Đông Phương Bất Bại - Chi Tái Thế Tình Nhân

Chương 42



Tả Lãnh Thiền chùi vết máu bên khóe miệng muốn đứng lên, Dương Liên thấy vậy lại bồi thêm một kiếm, hắn liền quỵ một chân xuống đất.

“Ai cho ngươi đứng lên, nói, làm sao ngươi có thể tìm được chỗ này?”

Tả Lãnh Thiền ngẩng đầu hung tợn nhìn Dương Liên, hắn còn chưa chuyển mắt đã cảm thấy khóe mắt đau đớn, lại đổ máu.

“Tiếp theo, ngươi cũng không may mắn như vậy nữa.” Đông Phương Bất Bại cầm một cây ngân châm trên tay, híp mắt nhìn Tả Lãnh Thiền, lạnh lùng nói.

Dương Liên cũng huơ huơ thanh kiếm trong tay dứ lên cổ Tả Lãnh Thiền: “Nếu không nói, cái mạng nhỏ của ngươi cũng khó giữ được. “

Tả Lãnh Thiền cắn răng quỳ một chân trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Đông Phương Bất Bại. “Đông Phương giáo chủ, Tả mỗ không chỉ có thể giao ra người mật báo, còn có thể giúp ngài giết y, chỉ mong giáo chủ tha cho ta một mạng.”

“Tha cho ngươi, hừ, dựa vào cái gì? Chỉ bằng một kẻ mật báo trong miệng ngươi? Bọn ta cứ giết ngươi trước rồi tự tìm cũng được.” Ném cho Tả Lãnh Thiền một ánh mắt khinh thường, Dương Liên nói.

Tả Lãnh Thiền thấy Đông Phương Bất Bại cũng không phản bác lời này của Dương Liên thì trong lòng chùng xuống, bây giờ mới cảm thấy tựa hồ Dương Liên không chỉ là một nam sủng đơn giản như vậy. Lần trước thủ hạ của hắn có nói, trong đại hội lần trước suýt nữa Đông Phương Bất Bại đã tự phế võ công vì Dương Liên, lúc đó hắn còn không tin tưởng lắm, hôm nay xem ra không đến lượt hắn không tin.

Tả Lãnh Thiền cúi thấp đầu trầm ngâm trong chốc lát. “Lễ vật Tả mỗ đưa đến thần giáo cũng không bị trả về, có thể thấy giáo chủ và tổng quản cũng nguyện ý hợp tác với ta. Thiết nghĩ hai vị cũng không quá hài lòng với việc Nhạc Bất Quần trở thành minh chủ Ngũ Nhạc phái, nếu như vậy thì không bằng chúng ta hợp tác để ta lên làm minh chủ. Ta bảo đảm sau khi chính đạo có vị minh chủ như ta, sau này các phái quyết không dám xem thường Nhật Nguyệt thần giáo. “

Dương Liên nghe đến đó không khỏi buông kiếm vuốt vuốt cằm, Tả Lãnh Thiền này cũng không đơn giản, sau đó nhìn về phía Đông Phương Bất Bại, chỉ thấy ánh mắt y hiện lên một tia quang mang.

“Liên đệ, lấy giúp ta bình thuốc màu đen trong ngăn kéo.” Đông Phương Bất Bại hơi nhếch khóe môi, dùng ánh mắt trào phúng nhìn Tả Lãnh Thiền, sau đó nhẹ giọng nói với Dương Liên.

Mặc dù Dương Liên rất hiếu kỳ nhưng vẫn gật đầu đi vào trong phòng, mở ngăn kéo đầu giường lấy ra một cái bình màu đen đưa cho Đông Phương Bất Bại.

Khi Đông Phương Bất Bại vừa mở nắp bình, Dương Liên đã bị mùi tanh tưởi bốc ra từ bên trong làm cho cau mày. Chỉ thấy Đông Phương Bất Bại đổ ra một viên thuốc, dùng hai ngón tay bắn đi, Tả Lãnh Thiền lập tức hoảng sợ ngậm chặt miệng, thế nhưng một cây ngân châm còn nhanh hơn hành động của hắn đã đâm qua, Tả Lãnh Thiền chỉ có thể mở to mắt trân trân nhìn viên thuốc nọ bay vào trong cổ họng của mình.

“Đông Phương giáo chủ… Ngươi!” Tả Lãnh Thiền ôm lấy cổ họng, ánh mắt khủng hoảng nhìn Đông Phương Bất Bại.

“Thuốc này là do Bình Nhất Chỉ bào chế, vừa dâng lên cho ta mấy hôm trước, ngươi là người đầu tiên được ban thưởng đấy. Ba tháng, ta chỉ cho ngươi ba tháng để đưa Nhạc Bất Quần đến trước mặt ta, đến lúc đó tự nhiên ta sẽ ban giải dược cho ngươi. “

Dương Liên bừng tỉnh đại ngộ, trên mặt liền lộ ra nụ cười. Vẫn là Đông Phương Bất Bại thông minh. Nhìn thấy biểu tình vừa gấp vừa hận của Tả Lãnh Thiền, Dương Liên không khỏi âm thầm vui vẻ, người này quả là tiền mất tật mang, không chỉ không tìm được sự trợ giúp mà còn phải gấp rút đi bắt Nhạc Bất Quần cho bọn họ.

Mặc dù lửa giận đang rực cháy trong lòng , thế nhưng Tả Lãnh Thiền cũng không làm gì được, cuối cùng chỉ có thể bó tay bó chân mà đứng dậy rời đi.

“Chờ một chút, ngươi còn chưa nói là kẻ nào đã tiết lộ nơi này.” Dương Liên mở miệng, Tả Lãnh Thiền đang muốn rời đi liền cứng người lại, chờ đến khi nghe rõ câu hỏi, tâm trạng mới thả lỏng xuống.

“Là Thượng Quan Vân, hai tháng trước có vài tên thủ hạ của ta tìm được hắn, lúc đó hắn bị thương rất nặng, khi được mang về ta liền dụng hình bức cung hỏi ra nơi ở của Đông Phương giáo chủ và đường mòn lên Hắc Mộc Nhai.” Lúc này Tả Lãnh Thiền cực kỳ ngoan ngoãn trả lời.

“Hoá ra là hắn.” Dương Liên nhướn mày gật đầu, sau đó khoát khoát tay áo đuổi Tả Lãnh Thiền. “Ngươi đi đi, phải xử lý Thượng Quan Vân thế nào, ta nghĩ ngươi nhất định biết.”

Tả Lãnh Thiền gật đầu liếc nhìn Đông Phương Bất Bại, sau khi thấy y không có dị nghị gì mới thành thật ly khai.

Đợi khi Tả Lãnh Thiền đã đi xa, Dương Liên mới tự mình ném hai thi thể còn nằm ngoài sân kia ra khỏi viện, ai bảo Đông Phương Bất Bại không thích có người ngoài bước vào đây nên hắn cũng chỉ có thể tự mình động thủ. Đợi sau khi xử lý thi thể xong, Dương Liên lại tắm một lần nữa rồi mới quay về tiểu viện.

Trong tiểu viện, Đông Phương Bất Bại đã dọn dẹp xong từ lâu, hiện tại đang nằm ở trên giường chờ hắn quay lại.

“Đông Phương, khi nào thì ngươi bế quan, bế quan thời gian dài như vậy có cần chuẩn bị thứ gì hay không? Ngươi mau nói cho ta biết để chuẩn bị. Được rồi, ngươi định bế quan ở đâu, có phải trong suốt thời gian đó ta sẽ không gặp được ngươi không?”

Đông Phương Bất Bại mở mắt ra nhìn Dương Liên đang tỏ ra buồn bực, không khỏi vươn tay ôm cổ đối phương. “Ngày mai ta sẽ tuyên bố việc bế quan, nơi ta bế quan là ở ngay phía sau núi, cũng là chỗ lịch đại giáo chủ bế quan tu luyện, vì vậy cũng không cần chuẩn bị thêm gì. Liên đệ đừng quá lo lắng.”

Dương Liên thở dài ôm người kia vào lòng. “Được rồi, ta đã biết.”

Thấy vẻ mặt đối phương khá mất hứng, Đông Phương Bất Bại liền hôn nhẹ lên môi hắn. “Liên đệ…”

“Thật không có biện pháp.” Dương Liên bất đắc dĩ vuốt mũi Đông Phương Bất Bại, trực tiếp đảo khách thành chủ mãnh liệt hôn y.

Nụ hôn vừa qua đi, sắc mặt Đông Phương Bất Bại ửng đỏ, nhìn thấy Dương Liên cũng không còn vẻ phiền muộn mà đã lộ ra nụ cười thì mới yên lòng. “Liên đệ, hôm nay là sinh nhật của ta, vì sao lại không thấy lễ vật của Liên đệ vậy.” Tâm tình của Đông Phương Bất Bại thật tốt, đùa giỡn trách móc đối phương.

“Vốn là có, ai bảo ngươi lại muốn bế quan, vì vậy lễ vật chỉ có thể đợi sau khi ngươi xuất quan mới mang ra được.” Dương Liên nhìn về phía Đông Phương Bất Bại, cố ý làm ra vẻ mặt thâm ảo, nhất thời trêu chọc ra lòng hiếu kỳ của y.

“Rốt cuộc Liên đệ muốn tặng lễ vật gì?” Đông Phương Bất Bại vốn cũng không quá để ý, thế nhưng lại bị cách nói của Dương Liên khiến cho tò mò không thôi.

“Chờ ngươi xuất quan đã.” Dương Liên lắc đầu, vẻ mặt tràn đầy kiên định nói.

Đông Phương Bất Bại nhìn thấy thần sắc của Dương Liên thì hơi mím môi, trong mắt lộ ra ý cười, đè cả thân thể lên trên người Dương Liên nỉ non. “Liên đệ, nói cho ta biết đi.” Thanh âm trầm thấp mị hoặc, từng sợi như tơ tràn vào lỗ tai Dương Liên.

Ánh mắt của hắn tối sầm lại, không khỏi vươn tay cởi y phục trên người Đông Phương Bất Bại ra, bất quá miệng vẫn kiên định như cũ tuyệt không hé răng.

Thấy như vậy ý cười của Đông Phương Bất Bại càng sâu thêm vài phần, đồng thời còn đưa tay vào y phục đối phương thăm dò, nhất thời chỉ nghe Dương Liên kêu lên một tiếng trầm thấp, ánh mắt cũng mơ hồ lộ ra mông lung.

Đông Phương Bất Bại một bên động thủ, một bên ghé vào tai Dương Liên ôn nhu nói: “Liên đệ, lễ vật là gì?”

Dương Liên vừa hưởng thụ sự xoa nắn của Đông Phương Bất Bại, vừa vươn tay ra âu yếm y, nghe được câu hỏi thì không khỏi mở miệng. “Là…”

“Là cái gì?” Ánh mắt của Đông Phương Bất Bại sáng lên, động tác trên tay không khỏi nhanh hơn một chút, càng vội vàng hỏi.

Khóe miệng Dương Liên nhếch lên, nhanh chóng bắt lấy bàn tay của Đông Phương Bất Bại, xoay người đặt y dưới thân. “Đông Phương… ngươi thế này là đang đùa với lửa nha.”

“Liên đệ, ngươi…” Đông Phương Bất Bại tràn đầy kinh ngạc nhìn về phía Dương Liên.

“Hắc hắc, Đông Phương, tuy rằng vừa rồi ngươi phục vụ rất tốt, thế nhưng còn chưa đủ nha! Nếu như ngươi làm như vậy… nói không chừng ta sẽ tiết lộ.” Nói rồi thân dưới khẽ động, chỉ nghe Đông Phương Bất Bại hừ lên một tiếng cắn môi…

“Liên đệ…” Một lúc lâu sau rốt cuộc thanh âm mang theo cầu xin của Đông Phương Bất Bại vang lên. “Ta…”

“Đông Phương, còn chưa đủ, như vậy ta sẽ không nói.” Dương Liên vuốt ve gương mặt đỏ bừng của Đông Phương Bất Bại, vừa cười vừa nói.

Ánh mắt Đông Phương Bất Bại mê ly nhìn đối phương, lắc đầu. “Ta không muốn biết nữa, Liên đệ bỏ qua cho ta đi!”

“Thật không muốn biết nữa.” Dương Liên chạm khẽ vào môi Đông Phương Bất Bại cười hỏi.

“Không cần, ta, ta đợi sau khi bế quan rồi xem… Liên đệ.” Đông Phương Bất Bại ôm sát Dương Liên, giọng nói tràn đầy run rẩy.

Dương Liên nghe được Đông Phương Bất Bại nói vậy không khỏi lộ ra nụ cười, tiến vào thật sâu trong cơ thể y thêm vài nhịp, sau đó nhanh chóng kết thúc trận tình ái này.

Dương Liên dùng chăn quấn lấy ái nhân rồi ôm vào trong ngực, nhanh chóng bước về phía ôn tuyền rồi cùng nhau ngâm vào trong nước. Sau trận tình ái vừa rồi, hai chân Đông Phương Bất Bại gần như nhũn ra, cả quá trình hầu như đều là Dương Liên nửa ôm nửa kéo mà cử động, còn ngoan ngoãn dùng tay ôm cổ đối phương để hắn thanh lý cơ thể giùm mình, sau đó lại bị Dương Liên dùng chăn bọc lại ôm về phòng.

Đợi đến khi Dương Liên ôm Đông Phương Bất Bại quay về giường, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của đối phương, đang muốn nhắm mắt ngủ lại bị người kia xoay qua cắn một cái lên môi. Lúc hắn nếm được vị máu thì không khỏi nhớ lại ánh mắt lần trước của mọi người khi Đông Phương cắn môi mình bị thương, liền lộ ra một nụ cười khổ: “Đông Phương…”

Đông Phương Bất Bại hừ nhẹ hai tiếng lại vùi đầu vào cổ hắn gặm thêm mấy cái, lúc này mới hài lòng ôm lấy Dương Liên, hai mắt nhắm lại tĩnh thần. Vừa rồi đầu óc của y vẫn bị vây trong trạng thái mơ hồ, đợi lúc nằm lên giường mới nhớ ra vừa rồi rõ ràng là mình dụ dỗ Dương Liên trước, muốn hắn nói ra lễ vật là gì, thế nhưng đến cuối cùng cư nhiên bản thân lại mở miệng cầu xin khoan dung, vì thế mà trong lòng không khỏi khó chịu.

Trong bóng tối, Dương Liên sờ sờ cổ của mình thì phát hiện mấy hàng dấu răng, lần này Đông Phương thật sự nổi giận rất lớn mà, không khỏi thầm buồn cười vuốt vuốt gương mặt người trong lòng rồi cũng nhắm mắt lại.

Ngày hôm sau, quả thực khi hắn đứng bên cạnh Đông Phương Bất Bại liền cảm nhận được ánh mắt đầy ẩn ý của mọi người đổ dồn vào mình, nhất thời liền đỏ mặt.

Thấy gương mặt đỏ bừng của Dương Liên, bấy giờ Đông Phương Bất Bại mới cảm thấy tâm tình thoải mái, quay sang ném cho Dương Liên một ánh mắt cười cợt. Bất quá đương lúc y tâm tình thật tốt chuẩn bị tuyên bố việc bế quan lại phát hiện được vài người nhìn Dương Liên với ánh mắt hèn mọn khinh thường, nhất thời tâm trạng chùng xuống, lửa giận nổi lên.

Trong sát na điện quang hỏa thạch, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, đã nghe mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, vừa định thần nhìn thì có mấy người đứng dưới đại điện đều đưa tay che mắt, nằm trên mặt đất lăn lộn qua lại.

Dương Liên kinh ngạc vội nhìn về phía Đông Phương Bất Bại, chỉ thấy sắc mặt người kia ác liệt, ánh mắt lạnh như băng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.