Dương Liên Đình cả kinh. Hắn sớm biết Đông Phương Bất Bại thông minh hơn người, nhưng không ngờ y nhạy cảm đến vậy, nhất thời nói không nên lời.
Đông Phương Bất Bại thấp giọng nói: “Dù sao ta cũng không phải nữ nhân. Hài tử trong bụng ta, sau này phải có cách để nó ra… Liên đệ, ta nghĩ kỹ rồi, nếu như chẳng may, chẳng may ta không thể sinh hạ hài tử, ngươi phải mổ bụng ta lấy nó ra.”
Dương Liên Đình vừa kinh ngạc, vừa tức giận: “Ngươi nói bậy cái gì!”
Đông Phương Bất Bại thâm tình nhìn hắn, nhẹ nói: “Liên đệ ngoan, ta biết ta nói lời này, ngươi nhất định sẽ tức giận, nhưng mà ta vẫn phải nói. Chuyện này ta đã giấu trong lòng rất lâu, vẫn luôn muốn tìm một dịp nói với ngươi. Liên đệ…”
Y kéo tay Dương Liên Đình đặt lên bụng mình, ôn nhu vuốt nhẹ, nói khẽ: “Liên đệ, trước kia ta chưa từng nghĩ rằng mình lại có thể vì ngươi sinh một đứa con nối dõi. Trời cao rủ lòng thương, để nguyện vọng cuối cùng của ta được thực hiện. Ngươi xem, hài tử chậm rãi lớn lên, bây giờ nó đã lớn thế này, biết động, biết đá, biết xoay người… Sau này nó được sinh ra, sẽ biết gọi cha, gọi mẹ. Ta là “mẹ” của nó, sao có thể nhẫn tâm không cho nó được mở mắt nhìn thấy thế giới này đây?”
Dương Liên Đình bị lời Đông Phương Bất Bại nói chấn động sâu sắc, nhất thời một lời cũng không nói nổi, chỉ biết nhìn y thật sâu.
Đông Phương Bất Bại ôn nhu cười, vui vẻ chui vào lòng Dương Liên Đình, cọ xát lồng ngực rộng lớn của hắn, nói: “Liên đệ, ta hiện tại thấy rất thỏa mãn. Có thể cùng một chỗ với ngươi, mặc dù chỉ có thời gian chưa đầy một năm, đời này ta cũng đủ viên mãn rồi. Trước đây vì nghiệp lớn, hung tâm tráng chí, nghĩ lại, còn không bằng giống như bây giờ, tựa vào ngươi nói chuyện hạnh phúc. Liên đệ, gặp được ngươi, là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời ta.”
Dương Liên Đình cảm động vô cùng, cảm xúc mênh mông, không hình dung ra nổi. Hắn chặt chẽ ôm lấy người trong lòng, không ngừng hôn lấy đỉnh đấu y, vừa nhẹ nhàng vừa dồn dập nói: “Đông Phương, ngươi sẽ không sao, không được nghĩ bậy. Ngươi yên tâm, cả ngươi lẫn hài từ đều bình an. Sau này chúng ta một nhà ba người cùng một chỗ, mãi mãi hạnh phúc!”
Đông Phương Bất Bại nhẹ ân một tiếng, dưới ánh mắt dịu dàng của hắn, an tâm ngủ.
Đến khi y tỉnh lại, Dương Liên Đình đã làm xong bữa tối, tự bưng đến trước giường, nhất định muốn tự mình đút cho y ăn.
Đông Phương Bất Bại cười nói: “Làm gì thế? Ta cũng không phải trẻ con, càng không phải người bệnh.”
Dương Liên Đình nói: “Lúc chiều để ngươi cực khổ rồi, nên đây là để an ủi ngươi a.”
Đông Phương Bất Bại giận liếc hắn một cái, nói: “Còn không phải là tại ngươi hại…” Khúc sau y cũng xấu hổ không dám nhớ lại.
Dương Liên Đình cợt nhả nói: “Ta đều là vì ngươi cùng hai tử a. Lão bà, ta nghĩ rồi, sau này ta phải cẩn thận nghiên cứu cấu tạo cơ thể ngươi, tìm cách để hài tử có thể sinh ra bình an.”
Đông Phương Bất Bại có chút bất an sờ bụng mình, dè dặt nhìn hắn: “Ngươi định nghiên cứu kiểu gì?”
Dương Liên Đình thần bí đáp: “Chuyện này không nên hỏi. Tóm lại, ngươi không được nghĩ lung tung nữa. Cái gì mà mổ bụng lấy thai sau này tuyệt đối cấm nhắc lại!”
Đông Phương Bất Bại ngoan ngoãn đáp ứng.
Đêm tối y ngủ say trong lòng hắn, Dương Liên Đình xoa xoa bụng nhô lên của y, mất ngủ.
Vừa rồi sau khi hoan hảo, hắn cẩn thận xem xét cơ thể Đông Phương Bất Bại. Xương chậu vẫn là hình thể của nam giới, có thể bao hàm thai nhi nổi không còn chưa chắc, nhưng hậu huyệt miễn cưỡng có thể dung nạp một nắm tay nam giới trưởng thành, nhưng khiến Đông Phương đau đớn vô cùng. Đến lúc sinh thật thì đầu và vai thai nhi chỉ sợ không thể nhỏ như nắm tay. Cho dù chỗ đó của Đông Phương thực sự có thể cho qua, nhất định cũng bị xé rách.
Việc này chưa nói, quan trọng nhất vẫn là cơ thể Đông Phương Bất Bại vốn là nam giới. Mặc dù không còn vật tượng trưng cho nam tính, nhưng cơ xương và các bộ phận trời sinh sẽ không thay đổi. Hơn nữa y đã ngoài 30 tuổi, không nói nam, nếu là nữ lần đầu sinh nở thì chính là sản phụ có tuổi đây. Tình huống của Đông Phương càng khó khăn hơn.
Dương Liên Đình tâm trạng rối rắm. Hôm nay hắn xem xét tình huống thấy không khả quan lắm. Quan trọng nhất vẫn là Đông Phương Bất Bại khuyết thiếu sản đạo trời sinh của nữ giới.
Nhưng mà Len cũng nói, trừ cách sinh sản tự nhiên, tại xã hội nguyên thủy cổ đại này không có biện pháp khác. Su giáo sư tận lực nghĩ cách cải thiện, nhưng mà thí nghiệm tại căn cứ không có cơ sở thực tế, có thể thành công hay không còn không biết.
Dương Liên Đình nhìn người đang ngủ an tường trong lòng mình, trong lòng nồng đậm tình yêu cùng thương tiếc.
Hắn từng thề với chính mình, nhất định phải đối tốt với Đông Phương. Nhất định phải bồi thường những ủy khuất cùng thống khổ mà trong nguyên tác y phải chịu đựng. Nhưng hiện tại…
Dương Liên Đình đột nhiên bừng tỉnh, liên lạc với Len.
“Rox, có chuyện gì?”
“Len, ta muốn biết tình trạng của nửa kia của Ander và Yam.”
Len có chút khó xử: “Rox, Ander và Yam đã xác định đó là người yêu, cái này là phạm trù cá nhân, ta không thể giúp ngươi tìm hiểu tình huống của bọn họ.”
Dương Liên Đình suy nghĩ, nói: “Vậy ngươi có thể giúp ta liên lạc với Ander và Yam không?”
Len nghiêm mặt nói: “Rox, ngươi biết nguyên tắc đầu tiên của thí nghiệm là phải đơn độc hoàn thành thí nghiệm, trong lúc thi hành không thể cạnh tranh hoặc can thiệp lẫn nhau.”
“Đây không phải cạnh tranh hay can thiệp gì cả, mà là trao đổi kinh nghiệm và giúp đỡ lẫn nhau. Bọn ta là những người đầu tiên chấp hành thí nghiệm, nhất định gặp phài nhiều vấn đề giống nhau, những việc này lại không chắc đã nằm trong phần giảng giạy truyền thụ của trăm ngàn năm sau, cũng khó giải quyết được trng phòng thí nghiệm. Nếu như ba người chúng ta trao đổi kinh nghiệm cho nhau, nói không chừng còn tìm được biện pháp giải quyết thích hợp, khiến thí nghiệm càng thuận lợi, như vậy tất cả đều có lợi, không phải sao?”
Len trầm mặc một hồi, đáp: “Thôi được. Ta giúp ngươi thử xem. Nhưng mà máy liên lạc bị hỏng, không biết tinh thần thể của ba người có giao tiếp với nhau được không đâu.”
Dương Liên Đình cảm kích nói: “Cám ơn ngươi, Len, nhờ ngươi mau gọi thử đi. Đến lúc đó chuyện chúng ta có thể trao đổi với nhau hay không thì là may rủi rồi.”
Len đáp ứng, trước khi ngắt kết nối thì lưu lại một câu: “Rox, ta khuyên ngươi nên cùng hài tử của mình giao tiếp nhiều một chút, tinh thần lực hiện tại của nó đã thăng lên cấp Q rồi.”
Len vừa mới nói tỉnh Dương Liên Đình. Hắn chỉ biết cải thiện nhục thể cùng nâng cao tinh thần lực của Đông Phương Bất Bại, mà quên mất hài tử hai người cùng tạo ra.
Hài tử này mặc dù nhục thể thuộc loại thấp hơn nhân loại cao cấp, nhưng tinh thần thể phát triển lại càng ngày càng gần với nhân loại cấp cao. Mới qua bảy tháng ngắn ngủi mà đã lên đến cấp Q, như thế thì lúc sinh ra không chừng đã lên đến cấp P hoặc O.
Đại khái, tinh thần lực ban đầu của thai nhi nhân loại cao cấp lúc hình thành đều đạt tới cấp O, sau khi sinh có thể đạt cấp K hoặc L. Sau này tới cấp H, sẽ từ giai đoạn thiếu nhi chuyển sang thiếu niên, đến giai đoạn trưởng thành đều đạt cấp A, B hoặc C. Như Rox cùng Ander, Yam bọn họ đều là tinh anh, là cấp A+.
Dương Liên Đình nghĩ hài tử của mình đã gần bằng thai nhi của nhân loại cao cấp, rất cao hứng.
Hắn xuất sợi tinh thần của mình ra, cẩn thận quanh quẩn trên bụng Đông Phương Bất Bại, thăm dò kêu gọi thai nhi đáp lại.
Qua khoảng hai giờ, Dương Liên Đình vẫn chăm chú xem trước bụng Đông Phương Bất Bại, trừ ra chuyển động bình thường của thai nhi, cũng không thấy nó có phản ứng gì đặc biệt.
Dương Liên Đình trầm ngâm một lát, cảm thấy mình quá nóng nảy. Dù sao thai nhi cũng chỉ mới ngưng tụ thành sóng tinh thần, hình thái ý thức còn đang hỗn độn.
Hắn đang định thu hồi sợi tinh thần đang quấn quanh bụng Đông Phương Bất Bại, đột nhiên, thật nhẹ, một sóng tinh thần gần như không thể tra ra, khiến hắn chú ý.
Đây là một sợi tơ vô cùng yếu ớt, còn chưa có hình dạng sóng tinh thần nhất định, nhẹ nhàng tản xung quanh sợi tinh thần của Dương Liên Đình, giống như bàn tay nho nhỏ của em bé, nắm nắm ngón tay to của phụ thân.
Dương Liên Đình trừng lớn hai mắt, một khoảnh khắc này, hắn cảm thấy vô cùng kích động, giống như một người làm cha cuối cùng cũng được thấy con mình chào đời.
Hắn bình bĩnh lại, đè nén tâm tình kích động, cẩn thận giao tiếp cùng sóng tinh thần yếu ớt kia.
Theo trao đổi của hai cha con, bụng Đông Phương Bất Bại cũng biến động theo. Trong giấc mộng Đông Phương Bất Bại hình như cũng cảm giác được thai nhi đang hoạt động, hơi khó chịu nhăn mày lại, xoay thân trong lòng Dương Liên Đình.
Dương Liên Đình sợ đánh thức y, thông qua tinh thần lực nói với bảo bảo: “Bảo bối ngoan, không được đánh thức mẹ của con. Chúng ta nói thầm thôi.”
Thai nhi giống như nghe hiểu ý hắn, không cựa quậy nữa.
Dương Liên Đình phát hiện có thể tiến hành giao tiếp đơn giản với thai nhi, cực kỳ mừng rỡ.
Nếu thai nhi đã bắt đầu có ý thức, như vậy lúc sinh nở có thể thuận lợi hơn nhiều.