Đông Phương Bất Bại Đồng Nhân Chi ‘Liên’ Ái Đông Phương

Chương 36



Edit: Robin♥

R’s: Có biến (^7^)/ đây mới là cái biến đầu tiên~~~~

Tinh thần thể của Dương Liên Đình được di chuyển đến không gian khác, chậm rãi khôi phục lại tri giác, nhìn hai người đang đứng trước mắt mình, lộ ra một nụ cười thân thiết.

“Ander, Yan, lâu rồi không gặp.”

Hai người đối diện cũng tươi cười: “Rox, đã lâu không thấy.”

Chỗ bọn hắn ở chính là không gian dự bị của trụ sở, toàn bộ là khoảng không trống trải, chỉ có tinh thần thể của ba người bọn hắn.

Ba người biến thành thân người mờ ảo, đều là vô cùng tinh tế tuấn mỹ vượt xa khả năng tưởng tượng của người cổ đại.

Hai người đang đứng trước mắt Dương Liên Đình, một mặc một thân quân phục màu xanh lam truyền thống, vóc dáng cao lớn, khí độ đạm nhiên, mái tóc cũng màu lam dài buông thõng rơi xuống hai vai, hai mắt càng xanh thẳm như biển sâu. Đó là Ander, là người lớn tuổi nhất trong ba người, tính tình cũng lạnh nhạt trầm ổn nhất.

Một người khác mặc một thân trường sam cổ đại, áo trong màu phấn càng tôn lên làn da tinh tế tuyệt đẹp của hắn. Tóc đen óng được cột lên cao cao sau đầu, một dải đen tuyền, phóng túng mà suôn mượt. Nhất là ánh mắt cười vô cùng chói mắt, hai mắt đen như hai viên bảo thạch lấp lánh trong đêm, tỏa ra ánh sáng mê hoặc người khác. Hắn là Yam, người trẻ nhất trong ba người, cũng là người có tính cách tươi trẻ lạc quan nhất.

Dương Liên Đình đứng giữa ba người, là một loại hình hoàn toàn khác. Hắn có mái tóc ngắn gọn gàng, một ít tóc tơ buông xuống mái, khiến hắn nhìn qua cực khôi ngô tuấn tú. Vóc người bọn hắn đều có tỷ lệ hoàn mỹ như nhau, cao lớn ưu nhã, Dương Liên Đình mặc trên người một bộ trang phục thoải mái màu trắng của thế giới tương lai, lịch sự tao nhã, thoải mái rộng rãi, toát ra một loại sức quyến rũ tiêu sái an nhàn.

Ba người đều là những tinh thần thể cao cấp thuộc phần tử tinh anh của thế giới tương lai, đã lâu không gặp nhau, đầu tiên chỉ hàn huyên, sau đó Yam không chờ nổi đi thẳng vào vấn đề:

“Rox, nghe nói nửa kia của ngươi đã có mang, sắp sinh rồi, xem ra ngươi chính là người nhanh tay nhất trong số chúng ta.” Hắn trước tỏ vẻ chúc mừng, sau mới hỏi: “Ngươi xem tài liệu của giáo sư chưa? Định để nửa kia của ngươi “sinh tự nhiên” sao?” Hắn nói đến ba chữ “sinh tự nhiên” thì nghe như có cảm giác nghiến răng.

Ander nói: “Yam, ngươi không nên kích động. Lúc đầu giáo sư cũng không ngờ chúng ta sẽ chọn nửa kia của mình là nam tính, không thể ngờ đến cao cấp nhân loại và nhân loại cấp thấp hơn sau khi kết hợp lại có khuynh hướng sinh sản bằng nhục thể.”

Dương Liên Đình nói: “Đúng vậy. Chuyện này đều là ngoài ý muốn, giáo sư cũng không khống chế được. Hiện tại quan trọng nhất là chúng ta đối mặt với tình huống này như thế nào.” Nói đến đây, hắn chuyển sang Ander: “Ander, ta xin lỗi. Ta nghe nói… một nửa kia của ngươi từng sảy thai, ngươi có thể nói cho chúng ta nghe tình huống khi ấy là như thế nào không? Ta nghĩ có thể có ích cho nửa kia sắp sinh của ta và Yam.”

Ander bình tĩnh nói: “Ta hiểu ý ngươi. Ta sẽ kể tình huống tỉ mỉ cho các ngươi, hy vọng có thể giúp được. Khi ấy…”

Hắn đang muốn tự thuật lại, thì trong không gian phát ra thanh âm cảnh báo.

Ba người kinh ngạc. Ander cao giọng kêu: “Len, có nghe thấy không? Xảy ra chuyện gì, mau trả lời?”

Thanh âm của Len từ xa truyền tới, có chút khẩn trương luống cuống: “Máy liên lạc đột nhiên có vấn đề, hình như có người cố tình phá hoại… Hiện tại không gian tạm thời bị phong tỏa, trước khi máy liên lạc lấy lại được quyền kiểm soát các ngươi không thể rời khỏi.”

Ba người Dương Liên Đình biến sắc.

Yam kêu lên: “Không được, điện hạ còn đang đợi ta về. Ta nói hắn ta đến thư phòng đọc sách, không thể đi lâu.”

Ander chỉ hơi nhíu mày, không nói chuyện.

Dương Liên Đình vội vàng vô cùng: “Cái gì mà sau khi lấy lại quyền kiểm soát? Ta phải quay lại ngay… ta chỉ có thời gian hai giờ.” Hắn nghĩ tới Đông Phương Bất Bại sắp sinh, nếu như phát hiện mình hôn mê bất tỉnh thì biết làm thế nào? Nơi ấy chỉ có hai người bọn họ, không giống nửa kia của Yam là vua một nước, số nô tài lớn nhỏ hầu hạ nhiều không kể hết.

Không nói Ander, bởi vì hắn vẫn im lặng, Dương Liên Đình cùng Yam không biết tình huống của hắn thế nào, cũng không quá để tâm.

Thanh âm của Len có chút bất lực, an ủi nói: “Các ngươi yên tâm,  chúng ta đang cố gắng sửa chữa, mất khoảng một giờ vũ trụ sẽ xong, lúc đó sẽ đưa các ngươi về ngay.”

Nhưng mà không gian vũ trụ này thời gian không giống thời gian cổ đại của bọn hắn. Ở đây một giờ, cũng bằng ở kia hai ba ngày, thời gian trôi qua không giống nhau.

Ba người nghe vậy, kể cả người luôn lạnh nhạt là Ander, đều biến sắc.

Mà lúc này Đông Phương Bất Bại ở nhà, đã chuẩn bị xong hết tiệc mừng năm mới, mệt mỏi xoa nắn thắt lưng, ôm bụng từng bước đi về phòng ngủ.

Y cảm thấy hôm nay bụng nặng hơn mọi khi, còn thấy khó chịu, trướng trướng, khiến y không yên. Thấy trời còn sớm, y liền nằm trên giường nghỉ ngơi một lát. Không ngờ lật qua lật lại mãu cũng không ngủ được. Bụng cứ khó chịu mãi.

Y nằm một hồi, rồi không chịu nổi nữa, thấy cũng gần đến bữa trưa, đứng lên, đi chuẩn bị bát đũa, lại chậm chạp đi đến phòng bếp, bưng thức ăn nấu xong lên.

Nhìn thức ăn phong phú trên bàn, còn có rượu y cố ý chuẩn bị, Đông Phương Bất Bại cảm thấy rất hài lòng.

Y đi đến cửa thư phòng, gõ gõ, gọi: “Liên đệ, đến giờ ăn trưa rồi. Đi ăn thôi.”

Nhưng không thấy tiếng trả lời

“Liên đệ?” Đông Phương Bất Bại mở cửa, đỡ bụng bước vào, thấy Dương Liên Đình ngồi trên ghế, gục đầu như đang ngủ, không khỏi buồn cười, đi tới đẩy nhẹ hắn: “Liên đệ, sao lại ngủ? Mau đứng dậy đi ăn thôi nào.”

Không ngờ y vừa khẽ động, Dương Liên Đình giống như không xương ngã xuống đất.

Đông Phương Bất Bại kinh hãi: “Liên đệ, ngươi sao thế?!”

Dương Liên Đình vẫn gục đầu ngã xuống đó, không nhúc nhích dù chỉ một ly.

Nháy mắt, toàn bộ tâm trí Đông Phương Bất Bại trống rỗng, giống như cả thế giới trước mắt y ầm ầm sụp đổ.

Y mặc kệ thân thể nặng nề, quỳ xuống, ôm thật chặt Dương Liên Đình vào lòng.

“Liên đệ! Liên đệ!”

Đông Phương Bất Bại kêu to, vẫn không thấy Dương Liên Đình có phản ứng, có chút mất trọng lực.

Y cứ như vậy ngơ ngác ôm lấy thân thể Dương Liên Đình phát ngốc,không biết qua bao lâu, mãi đến khi toàn bộ đầu óc đều trống rỗng, rồi thần trí dần dần khôi phục lại.

Y run rẩy vươn tay, đặt dưới mũi Dương Liên Đình, vẫn cảm giác thấy hô hấp yếu ớt, cơ thể mất cảm giác, xụi lơ trên đất.

“Liên đệ, Liên đệ… Ngươi thế nào? Ngươi không được dọa ta a… Không cho ngủ, mau tỉnh lại, đêm nay là đêm 30, ngươi nói ngươi muốn cùng ta đón năm mới… Liên đệ, Liên đệ…”

Đông Phương Bất Bại cố gượng cười, nhẹ nhàng gọi, nhưng người trong lòng không giống như mọi khi sẽ quay lại ôm lấy y, thì thầm với y, mà vẫn không nhúc nhích nằm một chỗ, một chút phản ứng cũng không có.

Đông Phương Bất Bại không biết phải làm sao. Y không biết sắc mặt mình đã tái nhợt đến thế nào, cũng không phát hiện toàn thân đang run lẩy bẩy. Y chỉ là đơn giản ôm thật chặt người mình yêu, cả trái tim không ngừng trầm xuồng, trầm xuống, trầm xuống…

Y run run nắm lấy mạch môn Dương Liên Đình, vẫn có nhịp đập nho nhỏ bên trong, không có dấu hiệu Dương Liên Đình tẩu hỏa nhập ma. Lại kiểm tra lại toàn thân trên dưới Dương Liên Đình, cũng không phát hiện có dấu vết trúng độc hoặc miệng vết thương.

Dương Liên Đình chỉ giống như đang ngủ, im lặng nằm trong lòng hắn, cơ thể âm ấm, hô hấp nhè nhẹ, nhưng mà không còn ý thức nữa.

“Liên đệ, ngươi làm sao vậy? Sao lại thế này?” Đông Phương Bất Bại nức nở nói, nước mắt không kìm được rơi xuống lăn dài trên hai má.

Cả thể xác lẫn tinh thần y đều ở trên người Dương Liên Đình, thậm chí không phát hiện trong bụng mình đang ẩn ẩn đau đớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.