Tập võ cứ như vậy được khoảng hai tháng thì, Đông Phương Bất Bại bắt đầu chỉ kiếm pháp cho Dương Liên Đình. Chỉ là lúc này thân thể y bắt đầu nặng nề, không tiện hành động, không thể tự mình làm mẫu, nên đành mỗi động tác đều miêu tả bằng miệng hoặc động tác tay cho Dương Liên Đình.
Cũng may Dương Liên Đình thông minh hơn người, chỉ cần y nói một lần đã hiểu được ngay.
Đông Phương Bất Bại kinh ngạc trước 『 thiên phú 』 tập võ của hắn, tiếc hận nói: “Nếu năm ấy Dương đại ca đến cầu ta, để ta nhận ngươi làm đệ tử, thì hiện tại võ công của Liên đệ nhất định đã gần như đứng đầu thiên hạ, nói không chừng kể cả lão lừa trọcThiếu Lâm Tự Phương Chứng đại sư cũng không so nổi với ngươi.”
Dương Liên Đình nghe vậy, chạy đến cười nói: “Ngươi gọi ông ấy là Dương『 đại ca 』 a?”
“Đó chẳng phải là…”
Đông Phương Bất Bại đột nhiên hiểu ra, xấu hổ đỏ mặt.
Dương Liên Đình dịu dàng cười, nói: “Còn không đổi gọi cha? Nếu cha ta trên trời nghe thấy, nhất định rất vui vì biết ta lấy vợ.”
Đông Phương Bất Bại e thẹn cười.
Dương Liên Đình ôm y vào lòng, nhẹ nhàng lay lay, cười ha ha nói: “Lão bà ngoan, may mà lúc đó ngươi không nhận ta làm đệ tử, không thì chúng ta đâu có hôm nay? Nói không chừng khi đó ngươi còn cảm thấy ta ngu, sớm một kiếm giết ta, khỏi ra ngoài làm ngươi mất mặt. Cũng có thể sau này võ công ta còn cao hơn ngươi, một cước đạp ngươi xuống, tự mình chiếm vị trí của ngươi. Còn có khả năng…”
“Được rồi được rồi, dừng được rồi, người ta đều bị ngươi nói đến sợ rồi.” Đông Phương Bất Bại cười che miệng hắn lại.
Dương Liên Đình hôn hôn lòng bàn tay y, nói: “Được, không nói nữa. Để ta sờ sờ, tiểu bảo bối của chúng ta hôm nay có nghịch không a?”
Hai tử sau năm tháng, bắt đầu biết đạp, biết cử động. Thi thoảng nó lại động động để nhắc nhở sự tồn tại của nó. Cũng may cơ thể Đông Phương Bất Bại tốt, không cảm thấy quá khó chịu. Nhiều lúc bị hài tử đá đến đau, lại còn thấy vui, sờ bụng mình cười mãi.
Tùy theo bụng càng lúc càng lớn, Đông Phương Bất Bại càng ngày càng chờ mong hài tử nhiều hơn. Y bắt đầu tưởng tượng xem nó là nam hay nữ? Không biết sẽ trông giống Liên đệ, hay là giống mình? Nó sẽ khỏe mạnh, hay…
Kỳ thật y rất lo lắng khi nghĩ đến thân thể mình, liệu có sinh ra một đứa trẻ dị dạng hay không? Y không rõ làm thế nào cơ thể mình có thể có mang, nên tự nhiên sẽ lo lắng đứa trẻ này liệu có bình thường không. Chỉ là y chưa từng đem ưu tư của mình bày tỏ ra, không để cho cả Liên đệ cũng lo nghĩ.
Nhưng hài tử trong bụng rất hoạn bát, thai cũng lớn, Đông Phương Bất Bại tin tưởng, nó nhất định là một hài tử khỏe mạnh.
Hôm nay Dương Liên Đình đi đến một vị trí yên tĩnh vắng người sau núi, liên hệ với Len, lập tức hỏi: “Thế nào? Các giáo sư nói sao? Tìm được biện pháp giải quyết chuyện sinh sản chưa?”
Len có chút khó xử nói: “Rox, giáo sư trải qua nhiều thí nghiệm và giám định, cuối cùng xác định, biện pháp sinh nở an toàn nhất là sinh tự nhiên.”
Dương Liên Đình nhất thời kinh ngạc đến mất khống chế, cao giọng: “Cái gì?”
“Rox, ngươi đừng kích động.”
“Ta có thể không kích động sao! Đông Phương Bất Bại không phải phụ nữ, y không thể sinh tự nhiên được!!!”
“Ta biết. Nhưng mà giáo sư nghiên cứu tư liệu thế giới của ngươi, phát hiện chỗ đó quá nguyên thủy, còn chưa biết mổ đẻ. Cho dù chính các ngươi có thể tự làm thủ thuật đó, cũng sinh ra rất nhiều vấn đề.”
Len bất đắc dĩ giải thích cho hắn: “Thứ nhất, ngươi không thể xác định tình hình các cơ quan bộ phận bên trong cơ thể Đông Phương Bất Bại hiện tại, cùng với vị trí thai nhi. Thứ hai, sau khi phẫu thuật không có loại chỉ phù hợp để khâu miệng vết thương, cũng không có thuốc chống viêm và kháng sinh, rất dễ sinh ra biến chứng. Thứ ba, cũng là quan trọng nhất, không có công nghệ cao giúp sức, sau khi phẫu thuật lấy thai nhi, rất khó để nửa kia của ngươi có thể mang thai lần nữa.”
Điểm cuối cùng mới là quan trọng nhất. Nếu không thể đảm bảo có thể tiếp tục sinh nở, nhất định thí nghiệm của Dương Liên Đình và phát triển tinh thần thể của Đông Phương Bất Bại sẽ có bất lợi. Hơn nữa hài tử cũng vì tinh thần thể của cha mẹ không phối hợp đầy đủ, mà không thể tăng năng lực của chính mình. Cái này ảnh hưởng nghiêm trọng đến nguyện vọng mang lão bà và hài tử cùng về thế giới mới của hắn.
Nếu như cho hắn đủ thời gian, khoảng hai hoặc ba trăm năm, hay chỉ cần một trăm năm thôi, hắn có thể dùng cách từ từ ngưng luyện, không ngừng nâng cao năng lượng của Đông Phương Bất Bại.
Nhưng mà Đông Phương Bất Bại không có nhiều thời gian đến thế. Một năm năm, chỉ sợ đến cả xương cốt của y cũng tan rã.
Muốn từ một sinh mệnh giới hạn, sáng tạo ra tính mạng vô hạn, chỉ có cách kết hợp tinh thần thể của hai người, cùng với con cái trưởng thành thật nhanh.
Dương Liên Đình đau đầu, lần đầu tiên biết “sốt ruột” là cái tư vị gì.
Len kỳ quái hỏi: “Rox, sóng tinh thần của ngươi hình như không ổn định lắm. Chuyện gì vậy?”
Dương Liên Đình thở ra nói: “Đừng hỏi, nói ngươi cũng không biết.”
Len đáp: “Rox, ngươi càng lúc càng giống người ở thế giới này, kể cả cách nói chuyện cũng thay đổi. Ander với Yam cũng vậy.”
Dương Liên Đình chỉ muốn cùng hắn nghiên cứu vấn đề của mình, hỏi: “Nếu sinh tự nhiên thì phải làm thế nào? Đông Phương Bất Bại mặc dù là cơ thể trung tính, nhưng mà lúc đầu y mang cơ thể của nam tính, không có sản đạo (1), thai nhi ra kiểu gì?”
Len chậm chạp nói: “Ta nhất định sẽ đưa phương pháp sinh sản của y cho ngươi, ngươi nhận lấy đi.” Vừa nói vừa truyền tư liệu đến đại não Dương Liên Đình.
Dương Liên Đình xanh mặt, cắn răng nói: “Không có khả năng. Thai nhi ra không được.”
Len nói: “Lần trước nửa kia của Ander sẩy thai, đã chứng tỏ thai nhi được nuôi dưỡng trong thành ruột non, có thể ra ngoài theo đường bài tiết. Su giáo sư qua kiểm tra và thí nghiệm, xác định nam tính cũng có thể sinh sản bằng phương pháp như vậy.”
Dương Liên Đình trầm mặc không nói.
Len lại nói: “Ta biết ngươi lo lắng chuyện gì. Ander và Yam cũng có nghi ngại tương tự. Nhưng mà chuyện này không có cách khác. Hơn nữa sự thật chứng tỏ, tinh thần thể tính mạng của nam tử chấp nhận thụ thai, kết cấu cơ thể và tinh thần lực của cả cơ thể mẹ lẫn thai nhi đều chịu ảnh hưởng, nhất định sinh ra biến hóa, đủ để thừa nhận và sinh ra thai nhi.”
Dương Liên Đình thở dài, bất đắc dĩ nói: “Được rồi. Truyền tư liệu nghiên cứu và kết quả của Su giáo sư cho ta, ta sẽ tìm hiểu thêm.”
Len truyền tư liệu, cuối cùng nói: “Tốt nhất ngươi nên bắt đầu chuẩn bị, thời gian không còn nhiều. Chúc may mắn!”
Ngắt kết nối, Dương Liên Đình trở về.
Gần đây Đông Phương Bất Bại vì sáng dậy sớm cùng Dương Liên Đình luyện võ, tối còn cùng hắn ân ân ái ái, tất nhiên ban ngày sẽ không đủ tinh lực, chưa kể y còn đang mang thai, nên lúc nào cũng thấy mơ màng buồn ngủ. Cho nên tốc độ may vá thêu thùa dần dần chậm lại.
Dương Liên Đình về đến nhà không thấy Đông Phương Bất Bại ra đón, đoán có lẽ y đang nghỉ, nhẹ chân nhẹ tay đi vào buồng trong.
Quả nhiên, Đông Phương Bất Bại đang cầm áo thêu nằm trên ghế dài, ngủ đến say sưa.
Hôm nay y mặc trường y màu vàng rộng thùng thình, ở thắt lưng còn hằn nếp gấp hiển thị bụng nhô lên, vạt áo dài ưu nhã buông xuống đất.
Y buông lỏng mái tóc đen dài, thấn thái an tường, da thịt trơn nhẵn, phảng phất như đang phát sáng.
Dương Liên Đình cảm thấy gần đây mỗi lúc da thịt y một tốt hơn, mềm mịn như nước, trơn bóng gợi cảm.
Hắn đi đến ngồi xuống bên ghế dài, im lặng nhìn dáng vẻ say ngủ của Đông Phương Bất Bại. Ánh mắt nhẹ phiêu xuống dưới, nhìn đến bụng ngày một to ra, không khỏi vươn tay sờ sờ.
Đông Phương Bất Bại có mang bảy tháng rồi. Nhưng mà toàn thân trừ bụng to ra cũng vẫn là bộ dạng gầy nhỏ.
Thi thoảng nhìn bộ dạng Đông Phương Bất Bại ôm bụng từ xa đi tới, Dương Liên Đình thậm chí có ảo giác y chỉ là đang ôm theo cái gì đấy thôi. Vóc dáng trước sau vẫn bảo trì hoàn hảo, ưu nhã mà mạnh mẽ.
Dương Liên Đình lần đầu cảm thụ lo lắng, sốt ruột.
Nhìn bề ngoài, Đông Phương Bất Bại trừ bụng, các bộ phận khác nhìn không ra biến hóa khi mang thai.