Đông Phương Bất Bại - Chi Tái Thế Tình Nhân

Chương 11



Dương Liên nghiêng đầu nhìn biểu tình thỏa mãn của Đông Phương Bất Bại, lại dùng tay vuốt ve lưng y, trong đầu không ngừng suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể khiến Đông Phương Bất Bại đồng ý cùng mình hạ sơn.

“Liên đệ… ngươi đang suy nghĩ gì?” Đông Phương Bất Bại gọi Dương Liên vài tiếng cũng không nghe trả lời, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy đối phương đang ngẩn người suy nghĩ.

“Ừ? Ồ, không có gì, ngươi vừa nói cái gì?” Hôn nhẹ lên môi Đông Phương Bất Bại, Dương Liên cười hỏi.

“Liên đệ, gần đây trong giáo xảy ra việc gì sao? Ta đã nhìn thấy ngươi trầm tư vài lần, có phải có chuyện không?” Lúc Đông Phương Bất Bại hỏi việc này, trong mắt có chút do dự, lúc trước Dương Liên Đình rất không thích mình hỏi sự vụ trong giáo. Lúc nào cũng là hắn tự động nói cho y biết đã có việc gì, cần phải giải quyết thế nào?

“Cũng không có việc gì lớn…” Dương Liên nói đến đây đột nhiên linh cơ khẽ động, dùng thần sắc nghiêm túc tiếp tục: “Thật ra chỉ là chút việc, lần trước Đồng đại ca có nói về việc Ngũ Nhạc phái muốn hợp nhất.”

“Ngũ Nhạc hợp phái thì có đại sự gì?”

“Ừ, Ngũ Nhạc hợp phái xét đến cùng cũng chỉ là muốn đối phó Nhật Nguyệt thần giáo bọn ta, tuy rằng võ công của đám chưởng môn kia không đủ khiến ngươi để mắt. Thế nhưng nếu như Ngũ Nhạc hợp phái nhân số nhất định sẽ nhiều hơn giáo ta mấy chục, thậm chí mấy trăm lần, đến lúc đó cho dù võ công của ngươi cao thế nào cũng khó lòng chu toàn tất cả giáo chúng. Vì vậy, ta cho rằng để phòng ngừa vạn nhất, chúng ta hẳn là nên ngăn cản việc này, khiến bọn họ không thể hợp phái.” Nói một lát, ánh mắt của Dương Liên đột nhiên sáng lên, nhìn về phía Đông Phương Bất Bại ra sát chiêu: “Vì vậy, ta quyết định tự mình hạ sơn đi giải quyết việc này.”

Thân thể Đông Phương Bất Bại run lên một chút, nhìn về phía Dương Liên tràn đầy lo lắng. “Liên đệ muốn tự mình hạ sơn?”

“Không sai…”

“Dưới chân núi ngư long hỗn tạp… nếu như Liên đệ đi thì…”

“Đông Phương, ngươi vẫn chưa tin ta sao, đến lúc đó chỉ cần gọi vài người võ công cao cường đi theo ta là được. Ta nghĩ rồi, lâu nhất cũng chỉ là ba tháng, sau ba tháng nhất định ta sẽ về.” Dương Liên nắm tay Đông Phương Bất Bại, vẻ mặt quyết tâm nói.

“Vậy…” Đông Phương Bất Bại nhíu mày, tâm tư xoay chuyển trăm vòng. “Liên đệ nhất định phải đi sao?”

“Không được, ta thân là tổng quản Thần giáo, bảo vệ tính mạng của giáo chúng là trách nhiệm của ta, Đông Phương, ngươi cứ ở nơi này chờ ta là được rồi!”

Đông Phương Bất Bại vô cùng lo lắng, không biết phải làm sao khuyên nhủ Dương Liên, nhìn gương mặt tự tin kiên định của đối phương càng không đành lòng cự tuyệt. Nhất thời tâm trạng nặng nề, hai mắt nhắm chặt.

Thấy vẻ mặt của Đông Phương Bất Bại, Dương Liên liền hiểu được y đang do dự, bề ngoài vẫn bất động thanh sắc, chỉ ôm chặt đối phương hơn, bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp thân thể Đông Phương Bất Bại, một bên than thở nói: “Ra ngoài suốt ba tháng dài, đến lúc đó không thể nhìn thấy Đông Phương.” Nói rồi liền nghiêng đầu hôn lên môi Đông Phương Bất Bại, “Hiện tại ta phải hôn nhiều một chút, nếu không lúc đó lại mong nhớ.”

“Liên đệ…” Trong lòng Đông Phương Bất Bại khổ sở, ôm chặt lấy Dương Liên, nhìn biểu tình lưu luyến không rời của Dương Liên lại càng cảm thấy khó chịu.

“Ta ở bên ngoài sẽ nhớ ngươi mỗi ngày. Đông Phương cũng phải mỗi ngày nhớ đến ta.” Cắn nhẹ môi Đông Phương Bất Bại, Dương Liên thâm tình nói.

Trái tim đau đớn, Đông Phương Bất Bại nhìn chằm chằm Dương Liên nửa ngày, cuối cùng mới cắn răng nói: “Liên đệ, ta cùng đi với ngươi!”

Trong lòng thét lên một tiếng hoan hô, bất quá bề ngoài Dương Liên vẫn tỏ ra vô cùng kinh ngạc. “Không được, Đông Phương không thích ra ngoài, ta không muốn miễn cưỡng ngươi.”

“Ta không miễn cưỡng… chỉ cần được ở bên Liên đệ ta liền vui vẻ. Hay là, Liên đệ không muốn ta đi cùng. “

“Dĩ nhiên không phải, nếu như chúng ta có thể cùng đi đương nhiên ta vô cùng cao hứng, chỉ là ta không muốn thấy ngươi không vui.”

Đông Phương Bất Bại mỉm cười, ôn nhu nói với Dương Liên: “Đi cùng với Liên đệ, ta tuyệt đối sẽ vui vẻ.”

“Đã là như vậy, ba ngày sau chúng ta sẽ xuất phát, đi sớm về sớm. Có được không?” Dương Liên âm thầm vui sướng, nói với Đông Phương Bất Bại.

“Được, đều nghe lời Liên đệ.” Đông Phương Bất Bại mỉm cười nhẹ giọng nói.

Sau khi nhận được sự đồng ý của Đông Phương Bất Bại, Dương Liên liền nhanh chóng xử lý tất cả mọi việc, giao hết sự vụ trong giáo cho Đồng Bách Hùng, bản thân mình và Đông Phương Bất Bại thì mang theo một thủ hạ cùng nhau hạ sơn. Bởi vì Đông Phương Bất Bại không thích quá nhiều người đi theo, vì thế Dương Liên chỉ dẫn theo một tên thủ hạ làm xa phu, những thứ khác liền dứt khoát tự thân động thủ.

Ngồi trên xe ngựa, Dương Liên lén nhìn Đông Phương Bất Bại vẫn ngồi yên tĩnh tọa từ lúc rời khỏi Hắc Mộc Nhai. Tuy rằng lúc Đông Phương Bất Bại nói chuyện với hắn thì biểu tình không có gì khác lắm, thế nhưng Dương Liên vẫn có thể nhìn ra tâm tình của y không tốt, cảm giác giống như không được vui vẻ.

“Làm sao vậy? Vì sao Liên đệ cứ nhìn ta.” Cảm giác được ánh mắt của Dương Liên, Đông Phương Bất Bại mở mắt ra, nghi ngờ hỏi.

“Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy Đông Phương càng nhìn càng đẹp.” Mở miệng trêu đùa một chút, Dương Liên xê dịch về phía Đông Phương Bất Bại.

Câu nói vừa rồi khiến Đông Phương Bất Bại không kềm được nhếch khóe miệng, liếc nhìn Dương Liên một chút rồi lại hơi nhắm mắt lại tiếp tục tĩnh tọa an thần. Dương Liên thấy vậy liền bật người nắm tay đối phương, “Nếu ngươi mệt nhọc thì cứ dựa vào ta.”

Đông Phương Bất Bại mỉm cười, thuận thế tựa vào trong lòng Dương Liên.

Xe ngựa lắc lư cả ngày, đến tận đêm khuya vẫn không tìm được khách ***, Dương Liên nhìn sắc trời bên ngoài mà buồn rầu. “Đã trễ thế này, không tìm được chỗ ngủ phải làm sao bây giờ?” Hắn chưa từng thử cắm trại dã ngoại, nhìn một vùng hoang vu lạnh lẽo, Dương Liên không khỏi lo lắng.

“Đêm nay cứ nghỉ lại ở đây đi! Phỏng chừng phải đến buổi trưa ngày mai mới có thể đi đến thành trấn.” Biết Dương Liên không có kinh nghiệm, Đông Phương Bất Bại cười cười an ủi.

“Vậy chúng ta sẽ ăn gì, chẳng lẽ lại đi săn thú. Buổi tối ngủ chỗ này ngươi sẽ nhiễm lạnh.” Dương Liên nắm lấy bàn tay Đông Phương Bất Bại, cảm thấy thân nhiệt của đối phương hơi lạnh, vì vậy liền xoa xoa cho y.

“Ta cũng không yếu ớt như vậy, nhớ năm đó ta cùng Đồng đại ca ra ngoài thực hiện nhiệm vụ, còn chỗ nào mà chưa ngủ qua. Mỗi khi hạ sơn chỉ cần có thể trở về là đã tốt lắm rồi, đâu còn có thể lo nhiều như vậy.” Đông Phương Bất Bại mỉm cười lắc đầu, trên mặt lộ ra thần sắc hoài niệm.

“Ta không biết săn thú, cũng không biết nướng.”

“Ta biết.” Đông Phương Bất Bại nói xong, thân ảnh hơi nhoáng lên một cái đã tung người ra ngoài. Dương Liên vội vàng gọi xa phu dừng xe lại, tìm một chỗ kín đáo để nghỉ ngơi. Loay hoay một hồi hắn cũng tìm được một nơi trống trải, mặt đất có vẻ khô ráo, lại cách bờ sông không xa lắm để nghỉ chân, sau đó liền đi nhặt củi đốt lên một đống lửa ngồi chờ Đông Phương Bất Bại.

Xa phu rất tự giác không ở lại làm phiền Dương Liên, tự mình cũng rời đi tìm chút thức ăn.

Dương Liên đợi không được bao lâu đã thấy Đông Phương Bất Bại quay về, trong tay còn cầm một con thỏ đang giơ lên cho hắn xem.

“Ta đi xử lý, lát nữa lại đưa ngươi nướng.” Dương Liên đứng dậy tiếp nhận thỏ, lấy một thanh trủy thủ từ trong người ra, đi đến bờ sông bắt đầu lột da xử lý nội tạng, sau khi rửa sạch thỏ mới đưa lại cho Đông Phương Bất Bại.

Đông Phương Bất Bại đã sớm chuẩn bị cọc gỗ dựng làm giá nướng, tiếp nhận thịt thỏ đã được Dương Liên xử lý xong thì liền xuyên qua nhánh cây đặt lên giá.

“Ngửi mùi thật thơm.” Dương Liên hít hít mũi vài cái, bộ dạng tham ăn chọc Đông Phương Bất Bại không khỏi mỉm cười.

“Tuy rằng cái này rất thơm nhưng mùi vị lại không ngon lắm, ở đây không có gia vị cũng không có dầu, thịt nướng ra cũng rất khô ráp.” Xoay đều nhánh cây, Đông Phương Bất Bại nói.

“Phải không? Ta thấy rất thơm, cũng không cảm thấy sẽ khó ăn!” Một trận gió thổi tới, Dương Liên rùng mình một cái, quay đầu nhìn về phía Đông Phương Bất Bại. Chỉ thấy tuy rằng người kia bị gió thổi đến nỗi mái tóc tung bay nhưng vẫn đoan chính ngồi yên, ngay cả bàn tay đang xoay thỏ cũng không run rẩy chút nào.

“Làm sao vậy?” Cảm nhận được ánh mắt của Dương Liên, Đông Phương Bất Bại quay đầu lại, khóe miệng mỉm cười hỏi.

Hơi xích lại gần Đông Phương Bất Bại một chút, Dương Liên vươn tay choàng qua hông y, hỏi. “Lạnh không?”

Đông Phương Bất Bại sửng sốt một chút, ánh mắt lộ ra nét cười. “Có chút.”

“Ta sưởi ấm cho ngươi.” Dương Liên vừa nói xong liền bước sang ngồi phía sau Đông Phương Bất Bại, tay chân choàng qua người y ôm chặt vào lòng, thân thể dán hết lên lưng Đông Phương Bất Bại không ngừng tỏa nhiệt.

Đông Phương Bất Bại cúi thấp đầu chăm chú nhìn thức ăn trên giá, trong mắt hiện lên một tia ôn nhu, lại thoải mái tựa vào lòng Dương Liên.

Đợi đến khi thỏ được nướng xong, Dương Liên thử một miếng liền cảm thấy thật sự không quá dễ ăn, chỉ cần cho thêm chút muối thì nhất định sẽ ngon hơn nhiều.

Đông Phương Bất Bại ăn hai cái đùi thỏ xong thì phần còn lại đều để Dương Liên xử lý. Sau khi ăn hết con thỏ, Dương Liên liền kéo Đông Phương Bất Bại tựa vào thân cây nghỉ ngơi, lại nhìn sắc trời một chút thì chợt nhớ đến đám thảm hắn chuẩn bị sẵn trong xe. Vốn Dương Liên nghĩ đám thảm này có thể giảm thiểu xóc nảy của xe ngựa, khiến Đông Phương Bất Bại thoải mái hơn một chút, bây giờ xem ra còn có thể xem như chăn nệm để dùng, vì vậy liền đứng lên mang thảm xuống, lại thuận tay lấy thêm vài bộ y phục sạch đến.

Cả hai nằm trên thảm dày, lại đắp vài lớp y phục, Dương Liên vươn tay ôm Đông Phương Bất Bại vào trong ngực. “Đêm nay chỉ có thể như vậy. Được rồi, uống thuốc thôi.” Dương Liên lấy bình thuốc từ trong lòng ra, đưa hai viên cho Đông Phương Bất Bại.

Đông Phương Bất Bại tiếp nhận thuốc, nhìn hai viên rõ ràng khác nhau trong bàn tay mình, hơi liếc nhìn Dương Liên một chút liền dốc vào miệng nuốt hết.

“Một viên còn lại là ta vừa nhờ Bình Nhất Chỉ làm ra, sợ rằng ra ngoài khí trời lạnh lẽo khiến thân thể của ngươi bị tổn hại. Bình Nhất Chỉ từng nói một nhát kiếm kia đã khiến phổi của ngươi bị tổn thương, không thể để ngươi bị lạnh, nếu không sau này vất vả còn không phải ngươi sao? Đêm nay lạnh như vậy, ngươi ăn trước để dự phòng cho tốt.”

Đông Phương Bất Bại trầm mặc, vươn tay sang ôm Dương Liên, thân thể càng vùi sâu vào trong lòng người kia hơn một chút

Dương Liên vỗ vỗ lưng Đông Phương Bất Bại, hai mắt nhắm lại từ từ ngủ say.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.