bất Bại y cũng cảm thấy Lưu Chính Phong là người có thể đem bốn chữ “Quân tử nghĩa khí” biểu hiện đến cực hạn mà sinh lòng bội phục. Thế nhưng vì sao Khúc Dương…
Giữa lúc Đông Phương Bất Bại vẫn còn mờ mịt không hiểu, tình thế trong đại sảnh lại thay đổi lần nữa, đám đệ tử phái Hành sơn ngoại trừ những kẻ thuộc trực hệ của Lưu Chính Phong, những người khác đều bước về phía bên trái của Phí bân. Lưu Chính Phong nhìn đám đệ tử quyết tâm đồng sinh cộng tử với mình, lệ nóng doanh tròng nói: “Tốt, tốt! Các ngươi có thể làm được đến mức này đã không khiến vi sư thất vọng, các ngươi đều bước sang bên kia thôi, bằng hữu là do sư phụ kết giao, các người không cần chịu trách nghiệm!”
Lúc này, Thước Vi Nghĩa đại đệ tử của Lưu Chính Phong lại rút trường kiếm ra, nói: “Lưu môn nhất hệ tự nhiên không phải kẻ địch của Ngũ Nhạc kiếm phái, thế nhưng chuyện ngày hôm nay chỉ đành phải dùng đao kiếm nói chuyện có chết không từ. Các người muốn sát hại ân sư trước hết phải bước qua xác chết của Thước mỗ.” Nói xong liền bước lên chặn ở trước người của Lưu Chính Phong.
Lưu Chính Phong vừa định ngăn cản thì Đinh Miễn của phái Tung Sơn đã phất tay, một tia ngân quang nhanh như điện xẹt bắn thẳng về phía Thước Vi Nghĩa. Lưu Chính Phong cả kinh đẩy mạnh Thước Vi Nghĩa đang thủ hộ trước mặt mình qua một bên, người nọ vừa ngã ra ngân quang liền thẳng tắp bắn vào trước ngực của Lưu Chính Phong.
Một đệ tử khác của Lưu Chính Phong là Hướng Đại Niên đang đứng bên cạnh sốt ruột hộ sư liền tung người nhảy lên, chỉ nghe gã thét to một tiếng, ngân châm kia đã bắn thẳng vào trái tim, tuyệt khí bỏ mình.
Tất cả những việc này đều chỉ phát sinh trong nháy mắt, quần hùng ngay cả thời gian để phản ứng cũng không có.
Chỉ nghe Lưu Chính Phong thét lên một tiếng bi thiết “Đại niên!”, lão vươn tay đỡ thân thể của Hướng Đại niên dậy, thận trọng dò xét hơi thở của gã, sau đó trợn mắt lạnh lùng nhìn Đinh Miễn: “Đinh lão nhị, là phái Tung sơn của ngươi ra tay giết đệ tử của ta trước! “
Đinh miễn điềm nhiên nói: “Không sai, là chúng ta động thủ trước. Vậy thì làm sao? Ngươi tư thông ma giáo, đệ tử của ngươi lại chẳng phân biệt chính tà, người người đều có thể giết.”
Tròng mắt Lưu Chính Phong đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Đinh Miễn, hô hấp cũng trở nên nặng nề, chỉ trong chớp mặt Lưu Chính Phong đột nhiên liền động thủ. Quần hùng đều kinh hô cho rằng Lưu Chính Phong muốn giết Đinh Miễn, ngay cả bản thân gã cũng toàn lực đề phòng tập kích, thật không ngờ Lưu Chính Phong lại dương đông kích tây1, trong thoáng chốc liền chế trụ Phí Bân vốn võ công thua xa lão, ngay cả Ngũ Nhạc lệnh kỳ cũng đoạt vào trong tay.
Đám người Tung sơn đều thất kinh, Đinh Miễn cũng nhất thời luống cuống chân tay, quát to: “Lưu Chính Phong, ngươi dám đánh người đoạt kỳ? Thật sự không them cố kỵ tính mạng của thân nhân cùng đệ tử của ngươi nữa sao?” Đồng thời, vài tên đệ tử phái Tung sơn cũng vội vàng hành động, rút kiếm đặt trên người nhà của Lưu Chính Phong muốn ra tay uy hiếp.
Lúc này, Lưu Chính Phong như có như không liếc mắt nhìn về phía Khúc Dương, sau đó chợt quay lại nói với Đinh Miễn: “Đinh sư huynh, Lục sư huynh, Lưu mỗ tuy rằng đoạt kỳ nhưng cũng cũng không dám uy hiếp các người, Lưu mỗ chỉ muốn nhờ hai vị cầu tình trước mặt Tả minh chủ chấp thuận để toàn gia Lưu mỗ thoái ẩn, từ nay về sau không can dự vào bất cứ chuyện gì trong võ lâm. Nếu Tả minh chủ đồng ý, Lưu mỗ sẽ dắt thân nhân đệ tử cùng nhau cao chạy xa bay ẩn cư hải ngoại, chỉ cần một ngày còn sống cũng tuyệt không bước vào một tấc đất Trung Nguyên. Tất cả các vị anh hùng hảo hán ở đây đều có thể làm chứng!”
Sau đó Lưu Chính Phong lại quét mắt về phía mọi người, trầm giọng nói: “Lưu mỗ hướng chư vị cầu xin một việc, nhìn vào tình bằng hữu bao nhiêu năm nay giữa chúng ta, xin hay bảo vệ thê nhi lão ấu cùng bọn đệ tử của ta được chu toàn.”
Lời này khiến cho toàn bộ quần hùng đều á khẩu không dám trả lời, Lưu Chính Phong có thể vì Khúc Dương làm được đến trình độ như vậy, không ai không cảm thán người này thật sự là một chính nhân quân tử.
Thế nhưng hành động của Lưu Chính Phong trong mắt người của phái Tung sơn không thể nghi ngờ là một loại khiêu khích. Chỉ nghe Lục Bách hừ một tiếng, quát: “Địch Tu, mau xuất thủ.”
Đệ tử tên Địch Tu của phái Tung sơn liền đáp lời: “Dạ!” Thanh kiếm trong tay cũng theo đó đâm thẳng vào phần lưng trưởng tử của Lưu Chính Phong, chỉ là người thiếu niên đó cũng giống như cha mình tính cách vô cùng ngoang cường, cho dù đau đớn cũng cắn chặt răng không kêu lên tiếng nào.
Lục Bách nói: “Lưu Chính Phong, nếu ngươi muốn cầu tình thì liền theo chúng ta đi Tung sơn gặp Tả minh chủ tự mình cầu xin. Chúng ta chỉ là phụng mệnh hành sự không thể làm chủ, ngươi nên lập tức trả lại lệnh kỳ đồng thời tả Phí sư đệ đi.”
Lưu Chính Phong lộ vẻ sầu thảm nói: “Xin Lục sư huynh thành toàn!”
Lục Bách cười lạnh một tiếng, nói: “Lưu Chính Phong, ngươi cho là phái Tung Sơn có thể dễ dàng hăm dọa vậy sao?”
Lưu Chính Phong vốn còn muốn nói thêm gì đó, đột nhiên Lục Bách lại quát lớn: “Động thủ!”
Kiếm của Địch Tu liền dùng sức đâm thẳng về phía trước xuyên qua buồng tim của Lưu đại công tử, theo nhát kiếm rút ra, Lưu công tử chỉ kịp hự lên một tiếng rồi ngã thẳng xuống đất, máu tươi đầm đìa. Lưu phu nhân ở bên cạnh thét to một tiếng lao về phía thân thể của nhi tử, Lục Bách lại quát: “Giết!” Thanh kiếm trong tay Địch Tu liền chuyển hướng đâm thẳng vào lưng Lưu phu nhân.
Một màn này chỉ phát sinh trong thoáng chốc, ngay cả Lưu Chính Phong cũng là mở to hai mắt ngây người tại chỗ, không ai có thể ngờ rằng phái Tung sơn lại có thể ra tay tàn nhẫn như vậy.
Sau một lúc lâu Lưu Chính Phong mới tìm lại được giọng mình, bi thiết khóc ròng một câu, “Phu nhân, hài tử! Lưu Chính Phong xin lỗi các người!”
Phản ứng của quần hùng cũng là kinh sợ không ngớt, thế nhưng lúc này Lục Bách lại nói: “Ngũ Nhạc đệ tử bọn ta trừ ma vệ đạo, tự nhiên phải trảm thảo trừ căn! Những việc nhỏ nhặt thế này vì sao phải ngạc nhiên như vậy? Lưu môn đệ tử nghe rõ, nếu muốn giữ mạng thì lập tức quỳ xuống cầu xin tha thử, chỉ cần lên tiếng chỉ trích hành vi của Lưu Chính Phong liền có thể miễn chết.” Lời nói của Lục Bách đã lần nữa kích phát sự xúc động của quần hùng, hiện giờ không có một ai lên tiếng phụ họa.
Lúc nahỳ, Lưu Chính Phong lại nổi giận gầm lên một tiếng, hướng về phía hai đứa con trai nhỏ của mình hỏi: “Hài nhi, các ngươi có sợ chết không?”
Hai vị tiểu công tử của Lưu gia đều nói: “Hài nhi nghe theo lời dạy của phụ thân, hài nhi không sợ chết!”
Mà đứa con gái nhỏ của Lưu Chính Phong Lưu Tinh lại phẫn nộ mắng: “Gian tặc, phái Tung sơn của các ngươi so với ma giáo còn gian ác vạn lần!”
Lục Bách giận dữ quát lớn: “Giết!”
Thế nhưng lúc gã vừa dứt lời, đệ tử phái Tung sơn còn chưa kịp động thủ thì dị biến nổi lên.
“Dừng tay!” Chỉ nghe Hoa Mãn Lâu gào to một tiếc, lập tức thân ảnh của hắn phiêu động như gió linh hoạt khiến người khác không thể tưởng tượng được, một chiêu lưu vân tụ trong nháy mắt xuất ra, đợi đến khi đám Tung sơn đệ tử kia phản ứng kịp thì toàn bộ vũ khí trong tay bọn họ đều đã bị Hoa Mãn Lâu đoạt đi.
Lục Bách và Đinh Miễn kinh hãi, phẫn nộ quát: “Người nào?”
Một trận thanh âm “loảng xoảng” vang lên, Hoa Mãn Lâu vứt đám binh khí kia xuống đất, thân ảnh bạch y phiêu phiêu cuối cùng cũng dừng lại trước mặt mọi người, thế nhưng hắn căn bản không thèm để ý đến câu hỏi của phái Tung sơn mà nhanh chóng tiến đến bên cạnh thi thể của đại công tử và phu nhân nhà họ Lưu dò xét hơi thở, sau đó thở dài buông tay, cỗ khí chất ôn hòa bình thường đã tiêu thất không còn, thay vào đó là thần sắc ưu thương xâu đậm. Chỉ nghe Hoa Mãn Lâu nói: “Đây cũng là việc danh môn chính phái có thể làm sao? Ngay cả phụ nữ và trẻ con cũng có thể hạ độc thủ đến như vậy…”
Chỉ mấy lời này, sau đó Hoa Mãn Lâu cũng không biết phải nói thêm điều gì, tấy cả phát sinh quá mức đột ngột, đôi mắt của hắn không tiện càng không thể kịp nhận được tình huống, thẳng đến khi thê nhi của Lưu Chính Phong ngã xuống hắn mới ý thức được đám người tự xưng danh môn chính phái này đã làm ra việc gì.
Thế nhưng phản ứng của Khúc Dương càng khiến Hoa Mãn Lâu cảm thấy kinh ngạc hơn nhiều. Theo lý thuyết, Lưu Chính Phong có thể vì Khúc Dương làm ra nhiều việc như vậy, thế nhưng Khúc Dương thủy chung vẫn mắt lạnh quan sát không hành động gì? Đáng lẽ người đầu tiên xuất thủ hẳn phải là Khúc Dương mới đúng! Vì sao lão lại nhẫn tâm để mặc như vậy?
Thế nhưng Hoa Mãn Lâu lại không biết hiện giờ khóe miệng của Khúc Dương đã vì xúc động mà rỉ ra tơ máu, toàn thân run rẩy nép ở một bên, còn Đông Phương Bất Bại thì dùng thần sắc ngưng trọng quét một vòng qua tất cả những người trong đại sảnh, khí thế trên người sắc bén như lợi kiếm rời võ, đem toàn bộ những người bên cạnh bức lui ba bước.
Lời nói của Hoa Mãn Lâu hiển nhiên khiến cho đám người Tung sơn bất mãn, Lục Bách lạnh lùng nói: “Bọn ngươi là người phương nào? Lại dám ra tay giúp đỡ phản đồ của chính đạo?!”
Lúc này Hoa Mãn Lâu đang đứng thẳng người, khí độ siêu nhiên vốn có cũng tự nhiên xúc phát khiến toàn bộ quần hùng đều âm thầm kinh hãi. Rất hiển nhiên, thanh niên áo trắng này cũng không phải là người của Ngũ Nhạc kiếm phái, thế nhưng rốt cuộc là thần thánh phương nào, trong chốn giang hồ từ bao giờ lại mọc ra một thanh niên trẻ tuổi võ nghệ siêu quần như vậy? Những người ở đây đều là danh gia cao thủ, thế nhưng một tay khinh công và võ nghệ của người thanh niên này mọi người ngay cả nghe đều chưa nghe qua chứ đừng nói đến nhìn thấy.
“Người trong thiên hạ quản chuyện thiên hạ, huống chi còn là loại hành động táng tận thiên lương thế này? Hôm nay bản nhân đã định phải quản việc này.” Thanh âm của Hoa Mãn Lâu chắc như đinh đóng cột.
Đmá người Lục Bách cũng không rõ ràng thân phận của Hoa Mãn Lâu, thế nhưng lại nghĩ những người có mặt hôm nay đều thộc Ngũ Nhạc kiếm phái nếu không cũng có giao tình không cạn, Hoa Mãn Lâu bất quá cũng chỉ đơn thương độc mã, chẳng lẽ như vậy còn phải sợ hắn sao?
Lục Bách nghĩ đến đây liền cười lạnh một tiếng: “Hay cho một câu người trong thiên hạ quản chuyện thiên hạ, tôn giá công khai chi trì ma giáo như vậy chẳng lẽ không sợ bọn ta giết luôn cả ngươi sao?” Gã vừa nói đến đây thì đám đệ tử Tung sơn lúc nãy vừa bị đoạt vũ khí cũng đã yên lặng vây quanh Hoa Mãn Lâu.
“Chi trì ma giáo? Nghe mà buồn cười! Thủ đoạn của các ngươi hôm nay thì có gì khác biệt so với ma giáo? Tục ngữ có câu ‘ trộm cướp cũng có đạo’2, thế nhưng các ngươi ngay cả nhân tính cũng đánh mất!” Hoa Mãn Lâu lạnh lùng nói.
“Lớn mật! Ngươi đến tột cùng là ai? Nếu không khai rõ thân phận, dừng trách bọn ta không khách khí.” Lục Bách quát lớn.
Hoa Mãn Lâu khinh thường quay mặt đi không thèm để ý đến gã, lên tiếng nói với Lưu Chính Phong: “Lưu tiên sinh, đừng để những người này làm dây dưa, mau nhanh chóng mang thân nhân rời khỏi nơi này mới là quan trọng. “
Lưu Chính Phong có chút kinh ngạc nhìn Hoa Mãn Lâu, người này lão cũng không nhận ra, thế nhưng trước khi sự cố xảy ra lão cũng có liếc mắt nhìn qua vài lần, bởi vì một thân khí độ bất phàm của hắn thật sự quá khiến người lưu ý, lão còn nhớ rõ khi nãy ở cùng với người này còn có một nữ nhân hồng y, bất quá hiện tại tựa hồ không phải lúc nghĩ những thứ này, Lưu Chính Phong cười khổ nói: “Vị tiểu hữu này, đại ân đại đức của người Lưu mỗ không lời nào cảm tạo hết được. Chỉ là hôm nay Tả minh chủ đã muốn lấy mạng của Lưu mỗ, như vậy Lưu mỗ cứ cho hắn thì cũng có làm sao?”
Lưu Chính Phong vừa nói xong câu này thì cũng không để Hoa Mãn Lâu kịp lên tiếng mà lập tức hướng về phía Lục Bách, bàn tay giữ lấy Phí Bân cũng buông lỏng ra, chắp tay vè phía quần hùng, nói: “Chư vị, Lưu mỗ còn có hai trai một gái, cùng Khúc đại ca kết giao là việc của một mình Lưu Chính Phong này, hiện tại không ngờ lại liên lụy thê nhi chết thảm, Lưu mỗ tự biết nghiệp chướng nặng nề. Thế nhưng Khúc đại ca cùng ta vốn là tri kỷ, thái độ làm người thẳng thắng vô tư, Lưu mỗ quyết sẽ không bởi vì mấy lời gièm pha của tiểu nhân mà gia hại Khúc đại ca. Như vậy, hôm nay Lưu mỗ liền tự xử tại đây để tiêu trừ nghi ngờ của mọi người! Chỉ xin chư vị mở lòng từ bi tha cho người nhà cũng đệ tử của Lưu mỗ!”
Lời này vừa nói ra mọi người liền kinh sợ, thậm chí mấy tên đệ tử của Lưu Chính Phong cũng lộ vẻ bàng hoàng.
Thế nhưng Lưu Chính Phong giống như đã hạ quyết tâm, bàn tay quán mãn nội lực đánh thẳng vào đỉnh đầu của mình, ngay trong một sát na này, thân hình Hoa Mãn Lâu lại nhoáng lên lần nữa, chật vật lắm mới kịp chặn bàn tay của Lưu Chính Phong lại, lên tiếng hỏi: “Lưu tiên sinh! Người hà tất làm vậy?”
Mà Đông Phương Bất Bại nãy giờ thủy chung trầm mặc không nói cũng lạnh lùng nhìn Khúc Dương đang đứng bên cạnh, lên tiếng: “Khúc trưởng lão, ngươi còn muốn đợi đến khi nào?”
———————————
1/ Giương đông kích tây: Kế thứ 6 trong 36 kế, nghĩa là đánh lạc hướng quân địch, vờ là tấn công hướng này nhưng thật ra lại đánh vào chỗ khác.
2/ Trộm cướp cũng có đạo: Nguyên văn ‘ Đạo diệc hữu đạo’, trong thiên nói về Đạo Chích (một kẻ trộm lừng danh thời xưa) hầy Trang tử nói với các học trò rằng: “Đạo diệc hữu đạo” (Kẻ trộm cũng có cái đạo của kẻ trộm) và giải thích:
– Đoán biết nơi cất giấu của cải và biết cái gì nên lấy là “thánh”.
– Đã hẹn (đi ăn trộm) thì phải đến là “tín”.
– Vào trước đồng bọn là “dũng”.
– Ra sau đồng bọn là “nghĩa”.
– Lấy xong chia đều là “nhân”.
Cả năm điều đó không có đủ mà thành tên trộm “tài danh” thì ta chưa nghe thấy vậy!