Đông Phương Bất Bại Chi Quân Tử Mãn Lâu

Chương 56



Màn đêm buông xuống, nhưng Đông Phương Bất Bại ở trong phòng làm sao có thể nghỉ ngơi cho tốt? Chỉ cảm thấy thời gian chậm rãi trôi qua càng làm người sợ hãi. Cuối cùng cũng đến thời gian bữa tối, người tới gọi Đông Phương Bất Bại lại vẫn là Nhậm Doanh Doanh, lòng y không khỏi quặn đau. Hoa Mãn Lâu làm như vậy là có ý gì đây? Là hắn không muốn gặp lại mình sao? Nếu là như vậy cứ để y trực tiếp rời đi không phải được rồi? Hà tất còn muốn giữ y lại?

Chỉ là sau khi đến chính sảnh, cố tình Hoa Mãn Lâu vẫn ngồi ở bên bàn ăn hướng về phía y lộ ra nụ cười ôn nhu, Đông Phương Bất Bại chỉ có thể đè nặng câu hỏi nóng bỏng trong lòng mình không dám thốt ra.

Trong lúc ăn cơm, Hoa Mãn Lâu còn đẩy đĩa thức ăn đến trước mặt Đông Phương Bất Bại, nói: “Ăn nhiều một chút.” Sau đó liền không nói câu nào. Nhậm Doanh Doanh ở bên cạnh thì lại không ngừng gắp thêm thức ăn cho Hoa Mãn Lâu, bộ dạng cực kỳ thân thiết.

Mà thủy chung Hoa Mãn Lâu vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt chứ không cự tuyệt. Vốn Đông Phương Bất Bại còn tưởng ít nhiều gì Hoa Mãn Lâu cũng sẽ hỏi y khoảng thời gian qua đã đi đâu, thế nhưng lại phát hiện đối phương ngay cả ý định muốn hỏi cũng không có. Tuy rằng Đông Phương Bất Bại đang nhai thức ăn Hoa Mãn Lâu thỉnh thoảng đưa qua, thế nhưng cảm xúc trong miệng lại chẳng khác gì nhai sáp.

Rốt cục, Đông Phương Bất Bại đã nuốt không trôi nữa, buông đũa đứng dậy, nói một câu: “Ta… no rồi. Về phòng nghỉ ngơi trước!” Nói xong lại nhìn về phía Hoa Mãn Lâu.

Vậy mà, Hoa Mãn Lâu chỉ giống như sửng sốt một chút, lập tức hướng về phía Đông Phương Bất Bại mỉm cười, ôn hòa nói: “Cũng phải! Ngươi vừa mới trở về, nhất định là rất mệt mỏi, cũng nên nghỉ ngơi cho tốt.”

Đông Phương Bất Bại thấy Hoa Mãn Lâu không có một chút ý định muốn giữ mình lại nào, toàn thân đều có chút run rẩy, hơn nữa lại nhìn thấy vẻ mặt trào phúng của Nhậm Doanh Doanh thì càng thêm tức giạn, trái tim vừa đau vừa chua xót, lúc này liền xoay người rời đi.

Mà sau khi Đông Phương Bất Bại rời đi, Hoa Mãn Lâu cũng dừng đũa, Nhậm Doanh Doanh ngồi bên cạnh hỏi: “Hoa tiên sinh, sao không ăn tiếp?”

Hoa Mãn Lâu cười cười nói: “Ta no rồi, Doanh Doanh, lúc chiều ngươi không nói gì với Đông Phương chứ?”

Sắc mặt của Nhậm Doanh Doanh hơi thay đổi: “Vì sao Hoa tiên sinh lại hỏi như vậy? Ta có thể nói gì chứ?”

Hoa Mãn Lâu gật đầu, ôn nhu nói: “Không nói là tốt rồi. Khụ khụ, nhất định không thể để y biết ta bị người của Thần giáo làm cho bị thương, biết không?”

Sắc mặt của Nhậm Doanh Doanh càng trở nên khó coi, thế nhưng ngoài miệng lại nói: “Ta biết. Ta sẽ không nói.” Nhậm Doanh Doanh thầm hận trong lòng, tự nhủ: Sao ta lại nói chuyện này ra chứ? Cũng không biết vì sao Hoa tiên sinh lại để tâm kẻ bán nam bán nữ Đông Phương Bất Bại như vậy! Còn chịu thương tổn đến thế vì y.

Nhậm Doanh Doanh rất khó tưởng tượng đoạn thời gian trước, khi nàng vừa trở lại tiểu lâu là loại tình huống gì. Lúc đó nghe Trì Úy nói, vì muốn đi tìm vị ‘Đông Phương cô nương’ kia mà Hoa Mãn Lâu ra ngoài suốt ngày, hơn nữa khi đó trên người hắn còn có vết thương chưa lành.

Nhưng chuyện này cũng chưa tính là gì, không biết vì sao Hoa Mãn Lâu lại xảy ra mâu thuẫn với Nhật Nguyệt thần giáo, thậm chí đã có vài vị trưởng lão tìm đến giao thủ với hắn. Dù sao Hoa Mãn Lâu cũng không phải người sắt, tuy rằng võ công của hắn rất cao, nhưng bởi vì bản thân khiếm khuyết, nên khi giao thủ với người thường lại càng tốn nhiều tinh lực hơn. Mà lần này, Hoa Mãn Lâu bị ba trưởng lão của thần giáo liên thủ tập kích, thật vất vả đẩy lui địch thủ lại vừa vặn là khi cơ thể của hắn chạm ngưỡng giới hạn.

Hoa Mãn Lâu trở về tiểu lâu dưỡng thương không lâu thì Nhậm Doanh Doanh cũng tới Lạc Dương, sau sự kinh hãi ban đầu vẫn luôn áo ngoài không cởi1 ngày đêm chiếu cố Hoa Mãn Lâu. Mãi đến nhiều ngày sau, Hoa Mãn Lâu mới khôi phục được một chút.

Nhậm Doanh Doanh cho rằng mình quan tâm Hoa Mãn Lâu như vậy, ít nhiều gì đối phương cũng sẽ đặt một chút tâm tư lên người nàng. Nào biết, tình huống của Hoa Mãn Lâu mới hơi có khởi sắc liền chuẩn bị đi tìm Đông Phương Bất Bại lần nữa, trong lòng Nhậm Doanh Doanh có bao nhiêu không cam tâm thì có thể nghĩ. Thật vất vả nàng mới có thể khuyên được Hoa Mãn Lâu nghỉ ngơi nhiều thêm mấy ngày, lại không ngờ Đông Phương Bất Bại cũng chọn ngay thời điểm này để trở về?

Nhậm Doanh Doanh gần như nghiến răng nghiến lợi, nếu như trước kia có thể nói nàng vẫn có cảm tình với Đông Phương Bất Bại, thế nhưng sau khi biết được sự việc kia, cảm xúc của nàng đối với y sợ rằng chỉ còn dư lại oán hận. Hơn nữa, hiện tại lại thêm chuyện của Hoa Mãn Lâu….

Tất nhiên Hoa Mãn Lâu không biết Nhậm Doanh Doanh đang suy nghĩ những gì, hắn có chút uể oải đứng lên, nói: “Đã không còn sớm, Doanh Doanh cũng nghỉ ngơi đi thôi.”

Nhậm Doanh Doanh sửng sốt một chút, nhẹ giọng nói: “Hoa tiên sinh, vậy tiên sinh…”

Hoa Mãn Lâu mỉm cười nói: “Ta không sao, chỉ là muốn đi chiếu cố đám hoa cỏ kia một chút. Ngươi cứ nghỉ ngơi trước đi.” Nói xong, bước chân của Hoa Mãn Lâu có chút liêu xiêu, chậm rãi rời đi. Vết thương trên chân hắn vốn là trước đó bị tổn thương, bởi vì vẫn không nghỉ ngơi tịnh dưỡng, sau đó lại liên tục thụ thương, cho nên đến bây giờ vẫn chưa thể khỏi hẳn.

Nhậm Doanh Doanh vốn định tiến lên dìu Hoa Mãn Lâu thế nhưng lại bị hắn mỉm cười ngăn trở, nàng nhìn theo bóng lưng của người nọ, không khỏi cắn môi ủy khuất. Từ một khắc Đông Phương Bất Bại trở về kia, Hoa Mãn Lâu rõ ràng giống như thay đổi, tuy rằng cái loại thay đổi này cũng không biểu hiện rất rõ rệt, thế nhưng Nhậm Doanh Doanh vẫn sâu sắc cảm giác được.

Hoa Mãn Lâu mượn việc chiếu cố hoa cỏ làm lý do, một mình đi đến đình thủy tạ phía ngoài tiểu lâu. Mấy hôm nay Nhậm Doanh Doanh một tấc cũng không rời khỏi hắn, tâm tư của nàng, dù Hoa Mãn Lâu có trì độn hơn nữa thì ít nhiều gì cũng có thể đoán ra. Chỉ là thật ra việc này cực ngoài ý muốn của hắn, dù sao Nhậm Doanh Doanh cũng coi như là đứa trẻ hắn nhìn từ nhỏ đến lớn.

Từ trước đến nay Hoa Mãn Lâu vẫn luôn ôn nhu với mọi người, từ sớm hắn đã đối đãi Nhậm Doanh Doanh như tiểu muội của mình, hiện giờ dĩ nhiên càng không muốn tổn thương nàng. Vì vậy đã nhiều ngày nay, hắn vẫn không ngừng ám chỉ xem Nhậm Doanh Doanh như muội muội, chỉ là đến cùng Nhậm Doanh Doanh nghe được bao nhiêu, hắn lại không biết.

Hơn nữa Hoa Mãn Lâu là loại người chuyện nhà mình thì nhà mình rõ ràng, phần tình ý kia của hắn đối với Đông Phương Bất Bại nào phải một sớm một chiều? Bất quá, Hoa Mãn Lâu sợ sẽ kích thích Nhậm Doanh Doanh nên cũng không dám biểu lộ gì đó quá rõ trước mặt nàng. Chỉ là, trước mắt còn có vài chuyện Hoa Mãn Lâu vẫn chưa nghĩ đến, đó là chỉ sợ Nhậm Doanh Doanh đã sớm nhìn ra điều gì, hơn nữa, trong lòng nàng ta, sao lại không có bí mật?

Đáng tiếc là hiện tại Hoa Mãn Lâu cũng không biết được những việc này, tuy rằng vì mắt khiếm khuyết nên hắn càng thêm nhạy cảm với tâm tư của người khác, nhưng thủy chung cũng không phải không gì không biết. Huống chi, bởi vì Đông Phương Bất Bại đã trở về, tâm tình của hắn lúc này nào phải chỉ dùng kích động đã có thể hình dung?

Vui vẻ là tự nhiên, nhưng mà tận sâu thẳm bên trong, Hoa Mãn Lâu vẫn còn có chút lo lắng, đó là vì sao lúc đầu Đông Phương Bất Bại không từ mà biệt. Hắn từng suy tư tỉ mỉ, sở dĩ Đông Phương Bất Bại rời đi sợ rằng là do hắn chèn ép quá chặt rồi đi? Dù sao hắn vẫn nên chừa một chút thời gian, để Đông Phương từ từ thích ứng mới phải.

Hoa Mãn Lâu cũng có nghĩ đến một nguyên nhân khác, đó là do sự tự ti trong lòng Đông Phương quá nặng, y đột nhiên ly khai như vậy chỉ sợ quá nửa cũng là vì nguyên nhân này. Nếu mọi chuyện vẫn tiếp tục như thế, hoàn toàn không có lợi cho tâm tình của Đông Phương. Bởi vậy, Hoa Mãn Lâu mới nhất quyết phải nhẫn tâm một lần, thế nhưng cũng phải để Đông Phương tự mình thoát ra, bằng không loại tình huống ngươi đuổi ta chạy này, trời biết phải kéo dài đến khi nào.

Trước đó, cũng không phải Hoa Mãn Lâu không chú ý đến phản ứng lảng tránh của Đông Phương Bất Bại đối với hắn, thế nhưng cũng chỉ cho rằng sao người này không được tự nhiên như vậy. Mỗi lần nghĩ đến đây, Hoa Mãn Lâu cũng không có mất hứng, ngược lại còn cảm thấy đáng yêu đến mức nở nụ cười. Hiện tại y đã tự nguyện trở về, đã coi như là một tiến bộ rất lớn, lại thấy người kia vẫn bình an, trong lòng Hoa Mãn Lâu đã cực kỳ thỏa mãn, giống như đã hoàn toàn vứt sự mệt mỏi lúc trước ra sau đầu.

Hoa Mãn Lâu khom lưng cầm lấy thùng, đang muốn tưới nước cho đám hoa cỏ trong đình, chỉ là một khắc sau thân hình có hơi khựng lại, từ từ đứng thẳng người, quay nhìn về một chỗ bóng cây, mỉm cười nói: “Sao còn chưa nghỉ ngơi? Khụ khụ.”

Thân ảnh của Đông Phương Bất Bại hiện ra từ phía sau một cái cây lớn, nhìn động tác của Hoa Mãn Lâu, nhẹ giọng nói: “Ngươi… bị thương?” Từ ánh mắt đầu tiên khi gặp lại, trong lòng Đông Phương Bất Bại luôn tồn tại cái nghi vấn này.

Hoa Mãn Lâu khẽ cười, gật đầu nói: “Đã không có gì đáng ngại.” Nói xong lại tiếp tục tưới hoa.

“... Chuyện gì xảy ra? Sao ngươi lại bị thương?” Đông Phương Bất Bại đau lòng hỏi.

Nào biết, Hoa Mãn Lâu lại giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh, ôn hòa nói: “Đã qua. Ta không sao.”

Đông Phương Bất Bại cắn răng nhìn người trước mặt, biết rõ biểu hiện này có nghĩa hắn không muốn truy cứu thêm, quả là đối với ai cũng ôn nhu như vậy… Chỉ là nếu ai cũng giống nhau? Vậy y thì sao? Đông Phương Bất Bại y thì sao? Ở trong lòng người này, đến tột cùng y có vị trí gì? Cũng giống những người khác sao? Trong lòng Đông Phương Bất Bại không ngừng hò hét. Vì sao? Hoa Mãn Lâu! Vì sao ngươi không hỏi? Không hỏi ta đã đi đâu? Vì sao rời khỏi? Vì sao một chút cũng không muốn biết?! Có phải bất luận Đông Phương Bất Bại y có làm cái gì Hoa Mãn Lâu cũng ôn nhu bao dung? Tựa như bất luận kẻ nào khác.…

Giữa lúc trong lòng Đông Phương Bất Bại quấn quýt vạn phần, y lại đột nhiên nhìn thấy thân hình Hoa Mãn Lâu hơi xiêu vẹo, trong lòng cả kinh, thuận theo bản năng tiến lên đỡ lấy người kia, run giọng nói: “Chân của ngươi…?”

Hoa Mãn Lâu dừng lại, cảm giác được ngón tay run rẩy của Đông Phương Bất Bại thì khẽ thở dài một hơi, đặt thùng nước trong tay xuống, vỗ vỗ bàn tay người kia, ôn nhu nói: “Không có việc gì, chỉ là vết thương cũ chưa lành, ngươi… đợi thêm một ít thời gian là tốt rồi.” Vốn muốn nói ‘Ngươi trở về thì tốt rồi’, nhưng cuối cùng Hoa Mãn Lâu cũng ngừng lại, không muốn ép buộc đối phương….

Đông Phương Bất Bại bị một câu “vết thương cũ chưa lành” nọ làm giật mình không ít, sao y lại không biết chân Hoa Mãn Lâu bị thương? Thế nhưng… từ lúc đó đến nay đã bao lâu? Vì sao hắn lại còn chưa khỏi hẳn? Hơn nữa, vết thương trên người Hoa Mãn Lâu… Đông Phương Bất Bại không biết khi mình không có mặt ở đây, Hoa Mãn Lâu đã làm những gì… Thế nhưng, trong thời điểm này, hết lần này tới lần khác Đông Phương Bất Bại cũng hỏi không ra miệng, không phải là không muốn hỏi, mà là... không dám hỏi…

Hoa Mãn Lâu cứ lẳng lặng đứng đó, mang theo nụ cười ôn nhu. Đông Phương Bất Bại có chút si ngốc nhìn hắn, đã bao lâu y không nhìn thấy người này rồi? Ngay cả nằm mơ y cũng mơ thấy người này… Thật muốn nói với hắn… nói y nhung nhớ bao nhiêu, tương tư bao nhiêu…

“Hoa… Mãn Lâu… ta…” Đông Phương Bất Bại thấp giọng rầu rĩ, muốn nói lại thôi.

Thần sắc của Hoa Mãn Lâu vẫn không biến động, ôn hòa nói: “Đông Phương, ngươi muốn nói gì?”

Lồng ngực Đông Phương Bất Bại đau đớn co rút, hắn đã không còn… không còn muốn y gọi hắn là Thất Đồng.. hắn cũng không có… cho đến lúc này, rốt cục Đông Phương Bất Bại mới hiểu được ba chữ “Hoa Thất Đồng” quan trọng bao nhiêu đối với y. Lời muốn nói ra lại nói không được, toàn thân Đông Phương Bất Bại đều run rẩy, sắc mặt càng trắng xanh hơn, hai tay nắm chặt, móng tay găm vào thật sâu.

Mà lúc này, Hoa Mãn Lâu cũng giống như cảm giác được cái gì, nhẹ nhàng thở dài, tiến lên một chút kéo Đông Phương Bất Bại vào trong ngực, cảm nhận được sự run rẩy của người trong lòng thì không khỏi đau xót. Người vày vẫn thích đè nén bản thân như vậy, sao hắn có thể yên tâm được đây? Thế nhưng nếu buộc y… lại sợ rằng… Trong lòng của Hoa Mãn Lâu cũng mâu thuẫn không kém gì Đông Phương Bất Bại, một bên yêu thương, một lên lại không biết nên làm thế nào.

Cuối cùng, Hoa Mãn Lâu vẫn mở miệng, thấp giọng hỏi: “Đông Phương, ngươi muốn nói cái gì sao?”

Đông Phương Bất Bại lại run lên, những lời này của Hoa Mãn Lâu là muốn y nói ra sao? Y thật sự có thể nói sao? Đông Phương Bất Bại theo bản năng ôm chặt hông đối phương, chôn hết cả người vào trước ngực Hoa Mãn Lâu.

Hoa Mãn Lâu thấy phản ứng của Đông Phương Bất Bại thì khóe môi câu ra thành một nụ cười, lên tiếng giục lần nữa: “Đông Phương, ngươi thật không có gì muốn nói với ta sao? Bất luận là cái gì, chỉ cần ngươi nói, ta đều nghe.”

“Ta… ta…” Giọng của Đông Phương Bất Bại run lên, thậm chí còn có chút nghẹn ngào. Hơi ấm của Hoa Mãn Lâu, mùi hương trên người của Hoa Mãn Lâu đều khiến cho y kích động đến nỗi chẳng biết làm thế nào. Cứ nói thôi, bất luận đáp án của Hoa Mãn Lâu là gì y cũng phải nói ra, nếu như y không hạ quyết tâm, không phải là vĩnh viễn không có cơ hội? Y trở về còn không phải là vì người này sao? Vì sao còn phải lo lắng những điều khác?

“Hoa Mãn Lâu… ta… Ta…” Đông Phương Bất Bại nhắm mắt lại, cắn răng muốn nói hai chữ ‘yêu ngươi’.

Thế nhưng hết lần này tới lần khác, đúng thời điểm đó, từ xa truyền đến một loạt tiếng bước chân, mà thanh âm của Nhậm Doanh Doanh cũng nhanh chóng vang lên: “Hoa tiên sinh… Hoa tiên sinh… tiên sinh có ở đây không? Có người đến cầu kiến.”

“Ai?” Đông Phương Bất Bại nhất thời đẩy Hoa Mãn Lâu ra, bộ dáng của y như vậy làm sao có thể để người khác nhìn thấy?

Hoa Mãn Lâu bị phản ứng kích động của Đông Phương Bất Bại làm cho kinh ngạc một chút, trên đùi hắn vẫn còn thương tích, chịu không nổi va chạm mạnh, vì vậy không khỏi hơi lảo đảo.

Sau một khắc Đông Phương Bất Bại mới nhận ra mình vừa làm cái gì, vội vàng đỡ lấy Hoa Mãn Lâu, cuống quýt nói: “Hoa Mãn Lâu… xin lỗi… ta…”

Hoa Mãn Lâu bám vào Đông Phương Bất Bại để đứng vững, trên mặt lóe lên một nét cười khổ rồi biến mất rất nhanh, sau đó vỗ vỗ tay y, ôn nhu nói: “Ta không sao. Không cần phải gấp gáp.” Chỉ là phản ứng không muốn để người nhìn thấy trong vô thức của Đông Phương Bất Bại, thực sự khiến hắn có chút lạnh lẽo.

Từ trước đến giờ tính cách của Hoa Mãn Lâu vẫn rất truyền thống, rồi lại cực không truyền thống. Hắn luôn cho rằng việc truy cầu chân thiện mỹ là một loại bản tính, hắn chưa bao giờ che giấu sự quan tâm với người mình yêu thích, hơn nữa, chỉ cần hắn đã nhận định liền dứt khoát không cải biến. Bây giờ, hắn đã nhận định Đông Phương Bất Bại là chân ái của mình, tự nhiên cũng không nguyện che giấu với người khác. Yêu thì là yêu thôi. Huống hồ, tuy rằng Hoa Mãn Lâu vẫn luôn ôn nhu, thế nhưng trong xương cốt vẫn còn tương đối không ít chủ nghĩa đại nam nhân.

Cái loại phản ứng này của Đông Phương Bất Bại thật sự khiến trong lòng Hoa Mãn Lâu rất khó chịu. Vì sao còn phải che giấu chứ? Bọn họ đi thẳng ngồi ngay, sao phải chú ý đến người khác? Thế nhưng hết lần này đến lần khác suy nghĩ của Đông Phương Bất Bại lại không giống Hoa Mãn Lâu. Chỉ là Hoa Mãn Lâu cũng có thể hiểu được vì sao Đông Phương Bất Bại lại làm như vậy, thế nhưng tình hình như thế hắn cũng không mong muốn vẫn cứ tiếp tục lặp lại.

Huống hồ, vừa rồi rõ ràng không khí còn rất tốt, lại bị người khác mạnh mẽ cắt đứt, Hoa Mãn Lâu cũng không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ trong lòng, mà Đông Phương Bất Bại cũng phải nuốt ngược trở vào những lời muốn nói. Tuy rằng y cảm thấy Nhậm Doanh Doanh vạn phần ghê tởm, thế nhưng trong lòng của Đông Phương Bất Bại lại cũng có một chút tư tâm, nếu y chưa nói ra… vậy thì Hoa Mãn Lâu cũng không có cách nào cự tuyệt… phải không?

Nhậm Doanh Doanh từ xa đi đến, ánh mắt không hề che giấu nhìn chằm chằm vào Đông Phương Bất Bại đang đỡ Hoa Mãn Lâu. Một màn vừa rồi nàng đã nhìn thấy rõ ràng, càng nghĩ càng cảm thấy tâm lạnh, sự ôn nhu không giấu được trên mặt Hoa Mãn Lâu, chỉ cần không phải người mù đều có thể nhìn ra. Mà Đông Phương Bất Bại… tên nhân yêu chết tiệt này! Y lại… y lại dám cùng Hoa Mãn Lâu âu yếm ôm nhau.

Vì sao! Vì sao Hoa tiên sinh lại vẫn nhớ mãi không quên một người như vậy?! Nhậm Doanh Doanh không cách nào lý giải việc này, mà vừa vặn lúc này ở bên ngoài tiểu lâu lại có một nhóm người giang hồ kéo đến, cũng có người gọi thẳng tên của Hoa Mãn Lâu. Nhậm Doanh Doanh nương theo cơ hội này dẫn người đến, mà từ dưới đáy lòng nàng đã hạ quyết tâm, Hoa Mãn Lâu chỉ có thể thuộc về Nhậm Doanh Doanh nàng! Cho dù Đông Phương Bất Bại võ công cái thế thì đã sao? Nàng tuyệt đối sẽ không tặng Hoa tiên sinh của nàng cho một tên nhân yêu có huyết hải thâm cừu với mình!

Mà giờ khắc này, người đi theo phía sau Nhậm Doanh Doanh nhìn thấy tình cảnh Đông Phương Bất Bại đỡ Hoa Mãn Lâu thì cũng đồng dạng giật mình. Người vừa tới nào phải ai khác, chính là Lệnh Hồ Xung!

Lúc này Đông Phương Bất Bại đã thấy rõ người đi phía sau Nhậm Doanh Doanh, thần sắc cũng không khỏi sững sờ, phản ứng của y trực tiếp khiến Hoa Mãn Lâu phát hiện, vì vậy cất giọng nhẹ nhàng hỏi: “Làm sao vậy?”

Đông Phương Bất Bại vội lắc đầu nói: “Không có gì…” Trong lúc nhất thời, y thật sự không biết mình có nên nói việc suốt nửa năm qua mình vẫn luôn ở chung với Lệnh Hồ Xung cho Hoa Mãn Lâu biết hay không. Tuy rằng giữa bọn họ cũng chưa từng phát sinh điều gì, thế nhưng cảm giác của Lệnh Hồ Xung đối với y, cũng không phải y chưa từng phát hiện… Đông Phương Bất Bại đột nhiên cảm thấy, hiện giờ y phi thường không muốn nhìn thấy Lệnh Hồ Xung.

Chỉ là, những tiến triển của cuộc sống vẫn thường không thuận lợi như người ta mong muốn.

Trong lòng Hoa Mãn Lâu không khỏi cảm thấy kỳ quái, từ tiếng bước chân hắn đã nhận ra người này chính là Lệnh Hồ Xung lần trước bọn họ đã gặp sau khi rời khỏi Lưu phủ. Thế nhưng, cái loại phản ứng này của Đông Phương Bất Bại lại khiến hắn không khỏi cảm thấy có chút cổ quái.

Bất quá, bởi vì có người ngoài ở đây, Hoa Mãn Lâu cũng không tiện hỏi nhiều. Huống hồ từ bước chân của Lệnh Hồ Xung mà nghe, Hoa Mãn Lâu đã phát hiện người nọ thân mang trọng thương. Đây là chuyện gì xảy ra? Lúc này Hoa Mãn Lâu cũng không nghĩ nhiều, không chờ Nhậm Doanh Doanh giới thiệu đã tiến lên một bước, chắp tay nói: “Lệnh Hồ huynh đệ, đã lâu không gặp?”

Lệnh Hồ Xung từ xa nhìn thấy hình ảnh Đông Phương Bất Bại và Hoa Mãn Lâu đứng cùng một chỗ, trong ngực căng chặt, những lời nói của Phong Thanh Dương nhất thời vang vọng ở bên tai. Đông Phương cô nương lại là một nam nhân? Lệnh Hồ Xung nghĩ thế nào cũng cảm thấy không thể hiểu được, thế nhưng tỉ mỉ hồi tưởng một ít cử động nhỏ của Đông Phương cô nương, tựa hồ cũng không quá giống việc những nữ nhân bình thường sẽ có thể làm ra… Đặc biệt là cỗ khí thế ngạo nghễ siêu quần trên người của nàng..

Bất quá, Lệnh Hồ Xung cũng hơi kinh ngạc, Hoa Mãn Lâu không phải là người mù sao? Sao lại có thể biết người đến là gã? Sau đó, Lệnh Hồ Xung cũng lập tức chắp tay nói: “Hoa tiên sinh, đã lâu không gặp! Chỉ là… sao tiên sinh biết là ta? “

Hoa Mãn Lâu cười cười nói: “Hoa mỗ bất tài, cho dù đôi mắt có tật cũng không muốn làm phế nhân, phàm là tiếng bước chân mà ta đã từng nghe qua, ta đều có thể nhớ rõ. Bất quá, dường như trên người Lệnh Hồ huynh đệ có mang thương tích, đây là đã xảy ra chuyện gì?

Lệnh Hồ Xung lại kinh ngạc lần thứ hai vì Hoa Mãn Lâu, người này quả thực là chân nhân bất lộ tướng! Hắn còn có thể nghe ra là mình đang bị thương?! Bất quá, khi Hoa Mãn Lâu vạch trần việc gã bị thương, Lệnh Hồ Xung ma xui quỷ khiến liếc nhìn về phía Đông Phương Bất Bại. Chỉ là hiện tại tất cả tâm tư của Đông Phương Bất Bại đều đặt trên người Hoa Mãn Lâu, tự nhiên cũng sẽ không mảy may đáp lại gã.

Lệnh Hồ Xung không khỏi âm thầm cười khổ trong lòng, mình đang mong chờ cái gì chứ? Nếu Đông Phương Bất Bại là nữ nhân thì cũng thôi, thế nhưng y lại chân chính là một nam nhân, chẳng lẽ Lệnh Hồ Xung gã lại còn có thể mang theo thương nhớ trong lòng với một nam nhân sao?

Lệnh Hồ Xung hít sâu một hơi, ổn định tâm tình, nói: “Hoa tiên sinh quả nhiên… lợi hại! Ta quả thật có chút.”

“Nếu đã bị thương thì cần gì đi loạn bên ngoài?” Bấy giờ Đông Phương Bất Bại mới lạnh lùng mở miệng, khôi phục bộ dáng lãnh ngạo trước kia.

Lệnh Hồ Xung bị lời nói của Đông Phương Bất Bại làm cho không khỏi cười khổ, nếu không phải tình thế bức bách, sao gã phải làm đến như vậy.

Lúc này Hoa Mãn Lâu cũng có chút bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói: “Đông Phương, đừng nói như vậy.”

“Hừ!” Đông Phương Bất Bại chỉ lạnh lùng hừ một tiếng liền không nói lời nào. Chỉ là cẩn thận đỡ Hoa Mãn Lâu đi về phía tiểu lâu.

Hoa Mãn Lâu vừa đi vừa nói chuyện: “Nếu Lệnh Hồ huynh đệ đã đến đây, xin mời vào tiểu lâu uống chén trà nói chuyện..”

Lệnh Hồ Xung khẽ gật đầu, mà Nhậm Doanh Doanh cũng đúng lúc mở miệng nhắc nhở: “Hoa tiên sinh, hình như bên ngoài còn có rất nhiều nhân sĩ võ lâm.”

“Vậy sao?” Hoa Mãn Lâu hơi sững sờ, hắn biết ngay chỉ sợ Lệnh Hồ Xung đến đây cũng không phải đơn giản là thăm viếng, bàn tay không khỏi hơi cố sức nắm chặt tay Đông Phương Bất Bại. Chẳng lẽ những người này đến vì Đông Phương? Thế nhưng cũng không đúng! Thân phận Thánh cô Nhật Nguyệt thần giáo của Đông Phương đã sớm lưu truyền khắp nơi, thế nhưng gần đây cũng không có ai đến tìm phiền toái, ngược lại là đám đệ tử Thần giáo kia lại không ngừng la hét Hoa Mãn Lâu hắn làm hại Đông Phương Bất Bại sống chết không rõ, liên tục chạy đến tìm hắn liều mạng. Nhưng bất luận là chuyện gì xảy ra, trong lòng Hoa Mãn Lâu cũng đã âm thầm làm ra tính toán, hắn tuyệt đối sẽ không để bất kỳ ai làm cho Đông Phương Bất Bại bị thương.

Đông Phương Bất Bại nhận thấy động tác nhỏ này của Hoa Mãn Lâu, trong lòng cực kỳ ấm áp, quả nhiên người này vẫn rất quan tâm y, vì vậy lại càng dựa sát vào đối phương hơn một chút. Bất quá, đối với Đông Phương Bất Bại mà nói, thật ra y không quá cho rằng những người này là đến vì mình, vẫn cứ luôn lo lắng bọn họ sẽ làm hại đến Hoa Mãn Lâu, mà hiện tại Hoa Mãn Lâu lại còn mang thương tích trong người. Đối với Đông Phương Bất Bại mà nói, tất nhiên y cực kỳ phi thường không thích nhìn thấy điều này. Nếu là trước đây, căn bản y sẽ không cần để ý những việc đó mà trực tiếp quăng một chưởng qua. Thế nhưng hôm nay, Hoa Mãn Lâu lại đang ở bên cạnh, dựa vào tính tình của hắn, nếu không xen vào chuyện này thì mới kỳ lạ. Đông Phương Bất Bại rơi vào đường cùng, chỉ đành thuận theo, nhưng ánh mắt của y nhìn Lệnh Hồ Xung lại lạnh như băng tuyết, nếu như tên này thật sự đến đây tìm phiền toái, khiến Hoa Mãn Lâu có chút sơ xuất gì,dĩ nhiên y sẽ không bỏ qua.

Lệnh Hồ Xung bị ánh mắt lạnh như băng của Đông Phương Bất Bại chiếu vào có chút bỡ ngỡ, trong lòng âm thầm cười khổ. Tuy rằng đoạn thời gian trước gã đã quen với cá tính của Đông Phương Bất Bại, thế nhưng lúc này loại sát khí rõ ràng như vậy cũng khiến gã phi thường khó chịu. Lệnh Hồ Xung không khỏi cay đắng, làm sao gã lại không nhìn ra ý tứ của Đông Phương cô nương cơ chứ? Tình ý của người này đối với Hoa Mãn Lâu… thật sự khiến cho người ta… ao ước mà.

Lệnh Hồ Xung âm thầm thở dài, nói: “Hoa tiên sinh không cần lưu ý, bọn họ sẽ không vào.”

Bấy giờ Hoa Mãn Lâu mới gật đầu: “Không sao, Doanh Doanh, không bằng ngươi gọi Trì Úy đưa bọn họ đến quán trà ngồi một chút, nhớ pha vài ấm trà ngon.”

Sau khi Nhậm Doanh Doanh đáp ứng thì lại đưa mắt lướt qua Hoa Mãn Lâu và Đông Phương Bất Bại, lúc này mới cấp tốc ly khai.

Hoa Mãn Lâu và Đông Phương Bất Bại liền cùng nhau dẫn Lệnh Hồ Xung tiến vào tiểu lâu.

Lệnh Hồ Xung lần đầu đến nơi này, chỉ thấy trước mắt hoa tươi nở rộ, mùi thơm tươi mát hợp lòng người, lại nhìn Hoa Mãn Lâu vẫn thản nhiên thanh nhã đứng bên cạnh, đột nhiên lại cảm thấy bản thân nhìn thế nào cũng thua kém người này. Lại đưa mắt nhìn đến Đông Phương Bất Bại đang đứng bên cạnh Hoa Mãn Lâu, dung mạo của y được hoa tươi của nơi này tôn lên, càng thêm thanh u cao nhã. Mặc dù trong lòng không kềm được động tâm, thế nhưng gã cũng rõ ràng người duy nhất thích hợp đứng bên cạnh Đông Phương cô nương cũng chỉ có một mình Hoa Mãn Lâu. Khi hai người đứng cạnh nhau, cảm giác mang đến chính là cực kỳ phù hợp, không có một tia quái dị.

Tất nhiên Hoa Mãn Lâu không biết Lệnh Hồ Xung đang suy nghĩ những gì, sau khi bước vào tiểu lâu liền nói: “Lệnh Hồ huynh đệ! Mời ngồi.” Xong rồi lại cầm ấm trà bên cạnh lên muốn rót một chén cho Lệnh Hồ Xung.

Mà lúc này, Đông Phương Bất Bại lại nhẹ nhàng đỡ lấy tay của hắn, nói nhỏ: “Để ta, ngươi muốn làm cũng mất không ít tâm tư.”

Hoa Mãn Lâu nghe vậy thì lộ ra nụ cười ấm áp: “Làm phiền.” Sau đó cũng buông tay ra khỏi ấm trà, nhưng ngón tay lại vô tình hữu ý nhẹ nhàng xẹt qua mu bàn tay đối phương.

Đông Phương Bất Bại hơi giật mình, sắc mặt ửng hồng, nhưng cũng chỉ là chuyện của một cái chớp mắt không khiến cho người ta phát hiện.

———————–

1/ Áo ngoài không cởi: Nguyên văn Hán Việt ‘Y sam bất giải’. Người TQ cổ mặc rất nhiều lớp áo, khi nghỉ ngơi sẽ cởi áo ngoài còn lại áo lót hoặc trung y, câu này chỉ việc một người không dám nghỉ ngơi vì lý do nào đó. Ở đây chỉ Nhậm Doanh Doanh vì chăm sóc Hoa Mãn Lâu mà cả đi ngủ cũng không dám cởi áo ngủ sâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.