Đông Phương Bất Bại Chi Quân Tử Mãn Lâu

Chương 55



Lạc Dương

Bách Hoa lâu

Chuyện làm ăn của quán trà càng lúc càng thịnh vượng, mỗi ngày đều có cảm giác đông như trẩy hội. Các loại hoa cỏ và trà ướp hương làicủa quán cũng không được niêm yết giá, chỉ tùy theo sự yêu thích của người mua mà trả tiền, thế nhưng vẫn bán được rất tốt, thậm chí còn có người từ xa nghe tiếng đến tìm. Mà nước trà pha sẵn trong quán cũng là để mọi người uống thỏa thích.

Trì Úy đã thành chưởng quỹ của quán, thuộc hạ dưới tay có hai tiểu nhị là A Long và Tiểu La, mỗi ngày bận trước bận sau đến không biết gì cả. Chỉ khiến người ta có chút cảm thán là chẳng biết từ lúc nào vị Hoa tiên sinh kia cũng ít đến quán trà, tuy rằng các loại hoa cỏ vẫn xuất phát từ tay người đó, thế nhưng đối với những khách quen cũ mà nói, vẫn giống như còn thiếu chút gì.

Có một ngày, tiểu nhị A Long đang vội vàng chào hỏi khách nhân trong quán, bất chợt cảm thấy bên người thoảng qua một trận gió, gã có chút không hiểu quay đầu nhìn lại, liền thấy một cô nương thiên kiều bá mị toàn thân áo đỏ đang đứng phía sau mình, ánh mắt lãnh đạm, cả người lộ ra ngạo ý, khiến người ta nổi lên loại xung động muốn quỳ xuống bái lạy. Người này nếu không phải Đông Phương Bất Bại thì còn là ai nữa?

A Long ngẩn người trong chốc lát, sau đó mới nhớ đến mình đang làm gì, lộ ra nụ cười nói: “Vị cô nương này, cô là đến… mua hoa sao?”

“Hoa Mãn Lâu... có ở đây không?” Đông Phương Bất Bại hạ thấp thanh âm, cũng không dễ nghe được, chỉ là không hiểu vì sao giọng nói lại sinh ra một chút chần chờ.

A Long hơi ngẩn người một chút, sau đó cười nói: “Cô nương tới tìm Hoa tiên sinh sao? Đã lâu Hoa tiên sinh không đến đây, không biết cô nương có việc gì cần tìm?”

“Đã lâu không đến?” Đông Phương Bất Bại nghe lời này, trong lòng không khỏi căng thẳng, bất giác chế trụ cánh tay của A Long, hỏi: “Ngươi có ý tứ gì? Hoa… Hoa Mãn Lâu làm sao? Vì sao lại không đến?”

A Long chưa từng nghĩ đến vị cô nương xinh đẹp này sẽ đột nhiên làm ra hành động như vậy, chỉ cảm thấy cánh tay đau đến mức gần như đứt lìa, đầu đầy mồ hôi lạnh, trên miệng không ngừng ai ô kêu đau, dẫn đến mọi người quanh đó đều chú ý.

Lúc này, từ phía khác của quán trà có một người chạy đến, chính là Trì Úy, chỉ nghe gã kinh hỷ lớn tiếng gọi: “Ai! Đông Phương cô nương! Thật là cô sao? Cô trở lại rồi!”

Đông Phương Bất Bại quay đầu nhìn Trì Úy, thả ta đang giữ A Long ra, hỏi: “Hoa Mãn Lâu ở đâu? Vì sao hắn không đến quán trà?”

Trì Úy nhất thời ngẩn ra, trên mặt mang theo nét cười khổ đáp: “Đông Phương cô nương, đã lâu Hoa tiên sinh không đến quán trà rồi, bây giờ hẳn là tiên sinh đang ở tiểu lâu đi.”

Đông Phương Bất Bại nghe được Hoa Mãn Lâu không có việc gì thì trái tim cũng hạ xuống, xoay người rời đi, nói: “Ta đi tìm hắn.”

Nào biết, ngay lúc này Trì úy lại gọi: “Đông Phương cô nương… chờ một chút… Đông Phương cô nương…”

“Chuyện gì?” Đông Phương Bất Bại nhíu mày, y rất không thích bị người ngăn cản.

Nhưng mà, lúc này Trì Úy lại ấp a ấp úng nói: “Đông Phương cô nương, cô không muốn ngồi lại ở đây một chút sao? Ta sẽ pha cho cô nương một ly trà, cứ nghỉ một lát đã?”

Ánh mắt của Đông Phương Bất Bại lóe lên, nhìn về phía đối phương hỏi: “Ngươi có ý gì?”

“Cái kia... cái kia... Đông Phương cô nương, bây giờ chỉ sợ là Hoa tiên sinh đang dạy đàn.” Lúc Trì Úy nói ra lời này, thần sắc cả người đều là lập lòe nháy sáng.

Đông Phương Bất Bại thấy bộ dáng của Trì Úy như thế thì trong lòng đột nhiên hiện lên một chút bất an, trầm giọng hỏi tiếp: “Hoa Mãn Lâu đang dạy đàn cho ai? Là không cho người khác quấy nhiễu sao?”

Khuôn mặt Trì Úy hơi thất sắc, gã đương nhiên biết Đông Phương cô nương và Hoa tiên sinh đều là người trong võ lâm, thân thủ cao minh, lúc này nếu để Đông Phương cô nương biết Hoa Mãn Lâu là đang dạy cho… Cũng không biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì.

Trì Úy cũng là người biết chuyện, hơn nửa năm trước Đông Phương cô nương đã rời đi không từ giã, sau đó những chuyện mà Hoa tiên sinh trải qua gã đều rõ ràng. Mà mấy tháng gần đây mới xuất hiện một vị cô nương dường như cũng là người quen cũ của Hoa tiên sinh, nhìn ánh mắt của cô nương ấy, dù là ai cũng biết nàng có ý gì với Hoa tiên sinh.

Bất quá, cũng may nhờ có vị cô nương này, bằng không trời biết Hoa tiên sinh sẽ như thế nào. Chỉ là những ý nghĩ này gã cũng không nói ra được, Trì Úy bất quá chỉ là một hạ nhân, không tiện bình luận những chuyện của gia chủ nhiều. Hoa tiên sinh đối với Đông Phương cô nương rất mực tình thâm Trì Úy hoàn toàn thấy được, thế nhưng Hoa tiên sinh đối với vị Nhậm cô nương kia cũng là ôn nhu vô cùng. Tuy rằng ít nhiều gã có thể cảm giác được sự ôn nhu của Hoa tiên sinh đối với Đông Phương cô nương và Nhậm cô nương là không giống nhau, thế nhưng gã lại không rõ ràng đến tột cùng là không giống ở đâu. Loại thời điểm này, tất nhiên Trì Úy cũng biết không nên nói thêm cái gì, tựa hồ nghiêng về phía ai cũng không quá đúng đắn. Huống hồ theo tư tâm, thật ra Trì Úy cũng cho rằng Đông Phương cô nương này tính tình thật là lớn, nếu không phải nàng, vì sao Hoa tiên sinh lại…

Cuối cùng Đông Phương Bất Bại cũng giống như nhìn ra điều gì, trầm giọng nói: “Nếu ngươi không nói thì ta tự mình đi xem.” Nói xong, không đợi Trì Úy đính chính gì thêm, chỉ lắc mình một cái thân ảnh liền mất hút.

Mà trên đường đi đến tiểu lâu, Đông Phương Bất Bại không khỏi thấp thỏm lo nghĩ, đến tột cùng là ai? Trong nửa năm y không có ở đây, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Đông Phương Bất Bại không khỏi thầm hận mình ngày đó nhu nhược, vì sao y phải rời đi chứ? Hoa Mãn Lâu tình sâu ý nặng với y, vậy mà y lại… y lại hết lần này đến lần khác phụ đi một mảnh thâm tình của hắn vì sự tự ti của mình…

Nếu như… nếu như Hoa Mãn Lâu thực sự… thực sự… vậy y nên làm gì bây giờ? Đông Phương Bất Bại chỉ cần nghĩ đến Hoa Mãn Lâu đã không còn… trái tim liền đau như dao cắt, khinh công càng vận dụng đến cực hạn.

Mà giống như Trì Úy đã nói, hiện giờ trong tiểu lâu đang vang lên một khúc đàn du dương, mà Đông Phương Bất Bại cũng khó khăn lắm mới có thể dừng lại ở trước tiểu lâu.

Giờ… giờ nên làm sao đây? Nên đi vào hay không vào? Nếu Hoa Mãn Lâu nhìn thấy y sẽ phản ứng như thế nào? Trách cứ y? Mắng y? Hoặc giả…? Đông Phương Bất Bại cười khổ, với tính tình của Hoa Mãn Lâu thì làm sao có thể mắng người? Thế nhưng hết lần này đến lần khác, Đông Phương Bất Bại lại không vực dậy nổi dũng khí bước vào tiểu lâu…

Mà lúc này, trong tiểu lâu lại truyền ra một tiếng cười khẽ mềm mại, chỉ nghe một thanh âm quen thuộc mang theo e thẹn vang lên: “Hoa tiên sinh, tiên sinh đây là đang cười ta đi?”

Nhất thời cả người Đông Phương Bất Bại đều cứng lại rồi. Thanh âm này nào phải người xa lạ, rõ ràng là Nhậm Doanh Doanh! Nàng… nàng không phải đã bỏ đi rồi sao? Sao lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ, người học đàn kia là nàng sao?

Ngay lúc Đông Phương Bất Bại còn đang sợ chết khiếp, chỉ nghe một thanh âm mà y vẫn luôn niệm tưởng trong tim chậm rãi truyền tới: “Cầm kỹ của Doanh Doanh càng ngày càng tốt, xem ra người làm sư phụ như ta đây cũng không còn gì có thể dạy ngươi được nữa rồi.”

“Hoa tiên sinh… sao có thể chứ? Doanh Doanh còn có rất nhiều điều muốn học mà.” Trong giọng nói vẫn luôn e thẹn vô hạn.

Mà lúc này, thanh âm cười khẽ của Hoa Mãn Lâu lại vang lên.

Đông Phương Bất Bại đứng ở bên ngoài tiểu lâu, những thanh âm này đối với võ công của y mà nói cũng chẳng khác gì là ngay bên tai. Mặc dù là đứa ngốc cũng có thể nhận ra trong giọng nói của Nhậm Doanh Doanh tràn đầy tình ý, chỉ là… Hoa Mãn Lâu thì sao? Hắn liệu có hay không…

Hoàng hôn vừa đến, Đông Phương Bất Bại đứng trong nắng hoàng hôn ấm áp nhưng trong lòng lại nhói lên từng trận đau đớn, hô hấp càng lúc càng nặng nề. Trong giây phút này, Đông Phương Bất Bại liền nhận ra không ổn…

Quả nhiên, tiếng đàn trong tiểu lâu liền ngưng lại, thanh âm nhu hòa của Hoa Mãn Lâu liền truyền đến, “Nếu các hạ đã tới, vì sao không hiện thân gặp mặt?”

Trong nháy mắt, Đông Phương Bất Bại liền khẩn trương không biết làm gì cho phải, y nên rời đi… hay là ở lại?… Hô hấp không khỏi càng thêm gấp gáp.

“Bên ngoài là ai?” Nhậm Doanh Doanh dịu dàng nói, trong giọng nói tràn đầy ngạo nghễ ẩn giấu một tia tức giận.

Đông Phương Bất Bại nhất thời nhíu mày, cũng không biết nên làm thế nào chỉ thốt lên: “Xem ra là ta quấy rầy.” Nói xong câu này, y cũng hồi hộp đến nín thở.

Trong khoảnh khắc bên trong tiểu lâu liền rơi vào trầm mặc, Đông Phương Bất Bại đứng ở bên ngoài một hồi, toàn thân đều có chút phát run, Hoa Mãn Lâu… đến tột cùng ngươi… Trong lòng đau như dao cắt, thân hình Đông Phương Bất Bại cũng theo đó lung lay một chút, cắn răng muốn quay đầu rời đi.

Vậy mà, khăng khăng vào giờ khắc này, thanh âm ôn hòa của Hoa Mãn Lâu lại vang lên: “Đông Phương, ngươi đã trở về.”

Trong nháy mắt Đông Phương Bất Bại có loại xúc động muốn rơi lệ, Hoa Mãn Lâu vẫn chưa quên y sao? Sau một khắc, y liền nhìn thấy Hoa Mãn Lâu, vẫn là thần tình nhu hòa như vậy, dung nhan tuấn tú, chỉ là sắc mặt lại hơi tái nhợt. Mà không đợi Đông Phương Bất Bại suy nghĩ nhiều, y đồng thời cũng nhìn thấy Nhậm Doanh Doanh, nàng đang tỏ ra rất thân mật mà đỡ Hoa Mãn Lâu xuống lầu.

“Đông Phương!” Hoa Mãn Lâu lộ ra ý cười ôn hòa, quay đầu nói với y: “Sao còn không đến đây?”

Đông Phương Bất Bại không hề chớp mắt nhìn Hoa Mãn Lâu, trong sự trầm mặc giống như là đang tuyên cáo gì đó. Nhậm Doanh Doanh đang đứng bên cạnh Hoa Mãn Lâu, Đông Phương Bất Bại nhìn hình ảnh đó trong lòng giống nhưng có vạn điều muốn hỏi, lại làm thế nào cũng không nói nên lời.

Lúc này Nhậm Doanh Doanh cũng mở miệng, giọng nói có vẻ đạm mạc: “Đông Phương thúc thúc, đã lâu không gặp.” Nhậm Doanh Doanh đặc biệt nhấn giọng hai chữ ‘thúc thúc’ thật mạnh. Chỉ là hiện tại Đông Phương Bất Bại vẫn còn đang mặc một thân nữ trang.

“Nếu đã trở về, vì sao lại không vào?” Hoa Mãn Lâu tiến lên hai bước, ngón tay khẽ nhúc nhích, sau đó vẫn là thả xuôi về bên người.

“Hoa... Mãn lâu...” Đông Phương Bất Bại thấy vậy thì ngay cả hai chữ ‘Thất Đồng’ cũng không dám gọi ra.

Mà lúc này, Hoa Mãn Lâu lại mỉm cười ôn nhu, nói: “Có mệt mỏi không? Hay là cứ đi nghỉ ngơi một chút, đợi đến khi dùng cơm ta liền gọi ngươi.”

Đông Phương Bất Bại một câu cũng không nói nên lời, trái lại Hoa Mãn Lâu vẫn tiếp tục lên tiếng: “Vẫn là gian phòng cũ, ta dẫn người đi…”

Lời còn chưa dứt, Nhậm Doanh Doanh ở bên cạnh đã chen vào nói: “Hoa tiên sinh, vẫn là để ta đi cùng Đông Phương thúc thúc thôi, tiên sinh cũng đã mệt mỏi nhiều rồi.” Nói xong nàng liền đỡ Hoa Mãn Lâu đến ngồi xuống cái ghế gần đó.

Hoa Mãn Lâu hơi sững sờ, giống như nghĩ đến việc gì đó liền đáp ứng: “Cũng tốt, hai người cũng đã lâu ngày không gặp, nên tâm sự nhiều hơn một chút. Chỉ là Doanh Doanh, Đông Phương thúc thúc của ngươi vừa mới trở về, ngươi đừng quấy rầy y nghỉ ngơi.”

Mặc dù Nhậm Doanh Doanh biết Hoa Mãn Lâu không nhìn thấy, thế nhưng vẫn hướng về phía hắn mỉm cười, nói: “Ta biết. Hoa tiên sinh yên tâm đi.”

Nói xong, Nhậm Doanh Doanh liền bước đến đứng bên cạnh Đông Phương Bất Bại, thần sắc đạm mạc, trong giọng nói lại lộ ra một cỗ nhiệt tình: “Đông Phương thúc thúc, ta tiễn thúc thúc về phòng thôi.”

Đông Phương Bất Bại căng thẳng trong lòng, hắn đã sớm nhìn ra mỗi tiếng nói mỗi cử động của Nhậm Doanh Doanh lúc này đều là làm cho Hoa Mãn Lâu nghe, trong ánh mắt của nàng còn bắn ra không ít hận ý. Đông Phương Bất Bại siết chặt nắm tay, cố gắng khiến giọng của mình trở nên bình thản: “Như vậy cũng tốt.”

Lập tức, Đông Phương Bất Bại ở trong nụ cười ấm áp của Hoa Mãn Lâu bước theo Nhậm Doanh Doanh đến gian phòng trước đây của y. Trong lúc đi khỏi, Đông Phương Bất Bại có quay đầu lại liếc nhìn Hoa Mãn Lâu, chỉ thấy trên gương mặt y vẫn giữ vẹn nụ cười, giống như nụ cười đối với bất cứ ai khác.

Đông Phương Bất Bại và Nhậm Doanh Doanh đều theo đuổi tâm tư của riêng mình, một đường ngược lại đều trầm mặc không nói gì. Sau khi bước về phòng, Nhậm Doanh Doanh mới thấp giọng nói: “Đông Phương Bất Bại, vì sao ngươi còn có mặt mũi quay về?” Trong lời nói đã không còn bất cứ kính ngữ nào với Đông Phương Bất Bại..

Đông Phương Bất Bại nghe vậy thì nhướn mày, trong ánh mắt lóe ra quang mang bén nhọn, nhìn Nhậm Doanh Doanh hỏi lại: “Ngươi gọi ta là gì?”

Nào biết Nhậm Doanh Doanh lại thản nhiên không chút sợ hãi, chỉ là trong đôi mắt đã ánh lên một tia quang mang oán hận. Nàng hạ giọng, mang theo ý tứ hàm xúc, nói: “Tự nhiên là gọi tên ngươi. “

“Nhậm Doanh Doanh?!” Trong giọng nói của Đông Phương Bất Bại đã dẫn theo tức giận.

Nhậm Doanh Doanh nói: “Ngươi còn biết ta họ Nhậm?”

Đông Phương Bất Bại nhíu mày “Ngươi có ý gì?”

“Ý gì? Hừ! Đông Phương Bất Bại, ngươi sẽ không hồ đồ đến mức ngay cả những việc mình đã làm cũng không nhớ rõ chứ?” Nhậm Doanh Doanh nhìn Đông Phương Bất Bại, ánh mắt chẳng khác gì rắn độc khoá chặt con mồi.

Đông Phương Bất Bại có chút cứng người, thấp giọng nói: “Đến tột cùng ngươi muốn nói cái gì?”

Nhậm Doanh Doanh gắt gao nhìn chằm Đông Phương Bất Bại, khóe miệng cong lên thành nụ cười khinh rẻ, nói: “Ta muốn nói cái gì, sau này tự nhiên ngươi sẽ biết. Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, thiên địa luân hồi, báo ứng trước sau cũng sẽ tới!”

Đông Phương Bất Bại không nhịn được tức giận, ngay khi Nhậm Doanh Doanh chưa kịp phản ứng đã vươn tay nắm lấy cổ ả, nhấc người lên đè ở trên tường. Đông Phương Bất Bại cả giận nói: “Nhậm Doanh Doanh, đến tột cùng ngươi muốn nói cái gì?”

Nhậm Doanh Doanh bị Đông Phương Bất Bại ép tới nhất thời khó thở, thế nhưng vẫn phát ra tiếng cười khàn khàn, hai mắt nhìn một thân nữ trang của Đông Phương Bất Bại, nói: “Bất quá theo ta thấy, Đông Phương Bất bại, từ khi ngươi bắt đầu mặc loại y phục này, nói không chừng báo ứng cũng đã bắt đầu rồi!”

“Nhậm Doanh Doanh!” Đông Phương Bất Bại tức giận vô cùng.

Mà lúc này, thanh âm của Hoa Mãn Lâu lại truyền đến từ dưới lầu: “Doanh Doanh, không nên làm phiền Đông Phương thúc thúc của ngươi. “

Lúc này Nhậm Doanh Doanh đã rất khó chịu, nhưng vừa nghe như vậy lại hướng về phía Đông Phương Bất Bại lộ ra nụ cười châm chọc, bàn tay cố sức gỡ từng ngón tay y, cất giọng khàn khàn: “Đông Phương Bất bại, ta khuyên ngươi tốt nhất không nên động thủ ở đây, bằng không Hoa tiên sinh ngươi nhất mực yêu mến, cũng không biết sẽ nhìn ngươi như thế nào nha.”

Đông Phương Bất Bại liền á khẩu không nói gì thêm được, bàn tay buông lỏng, y bất lực nhìn Nhậm Doanh Doanh hắng giọng một tiếng, cao giọng nói: “Hoa tiên sinh, ta xuống ngay đây.” Sau khi nói xong, Nhậm Doanh Doanh liền xoay người chuẩn bị rời đi. Nhưng mà vừa ra đến cửa phòng, ả lại xoay đầu hướng về phía Đông Phương Bất Bại thấp giọng nói: “Đông Phương Bất Bại, ta tuyệt đối sẽ không nhường Hoa tiên sinh cho một tên ma đầu biến thái bán nam bán nữ! Ngươi đừng si tâm vọng tưởng!”

Nhất thời toàn thân Đông Phương Bất Bại đều chấn động, lui về sau một bước, vừa giận vừa sợ nhìn về phía thân ảnh đang xoay người rời đi của Nhậm Doanh Doanh, bàn tay đưa lên hạ xuống vài lần vẫn không thể hạ thủ được. Cũng giống như Nhậm Doanh Doanh đã nói, làm sao y có thể giết ả ngay tại tiểu lâu của Hoa Mãn Lâu chứ, nếu thật sự làm như vậy, làm sao y có thể đối mặt với người kia? Theo tính nết của Hoa Mãn Lâu, sao hắn có thể tha thứ cho y? Một màn năm đó Hoa Mãn Lâu thề không lên Hắc Mộc Nhai kia, Đông Phương Bất Bại vẫn còn nhớ rõ trong đầu.

Chỉ là đúng lúc này, một cái ý niệm đột nhiên xuất hiện trong đầu Đông Phương Bất Bại, thái độ của Nhậm Doanh Doanh đối với y thay đổi triệt để như vậy, chẳng lẽ là… “Chết tiệt!” Đông Phương Bất Bại sắc mặt tái xanh, vỗ mạnh vào khung cửa, ngón tay ghim sâu vào tấm gỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.