Đông Phương Bất Bại Đồng Nhân Chi ‘Liên’ Ái Đông Phương

Chương 14



[R: típ tục cảnh báo, chương nỳ toàn H ó nha >D]

Đông Phương Bất Bại vốn đã bị hắn hôn đến ý loạn tình mê, trên người cũng bị hắn sờ đến phát nhiệt, nhưng đột nhiên cảm thấy ngón tay hắn đang phủ lên nơi tư xử của mình, lập tức cả người rét lạnh, hoàn toàn thanh tỉnh.

Y, cơ thể của y không giống với…

Đông Phương Bất Bại nhất thời có chút bối rối.

Y giải khai giam cầm trên người Dương Liên Đình, không ngờ hắn lại có thể ngay lập tức chuyển động nhanh như vậy. Người trúng đồng thời xuân dược cùng tiêu hồn hương, chắc chắn sẽ thấy tay chân vô lực, ý thức mơ hồ, trầm mê trong biển dục. Nhưng Dương Liên Đình hiện tại hình như không hề bị hạn chế hành động. Hắn… có thể nào phát hiện ra dị dạng không?

Đông Phương Bất Bại mặc dù quyền cao chức trọng, kinh nghiệm phong vũ vô số, nhưng tâm tình lúc này so với năm xưa bị người vây công, lấy một địch mười thì còn thấp thỏm bất an hơn.

Ai biết Dương Liên Đình vẫn như trước không có phát hiện, bàn tay lớn mang theo hỏa nhiệt ở trên thân y trêu ghẹo, một ngón tay đã mò đến mật huyệt của y, dò xét tiến vào.

Đông Phương Bất Bại có chút chấn động. Dương Liên Đình cảm giác thấy y căng thẳng, cúi đầu hôn lên thù du trước ngực y, vươn đầu lưỡi ẩm thấp của mình liếm vòng quanh, thậm chí còn hấp duyện nó lên. [R: hấp duyện=mút or hút =///=]

“Ách…”

Lực chú ý của Đông Phương Bất Bại bị phân tán, phát ra một tiếng vừa giống như đau lại giống như ngâm, trước ngực tùy theo động tác của Dương Liên Đình mà vặn vẹo, hạ thân không tự giác mà càng ngày càng dán chặt vào người phía trên.

Dương Liên Đình toàn thân một trận khô nóng. Nếu không phải tinh thần lực của hắn cường đại, lúc này sớm đã mất khống chế rồi.

Tại phương diện tình ái, bất luận là người thời xưa hay là nay, ai ai cũng lấy theo đuổi khoái cảm cũng kích thích làm đầu. Xã hội loài người ngàn vạn năm sau, cuộc sống sinh hoạt ở trên các hành tinh xa xôi hoặc trong những thành phố lớn trong vũ trụ, tình dục đã trở nên phi thường đạm bạc, gần như đã mau trở thành thần tiên vô dục vô cầu. Vì không muốn lãng quên loại bản năng nguyên thủy đó của con người, nên mới nghiên cứu ra thêm ngiều phương pháp mới, để kích thích tình dục. Nhưng kỳ thật bọn họ theo đuổi nhiều nhất, vẫn là một loại cao trào của tinh thần. Nếu như tinh thần của hai người phù hợp, lại phối hợp với việc nhục thể hoan du, mới coi là một lần chính thức dung hợp.

Dương Liên Đình cũng từng có lần quan hệ thân mật với tình nhân, trong đó có người chọn thân thể trung tính để hoan ái, cho nên tại phương diện này, hắn vẫn là có kinh nghiệm.

Hắn rất nhanh đã thành thạo mà cho vào được ngón tay thứ hai, tiếp đến ngón thứ ba. Cũng may Đông Phương Bất Bại vừa rồi cũng đã chuẩn bị một lúc, phía sau thật ra cũng co giãn không ít, ra vào cũng rất thuận lợi.

Đông Phương Bất Bại bị hắn khiêu khích đến vựng vựng hồ hồ [mơ hồ, lâng lâng >D<], lại cảm thấy hắn đối với cơ thể mình coi như không có gì khác lạ, an tâm hơn chút, liền cũng ý loạn tình mê, bất an vừa mới nảy ra cũng ném ra sau đầu.

Dương Liên Đình cảm thấy cũng được kha khá rồi, cuối cùng cũng không nhịn được, mở hai đùi của y ra, ưỡn thẳng vũ khí của mình muốn đi vào.

“Đừng…”

Đông Phương Bất Bại đau đến giật mình, nhìn xuống chỗ hai người đang hợp lại dưới thân, không khỏi sợ hãi mặt trắng bệch.

“Không, không được, vào, không vào được…”

Y hoảng loạn muốn đẩy người trên mình ra, nhưng lại có chút không nỡ mà vòng lấy vai hắn, thật sự rất là mâu thuẫn.

Mới vừa rồi rõ ràng không có lớn như thế a…

Dương Liên Đình vươn tay an ủi y, khàn giọng quát: “Đừng động!” Vừa nói vừa nâng vòng eo hữu lực của Đông Phương Bất Bại lên, ba ba vỗ hai cái xuống mông y.

“A, ngươi…” Đông Phương Bất Bại không kịp phòng bị, không khỏi xấu hổ mặt đỏ hồng, đang nghĩ muốn nói cái gì, bỗng nhiên phía sau đau đỡn dữ dội, đã bị kẻ kia công khai đường hoàng xông thẳng vào.

“Ách —— ”

Thật sự là vô cùng đau đớn, nhất thời mồ hôi lạnh cũng toát ra.

Dương Liên Đình cảm giác được cơ thể y đang căng cứng, nhẹ nhàng thấp giọng nói: “Đừng sợ, đừng sợ, có ta đây. Nhìn ta, nhìn ta.”

Thanh âm của hắn dường như có một thứ ma lực, Đông Phương Bất Bại không tự chủ được mà nhìn hắn, chỉ cảm thấy trong bóng tối, một đôi mắt đen như mực của Dương Liên Đình lại phát ra ánh sáng như thần tinh [ngôi sao], bên trong giống như bao hàm vũ trụ vạn tượng.

Đông Phương Bất Bại nhất thời thất thần, dần dần trầm mê trong đó, cảm giác giống như đang có một thứ gì đó, đang trói chặt y cùng với người tâm ái, so với cơ thể còn muốn trói chặt nhiều hơn.

Tinh thần thể của Dương Liên Đình hấp dẫn lực chú ý của đối phương thành công, không khỏi mỉm cười, bắt đầu chậm rãi vận độn. Vô số sợi tinh thần mắt thường không thể nhìn rõ, tựa như một chiếc lưới kim sắc khổng lồ, tạo thành thứ giống như một chiếc lồng bao phủ lấy quanh thân hai người.

Đông Phương Bất Bại bắt đầu cảm thấy đau đớn giảm dần, chỉ thấy cơ thể nhẹ như lông vũ, một cảm giác mềm mại nhu hòa cùng ấm áp không thể dùng ngôn ngữ diễn tả nổi đang xâm nhập toàn thân. Mà cơ thể tùy theo luật động nguyên thủy nhất, dần dần trở nên khô nóng, một cảm giác kỳ lạ từ đâu đó trong cơ thể chậm rãi lan tràn ra bên ngoài.

Hồng mộc hương tháp, noãn thất ôn hương. [*]

Phía sau đại trướng [màn], hai người đang hoan hảo như đã tiến vào một thế giới khác. Bọn họ kết hợp đến hoàn hảo, vỗ về an ủi lẫn nhau, phát ra tiếng thở dốc anh anh.

Dương Liên Đình không nghĩ đến nhanh như vậy liền có thể làm tinh thần của Đông Phương Bất Bại đáp lại, mặc dù hoàn không có đạt tới cực trí, nhưng lần đầu hai người kết hợp mà đã đến được trình độ này thực sự là khiến người ta giật mình, bởi vậy đồng thời tại thời điểm nhục thể đạt đến cao trào, tinh thần cũng phải đến cực đại khoái cảm.

Đến nỗi Đông Phương Bất Bại đã hoàn toàn quên mất bản thân mình, toàn bộ ý nghĩ tâm tư đều là Dương Liên Đình.

Y tự cung đã lâu, đối mấy tiểu thiếp cũng đã lạnh nhạt nhiều năm, sớm đã mất đi dục vọng nam tính. Việc này kéo dài nhiều năm khiến trong tâm y phát sinh biến hóa, lại đem lòng ái luyến Dương Liên Đình tuổi trẻ anh tài, trạng thái phức tạp trong lòng thay đổi, lại có một loại khát vọng giống như nữ tử có thể được nằm dưới thân người mình yêu, nhưng cũng tự biết cơ thể tàn thiếu, chỉ mong có thể thỏa mãn dục vọng của Dương Liên Đình, còn chính mình mặc dù phải chịu đau đớn, cũng không ôm bất cứ hy vọng gì.

Y chỉ một mực thầm nghĩ sẽ thỏa mãn đối phương, ai ngờ lần hoan hảo này, không hiểu sao lại vướt quá suy tính, cả cơ thể giống như đang chòng chành lắc lư trên biển rộng mênh mông của tình cảm, lúc lên lúc xuống, làm cho y phải thở dốc liên hồi.

Hơn nữa bộ phận nam tính hùng vĩ của Dương Liên Đình liên tục đánh vào điểm mẫn cảm bên trong nội bích cảu y, dẫn dắt một trận khoái cảm quen thuộc đã ngủ yên từ lâu sâu trong cơ thể. Đáng lẽ phải chịu thống khổ không thể phát tiết ra như thế thì khoái cảm càng phải suy giảm. Nhưng là không hiểu sao, cả cơ thể y dường như đã trầm mê trong đó, bốc cháy, kịch liệt nảy lên, run rẩy tới tận đầu ngón chân.

Loại khoái cảm mãnh liệt như thế, cho dù năm xưa khi y còn là nam tử oai phong lẫm liệt hoan hảo cùng tiểu thiếp cùng chưa từng có qua.

“A, a a—— ”

Bị từng đợt xung động nóng bỏng xâm nhập, hai đùi của Đông Phương Bất Bại chặt chẽ kết hợp trên người Dương Liên Đình, điên cuồng cùng hắn dao động không ngừng. Sợi kim sắc không nhìn thấy quanh thân hai ngươi, cũng càng lúc càng dà, càng lúc càng chặt.

Không biết đã kéo dài bao lâu, khi Đông Phương Bất Bại dần dần cảm giác sắp chống đỡ không được thì, Dương Liên Đình cuối cùng bỏ qua cho y, bắn ra. Đồng thời sợi tinh thần kim sắc đang quấn quanh hai người cũng đạt tới cao trào, giống như bị châm lửa, trong nháy mắt đặc lại một chỗ, biến mất vào một không gian không biết tên.

“A —— ”

“A —— ”

Hai người cùng lúc trầm kêu ra tiếng, song song đạt tới tận nơi thiên nhân tương giao.

Đông Phương Bất Bại gần như lập tức bất tỉnh. Dương Liên Đình nằm xuống, cảm giác dục vọng của cơ thể vẫn chưa hết, trên người vẫn đang nóng rực xao động. Nhưng Đông Phương Bất Bại là lần đầu cùng hắn hoan hảo, không nên làm quá đà. Dù sao cơ thể nam tử cùng nữ nhân cũng bất đồng, Dương Liên Đình tuy có cẩn thận không để cho y chịu thương, nhưng vẫn là nên luyến tiếc buông tha tốt hơn. Huống chi, mệt nhất chính là tinh thần của hai người kết hợp.

Đông Phương Bất Bại là lần đầu tiên, chính y không phát hiện, nhưng tinh thần đã bị tổn hao rất lớn, một lần hoan ái này, không chừng sẽ khiến y mệt mỏi ba ngày [o.Õ]. Bất quá Dương Liên Đình tin tưởng y một người phi thường, sẽ qua được lần hao kiệt tinh thần này.

Trong đêm đen, ngắm nhìn người đang say ngủ bên mình, tựa hồ trong giấc mơ đang nhớ lại dư vị tình ái vừa rồi của hai người, khóe miệng còn giương lên một chút ý cười biếng nhác.

Dương Liên Đình mỉm cười, ngưng tâm tĩnh khí, tinh thần thể dò xét lại toàn thân, tiêu trừ sạch sẽ tàn dư còn lại của xuân dược và tiêu hồn hương, vụng về kiềm chế xuống dục vọng đang ngo ngoe muốn động.

Hắn phi thường hài lòng với lần đầu kết hợp cùng Đông Phương Bất Bại này, thỏa mãn vươn tay, ôm lấy người kia vào sâu trong lòng, nhắm mắt lại, yên ổn chìm vào giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.