Đông Phương Bất Bại - Chi Tái Thế Tình Nhân

Chương 32



“Đông Phương, ta biết Quỳ Hoa bảo điển đích thực ở chỗ nào…” Dương Liên nổi lên thương tiếc, vì vậy hắn vươn tay ôm Đông Phương Bất Bại, do dự mở miệng. Cho đến bây giờ, Dương Liên luôn sợ Đông Phương Bất Bại hoài nghi mình, cho nên có một số việc dù hắn biết rõ vẫn không nói cho Đông Phương Bất Bại biết. Thế nhưng hiện giờ, tuy rằng Đông Phương Bất Bại đã nói võ công của y không còn gì đáng ngại, thủy chung Dương Liên vẫn lo lắng nếu như tương lai lại xảy ra vấn đề thì biết làm sao bây giờ, nếu có gì không hay xảy ra với người này…

“Liên đệ, sao ngươi biết?” Đông Phương Bất Bại rất kinh ngạc, vội vàng nhìn Dương Liên hỏi.

“Ta, ngươi đừng quan tâm làm sao ta biết được, nói chung chính là ta biết. Đông Phương, ngươi tin tưởng ta không?”

“Tất nhiên là ta tin tưởng Liên đệ…”

“Vậy là tốt rồi, nghe đồn Quỳ Hoa bảo điển là do một gã thái giám trong cung sáng tạo ra, cuối cùng lưu lạc đến Thiếu Lâm tự, mà Quỳ Hoa bảo điển trên tay ngươi ban đầu là do hai gã đệ tử Hoa Sơn chép trộm ở Thiếu Lâm mà có. Hai người này mỗi người học một nửa, sau đó về Hoa Sơn mới ráp lại với nhau. Ngươi nói trong bảo điển có rất nhiều khẩu quyết mâu thuẫn với nhau, ta nghĩ là có liên quan đến trí nhớ của hai người này, có lẽ trong bọn họ có người lầm lẫn, cũng có lẽ trong lúc gấp gáp mà rối loạn.”

Nghe được Dương Liên nói như thế, trong nội tâm Đông Phương Bất Bại rất kinh ngạc, Dương Liên lại có thể biết được những bí mật đến mức này, phỏng chừng ngay cả những trưởng lão trong giáo kia cũng không rành mạch được như vậy! Hơn nữa, việc Quỳ Hoa bảo điển có nguồn gốc từ Hoa Sơn ngay cả bản thân y cũng phải đợi sau khi leo lên ngôi vị giáo chủ mới có thể biết được, sao Dương Liên lại biết được.

“Đông Phương… chúng ta hẳn là nên nghĩ biện pháp xông vào Thiếu Lâm tự mang Quỳ Hoa bảo điển đích thực ra, như vậy mới có lợi cho võ công của ngươi.” Dương Liên vẫn chưa nhận ra sự trầm mặc của Đông Phương Bất Bại, cứ tiếp tục nói, đến khi dứt lời mới phát hiện đối phương không đúng lắm, “Đông Phương?”

“Trước giờ Quỳ Hoa bảo điển vẫn luôn là bí tịch chí thượng của giáo ta, nguồn gốc của nó vốn được ghi lại trong bí sử truyền đời qua lịch đại giáo chủ, ngay khi ta vừa ngồi lên ngôi vị giáo chủ đã đốt trụi bí sử…”

Nội tâm Dương Liên run lên, hơi tự giễu.

“Liên đệ, năm năm trước ngươi đến hầu hạ bên cạnh ta, lúc đó ngươi là nhi tử của tổng quản tiền nhiệm, từ nhỏ vẫn được nuôi ở trong nhà, trước giờ Dương tổng quản thương yêu ngươi nên chưa bao giờ nói cho ngươi những việc liên quan đến giáo vụ.” Đông Phương Bất Bại nói đến đây thì ngồi thẳng dậy, bàn tay đang ôm lấy tay Dương Liên càng lúc càng chặt, đồng thời có rất nhiều chuyện vụn vặt hiện lên trong đầu, trái tim co rút càng lúc càng nhanh. Trước giờ Dương Liên Đình vẫn chán ghét cơ thể mình, chẳng hề nhìn tới, Dương Liên Đình cũng chưa từng ở lại trên giường của mình, Dương Liên Đình càng sẽ không đột nhiên yêu thương mình như thế này. Sắc mặt Đông Phương Bất Bại đột nhiên tái nhợt, ngẩng đầu nhìn về phía Dương Liên ở trước mặt.

“Đông Phương, ngươi hãy nghe ta nói, cũng không giống như ngươi nghĩ.” Dương Liên sốt ruột, vội vàng ôm lấy vai Đông Phương Bất Bại, chỉ là hắn vẫn không thấy rõ thần sắc của đối phương nên cảm thấy khá phiền não.

“Ta nghĩ cái gì, ngươi cho rằng ta nghĩ cái gì?” Đông Phương Bất Bại nhìn về phía Dương Liên, trong lòng không khỏi trầm xuống, giọng nói cũng nặng nề thêm vài phần.

“Đông Phương, ta là Dương Liên… Ta là Liên đệ của ngươi, ta…”

Vừa nghe Dương Liên nói như vậy, nhất thời trong lòng Đông Phương Bất Bại cũng là đất trời rung chuyển, bỗng nhiên y đứng bật dậy nắm lấy cổ của Dương Liên “Ngươi… ngươi…”

Dương Liên bị động tác của Đông Phương Bất Bại dọa cho hoảng sợ, trong nội tâm cũng cảm thấy đau đớn, thế nhưng trong sát na đó không hiểu sao hắn đột nhiên bình tĩnh lại, đưa mắt nhìn về phía người kia “Đông Phương, ngươi muốn giết ta sao?”

Đông Phương Bất Bại sững người nhìn vào ánh mắt mang nét thương tâm của Dương Liên, bàn tay không tự chủ được mà thả lỏng “Ngươi không phải Liên đệ, ngươi…” Đông Phương Bất Bại càng nghĩ càng kinh hoảng, dường như Dương Liên Đình bắt đầu thay đổi từ lúc Nhậm Ngã Hành xuất hiện, từ ngày hôm đó, thái độ của Dương Liên Đình liền không giống trước đây, trở nên càng ôn nhu, càng săn sóc, cũng càng…

“Nếu ta không phải là Liên đệ của ngươi… vậy ta là ai? Đông Phương, ngươi nghĩ ta là ai?” Hành động của Đông Phương Bất Bại khiến trong lòng Dương Liên dễ chịu một chút, thần sắc cũng dần dần khôi phục, hắn lên tiếng hỏi.

“Lời này phải để ta hỏi ngươi, ngươi là ai? Ngươi giả mạo Liên đệ có dụng ý gì? ” Biểu hiện trên mặt hơi âm ngoan, Đông Phương Bất Bại vô cùng phẫn nộ nhìn Dương Liên, bên trong xen lẫn một tia thương tâm ủy khuất mà bản thân cũng không có phát giác ra, “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì, ngươi muốn cái gì ở chỗ ta?” Thanh âm khẽ run rẩy, Đông Phương Bất Bại nhìn về phía Dương Liên, trong mắt lộ ra vẻ đau xót vì bị phản bội.

Nghe được Đông Phương Bất Bại hỏi như vậy, khóe miệng Dương Liên hơi nhếch lên, mặc dù có hoài nghi nhưng Đông Phương Bất Bại cũng chỉ tức giận mình lừa gạt y, cũng không quan tâm Dương Liên Đình chân chính đã đi đâu, thậm chí còn không hỏi sống chết của gã.

Đông Phương Bất Bại thấy Dương Liên lộ ra nụ cười thì nhất thời đau lòng khó nhịn, cũng lộ vẻ phẫn hận, trên tay hơi dùng thêm sức, nhất thời Dương Liên bị bóp tới mức sắc mặt trắng bệch, vô cùng khó thở.

“Đông Phương… ngươi làm gì?” Cảm thấy sắp không thở được nữa, Dương Liên kéo tay Đông Phương Bất Bại gian nan hỏi.

“Ngươi gạt ta…” Đông Phương Bất Bại cắn răng phun ra ba chữ này, sau đó bàn tay bóp lấy Dương Liên càng lúc càng chặt, tròng mắt cũng lộ ra màu đỏ tươi, chỉ là hàm răng cắn chặt lại rịn ra máu tươi nhè nhẹ.

Dương Liên hiện tại không thể thốt ra lời nào, hắn cảm thấy nếu cứ để như vậy phỏng chừng sẽ thực sự bị Đông Phương Bất Bại bóp chết, vì vậy vội vàng vươn tay ra bóp mạnh eo lưng của Đông Phương Bất Bại, một tay còn lại nỗ lực kéo những ngón tay đang đặt trên cổ họng mình xuống.

Bỗng dưng Đông Phương Bất Bại hít sâu một hơi rồi thả lỏng tay, Dương Liên vội vàng ôm cổ ho khan liên tục.

“Ngươi…” Trong lòng tràn đầy xấu hổ và giận dữ, Đông Phương Bất Bại hung hăng nhìn Dương Liên, trong ánh mắt mang theo đau đớn, mới chỉ nửa nén nhang trước, y và người trước mặt còn đang hoan ái trên cái giường này, nhưng bây giờ… Đông Phương Bất Bại dùng tay che mắt, khóe miệng cong lên tạo thành nụ cười châm chọc.

Dương Liên hít sâu mấy hơi, nhìn thấy nụ cười khổ sở trào phúng của Đông Phương Bất Bại, trong lòng cũng cảm thấy lo lắng, vội vàng nắm lấy tay đối phương “Vừa rồi ta chỉ là muốn ngươi buông tay, không có ý định muốn làm nhục ngươi.”

“Ngươi còn muốn giả vờ đến khi nào, mau thu hồi biểu tình giả mù sa mưa của ngươi đi. Đông Phương Bất Bại ta thông minh một đời, không ngờ hôm nay lại bị ngươi đùa bỡn trong lòng bàn tay… ha hả.” Đông Phương Bất Bại rút tay ra, híp mắt nhìn về phía Dương Liên, ấm ách nói.

“Đông Phương…”

“Câm miệng, nếu ngươi dám dùng ngữ điệu này gọi ta lần nữa, ngươi có tin ta giết ngươi ngay lập tức không?”

Dương Liên vừa mở miệng đã bị thanh âm giận dữ của Đông Phương Bất Bại cắt lời, nhất thời có chút bất đắc dĩ, đành phải khoát khoát tay áo, “Được rồi, ta đã biết, Đông Phương Bất Bại.”

“Ngươi…” Đông Phương Bất Bại nghe Dương Liên dùng thanh âm không mang theo chút tình cảm nào gọi tên của mình, trong lòng nhất thời cảm thấy đau như dao cắt, bàn tay đang nắm chặt không khỏi dùng thêm chút sức.

Dương Liên nghe được sự thương tâm phẫn nộ trong giọng nói của đối phương thì cũng cảm thấy khổ sở, bèn đứng dậy bước đến trước mặt người kia, trầm giọng nói: “Ta có thể nói cho ngươi biết tất cả mọi việc. Ngươi thật sự muốn nghe sao? Nghe lời giải thích của ta, Đông Phương… Bất Bại, ta thề, ta chưa từng lừa gạt ngươi việc gì, cho dù là sự tình hay tình cảm, mà ta nói yêu ngươi cũng là thật lòng.”

“… Ngươi nói đi.” Đông Phương Bất Bại trầm mặc nửa ngày, mãi đến khi cảm thấy khóe mắt mình không thể khống chế được mà lên men mới ấm ách nói, trong thanh âm còn mang theo sự run rẩy. Người nam nhân trước mặt này, y thật sự không thể ra tay giết hắn, cũng chỉ có thể bắt lấy một tia… hy vọng này.

“Tên của ta là Dương Liên, ta cũng không phải là người ở thời đại này mà là ở vài trăm năm sau. Ta cũng không biết vì sao mình lại đến đây, chỉ là ở thế giới của ta, câu chuyện về các ngươi ở đây rất được yêu thích, vì vậy ta có biết một chút về ngươi. Lúc ta đến nơi này, khi vừa mở mắt ra đã thấy mình là Dương Liên Đình, mà ta nhớ rõ hết tất cả mọi chuyện đã xảy ra, trong đó có ngươi và những hành động lúc ngươi và Dương Liên Đình ở chung, giống như mọi việc thật sự đã từng xảy ra với ta vậy, giống như ta thật sự chính là Dương Liên Đình. Có đôi khi ta cũng cảm thấy rất nghi hoặc không biết rốt cuộc ta là ai, rốt cuộc là Dương Liên của tương lai hay là Dương Liên Đình của hiện tại. Ta rất quen thuộc với ngươi, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi đã cảm thấy quen thuộc, sau đó liền thích, ngay cả ta cũng cảm thấy nghi hoặc.

Đông Phương, tất cả những việc ta đã làm trước mặt ngươi đều không phải cố ý giả vờ mà là vâng theo trái tim của mình, ta không biết vì sao mình lại đến đây, cũng như ta không biết phải giải thích việc này với ngươi như thế nào vậy.”

“Ngươi nói ngươi tên là Dương Liên, trong lúc bất chợt đến nơi này, vậy bộ dạng của ngươi…” Đông Phương Bất Bại nhìn Dương Liên, rõ ràng trong ánh mắt mang theo kinh ngạc.

“Kỳ thực dung mạo vốn có của ta cũng rất giống hiện tại, chỉ là tóc không dài như vậy, ta nghĩ thân thể này thật sự là ta chứ không phải Dương Liên Đình, thực sự, ngay cả dấu vết trên người cũng giống bản thân ta.” Nói xong Dương Liên liền ngồi lên mép giường, cởi giày chỉ vào một nốt ruồi đen trong lòng bàn chân.

Đông Phương Bất Bại nhìn nốt ruổi kia, biểu tình có chút phức tạp “Chân của Liên đệ cũng có nốt ruồi như vậy. “

Dương Liên gãi đầu một cái, ngữ khí đã có chút nóng nảy “Ta cũng không biết phải nói với ngươi như thế nào, kỳ thực… kỳ thực ta đã từng nghĩ tới, ta nghĩ ta vừa là Dương Liên Đình cũng chính là Dương Liên, cả hai là một, nói cách khác rất có thể Dương Liên là kiếp sau của Dương Liên Đình, mà ta không hiểu vì sao lại sống lại ở kiếp này.”

“Ngươi nói, ngươi là… Liên đệ…”

“Không sai, ta biết rõ ràng những việc đã xảy ra giữa hai ta, cho dù ta từng đọc sách nhưng căn bản trong đó cũng không miêu tả cặn kẽ quan hệ giữa ngươi và Dương Liên Đình, mà sau khi ta đi đến Hắc Mộc Nhai thì mỗi người ở đây ta đều quen biết, thậm chí ta còn biết nơi ở của ngươi, biết sở thích của ngươi, biết tất cả những việc đã phát sinh giữa hai chúng ta. Ta vừa nhìn thấy ngươi đã cảm thấy vô cùng yêu thích, trong lòng cũng có một sự hổ thẹn mạc danh kỳ diệu, nghĩ đến những việc Dương Liên Đình đã làm với ngươi liền cảm thấy vô cùng tự trách, cảm giác giống như chính bản thân ta đã phụ ngươi. Vì vậy ta liền muốn đối xử tốt với ngươi, tốt với ngươi gấp bội, muốn ngươi luôn luôn vui vẻ hạnh phúc, ta cũng rất lo lắng cho ngươi nên mới nói ra tung tích thật sự của Quỳ Hoa bảo điển, ta sợ bản thiếu sót sẽ khiến cơ thể ngươi phải chịu thương tổn.”

Đông Phương Bất Bại nghe được ngữ khí lo lắng của Dương Liên thì trong ngực dần dần nổi lên chua xót.

Dương Liên không nghe được Đông Phương Bất Bại trả lời, trong nội tâm có chút buồn bã, đồng thời đôi vai cũng sụp xuống, “Đông Phương, ta biết ta đột nhiên nói nhiều như vậy khẳng định ngươi sẽ không tiếp nhận được, thế nhưng ta thật sự hy vọng ngươi có thể ngẫm lại lời của ta, còn có tình yêu của ta nữa. Ngươi hẳn là có thể cảm nhận tình yêu mà ta dành cho ngươi, phải không? Ngươi rất rõ ràng, ta không lừa gạt ngươi, ngươi nghĩ một chút xem có đúng hay không?” Dương Liên ôm lấy đôi vai của Đông Phương Bất Bại nhẹ giọng nỉ non.

“…” Đông Phương Bất Bại rũ mi, vẫn khẽ cúi đầu, môi mím chặt không nói lời nào.

Dương Liên buông tay ra, hơi xoa xoa vùng giữa lông mày, thở dài mà bước ra khỏi phòng, mà Đông Phương Bất Bại vẫn đứng nguyên tại chỗ không hề cử động, cũng không ngăn cản bước chân rời đi của Dương Liên.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.